[LINE]
[Từ: Yoy]
Yoy: Sae nên tập tự nấu ăn điYoy: Chứ ai đời gần 16 tuổi rồi mà đều đều phải nhờ quản lý nấu đồ rồi đem qua choYoy: Em trai chị mà như vậy chắc chị tét mông nó 😾...
Yoy: Tóm lại là như vậy đấyYoy: Theo quan điểm của chị thì điều đó không hẳn là tệ...
Yoy: Thật ra vấn đề cậu gặp cũng có thể khi là điều chị từng đối mặt thôiYoy: Chị và cậu giống nhau nhiều cái hơn cậu tưởng đấyYoy: Chị thì đi du họcYoy: Sae thì đi xuất khẩu lao động =))))))...
Yoy: Ê ê giỡn đóYoy: Đừng block chị vộiii...
...
...
Yoy: Lắm lúc sốc văn hóa ngangYoy: Đồ ăn của Đức kiểuYoy: Hoặc là quá mặn, hoặc là quá ngọt ☠️Yoy: Nên chị toàn tự mình nấu tự mình ănYoy: Hôm nay cả chị và Ira đi học cả ngày nên chị đặt niềm tin hai thằng em nhà mình nó sẽ nấu được một bữa đàng hoàngYoy: Trời ơi nên là nay tụi nó cho tụi chị ăn đặc sản của ĐứcYoy: Bánh mì kẹp thịt sống 🙂 Yoy: Lát nhắn tin thấy chị lâu quá không rep thì là chị đang ở nhà xí đó nha⁂
[LINE]
[Từ: Yoy]
Yoy: Ngạc nhiên ghêYoy: Ở Paris có cái cửa hàng châu Á nàyYoy: Bán kha khá đồ nội địa bên NhậtIsagi Yoy đã gửi một ảnh
Isagi Yoy đang soạn tin nhắn
Isagi Yoy đang soạn tin nhắn
Isagi Yoy đang soạn tin nhắn
Yoy: Ghé Munich điYoy: Bay tầm 12 tiếng hơn từ Munich là về đó⁂
[LINE]
[Từ: Yoy]
Yoy: Cậu tới nơi chưa ấy?Sae: RồiSae: Có mà chị để tôi chờ hơi lâu đấyYoy: 🥲Yoy: Cứ nghĩ xem nay muốn đi chơi ở đâu trước Yoy: Chị đang tới[LINE]
[Tới: Yoy]
Sae: NhanhSae: Không tới là tôi vềSae: Yoy?Sae: Về thật đó?Sae: Nhanh cái chân lênSae: ?Sae: Sao chị không trả lời?Sae: Đừng có mà lại trả lời trong giấc mơSae: Yoy⁂
*
*
*
Có thể vì là đã lâu không nói chuyện trực tiếp nên ban đầu tương tác giữa họ có những chỗ hơi gượng gạo . Tuy vậy, điều đó cũng không kéo dài quá lâu."Ở thành phố Kamakura quê Sae có đặc sản gì nhỉ?""Gì hả? Lại tính nhờ mua đồ giùm?""Heh—... Sao nghĩ xấu cho chị thế?" Đang ngậm dở thìa đá bào trong miệng, Yoy phải nhanh chóng nuốt hết xuống rồi thanh minh cho bản thân. "Nhà chị ở Saitama. Cùng là vùng Kanto nên đặc sản các tỉnh trong vùng cũng dễ mua thôi. Có nhờ thì đó là khi Sae đi tới 7 vùng còn lại.""... Đi được đấy.""Hả?""Chị cần mua gì?""Không, không, không... Chuyện này nghe bóc lột cậu quá.""Nhưng tôi nhờ Gilor—""Thôi thôi Sae lo ăn nốt đá bào đi, nó sắp tan kìa." Chỉ mới nghe tới nửa cái tên của Gilorent, cô phải vội cắt ngang.Cùng là người làm công việc quản lý, Yoy thấu hiểu sâu sắc nỗi khốn khổ của đồng nghiệp. Nếu có gì khác nhau giữa hoàn cảnh của hai người thì đó là thành viên đội trẻ của cô thì biết điều, còn Sae thì đôi khi không.Mà... có khi cậu ta còn không nhận thức điều đó."Bây giờ thì mình tập trung càn quét cái phố này đã." Cũng tức là đi ăn tiếp.Sau khi nhắn tin nhiều với Sae, Yoy nhận ra cậu chàng này là người có tâm hồn ăn uống. Trước giờ ra sân, cậu ta còn nghĩ đến những món mình muốn ăn nếu thắng nữa mà.Ngạch nỗi làm cầu thủ thì không được bạ đâu ăn đó cho lắm, muốn thư giãn trong việc ăn uống một chút thì cũng cần vạch ra giới hạn. Chỉ cần kiểm soát được lượng calo mà mình hấp thụ thì vẫn ổn—?"Cậu còn bụng đấy chứ?""Còn."Đúng là food boy.Sae không bộc lộ cảm xúc một cách rõ rệt, nhưng từ cái giãn chân mày, ánh mắt mơ mơ màng màng, cái nhìn dường như chỉ chăm chú vào một người mà không để ý tới xung quanh, rõ ràng cậu ta đang chẳng đề phòng gì.Cũng phải, bởi Sae luôn trong tâm thế thoải mái mỗi khi ở cạnh Yoy cơ mà."Yoy—""Thử thêm cái này đi.""Cái này mà là hot dog? Chị không thấy cái xúc xích dài gấp đôi bánh mì hả?""Ở Đức người ta ăn vậy đó.""...""Một hơi cạp nửa cây xúc xích đi, làm như này nè.""... Không, không ai mướn chị phải làm mẫu."*nhồm nhoàm, nhồm nhoàm"...""Hồi trước ấy—""--- chị còn thấy cây xúc xích Đức tầm hơn 20 cm nó dài.""Ở đây lâu riết thấy như vậy cũng không dài lắm.""...""... Gì? Sao cậu im lặng thế?""Yoy, đang ăn đừng nói mấy cái thứ này, mất hết khẩu vị.""...?""Bỏ nó xuống, đi ăn cái khác.""Ha, hả?""Đi.""Từ từ đừng kéo!""Sae!"Nhưng mà vô tri thì vẫn hoàn vô tri.⁂
'Tảo bẹ muối cắt sợi. Tảo bẹ muối cắt sợi. Tảo bẹ muối cắt sợi.'
Như thể mọi sự vô tri của vũ trụ kết tụ lại, Sae đứng niệm 'tảo bẹ muối cắt sợi.'Ở phía bên kia, Yoy đã chọn đồ gần xong và chuẩn bị thanh toán. Khi nhìn sang cậu thiếu niên đi chung với mình, cô trông thấy cậu có vẻ hơi lơ đễnh, mắt nhìn lên trần nhà, sàn nhà hoặc bốn bức tường chứ không ngó nghiêng gì những món hàng đặt trên kệ."Sae, cậu muốn mua gì luôn không?"'Tảo bẹ muối cắt sợi. Tảo bẹ muối cắt sợi. Tảo bẹ muối cắt sợi.'
"... Đang nghĩ gì mà chăm chú không trả lời chị luôn vậy? Sae? Sae!"'Tảo bẹ muối cắt sợi. Tảo bẹ muối cắt sợi. Tảo bẹ muối cắt sợi.'
"Thôi bỏ đi vậy... Cô tính tiền cho cháu mấy cái này nhé."'Tảo bẹ muối cắt sợi. Tảo bẹ muối cắt sợi. Tảo bẹ m—'
— Đỉnh cao của sự bất lực.Yoy liếc nhìn tới cô thu ngân, người cũng bố thí một cái liếc nhìn tới cậu trai cứ ngơ ngơ ngác ngác trong cửa tiệm. Quê.Cô cầm lấy túi giấy được gói lại cho mình, sau đó nhanh chóng nắm lấy cổ tay Sae và kéo cậu ta ra khỏi cửa hàng."Sae ơi là Sae, đầu óc đừng trên mây nữa, xuống mặt đất đi."Chỉ tới tận lúc đó, cậu ta mới giật mình một cái mà trở lại thực tại. Yoy cũng vì cái giật mình đó mà bất giác buông tay ra."Sao vậy? Cậu ổn đó chứ?""... Ổn."Ổn chết liền. Niệm cái đống kia nhức hết cả đầu.Đôi mắt cậu ta lén nhìn tới chỗ cổ tay khi nãy được nắm, Sae hơi cúi đầu xuống mà nén lại tiếng thở dài. Bất chợt, tầm mắt lại đặt lên chiếc đồng hồ đeo trên tay, cậu mới lần nữa để ý thời gian trôi nhanh như thế nào. "Được rồi, giờ là về thật nè.""... Ừm."Sau khi cùng Yoy về lấy đồ, cậu cũng sẽ bắt taxi trở về khách sạn, đóng lại hành lý rồi đi thẳng ra sân bay trở về Nhật. Buổi chiều hôm nay như thể chỉ một cái chớp mắt là kết thúc, chẳng thể ăn thua được gì với những ngày tháng cậu ấy sống một mình tại Tây Ban Nha."Quên mất, mấy giờ cậu lên máy bay ấy?""Ngay trong đêm nay luôn.""Đã báo gia đình rồi đúng không?""... Thật ra là mới báo theo lịch trình cũ thôi. Tôi sẽ về tới nhà sớm hơn.""Thôi thì coi như cũng tranh thủ đó. Bốn năm rồi mới trở về nhà thì cố tận hưởng nhé.""..."... Hoặc có lẽ, buổi chiều hôm nay không phải là thứ duy nhất trôi qua nhanh.Hai năm đầu tiên tại đất trời Âu, Sae mang theo một cái tôi với ước mơ trở thành tiền đạo số một thế giới. Đó cũng là hai năm cậu ấy trải nghiệm thứ gọi là 'thế giới'. Những gì mà báo chí hay truyền thông tô vẽ cậu như báu vật của Nhật Bản cũng chẳng có nghĩa lý gì ở đây.Sae mất phương hướng của chính mình.Con đường để đi tới kết luận cho bản thân là thứ cậu ta có thể tự đi. Điều duy nhất cậu ta cần lúc đó có lẽ chỉ là một cái gợi ý. 【 Cơ thể cậu phù hợp để tạo ra những đường bóng cong. Tăng được độ chính xác và đưa tới vị trí cậu muốn, kết hợp với phản xạ, thì, ừm, chắc sẽ ổn đấy.】【 Vậy nên, thay vì là tiền đạo thì, ừm, chị nghĩ vị trí tiền vệ sẽ hợp với cậu hơn.】【 Chắc chắn trong từng bước đi của mình, ngày một thấu hiểu bản thân hơn. Đó là cách con người trưởng thành. 】【 Một tin tốt đấy chứ? Từ đội trẻ lên đội dự bị cho câu lạc bộ cũng là bước tiến tốt.】【 ... 】Thứ Sae nhận được nhiều hơn chỉ là một lời khuyên.Hai năm kế tiếp của cậu ấy, những trở ngại vẫn cứ ở đó, chỉ là Sae học được cách xử lý chúng tốt hơn. Tưởng như việc ra quyết định sẽ khiến cậu chần chừ, chúng lại trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết Bây giờ khi nhìn lại, quả thật có cảm giác bốn năm vừa rồi đã trôi qua có một chút nhanh.Sae sẽ mang theo những hồi ức ấy quay về Nhật Bản, hoặc cũng có khi có thể đem kể cho Rin nghe?"Ủa, nhưng nếu sắp về Nhật rồi thì sao chị lại cần đưa tảo bẹ muối cắt sợi cho cậu nhỉ? Hay là thôi, giờ thì mỗi người tự về—""Ai nói với chị là tôi không cần? Tính đưa cho tôi thì đó là của tôi. Mau đi."Yoy: (' ゚д゚')Chỉ riêng mấy chuyện vô tri này thì Sae sẽ giấu cho một mình cậu ta biết. Cậu ấy quay sang nhìn Yoy, nhìn tới một góc mặt của cô rồi lại nhìn tới đôi mắt đang khép hờ ấy, rồi cậu cũng nhanh chóng ngoảnh mặt đi.Có những thứ quả thật cậu ta chỉ muốn giữ cho riêng mình thôi.⁂
🎼🎼🎼
Toan định nói gì đó, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên cắt ngang. Những gì muốn hỏi tất nhiên cũng bị bỏ ngỏ tại đó."Alo?""Được, tôi biết rồi. Ra liền đây."Bíp."Tài xế gọi đúng không?"Nghe một nửa nội dung cuộc gọi là đủ kết luận rồi"Ừm, vậy..." Ánh mắt Sae hơi trĩu xuống. Cậu đứng lên từ ghế sofa, một tay cầm lấy túi đồ Yoy đưa, một tay bỏ vào trong túi quần, quay mặt về phía cửa chính, "... Tôi đi đây.""Ừm ừm, đi mạnh giỏi nhé."Cơ mà...Sao chị ta trông vui vậy?Sae thắc mắc thật lòng, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hớn hở khi vẫy tay chào tạm biệt khiến cậu có chút không vui. Giống như chỉ có mình cậu ta là luyến tiếc vậy."..." Không vui chút nào.Có lẽ cậu thể hiện tâm trạng của bản thân lên mặt có hơi rõ ràng thái quá, một cái nhìn thoáng qua của Yoy cũng đủ để cô nhận thấy sự không hài lòng ấy."Gì mà mặt dài ra vậy?""... Không có."Nói xong cái một, Sae bước ra khỏi cửa và cố tình đóng lại mạnh bạo một chút.Rầm.Cậu ấy dậm chân từng bước cho tới khi đi qua cổng. Chiếc xe taxi cũng đã đậu ngay gần đó và chỉ còn chờ cậu bước lên.Tưởng Sae sẽ quay đầu lại ngó vào trong nhìn Yoy lần cuối ư? Không, cậu ta mở cửa xe mà vào thẳng bên trong. "Điểm đến của cậu là khách sạn XXX đúng không?""Ừm, anh cho xe chạy được rồi."Tâm trạng của Sae lúc này là thái độ sẵn sàng block tài khoản Line của Yoy 30 phút để chị ta sám hối. Có lẽ một phần trong cậu ta cũng có sự nhỏ nhen. Như đã nói đấy, cũng hơn một năm không gặp mà, phải biết ai nên cần được ưu tiên chứ. Tự giác đi.Không phải Sae ghét gì mối quan hệ giữa cả hai, nhưng nói cậu ta hài lòng với nó thì chắc chắn là sai bét rồi.Bánh xe bắt đầu lăn trên mặt đường, băng ngang những hàng cây, đi qua những con phố. Cậu mở cửa kính trên xe để cảm nhận một chút không khí đang se lạnh ở đây, đánh lạc hướng bản thân thôi nghĩ đi nghĩ lại chuyện đã qua. Và chợt—🎼🎼🎼
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa reo lên, nhưng cuộc gọi này lại đến từ nguyên nhân gây ra sự khó chịu trong cậu bây giờ.Lưỡng lự một chút, cậu ấy cũng bắt máy."... Có gì không?""Có, có. Vì có nên mới gọi đó.""...""Khi nãy cậu đi nhanh quá nên chị chưa kịp dặn gì nhiều. Bây giờ Sae nghe máy được chứ?""Ừm..."Cứ nhè mỗi lúc cậu ta muốn giận Yoy lâu lâu một chút là y như rằng sẽ có gì đó xảy ra ngăn không cho mong muốn đó được thực hiện."Chị đoán với tính cách của cậu thì sau khi gia hạn hộ chiếu tại Nhật xong sẽ muốn bay về lại Tây Ban Nha liền, nhưng nếu được thì cậu hãy ở lại đó lâu lâu một chút.""Chị có lí do nào cụ thể không...?" "À thì... chủ yếu là muốn cậu dành thời gian cho gia đình thôi.""...""Tuy là lúc nào cậu cũng tỏ ra không quan tâm tới mọi thứ ngoài bóng đá nhưng nếu là nhớ gia đình thì cũng không cần giấu đâu. Chị cũng xa nhà tận 2 năm rồi nên cũng hiểu.""... Tôi biết rồi."Sae không biết nên nói Yoy vô tri hay nhạy bén. Có những thứ hiện lù lù ra thì chị ta như con ngốc, còn cái nào mà người khác giấu không muốn bộc lộ ra thì chị ta lại nắm bắt được. Thứ ngược đời."Yoy, chị có tính về Nhật không vậy?""Ừm thì... chị có ý định về vào kỳ nghỉ đông năm nay. Muốn gặp chị hả?""Tầm đó thì chắc tôi về lại Tây Ban Nha luôn rồi. Khỏi gặp." "Pftt—"Từ đầu dây này thì cậu ấy cũng nghe được tiếng cười khúc khích như châm chọc của ai kia, bất giác Sae hơi nhướng mày lên."Có gì buồn cười sao?""Không, không hẳn. Vì chị nghe như thể có cậu Nhật kiều một mình về nước sẽ cảm thấy lạc lõng ấy.""Không có vụ đấy đâu.""Thật không? Dù nếu chị nói là chị có nhận được thư mời thực tập ở một số dự án bên Nhật và giờ chị có thể về luôn?"Sae hơi ngẩn người lại. Nhắc mới nhớ, chị ta cũng đã là sinh viên năm ba. Nếu vẫn không môn nào bị rớt thì chắc năm sau ra trường?Mấy cái chuyện trên Đại học như thế nào thì cậu ta không hiểu đâu, nhưng bộ việc doanh nghiệp gửi thư mời tới sinh viên nước ngoài là việc dễ xảy ra à?"Trông chị đâu giống sẽ chấp nhận lời mời đó đâu?""Ừm hưm. Vì là so sánh với những lời mời khác chị được nhận thì dự án đó vẫn chưa đủ thuyết phục với chị.""Chảnh gớm nhỉ?""Học Sae đó.""..." Chị được. Cậu nắm chặt lấy chiếc điện thoại, ngẩn người suy nghĩ lại một chút. Bốn năm với cậu có khi không trôi nhanh đến thế, nhưng hai năm trở lại đây thì có.Những trở ngại, những thử thách, những nẻo đường mở ra không biết sẽ dẫn tới đâu. Bước đi một bước, rồi bước thứ hai, và đây là vị trí đứng hiện tại của cậu. Cũng rất có thể bây giờ Yoy cũng sẽ phải đối mặt với những trắc trở ấy, một lần nữa. Nhưng cũng vì đó là Yoy nên cậu sẽ không phải lo cho chị ta. Đoán thế."Được rồi Sae, bây giờ là những lời dặn cuối cùng của chị đây."Nếu như ngày hôm nay cũng chỉ là một chương truyện thì đây sẽ là đoạn kết của nó.Hơi thở của Sae chậm lại một nhịp, và cậu ấy chú tâm lên những lời bản thân sẽ sắp nghe."Sae, cậu... là... chị..."Ùuuuuuuuuuuuuuu—Hả?Sae nghệt mặt ra, đầu ngước lên nhìn cái bóng lớn đang phủ lên toàn bộ chiếc xe taxi. Họ đã di chuyển ra khỏi nội thành và đang trên đường trở về khách sạn nơi vị trí khá gần sân bay.Tiếng của Yoy qua chiếc điện thoại bị vùi lấp trong tiếng động cơ máy bay đang băng qua ngay trên đầu cậu. Tiếng ù ù khó chịu ấy kéo dài tới hơn chục giây, từ nhỏ đến to dần rồi lại nhỏ đi. Và khi nó đã bay xa hơn, cậu mới từ từ nghe được tiếp những gì mà đối phương đang nói."... nhé!"Cái gì 'nhé' cơ???"Y-Y—""Chị dặn xong rồi. Thôi vậy, chị phải cúp máy đây vì Kaiser với Ness cũng tới rồi.""Kh—"Bíp.Cuộc gọi kết thúc, và chiếc điện thoại bây giờ im lìm nằm trên tay cậu. Sae trầm mặc.----- Phải tấu hài tới tận đoạn cuối của chương cuối mới chịu hay sao? Chương cuối kiểu gì vậy!?Gương mặt Sae đen kịt lại như có giông tố đang ập ngay đến trên đầu cậu. Chẳng lẽ giờ kêu tài xế vòng ngược xe trở lại để cậu ký đầu chị ta một cái rồi mới đi?Cậu tựa lưng trên yên ghế, thở hắt một hơi đầy bất lực. Tiếng thở dài không biết có thể vọng được tới đâu, nhưng thôi được rồi, cậu không dám mong chờ thêm điều gì nữa. Không cần thiết.Đưa mắt nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên Sae có một linh cảm, và cũng khá chắc chắn với linh cảm đó. Không cần phải chờ đến khi cậu ấy trở về châu Âu, họ sẽ lại gặp nhau vào một ngày không xa.Hiếm hoi, báu vật của bóng đá Nhật Bản nhoẻn một nụ cười thầm.⁂
⁂ ⁂
Màn kết của một câu chuyện không cần thiết phải là một màn trình diễn lớn. Tử Đằng Nữ không phù hợp với việc là một câu chuyện lớn tới vậy.
Tử Đằng Nữ là...
*
*
*
For the tiring days to come, there's a reason to keep going.For the paths that we will take, our roads will cross again.⟪ TỬ ĐẰNG NỮ: HOÀN PHẦN MỘT ⟫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip