Sasusaku Khi Hoang Hon Buong Xuong Duoi Anh Trang Dem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sakura say ngắm thác nước, tiếng nước chảy ầm ầm bên tai cô.

Cô đang ngồi trên cành cây, ánh trăng chiếu xuống, soi rõ khuôn mặt xinh đẹp.

Sasuke ở bên dưới luyện tập, anh di chuyển nhanh đến mức khó mà theo kịp từng chuyển động.

Cô biết mình đã trở nên mạnh mẽ hơn, có thể sánh ngang với đồng đội của mình, nhưng việc chứng kiến ​​Sasuke tập luyện là điều không thể tin được vì anh đúng là một con quái vật hoàn toàn khác.

Không phải cô ấy cảm thấy bản thân mình tệ hay thế nào, cô biết mình là ai và sức mạnh của mình nằm ở đâu. Nhưng cô rõ ràng rất tự hào về Sasuke.

Sasuke giảm nhịp tốc độ, "Chidori!" và tia sét xanh xuất hiện.

Anh gần như biến mất gần thác nước và một tiếng BÙM vang vọng trong rừng.

Bọt nước làm Sasuke ướt sũng, anh phải tránh sau những chỏm đá nhô ra.

Sakura ngắm Sasuke vuốt lại mái tóc đen của mình, anh ấy trông chưa bao giờ đẹp hơn thế.

Sasuke thấy cô ấy nhìn chằm chằm mình từ khóe mắt, hỏi "Gì vậy?"

Sakura chớp mắt.

"Sasuke, khi ở Taka, anh từng có bạn gái chưa ?"

Sasuke nhìn cô, nhướng mày.

"Không có. Lúc đó anh thậm chí còn không nghĩ về chuyện đó. Nhưng mà, điều khiến anh khó chịu là một người trong đội, Karin."

Karin? Cô nàng tóc đỏ?

"Cô ấy có tình cảm với anh?" Sakura hỏi.

"Anh đoán thế. Anh thề là cô ấy thậm chí còn lấy trộm một số đồ cá nhân của anh như bàn chải đánh răng," Sasuke rùng mình trả lời.

Sakura cười phá lên.

"Chà Sasuke! Em nghĩ là nên cứu cô ấy khỏi sự ám ảnh từ anh. " Sakura cười khúc khích nói.

Sasuke nheo mắt lại.

"Còn em thì sao Sakura? Em từng có... bạn trai nào không?" Sasuke hỏi, tự cảm thấy mình quá ngây thơ.

Sakura đỏ mặt, quay nhìn vào vầng trăng rực sáng.

"Không có. Em cũng không nghĩ đến mấy chuyện đó," Sakura buồn bã thở dài.

Sasuke cảm giác nhẹ nhõm một cách kỳ lạ dâng lên trong lồng ngực. Nhưng anh phải biết nhiều hơn.

"Tại sao lại không có?"

"Bởi vì... bởi vì em đ-đang bận nhớ anh.."

Khi ấy, cô đã nói điều mà bấy lâu đã giấu kín.

Chỉ vài từ đơn giản, Sasuke đã hiểu ý cô muốn nói.

Cô chưa bao giờ quên anh, cũng như anh chưa bao giờ quên cô.

Sakura che mặt, không thể đối diện với Sasuke được, quá xấu hổ rồi.

"Sakura, em có nhớ những gì anh đã nói với em ở tiệm Ramen không?"

Sakura nhìn ra khỏi tay và gật đầu.

"Về.. cái chạm trán?" Cô đặt câu hỏi.

"Đúng. Và anh đã nói gì?"

"Anh nói nó dành cho những người thân yêu của anh, là gia đình anh."

"À. Anh đoán anh nên nói cụ thể hơn."

Sakura bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm vào Sasuke, chờ đợi.

Sasuke đã ngoảnh đi, nhìn lên mặt trăng.

"Anh trai Itachi của anh thường làm điều đó với anh mỗi khi anh ấy phải rời đi hoặc quá bận rộn không có thời gian cho anh. Đó là cách anh ấy thể hiện tình yêu của mình. Đó cũng là một trong những kỷ niệm quý giá nhất mà anh có về anh trai mình."

Lúc này Sakura chỉ mỉm cười, cảm thấy biết ơn vì Sasuke đã chia sẻ điều này với cô.

"Anh không bao giờ làm cử chỉ đó với bất kỳ ai khác là điều mà anh đang cố nói. Kể cả bạn bè của chúng ta."

Đôi mắt Sakura mở to . Đây có là Sasuke thật, đúng không?!

"Anh đang cố nói rằng anh yêu em Sakura."

Mắt Sakura mở to.

Trái tim cô đã hoàn toàn ngừng đập vài giây.

"Sasuke....Sasuke em-"

Sakura bị cắt ngang bởi Sasuke cái vỗ trán và nụ cười của anh.

Đó là nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy.

Cô chắc chắn mình chưa bao giờ thấy Sasuke cười như vậy. Chưa bao giờ.

Nó thật sự rất ngọt ngào. Sakura cảm thấy mình càng say mê nó như điếu đổ

Họ từ từ tiến về phía nhau.

Khi đôi môi của họ gặp nhau, Sakura như đang ở trên thiên đường. Cô chắc chắn là như vậy.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, nó kết thúc ngay khi nó bắt đầu.

Sakura tựa đầu vào vai Sasuke, cả hai cảm giác như có thể mãi mãi như thế này dưới ánh trăng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip