Fairy Trap 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
“Tôi đang nghĩ đến việc mà Seth đã từng làm.”

Ý nghĩ bị từ chối khiến anh cảm thấy tồi tệ. Kết quả là giọng nói của cậu cũng trở nên cứng rắn thay vì dịu dàng, nhưng thay vì cảm thấy xấu hổ vì điều này, Yi-Gyeol đặt ra một câu hỏi rõ ràng trong đôi mắt bình tĩnh của mình.

"Không phải là tôi đang nhận được sức sống, nó có thực sự cần thiết không?"

Zair giật mình trước câu hỏi của Yi-Gyeol, nắm lấy cổ tay cậu và kéo đi. Sau đó, một khuôn mặt bối rối rất phù hợp với câu hỏi đập vào mắt cậu.

"Ta không thể lập tức đem cậu sống lại được, nhưng hiện tại ta giống như là chủ nhân của cậu rồi, cho nên trộn lẫn thân thể của cậu cũng không thành vấn đề gì cả"

“Trộn lẫn cơ thể của tôi?... !”




[ Ý là làm tình đó mý bà ]




Chỉ đến lúc đó, khuôn mặt Yi-Gyeol mới lộ rõ vẻ bối rối. Không chỉ vậy, anh ấy còn đảo mắt đây đó và làm một khuôn mặt xấu hổ.

“Ách, làm sao có thể...làm."

Phản ứng của anh ta giống như một thanh niên ngây thơ bị sửng sốt trước một nhận xét tục tĩu bất ngờ, nhưng Zair không thể không thấy điều đó thật kỳ quặc. Anh lướt đầu ngón tay trên dấu vết thuận để lại trên cổ bên dưới khuôn mặt ửng hồng.

“Cậu định nói rằng cậu không trộn lẫn cơ thể của mình với những dấu vết này?”

"Cái này..."

[ Hàn dịch ra trộn lẫn mình éo biết để sao cho hợp =))) ]


Yi Gyeol, khuôn mặt đỏ đến mức trông như đang đỏ mặt, cười nghượng nghịu khi rút cổ tay ra khỏi Zair."Cố ý... Ta đã cố ý để nó lại.”

"Cố ý?"

Zair nhún vai và gật đầu một cái.

“Làm như vậy thì sẽ không ai thấy lạ khi cậu ở bên cạnh Thái tử nữa"

Anh cười lớn.

Nghĩ lại thì, những ký ức mà con quạ mang lại chỉ bao gồm hành động hôn nhau hoặc để lại dấu vết của hai người, ngoài ra không có gì hơn. Khi mặt trời lặn, cậu luôn đóng cửa sổ và kéo rèm để không thể nhìn vào bên trong, nhưng cậu mặc nhiên cho rằng lúc đó đang diễn ra một cái gì đấy. Không chỉ anh ta, mà những người bảo vệ lâu đài chắc hẳn cũng nghĩ như vậy.

Một phòng ngủ luôn kéo rèm khi mặt trời lặn. Và những dấu vết trên cổ và xương quai xanh lộ ra của chàng trai trẻ mảnh khảnh đang ở trong phòng ngủ của Sethian.

Chỉ cần nhìn vào hai thứ đó, không khó để đoán rằng Yi-Gyeol và Sethian đang quấn quýt với nhau.

Một người hầu thân cận phục vụ Thái tử Sethian vào ban đêm.

Bất cứ ai nhìn thấy Joo Yi-Gyeol trong Lâu đài Ngọc lục bảo đều sẽ nghĩ về anh ấy nhiều như vậy. Chắc chắn là ngạc nhiên khi Sethian giữ một người phục vụ ban đêm trong phòng ngủ của anh ấy và chăm sóc anh ta, nhưng anh ấy sẽ không hỏi Joo Yi-Gyeol chính xác là ai và nghi ngờ cậu ta. Chắc hẳn anh ấy nhìn tôi như một chàng tiếp viên ngây thơ giỏi ca đêm.

Anh cảm thấy sự thích thú và nhiệt huyết dâng trào như bị ma nhập trong giây lát rồi từ từ nguội đi.

Đánh giá từ phản ứng, có vẻ như họ không thực sự chưa làm gì cả, nếu không có gì khác. Nghĩ theo cách đó khiến anh cảm thấy khá dâm dục.

'Sethian đã không chạm vào...'

Một nụ hôn hoàn toàn là một hành động để làm sinh động. Dấu vết để lại trên cơ thể là một thiết bị cho phép bạn đoán Joo Yi-Gyeol là người như thế nào.

Nghĩ như vậy, cũng dễ hiểu khi những vết tích để lại trên người Yi-Gyeol đã mờ đi và những vết mới chưa kịp lắng xuống.

Ban đầu nó có thể thú vị, nhưng nó chỉ đơn giản là về ma thuật linh hồn và mạ vàng, thứ tạo ra cơ thể dựa trên thông tin linh hồn. Ở đây, dường như ngay cả sự quan tâm ấy cũng nguội lạnh, hành động hiến dâng sự sống cũng giảm đi và không còn dấu vết gì trên cơ thể. Nó giống như sự nhàm chán đến như một lẽ tất nhiên đối với Sethian, người đang quan tâm đến một thứ gì đó.

Biểu hiện của Zair trở nên nhàm chán ngay lập tức.

Anh có nghĩ rằng Yi-Gyeol là một điều thú vị mà Sethian đã chán?

Lý do tại sao anh ta thèm muốn Yi-Gyeol là vì anh ta từ bỏ cơ thể trước đây của mình và ổn định trong một cơ thể mới, và việc sản xuất hàng loạt quân đội là lý do, nhưng cũng vì Sethian tỏ ra quan tâm quá mức đến mức đe dọa hoàng để đạt được danh hiệu thái tử.

Sau khi một trong những lý do lớn bị loại bỏ, sự quan tâm của anh cũng giảm dần. Anh cảm thấy rằng ham muốn tình dục đang dần từ ng lên cho đến một lúc trước đã hoàn toàn biến mất.


*********


"Um...."

Một tiếng rên nông cạn thoát ra khỏi miệng anh.

"Um...."

Roa, người đang càu nhàu trong khi ôm đầu bằng cả hai tay, thở dài và rên rỉ hết lần này đến lần khác với khuôn mặt nhăn nhỏ khác thường.

'Không thể nào chính Thái tử Sethian đã giết Hoàng tử. '

Lúc đầu, anh ta bị mê hoặc bởi kỹ thuật vàng mà anh ta thử lần đầu tiên và kết quả, vì vậy anh ta nghĩ rằng mình đã nắm bắt trong một thời gian dài.

'Tôi tự hỏi nếu họ không để lại bằng chứng ngay cả khi họ giết tôi, hay họ đổ lỗi cho một người anh em khác.'

Liệu Seth, người duy nhất ở đất nước này có bông hoa Ithello, có thể dùng nó để đầu độc hoàng tử đầu tiên? Cho dù là như vậy, rõ ràng mũi tên cũng sẽ không hướng về phía hắn, nhưng lại bị bắt như thế này? Thật khó để Roa, người đã tương tác tích cực với Sethian gần đây, nếu không muốn nói là trong một thời gian dài, có thể dễ dàng hiểu được.

Anh đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, nhưng anh giật mình bởi một giọng nói đằng sau, vì vậy ang nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình. Vì thế, chiếc ghế anh ta đang ngồi lăn lộn một cách khó coi.

“Sư phụ, tài liệu mà ngài nói... ... !"

"Chúa ơi!"

Vì cánh cửa sắt dày thậm chí còn được phù phép để cách âm hoàn hảo cho phòng thí nghiệm dành riêng cho chủ nhân của Ma Tháp, nên các pháp sư bên trong Ma Thápđã phải bơm mana vào thiết bị âm thanh báo động ở lối vào để thông báo lối vào. Eda, người đang mang theo một chồng giấy dày, cũng bĩu môi vì anh ấy không biết điều đó.

“Đã thông báo. Hai lần"

"Khi nào! "

“Ngay bây giờ!”

Anh ấy trả lời một cách tự tin đến nỗi Roa không thể nói gì thêm. Chuyện này xảy ra không phải lần đầu, lần thứ hai, vì một khi chìm trong suy nghĩ, người ta không thể nghe thấy gì.

Eda đặt chồng giấy tờ lên chiếc bàn bừa bộn của Roa và khẽ thở dài.

“Lần này cậu sao vậy? Ý tôi là, cậu bị đau ở đâu trên đầu vậy?

“ưm....Không có gì to tát đâu."

Eda, người đã nheo mắt để nhìn thấy khuôn mặt của Roa, nhún vai và quay trở lại cửa.“Bây giờ công việc của tôi đã hoàn thành, tôi đến phòng thí nghiệm. Đừng gọi cho tôi.”

“Ta sẽ không gọi cho cậu vì nó bẩn thỉu và xấu tính đâu, đồ khốn."

Mặc dù có một thiết bị dịch chuyển tức thời, anh đã phải sử dụng ba phép thuật để đến phòng dữ liệu ở dưới cùng và nơi này ở trên cùng. Anh tự hỏi liệu anh có thể làm được nhiều như vậy sau khi trở thành một đệ tử không.

“Dạo này anh đang nghiên cứu kiểu gì vậy? Anh đã hoàn thành phép thuật tinh chế độc mà anh đã làm trước đó chưa?

“... có gì... . Bây giờ, nhờ có sư phụ nổi tiếng của tôi, tôi quan tâm nhiều hơn đến ma thuật linh hồn và chuyển đổi cơ thể.”

Vào cuối cuộc nói chuyện, dòng chữ 'Có những đối tượng thử nghiệm rất tốt để sử dụng' vang lên, nhưng Roa đã cười cay đắng mà không nghe thấy.

“Tôi đã quan tâm đến nó từ lâu rồi, nhưng thật đáng tiếc. Joo Yi-Gyeol muốn biết chuyện gì đang xảy ra......"

"Nó thế nào? Đó không phải là cách duy nhất để phục vụ chủ nhânn mới sao?”

Khóe miệng của Eda cong lên khi cậu quay lưng lại với Roa.

Ngay sau khi Eda rời khỏi phòng, Roa thở dài thườn thượt và chỉnh lại ghế của mình.

Seth cũng là Seth, nhưng mối quan tâm trước mắt mới là mối quan tâm chính. Dù Sethian có thể nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không bị xử tử vì anh là con trai duy nhất của cựu thái tử và hoàng hậu đã khuất. Thay vào đó, anh ta sẽ phải sống lưu vong.  Khi anh ta bị lưu đày, tất cả trừ một số người hầu cận và một hoặc hai phụ tá sẽ được thay thế bởi những người mới, vì vậy Joo Yi-Gyeol, người đang ngồi trong phòng ngủ của anh ta với danh nghĩa phục vụ ban đêm, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tách khỏi anh ta. Nói cách khác, họ không thể nhận được sức sống. như bây giờ.

'Tôi có thể sống sót bao nhiêu ngày trong trạng thái sa ngã đây... '

Lần cuối cùng tôi kiểm tra nó, nó ở mức vừa phải so với lần trước, khi nó tràn đầy sức sống.

'Mặc dù đó là tiêu chuẩn của việc im lặng mà không làm gì cả.'

Tôi nghĩ rằng không đời nào tôi có thể xa rời Sethian, vì vậy tôi đã đi chậm lại, nhưng lẽ ra tôi nên hoàn thành việc tính toán xem mình sẽ mất bao nhiêu nếu thường xuyên xuất hồn trong tình trạng đó. Rất tiếc là chúng tôi chưa thể đo lường đầy đủ vì chưa có đủ dữ liệu từ cuộc kiểm tra.

Khoảnh khắc tôi định ngồi xuống ghế với vẻ mặt cay đắng.

"Huh... !"

Tôi chợt có cảm giác như mình bị một thứ gì đó bóp nghẹt. Đó là một cảm giác đáng sợ và đáng sợ, như thể cổ tôi sẽ bị thổi bay nếu tôi thực hiện một động tác sai lầm nhỏ nhất.

Một mảnh giấy cũ đột nhiên hiện ra trước mặt Roa. Bên trong nó được khắc những chữ cứng dường như đã bị thứ gì đó cào xước.

<Ta ở đây để nói chuyện ngắn, vì vậy nếu ngươi không muốn chết, hãy nằm yên.>Nín thở, tôi quay đầu lại một chút và thấy một người đàn ông nhỏ bé với thứ gì đó giống như một sợi chỉ quấn quanh cổ tôi. Tôi chắc chắn nhớ đã nhìn thấy đôi mắt vô cảm của anh ấy. Tôi không biết anh ấy là loại người sẽ bắt đầu một cuộc trò chuyện theo cách đẫm máu như vậy.




                                             _End_

Note : chào cả nhà iu của kem

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip