Stalker Tham Thuong Trom Nho Chuong 19 Intouch X Daisy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Daisy xinh đẹp-
"Từ giờ tụi bây hãy gọi tao là Day." Tôi đã suy nghĩ về nó cả đêm và quyết định công bố.
"Hả?"
"Có chuyện gì với mày?"
"Bạn Daisy, tại sao bạn muốn quay trở lại làm Day?"
"Aizz, đừng bận tâm, tao bảo sao thì cứ làm theo vậy."
"Cái đéo gì! Có vấn đề gì ở nhà không? Tao không nghĩ vậy, mẹ mày còn suýt mua váy cho mày mặc nữa là."
"Tao nghe nói..." Toh vội vàng che miệng thì thào.
"Daisy, cậu gặp vấn đề với người khác à?" Nhìn đi, có một xíu thay đổi thôi cũng làm Jao lo lắng.
"Không có gì, tớ chỉ cảm thấy cái tên cha mẹ đặt đã đủ rồi."
"Cô nghĩ tôi sẽ tin? Lúc trước tôi vô tình nói sai tên cô, là đầu tôi muốn lìa khỏi cổ."
"Tốt cho mày hay tốt cho người khác?"
"Đủ rồi. Chúng ta đừng nói về nó nữa." Khi bị ép như thế này, tôi đành phải dùng khuôn mặt khó chịu để mong tụi nó đừng tọc mạch.
"Tuỳ mày vậy, nghĩ thông suốt rồi thì tốt. Day thì Day."
"Vậy chuyện gì đã xảy ra?" Vẫn còn lo lắng có chuyện gì nữa hả?
"Tao đi học đây."
"Trời sập hả? Tao có nghe lầm không? Hay là tao đang nằm mơ, đánh thức tao mau!"
"Đừng chọc bạn mình nữa, người ta muốn thay đổi để tốt hơn. Tao nghĩ Daisy muốn trở thành người chồng tốt của vợ mình. P'Touch."
"Mày nói thế nữa là tao cắn mày đó!"
"Thật không vậy? Thay đổi được không?" Som lắc đầu, cô ấy có vẻ không tin rằng tôi có thể làm được.
"Tao mới thực hiện ngày đầu. Cho tao chút thời gian, rồi sẽ quen."
"Vâng, Day, mày có mặc quần áo phù hợp được không? Rồi hãy tính đến chuyện từ từ thay đổi cách ăn nói."
"Đây, để tao dẫn mày đi mua đồ mới, đồ cũ bỏ hơi bị nhiều."
"Nó có lựa áo phông không đó! Hay là mua váy, với tóc giả? Thà đưa tiền mày mua đồ mày thích còn có ý nghĩa hơn!"
"Chặc, tụi mày sẽ quen với việc này giống tao."
"Day đang thôi miên chúng ta kìa! Sợ thế!" Mặc cho tụi nó không ngừng hoài nghi, tôi vẫn sẽ đi theo con đường của mình.
"Đi thôi Jao. Vừa nhức đầu vừa đói nữa. Tớ không hiểu nổi cuộc sống này." Som lấy túi của mình, không thèm tra hỏi tôi thêm.
"Tao cũng đói."
"Day! Mày quên sổ kìa."
"Day!"
"Này! Day!"
"Daisy chết tiệt! Mày quên sổ của mày kìa!" Giọng Toh hét lên khiến tất cả sinh viên ở gần đó đều nhìn nó, cuối cùng tôi cũng chạy về phía Toh.
"Tao đã nói hãy gọi tao là Day!"
"Ồ xin lỗi, tao quên mất." Toh nhướng mày và mỉm cười. Tinh ranh kể từ khi có bạn trai, cậu ấy luôn trông vui vẻ.
"Nào Nong Day, P'Som đứng chờ này!" Jao cũng hùa theo trêu tôi. Không biết có nên cười hay không. Những người này làm tôi thấy căng thẳng, không giúp được gì cả.
~~~~~
-Intouch-
"Đồ ăn khoa P' dở lắm, lại tham gia với tụi em đi." Giọng nữ quen thuộc khiến tôi dừng lại nhìn. Nhìn thấy đàn em cười chào tôi trong nhóm Daisy, Jao rời khỏi chỗ kế bên Daisy, nhường chỗ cho tôi ngồi xuống.
"Đồ ăn trên bàn này trông ngon hơn nhỉ?"
"Wow, đồ ăn hay người ạ?"
"Cả hai." Tôi mỉm cười với đàn em. Hơn nữa còn có thể ngồi cạnh người này.
"Đói bụng." Khi ngồi xuống, tôi phàn nàn với người bên cạnh.
"Anh đói, thì tự đi mà mua." Giọng nói cọc lốc. Cậu bé ngoan của tôi bị sao vậy?
"Nhắn LINE rủ người ta đến. Người ta đến vì nhớ mình thì lại vô tâm không mua đồ ăn cho đàn anh."
"Khụ, khụ, P'Touch. Có rất nhiều người, anh đợi lát nữa được không? Nó dở chứng vậy đó, không đáng iu chút nào."
"Không có nhiều thời gian, nên anh phải tận dụng thật tốt." Tôi trả lời Som, đó là sự thật, tôi chỉ có đúng một tiếng để nghỉ ngơi, còn phải quay lại học.
"Ăn cái này trước đi." Người bên cạnh chuyển đĩa của mình cho tôi, em ấy dường như chưa đụng vào nó.
"Không cần, anh tự đi mua. Daisy cứ ăn đi."
"Day, P'Touch, không phải Daisy." Em ấy xua tay.
"Hửm?"
"Đó là biệt danh. Tên thật của em là Day." Tôi bắt đầu thấy nhiều điều lạ lạ, chẳng hạn như cách em ấy nói, thái độ và cách em ấy ăn mặc.
"Anh biết rồi." Tôi chọn cách không hỏi nhiều làm em ấy khó chịu.
"Vậy từ giờ hãy gọi em như vậy. P'Touch đi mua gì đó ăn đi, nếu không là không có thời gian ăn."
"Ừm." Tôi không chắc liệu mình có nên lo lắng về những vấn đề đang phát sinh hay không. Những người bạn em ấy vẫn giỡn với tôi bình thường. Người này sẽ không có ý với người khác mà bỏ tôi chứ?
~~~~~
"Đợi lâu không?" Tôi vội vàng phóng tới căn tin như bay, nơi có người đang đợi sẵn, hôm nay giảng viên cho rất nhiều bài.
"Ừ, bụng tao đói kêu ọt ọt rồi này." Tae - thằng bạn thân nhất của tôi trợn tròn mắt khi tôi chỉ quan tâm đến một người.
"Daisy có đói không?"
"Không." Tôi ngạc nhiên với câu trả lời mình nhận được. Hai, ba ngày trước, Daisy và tôi tán gẫu với nhau rất nhiều, tưởng chừng không có hồi kết, nhưng hôm nay em ấy có vẻ thay đổi cách nói chuyện, làm tôi cảm thấy như em ấy đang xa lánh mình vậy.
"K..Krap?" Tôi lắp bắp.
"Ừ, tụi tao mới gặp nhau khi nãy, em ấy nói đợi mày, bữa nay em nó cư xử cứ như người khác vậy!" Tae nói.
"Làm quá, P'Tae."
"Anh không biết nữa, nhưng thấy cưng thế này nhìn không quen. Có gì đó không ổn à?"
"Không có."
"Nhìn đi?" Tae chỉ vào mặt Daisy. "Đúng lạ luôn, anh nên gọi là gì đây?" Tae giả vờ. "Đầu óc cưng đang nơi đâu? Ai đã lấy trộm nó?"
"Trộm cắp cái gì? Anh cứ nói quá, P'Tae."
"Em như vậy càng làm người khác nghi ngờ! Thằng nhóc này nhất định hai lòng, cố tỏ ra men men để câu đàn em kém tuổi hơn phải không?"
"P'Tae! Day không có như vậy!"
"Chết tiệt, đúng phiền phức. Đừng bảo với tao mày chỉ ngồi im chờ đợi, Touch! Chờ người ta tới cắt đứt quan hệ với mày."
Tôi nhìn người mặt bắt đầu đỏ bừng, kiểu biểu cảm ngượng ngùng mà tôi thích vẫn còn hiện rõ đến vậy, tôi mong sẽ không tệ như thằng Tae nghĩ.
"Dai..."
"Day!" Tôi gọi lại em ấy bằng cái tên xa lạ, điều đó làm bản thân phải nhìn vào đôi mắt đen thẳm kia để tìm hiểu xem rốt cuộc là như thế nào.
"Để tao kiếm gì đó ăn. Hai đứa mày cứ nói chuyện đi."
"Chờ đã P'Tae, chúng ta ngồi cùng đi."
"Tae, mày đi trước đi." Tôi nói với bạn mình, mắt nó nhìn qua người trước mặt.
"Chặc, hai đứa mày cứ nói chuyện tử tế đi." Nó rất bực nên mới chọn rời đi.
"Ừ" Tôi nói.
"Có chuyện gì?" Tôi hỏi sau khi Tae đi.
"Không có."
"Vậy sao hôm nay đến khoa anh?"
"Không thích em tới?" Giọng em ấy hỏi như thể không chắc chắn hơn là thấy bị phụ lòng.
"Muốn em đến. Anh chỉ hơi ngạc nhiên. Thường khi anh đến ngồi với em, em chẳng mấy quan tâm."
"Nhưng em vẫn đến đúng không?"
"Anh tưởng em đến đây là có việc." Tôi đã chuẩn bị để giữ em ấy lại nếu em ấy có ý định bỏ chạy. Chuẩn bị chạy là tôi bắt lại ngay lập tức.
"Em muốn gặp anh."
Tôi gật đầu hài lòng với Daisy.
"Mặt quen quen. P' đã gặp Nong ở đâu trước đây rồi?"
"Hồi ở trại đúng không? Mày có nhớ nhóc thường đi cùng nhóm với Toh, người yêu Nuea ấy?" Gun hỏi Nick, nhìn tôi để thêm phần chắc chắn.
"Ừm, tao nhớ rồi, bảo sao nhìn mặt quen quen."
"Phải." Tôi trả lời.
"Xin chào, Nong..."
"Day, P'." Đứa nhóc ngoan của tôi chấp tay chào.
"Tốt, Nong Day. Em đến gặp Touch à? P' không nghĩ Touch lại thân với nhóm Nuea."
"Này, đừng nói là em thích ai đó ở khoa này nhé?" Gun ngạc nhiên nói, trước khi tôi có thể trả lời câu hỏi Nick.
"Đang học cái gì mà ngu dữ vậy? Còn phải đợi người ta nói trắng ra hả?"
"Có đúng không, N'Day? Thích P'Gun, P'Nick, hay P'Touch?"
"Ngồi đây cùng tao rồi. Mày hỏi cái quái gì nữa?" Tôi không trả lời, mà hỏi ngược lại. Sau đó choàng tay qua ôm vai người bên cạnh.
"Tốt, trai đẹp khoa kỹ thuật rốt cuộc ai cũng có đôi có cặp."
"Biến đi đâu thì biến! Phiền người khác tán tỉnh."
"Ồ."
"Hahaha, được rồi! Muốn tán ai thì tán."
"Để tao đá mày trước." Tôi đá chân, tụi nó nhanh chóng né được.
"Tốt hơn là tao nên ăn mặc đẹp đẽ rồi tìm một cô xinh xinh quanh đây. Để mày khỏi bực bội nữa."
"Đi đi, của tao đủ xinh rồi!" Tôi nhìn người đẹp bên cạnh đang dần đỏ mặt. "Phải không?" Tôi tựa cằm lên vai em ấy, gần đến mức mặt chúng tôi sắp chạm vào nhau. Muốn được ôm eo em ấy, nhưng nếu tôi làm vậy trong khuôn viên trường, có lẽ bản thân sẽ bị đá cùng với tiếng la ó của thằng Gun.
"P' nói quá..." Giọng thì thầm hơi khó nghe làm tôi phải đưa mặt lại gần hơn nữa cho đến khi mũi tôi chạm vào gò má mềm mại kia, người ấy ngạc nhiên nhưng vẫn giữ im lặng.
"Không thích nghe người khác khen mình xinh sao? Anh không nói dối đâu, em xinh thật."
"Tào lao..."
"Ồ, không thích được gọi là xinh đẹp sao? Muốn được gọi là đẹp trai hơn hả?" Tôi đang bắt đầu quay lại vấn đề mà tôi đã suy nghĩ mấy ngày nay, liệu bây giờ tôi có nhận được câu trả lời không?
"Ừm."
"Tại sao muốn thay đổi?" Tôi đặt tay lên eo em ấy, không quan tâm người này có muốn hay không.
"P'Touch buông ra."
"Trả lời trước rồi anh buông."
"Không có gì, chỉ là chán."
"Tại sao chán? Hay là..." Tôi lặp lại lời em ấy nói. "Em thích người khác trông trẻ hơn?"
"Hả? Điên à?!" Em ấy có vẻ ngạc nhiên trước những suy nghĩ điên khùng của tôi.
"Chứ sao? Đột nhiên dùng tên Day, nói anh nghe đi."
"Không có gì để giải thích hết. Day chỉ muốn làm như vậy."
"Muốn làm chồng anh hả?"
"P'Touch bị điên thật rồi!" Em ấy dùng tay đáng tôi thay vì đấm cho tôi phát.
"Hay là muốn đổi không khí, nào hết hứng thì về làm vợ?" Tôi cố gắng nhịn không cười, để mình có thể nhìn rõ người đang ôm.
"Ôi, cái này còn điên khùng hơn nữa." Lần thứ hai em ấy phản kháng không thành công, còn làm tôi ôm em ấy thêm chặt hơn đến mức người ấy không cử động được.
"Cái gì điên? Em còn tránh mặt anh nữa."
"Ai kêu anh nghĩ vậy chi? Làm em nổi hết cả da gà."
"Nếu không thích, thì sao muốn biến nam tính?" Tôi hít trộm mùi nước hoa trên cổ em ấy.
"Anh không ngại sao?" Giọng nói nhẹ nhàng phát ra sau một thời gian dài im lặng.
"Ngại cái gì?" Tôi ngồi thẳng dậy để có thể đối mặt với nhau.
"Con trai đi chơi với nhau là chuyện bình thường. Nhưng với một người trông ... hmm... ẻo lả như em, không ngại hả..."
"Ai nhìn?"
"Bạn bè, đàn em, những người xung quanh..."
"Anh thấy Toh với Nuea vẫn bình thường đó thôi! Anh có xấu hổ gì đâu."
"Dù sao cái đó bình thường, nghĩa là cậu ấy không giống em. Toh không nói chuyện với hành động nữ tính như em."
"Đó là lý do Daisy thay đổi hả?"
"Day!"
"Daisy." Tôi nói từ tốn, bản thân không gọi được cái tên xa lạ khác. Cảm xúc rất khác, tôi yêu cái tên này.
"Em không muốn anh khó xử." Nghe lý do làm tôi chỉ muốn ôm người này vào lòng cưng chiều.
"Nghe anh, em không cần phải nghĩ như vậy. P' không quan tâm người khác nghĩ cái gì. P'Touch còn muốn show ra cho người ta biết chết đi được!" Tôi đang cố đề cao bản thân.
"P' thật sự không lo lắng?" Người này có lẽ còn lo nhiều hơn tôi, không hiểu em ấy lo lắng cái gì.
"Không có."
Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì, bởi không muốn bé ngoan của mình phải lo lắng thêm nữa.
"Nếu lo lắng, anh dám ngồi ôm em thế này sao?"
"Ôm... Này!" Chết tiệt, đã bảo là không nói rồi! Tâm trạng tôi đang vui vẻ muốn chết, nãy em ấy không có ý định rời khỏi luôn. Trông người này xấu hổ chưa kìa, mặt đỏ hết rồi!
"Lại đây, ngồi nè." Tôi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
"Em sẽ ngồi, nếu anh nhích ra xa chút, nếu không em sẽ la làng cho mọi người nghe thấy!" Ẻm bắt đầu đe dọa, làm tôi phải hạ mình nhích ra một chút, không quá xa đâu!
"P' thích Daisy như bình thường, xinh xắn và dễ thương. Em không cần quan tâm đến người khác làm gì."
"Ai thèm quan tâm đâu?! Người ta xì xầm em còn vui nữa là."
"Vậy nghĩ nhiều thế làm gì?" Tôi nghĩ bản thân đã biết câu trả lời, nhưng vẫn muốn chính tai nghe lý do.
"...."
"Daisy."
"Lo cho anh."
"Ôi! Bé ngoan~." Tôi xoa xoa mái tóc mềm mại, bản thân còn muốn làm điều gì đó nhiều hơn nữa để em ấy biết rằng tôi đang hạnh phúc thế nào. Chỗ này không ổn lắm, đó là lý do tôi muốn chuyển chỗ, nhưng tôi phải xác nhận một điều trước, nếu không nói chuyện bây giờ, em ấy sẽ không muốn tiết lộ nữa.
"P' thành thật với Daisy, Daisy cũng phải thành thật với anh, được chứ?" khi nhìn thấy người bên cạnh gật đầu, tôi mới quyết định nói: "Anh thừa nhận lần đầu tiên gặp Daisy ở khoa, anh đã nghĩ em là một cậu nhóc mạnh mẽ, ngày nào cũng nói về đàn ông giống như thế giới này sẽ kết thúc nếu em không làm vậy."
"Cái gì?"
"Chờ đã, khoan tức giận, trước nghe anh nói xong đã." Tôi vội kiềm em ấy lại. "Nhưng khi được quen em, anh mới nhận ra Daisy là gu mà anh thích. P' yêu tất cả mọi thứ ở em, lúc đầu có thể sẽ lắc đầu trước thái độ và cử chỉ của em, nhưng dần dần mới thấy rõ được cái đáng iu và hài hước bên trong làm anh không nhịn được mà yêu thích nó."
"Ồn ào."
"P' nói thật, hãy cứ là chính mình. P' thích Daisy như vậy."
"Thật không?"
"Ừm." Tôi gật đầu xác nhận. Daisy thở ra như trút được gánh nặng khỏi lồng.
"Em không nghĩ làm con trai lại khó đến vậy."
"Hả? Hahaha. Daisy là con trai đó giờ mà?"
"Đúng nhưng cũng không đúng." Tôi nghĩ bản thân đã hiểu người này hơn.
"Nhưng anh thấy thoải mái."
"Vâng~" Giọng nói quen thuộc trở lại với nụ cười ngọt ngào.
Tưởng bản thân bị ẻm cho ra rìa rồi chứ! Daisy thật kỳ lạ khi cố thể hiện điều đó với tôi, nghĩ lại em ấy hành động vậy cũng thật đáng yêu.
"Bây giờ hãy nhìn vào mắt anh, Daisy phải thành thật."
"Ừ, cứ nói đi." Em ấy nói.
"Chưa."
"Gì?"
"Em tốt với anh, em nghĩ cho anh, là bởi vì đã trao trái tim mình cho anh rồi phải không?"
Tôi phải tiến bộ vượt bậc, tôi muốn tiến xa hơn, không muốn chờ đợi thêm nữa.
"Cái gì? Ai nói?"
"Daisy lo lắng cho anh nên mới như vậy."
"Tự mình suy diễn, Daisy chỉ là không muốn phải xấu hổ, chỉ hy vọng mọi thứ tốt hơn, cái đó nào giống với thích."
"Nhưng đối với P' là thích!"
"Hứ, cái đó là anh tự nghĩ."
"Không nghĩ cho bản thân, thì anh phải làm gì đây? Còn em, em đang nghĩ gì?"
"Em nghĩ gì hả? P'Touch có bao giờ nói em biết anh cảm thấy thế nào đâu." Giọng người ấy run run, nói rất mau lẹ, bé ngoan cuối cùng cũng nói ra được những gì trong đầu mình.
"Anh thích Daisy."
"Đây... đây... đây là tại khoa..."
"À! Haha. Anh không được nói ở đây sao? Vậy chúng ta về nhà nói!" Tôi đứng dậy, đưa tay cho người vẫn đang ngồi.
"Không, cái đó... cái đó..." Người đẹp của tôi nhìn trái rồi qua phải. "Daisy quên gì mất, em có hẹn với Toh! Nên là... em đi trước!"
"Chờ đã!"
Có nói vậy cũng đã muộn vì em ấy chạy mất dép rồi. Hahaha! Bé ngoan của anh! Làm như tôi là con hổ không bằng! Có thể, ngày nào đó đứa nhóc này sẽ bị hổ ăn thịt cũng không chừng!
Chú hổ hay cười tên Intouch, chứ chẳng phải ai khác.
-Intouch-
"Cảm ơn ạ." Giọng đứa trẻ của tôi đủ lớn để tất cả mọi người trong bàn nghe được. "P'Nuea, không cần lo, Daisy sẽ ăn thật ngon không có vấn đề gì đâu."
"Mày nói gì?" Som, người đã chơi thân với em ấy từ rất lâu bỗng cắt ngang.
"Làm sao?" Người đó hoài nghi không chịu đặt menu xuống, cầm nó như một thứ vũ khí phòng thân.
"Ai rảnh lo cho mày? P'Nuea bận lo vợ mình rồi, mày không thấy à?"
"Phiền ghê, tao cũng có vợ vậy. Vợ tao... Hừ!!" Đôi mắt sắc sảo hướng về phía tôi, đôi môi hơi vểnh có lẽ đang bực bội.
"Chồng nhích lại đây đi để trông giống đôi tình nhân." Tôi đặt tay lên vai, kéo em ấy ngồi lại gần hơn, không quan tâm em ấy khịt mũi, coi như nhường đàn em chút vậy.
"Daisy chết tiệt! Làm chồng sao không chiếu cáo mậy!" Som giả vờ che miệng, vẻ mặt sợ hãi. "Được rồi, chỉ còn mình tôi là cô đơn lẻ chiếc, phải không? Tiếp tục chiến đấu thôi, chúng ta phải tiến lên vì quốc gia trước khi loài người bị tuyệt chủng."
Som gửi cái nhìn ngọt ngào để kết nối với người bên cạnh tôi. Em ấy vội vàng nhấc menu che mặt. Tập trung đọc như thể đang tài liệu luyện thi, mặc dù đã gọi món cho phục vụ hết rồi.
"P'Touch." Toh gọi tôi từ đầu bàn bên kia.
"Sao Toh?"
"Em có một chuyện muốn hỏi anh trực tiếp."
"Hỏi thì hỏi đại đi bày vẽ màu mè quá vậy!" Tôi nghĩ trước khi trả lời câu hỏi, bản thân phải đợi mấy đứa nhóc này loi nhoi một chút mới xong.
"Tao nghiêm túc, hai đứa bây ngồi yên đó đi." Toh quay lại mắng bạn bè rồi hắng giọng nhìn tôi nghiêm túc lần nữa.
"Sao P'Touch lại tiếp cận Toh trong lúc cắm trại ạ? Một có thể là vì đàn anh là người rất thân thiện hoặc hai là ban đầu bị em thu hút như những người khác đã nói. Còn ba, anh xem em như bàn đạp để tiến tới mục tiêu thực sự của mình?"
Câu hỏi của Toh làm tôi ngạc nhiên. Không phải vì không có câu trả lời. Bản thân có thể trả lời ngay lập tức mà không cần suy nghĩ. Nhưng gần đây tôi mới phát hiện ra tính chính trực của Toh thực sự đúng như lời đồn.
"Nói anh biết trước, vì sao Toh muốn hỏi vậy?"
"Khỉ thật, Toh cũng không muốn hỏi nếu chuyện này không ảnh hưởng đến tính mạng cùng tâm trí của em. Bởi có người quanh đây muốn nghe P'Touch giải thích rõ ràng."
Ai đó quanh đây hả, tôi nhìn quanh bàn, xem người đó có thể là ai, cho đến khi bắt gặp người đang dùng menu che mặt.
"Anh xin không trả lời câu hỏi này vậy." Tôi mỉm cười với Toh. Nhưng có vẻ câu trả lời của tôi không làm mọi người vui lên được. Thậm chí còn có người lúng túng nhìn người bên cạnh.
"Thức ăn đến rồi đây!" Có vẻ nhẹ nhõm khi nhân viên bắt đầu phục vụ đồ ăn. Nhìn thái độ của người ngồi cuối bàn cho thấy Toh hối hận vì đã hỏi tôi như thế.
"Anh đi vệ sinh chút." Tôi đứng dậy, vờ như không nhận thấy bầu không khí bí bách. Ngay cả Nuea cũng nhìn tôi với ánh mắt hung dữ. Chắc nghĩ câu trả lời là cái thứ hai nên mới không thể chấp nhận được. Bây giờ đàn em của tôi hình như đã gia nhập 'Hiệp hội những ông chồng hay ghen' rồi cũng nên.
Tôi bước đến chỗ người ngồi sau quầy. Nhà hàng chúng tôi đến là của mấy vị tiền bối mà chúng tôi hay lui tới rồi dần trở nên quen thuộc, vì đây là quán phục vụ nhạc acoustic, thoải mái ăn uống cùng tụ tập. Tôi nói nhỏ vào tai người đó trước khi bước vào WC.
"Xin chào." tôi nói vào micrô. Mỉm cười trước ánh nhìn ngạc nhiên của tất cả mọi người. "Tôi muốn xin phép thay thế một lát khi các ca sĩ nghỉ ngơi, hy vọng các bạn thích bài hát này, bởi tôi rất thích ý nghĩa của nó." Tôi bắt đầu gảy đàn guitar, dạo đầu bài hát và gửi nụ cười rạng rỡ nhất đến người đặc biệt mà tôi mong muốn người ấy được nghe ca khúc này.
🎶 Tôi biết người ấy đang lo lắng, ánh mắt người ấy nói lên tất cả.
Tôi biết người ấy không dám mở lòng.
Hiểu người ấy. Muốn biết tôi cảm thấy thế nào? 🎶
Người đó cúi đầu, lén lén lút lút nhìn tôi. Ngay lúc ánh mắt chạm nhau, người tấy vội quay mặt đi chỗ khác.
🎶 Có lẽ vì chúng ta chỉ gặp nhau không lâu
Có lẽ vì em là người duy nhất thấy tôi quan tâm.
Có lẽ vì tôi không thể nhìn đến ai nữa
Có lẽ bởi vì tôi chỉ nhìn một mình người 🎶
Có tiếng hò hét của Som và Gift, nhưng người mà tôi mong đợi vẫn cúi gằm mặt.
🎶 Nếu muốn hỏi tôi có cảm xúc không?
Tôi sẽ bảo là có, tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi nghĩ em là người đẹp nhất. Có ai bước đến chưa?
Nếu chưa, thì tôi muốn trò chuyện với người lâu thêm chút nữa
Vì hôm nay bầu không khí thật tốt
Có tình ca có cả ánh sao.
Nếu không vội thì hãy nói chuyện đến tận sáng
Cho đến khi các vì sao vụt mất khỏi bầu trời, cho đến khi người chìm vào giấc ngủ🎶
Tôi bất giác mỉm cười khi thấy đứa nhóc bạo dạng của mình trở nên nhút nhát, không nói không rằng, cứ chăm chăm nhìn thức ăn mà không chịu múc ăn.
🎶 Tôi nghĩ em là người đẹp nhất. Có ai bước đến chưa?
Nếu chưa, thì tôi muốn trò chuyện với người lâu thêm chút nữa
Vì hôm nay bầu không khí thật tốt
Có tình ca có cả ánh sao.
Nếu không vội thì hãy nói chuyện đến tận sáng
Cho đến khi các vì sao vụt mất khỏi bầu trời, cho đến khi người chìm vào giấc ngủ.
Hãy cùng vì sao và bầu trời đêm cùng ngủ yên...🎶
Tôi hoàn thành bài hát với nốt gảy cuối cùng trên đàn, cúi đầu cảm ơn cùng với tiếng vỗ tay vang dội, trao trả cây đàn cho chủ nhân ban đầu của nó.
"Cảm ơn những tràng pháo tay và cũng xin cảm ơn đồ uống mà mọi người đã đưa tới. Tôi xin phép được nói một vài lời trước khi rời sân khấu. Với câu bản thân được hỏi trước đó, tôi không trả lời không phải vì tôi có lựa chọn khác. Ngay từ đầu vẫn chỉ có một câu trả lời."
"Dành cho người rất muốn biết ..." Cuối cùng tôi cũng giao tiếp ánh mắt với người đang nhìn xuống. Cậu bé ngượng ngùng ngẩng đầu lên vì tôi đột ngột ngắt câu mà người đó cũng muốn biết. "Tôi là một thanh niên yêu hoa."
Tôi mỉm cười để chắc chắn rằng người kia sẽ hiểu được ý nghĩa lời tôi ám chỉ. Cuối cùng tôi bước xuống sân khấu nhỏ, giữa những tiếng hò hét náo nhiệt không ngớt, vì khách hàng trong quán hầu như đều là đàn em cùng trường đại học.
"Ôi, P'Touch, em ngưỡng mộ chết mất."
"P'Touch dám làm tan nát trái tim em!? Ui, phạt một ly mới được."
"Đàn anh, không để lại chút spotlight nào cho em cả!"
Trước khi quay lại bàn, tôi phải dừng lại chào người quen rất nhiều lần, ngưng lại uống vài ly trước khi quay lại gặp người mà tôi mong đợi.
"Em ấy đi đâu rồi?" Tôi chỉ vào chiếc ghế trống.
"Chắc đi trốn rồi, haha. Em trêu nãy giờ mà. Ai bảo P'Touch đá Sky văng ra khỏi quán làm gì?! Em chỉ biết giương cờ trắng, sau mà đấu lại chiêu lãng mạn này được." Sky lắc đầu, nâng ly uống làm ra vẻ ủ rũ.
"Bạn Som không chịu nổi P' nên chạy vào toliet rồi, không kêu xe hút hầm cầu hút nó ra chắc nó trốn luôn ở trỏng."
"Som!!" Jao kêu lên nhanh chóng ngăn bạn mình lại.
"Em đừng nói vậy chứ, P' đang ăn."
"Ồ, xin lỗi, nhưng Som đang nói sự thật. Nó rất nhút nhát, ngại đến mức khó kéo ra được."
"Vậy để anh tự mình đi tìm."
"P'Touch vào toliet nữ được không?"
"Hả?!!" Tôi quay lại nhìn Toh ngạc nhiên trước kiến thức mới.
"Haha, Toh nói đùa đó! Nó ở toilet nam."
"Ok." tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã nghĩ bản thân thực sự sẽ đi gác trước cửa Toliet nữ.
"Nhắn với Daisy hộ em là chậm trễ thì lỡ mất tăng 2, do vợ P'Nuea khao."
Ngại khi nhắc chuyện đó không? Tôi không nghĩ Toh sẽ như thế. Khuôn mặt trông ngây thơ, nhưng hóa ra lại có thể nói điều đó một cách vui vẻ đến tự tin như vậy. Không những thế sau khi Toh ngồi xuống từ cười mỉm sau đó chuyển thành nụ cười rạng rỡ. Hai đứa này chắc cũng 'ăn thịt' nhau dữ lắm!
~~~~~
Tôi đi loanh quanh nhà vệ sinh, không tìm thấy bóng người mà tôi đang tìm. Em đang ở đâu, mắc cỡ đến mức về nhà luôn hả? Chưa kịp rút điện thoại ra gọi thì trong thấy cửa sau cửa quán đang mở nên quyết định ra đó.
"Ra ngoài nghe điện thoại hả?" Tôi giả vờ hỏi.
"À... vâng."
"Xong rồi đúng không? Chúng ta trở lại đi."
"Đợi một chút..." Một bàn tay thon dài nắm lấy vạt áo tôi. "Những gì P'Touch đã nói lúc nãy..."
"Vâng?" tôi nói khi đằng ấy im lặng.
"Những gì P'Touch nói...ừ..ý là sao?"
Tôi dừng lại, quay lại nhìn người đang nói. Đây là lần đầu tiên, Daisy chịu đối mặt với những gì tôi nói, mấy lần trước đều bướng bỉnh bỏ chạy mất.
"Ý anh là, Daisy cũng biết anh đã nói thích em ngay từ lần đầu tiên ở khoa. Em nghĩ trước đây anh thích Toh rồi khi Nuea giành được thì anh mới để tâm đến Daisy sao? Nếu em nghĩ thế thì oan cho anh quá. Ngay từ đầu anh đã thích Daisy rồi, thầm ngắm, thầm nhớ em, anh muốn... "
"Đủ! Đủ rồi!" Bàn tay mảnh khảnh vội vàng chạm lên miệng tôi, chặn lại những câu chưa kịp nói. Nhưng với tôi đó được coi là một kiểu cho phép nên bản thân mau chóng cầm tay ấn nhẹ lòng bàn tay ấy lên môi mình.
"A, đừng kéo." Với lực tay của em ấy sao so được với tôi?
"Được chứ?" Khi cơ hội xuất hiện, ai lại để nó trôi qua dễ dàng như vậy?
"Ừm, Daisy đói bụng rồi. Chúng ta trở vào trong đi."
"Chờ một chút." tôi nhìn người ấy đắm đuối. Em đồng ý cái gì? "Này, em có đồng ý yêu anh không?"
"Để coi sao đã..."
"Anh còn chưa chứng minh đủ sao?" Nhóc này còn muốn tôi phải chứng mình điều gì mới chịu đồng ý đây? Tán đến nguyên cái trường đều biết hết rồi.
"Còn muốn coi, anh có dắt Daisy đi xem phim chứ? Em muốn ăn ở đâu? Anh sẽ đưa em đi du lịch chỗ nào? Hay dẫn đi mua sắm ở đâu?"
"Nói vậy là cũng muốn rồi..." tôi lẩm bẩm. Nhưng với đôi tai thính kia chắc chắn sẽ nghe thấy.
"Nói gì đó?"
"Nói được, anh đã rõ. Anh sẽ nghe theo em tất. Ngày mai chúng ta đi tỉnh khác trước." Tôi ngay lập tức chốt đơn.
"Không được, trước tiên phải đi xem phim."
"Đi tỉnh khác rồi hẳn xem phim." Tôi vẫn đang cố thương lượng.
"Làm sao vậy được?" Người đó chu chu mỏ dỗi vì tôi không chiều theo ý. "Cư xử như người yêu đang hẹn hò với Daisy đi. Chiều em chút không được chắc?"
"Ừ, cứ y vậy, nếu đã chịu làm người yêu thì anh sẽ bắt đầu kế hoạch hẹn hò của em vào ngày mai. Còn giờ thì đi vào."
Vừa nói xong là tôi vội kéo cổ tay người lộn xộn nảy giờ bước vào, mặc kệ tiếng la hét sau lưng. Thỏa thuận như vậy là thỏa đáng.
"Ôi chao! Tưởng P'Touch về nhà luôn rồi chớ!?" Sky trêu tôi từ cuối bàn.
"Còn chưa no à?"
"Ôi, P'Touch rời đi lâu vậy rồi, còn cái gì để ăn không?"
"Vẫn còn đói hả? Gọi thêm đi." Tôi lấy menu trên bàn đưa cho Daisy.
"Hôm nay anh khao. Nuea, lần sau em đến lượt em."
"Chặc chặc, có tin vui gì đúng không, P'Touch? Tự nhiên bao Som ăn!" Som nhìn chế giễu. Nhưng không phải nhìn tôi mà là một mục tiêu khác có dấu hiệu đáng ngờ.
"Tin vui quái gì?"
"Tao đang nói tin tốt của P'Touch. Đâu có liên quan gì đến mày, cô Daisy?"
"Daisy nóng nảy quá." Thậm chí cả Jao còn hùa theo.
"Không, không có, tớ chỉ hơi đói. Ai cho gì, tớ cũng ăn hết."
"Đừng nháo nhào nữa. Tao sẽ tự mình phỏng vấn. A hem, P'Touch. Gift muốn biết sau khi thú nhận tình yêu của mình. Liệu có tiến triển gì không ạ?"
"Không." tôi lắc đầu trả lời cộc lốc.
"Ôi!" Kết quả có vẻ không khả quan nên mới có tiếng kêu lên thất vọng từ khắp nơi trên bàn.
"Không, thực sự, vẫn chỉ là anh em như trước đây."
"Toh đã bảo là vẫn vậy mà. Cả hai đều chậm chạp vậy đấy!" Toh lắc đầu, lấy thìa xúc salad cho vào miệng nhai rồi quay lại điểm mặt tôi cùng bạn mình.
"Người yêu, là người yêu."
"Thiệt không, P'Touch?" Som bừng tỉnh, hành động như thể không thể tin vào tai mình.
"Thiệt không kìa, Daisy?" Tôi quay lại nhìn người ngồi bên cạnh. Mong chờ cùng hy vọng.
"A..."
"Daisy..." tôi nhẹ giọng. Vờ làm mặt buồn thiu gọi em ấy với giọng điệu đáng thương.
"Được rồi, là người yêu hay thế nào tao không cần biết, tao không thích mày đùa giỡn P'Touch, phải trả lời dứt khoát. Hôm nay tao phải có câu trả lời." Som bỏ ăn quay sang đe dọa bạn mình.
"Tao..."
"Ừ, mày đấy!"
"Tao~..." Không phải giọng người ngồi bên cạnh tôi, mà là giọng Toh.
"Tao sẵn sàng rồi. Nên mày không cần thúc ép nữa đâu."
"Nghĩa là?"
"Cứ thẳn thắn đi Daisy, anh tin ở em." Sky hợp sức cùng bạn em ấy, hối thúc không ngừng nghỉ. Nếu muốn chạy trốn, có lẽ người này cũng rõ bạn bè sẽ không để em ấy chạy thoát dễ dàng như vậy.
"Tao không yêu."
Tôi thở dài khe khẽ. Không muốn người bên cạnh nhìn thấy cử chỉ thất vọng của mình dù chỉ là một lúc. Con đường phía trước của tôi còn rất dài.
"Mày!?" Toh trầm giọng gọi bạn mình.
"Ờ, tao không yêu anh ấy ... Tao chỉ thích 'đụng chạm' thôi, có chuyện gì vậy?"
(*Touch tiếng anh nghĩ là chạm.)
"Thích đụng chạm hở? Trời má, tao tiểu đường mất thôi!" Som hét lên, ôm bụng cười, còn người kia thì lườm Som đang cười nghiên ngã.
"Daisy nói thích anh." tôi lặp lại.
"Không, ai nói, Daisy không có nói như vậy."
"Mày/em vừa nói!!" Nhiều người làm chứng thế này giúp tôi tự tin hơn hẳn.
Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt dưới gầm bàn, siết nhẹ rồi mới nắm chặt không buông. Có lẽ tình yêu của tôi đang dần chớm nở khi người ấy không còn cố tránh thoát khỏi tay tôi nữa, đây là cách xác nhận tốt nhất.
"Còn ai muốn gọi gì không? Cứ gọi thả ga đi nào!" Tôi vui vẻ nói với mọi người ở bàn. Đây có được gọi là tâm trạng tốt không?
"Nói gì đó, muốn ăn đánh hả?!" Daisy vờ giơ tay muốn đánh tôi.
"Kêu đồ đi!" Hào phóng một chút cũng chả sao, chuyện này xứng đáng.
"Nhưng quán tao không tiếp!" Giọng nói lớn cắt ngang từ phía sau. Làm mọi người quay lại nhìn.
"Mẹ, tỏ tình thì cũng làm cho nó yên ã tí. Không làm 'private party' mẹ đi. Khách tao còn tưởng đang đóng phim kia kìa."
"Ui! em xin lỗi, P'Nop." Daisy chấp tay.
"Không có gì, Nong. P' ganh tị nên mới chọc chơi thôi, thằng này có người yêu xinh vậy mà."
"Phải đó, người yêu em xinh thật!"
"P'Touch!!" Ôi, quên rằng người đẹp của tôi rất hay ngại.
"Haha. Trông giải trí vãi. Khách tao vui chết luôn!"
"Toh cũng thích." Toh giơ tay lên.
"Chuyện gì cũng đến tay tao." câu sau là Toh quay sang Daisy.
"Chặc, chồng mày thì cũng là chồng ...."
Tôi nắm cằm người bên cạnh rồi mạnh bạo hôn xuống.
"......"
"Để nhớ là em thuộc về ai." Tôi mỉm cười nhìn vào mắt người đang há hốc mồm mà không nói năn gì. "Bạn trai Daisy đang ở đây thì đừng nhắc đến người khác."
Hơi ngạc nhiên vì bàn này tụ hợp những con người mạnh miệng giờ lại im phăng phắc, không có lấy một tiếng động.
Ngoại trừ giọng đàn anh.
"Mấy khứa chết tiệt này, tao chỉ bảo giải trí là tốt. Tụi bây không cần phải thăng cấp chiếu cảnh riêng tư trực tiếp như vậy cho khách tao coi."
Bốp!! Bốp!! Bịch!! Bịch!!!
"Ui da!! Daisy, đủ rồi, anh bị thương giờ."
"Hừ!! Muốn coi phim hành động có phải không!!!"
-Daisy xinh đẹp-
"Làm vợ cái gì? Đụng chạm cái gì?" Dù anh ấy có là tiền bối, nhưng như thế này, người như Daisy sẽ không chấp nhận.
"......"
Bàn tay nắm lấy cánh tay, khiến những gì mình muốn nói nuốt lại vào trong. Cảm thấy có lỗi với người bên cạnh, tôi nghĩ một ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt với chuyện như thế này.
"Anh yêu em!" Người bên cạnh thẳn thắn làm tôi ngạc nhiên, người ấy vẫn nói với nụ cười như trước. "Điều gì đằng sau vẻ tốt đẹp đó? Phải thử mới biết được."
"Vâng, P'." Bây giờ, ai đó làm ơn đem voi đến kéo người này đi cíu Daisy với!
"Bồ câu của mày biết đùa thật." khóe miệng người kia nhếch lên như đang chế giễu."Tao cá chắc nó nhỏ như con kiến vậy, co lại chắc không tìm thấy luôn quá."
"Haha." tiếng cười lớn phát ra từ những người xung quanh. Nhìn cũng biết người bên cạnh tôi tức đến cỡ nào, mặt đỏ bừng bừng. Cá nhân tôi không biết hắn ta, không quen nói thế rất thô lỗ, đừng mong nhận lại bất kỳ lời tử tế nào.
"Giỏi mồm." Lần này những người bạn của hắn ngồi xung quanh còn cười lớn hơn nữa. Người kia như biến thành trò hề nên tiến về phía này.
Bang!!
Tiếng rơi của vật nặng cùng tiếng va vào ghế làm cả căn tin giật mình.
"Mày muốn thế phải không, Art? Biết đấy, mày đéo có cửa thắng tao." P'Touch mỉm cười dù vừa đá người đó ngã xuống sàn.
"Mày không cần phải xen vào. Đây là việc của tao với đàn em. Giỏi mồm."
"Tao cũng không muốn xen vào chuyện của mày. Nếu người mày nhắc đến không phải người yêu tao, hôm nay tao nói luôn một thể. Để sau này không nghe miệng mày chế giễu người yêu tao lần nữa."
"Người yêu? Này, Chết tiệt! Thằng Touch là gay, haha!"
"Mới biết à?" Trả lời đơn giản. Người nói dường như không quan tâm lắm. "Vậy tao sẽ cho rằng mày đã biết. Còn khúc mắc gì với bạn trai tao nữa không, tao giải đáp cho."
"Không..." Người đó vội đáp khi P'Touch giả vờ tiến lại. Tôi không chắc lắm. Thật luôn?
"Đi thôi." Bàn tay đưa ra rõ ràng hơn bất cứ từ ngữ nào khác, bản thân không phải đợi gọi lần hai. Đôi tay nắm chặt lấy nhau đầy tự tin.
~~~~~
"Anh không ngại hả?" Không thể không hỏi. Khi cảm giác tội lỗi lại bắt đầu đeo bám tôi.
"P' nói rồi, anh không sợ hay ngại cái gì hết." Giọng trả lời rõ ràng, cho thấy người kia bình thản thế nào.
"Nhưng Daisy ngại, P' không nên đánh hắn."
"Daisy, em không phải người bị đánh, em là người bị miệt thị. Phải dạy nó bài học. Chứ để người khác nói xấu người yêu anh hoài, em nghĩ thế nào? Nhỏ như con kiến hả? Thằng Art nó thấy chưa mà sủa bậy."
"Sao vừa nhìn mặt đã biết? Thấy em nữ tính sao?"
"Còn em? Nhìn mặt P' đi, cỡ nào?" Nụ cười hiện ra trên khuôn mặt sắc sảo, nụ cười mà tôi không muốn giải nghĩa.
"Có phải ai khoa kỹ thuật cũng đều ham muốn như nhau không? Cả tiền bối lẫn hậu bối?"
"Giống như tất cả đàn ông trên thế giới này thôi, ai mà không muốn?"
"Ối!!" Không nghiêm túc này, đầu gối người kia gần như khuỵu xuống. Khi tôi đá nó. "Tại sao lại đá đàn anh của em?"
"Em tự nhủ phải đá, Daisy cũng là con trai, không có thấy ham muốn chút nào."
"Quá ít, không thấy được mỹ nam, không là quấn mang về nhà rồi."
"À, thì.... Vâng, em muốn gom hết về nhà." Thừa nhận thì thừa nhận, phải giữ lấy tí liêm sĩ còn sót lại.
"Vậy định khi nào gói anh mang về? Anh đợi được gói lâu rồi á." Lời tán tỉnh nồng nàn cùng bằng giọng nói ngọt ngào không gì có sánh bằng. Vẫn khiến người nghe xao xuyến như trước.
"Đẹp trai không là chưa đủ, gói ghém chi cho tốn thời gian."
"Chắc vị trí trong khoa của anh sẽ có giảm sút rồi, nhưng không đẹp trai cũng không sao, rất yêu em là được. Em có định gói về chưa?"
"Em thích hai con heo, một con mực và một quả trứng chiên hơn. Chờ dưới tòa nhà khoa nha, mái bai!" Không tranh cãi với người này được, cứ cười miếc thôi. Tôi không nói được gì, cái gì cũng không nói được. Tiếp tục như vậy lâu, sợ là nhịn không được, sợ ngày nào đó vô tình gói ghém đem nhà thật...
~~~~~
"Tao nghĩ khi quán đóng cửa, mưa sẽ nặng hạt hơn. Hôm nay ba đứa mày mới có thời gian dành cho 'chồng'." Người phụ nữ thực sự duy nhất trong nhóm liên tục cắn, trêu chọc không ngừng.
"Vâng, làm như bình thường, không đi theo tao vậy."
"Tao phải đi, làm chồng fake cũng được. Không phải chồng real."
"Coi chừng có bầu đó, Som."
"Quần què gì có bầu?"
"Giao tiếp bằng mắt với tụi tao hoài, cẩn thận có bầu."
"Làm như tao là con cá betta không bằng."
"Đóp thế này, không phải cá chứ là gì nữa?"
"ĐM! Mày nói hay. So sánh như sịt. Tao không thích. Tao không thích đá."
"Mày đá tao hoài chứ giề, Som. Đúng rồi, không có liên quan gì mày hết, tao hiểu." Toh nói.
"Tốt, không cần lý do lý trấu. Tao đá mày liền luôn."
Bốp!!
Thằng Toh được chiều theo yêu cầu. Thực tế, nhóm chúng tôi vẫn đang đi chơi với nhau. Mới hôm nay cả nhóm đều bận việc, bao gồm cả P'Touch.
"Tao đi vệ sinh. Có ai muốn đi cùng không?"
"Tao cũng đi." Toh đứng dậy, theo sau là những người khác. Thời tiết mát mẻ cộng với rượu đã uống làm mọi người buồn WC.
~~~~~
"Em đi đâu mà vội vàng vậy?" Giọng người đó đầy phấn khích. Khinh khỉnh kiểu này không kịp nhìn, là nhớ ra đó là giọng của ai.
"Ai? Daisy?"
"Kệ hắn, đi thôi."
"Chờ đã, không định chào bạn chồng mình sao?"
"Ai?"
"Thằng Touch từng bảo cưng là bạn trai nó."
"Kiếm vật gì thay thế được không?. P'Touch không có liên quan gì."
Cái nhìn chằm chằm đó không dành sự tôn trọng cho những người được gọi là tiền bối và bạn của bạn trai. Toh chính là như vậy. Cảm thấy tình hình không ổn cũng không muốn tiếp chuyện nên chúng tôi đã đi vòng qua về bàn mình.
"Cưng có muốn thử không? Anh muốn đổi khẩu vị xem cảm giác sẽ tuyệt thế nào."
"Cũng tốt để giết thời gian."
"Miệng muốn chân." Toh quay lại, lao tới. Tôi giữ lấy, nhưng chậm một giây, bản thân không thể ngăn chặn nó kịp thời. Hắn kéo Toh đập vào bức tường phía sau.
"TOH!!"
"Giúp với." Một nhóm người bước lại. Không ai dám can ngăn. Tôi nhào tới chân và tay cố gắng đá và đấm nhiều nhất có thể. Nhưng nó không khiến hắn ta run sợ chút nào.
"Mày đến nhầm quán rồi. Nói với Nijit tao dùng phòng trên lầu." Nhân viên cửa hàng, người nghĩ sẽ giúp đỡ khách hàng lại đứng đực ra đó.
"Thả tao ra!"
Phạp!!!
"Dám cắn tao hả? Đừng vội, lên lầu tao cho mày cắn thoải mái. Lôi nó lên."
"Toh, Toh, làm ơn giúp tôi với!" Toh không nhúc nhích như đã sợ hãi, tôi không biết bạn bè mình thế nào, cũng không biết số phận mình sẽ sống sót hay không?
"Buông bạn tao ra."
"Mày!!" Tiếng hét hy vọng giữa ánh đèn chập chờn làm tôi thấy nhẹ người.
"Coi chừng." Som lao tới. Đôi tay cố tìm đường thoát trong vô vọng.
"Làm ơn, giúp tôi với, ai đó, làm ơn, giúp tôi!" Som hét lên làm tên khốn khiếp kia bàng hoàng vô tình buông tay ra.
"Chết tiệt!" Mục tiêu là giữa hai chân. Dùng sức càng nhiều càng tốt. Tiến thẳng đến mục tiêu hòng giảm sức mạnh của hắn, Art chúng đòn lùi về sau.
"Chuyện gì thế này?" Hai thanh niên lực lưỡng bước ra phía sau quán. Tên khốn kia vội vàng kéo bạn mình lên cầu thang khi nhận thấy yếu thế.
"Tụi nó kiếm chuyện. Cảm ơn rất nhiều, P'."
"Tụi em không sao chứ?"
"Không sao, cám ơn ạ." Tôi chắp tay cảm ơn. Nếu không có những người tốt bụng này thì chúng tui không yên với tụi nó.
"Cảm thấy thế nào?" Kao Jao và Som lo lắng cho Toh.
"Ổn rồi." Kao Jao trả lời sau khi kiểm tra Toh.
"P', Daisy phiền anh đưa tụi em ra xe được không?"
"Được chứ."
"Cảm ơn ạ."
Som đi trước để lấy túi. Thanh toán và rời khỏi quán. Cùng một đàn anh vạm vỡ đi theo cho đến khi ra xe.
"Anh quay lại được rồi."
"Vâng, cảm ơn anh lần nữa. Tụi em không quên ơn anh giúp đỡ đâu."
"Không sao mà, giúp được thì phải giúp chứ."
"Cảm ơn."
Sau khi chấp tay chào, Som nhanh chóng lên xe đi càng xa quán đó càng tốt.
"Vừa nảy đáng lẻ phải nhờ hai ảnh đấm tụi nó một trận."
"Không, chủ quán là bạn thằng Art. Nếu có chuyện xảy ra, chúng ta là người chịu thiệt. Tao không muốn phiền đến đàn anh."
"Chết tiệt, còn bảo đưa ra xe. Không ai có thể tin tưởng được. Rốt cuộc Art là ai?"
"Hắn ở khoa kỹ thuật, cùng năm với P'Touch. "
"Tốt lắm con chó, đừng để tao nhìn thấy."
"Đừng tức giận. Đưa Toh đi bệnh viện trước."
"Không cần đâu, tớ xử lý được." Giọng nói yếu ớt vang lên sau xe. "Tớ hết đẹp trai luôn rồi. Một nắm đấm tiếp đất." Nó lẩm bẩm khiến tôi muốn đánh bạn mình thêm lần nữa, nó còn sức để đùa à.
"Vẫn khỏe chứ?"
"Trúng hai phát, nhưng vẫn có thể đi được."
"Xin lỗi..."
"Sao phải xin lỗi? Đó đâu phải lỗi của Daisy. Tao giúp bạn mình, chứ không phải người khác."
"Cảm ơn rất nhiều, ba đứa, tao không nghĩ mình sẽ sống sót..."
"Tính sao tiếp?"
"Đưa Toh đến chung cư P'Nuea đi. Để ảnh thấy vết thương mà những tên khốn đó gây ra."
"Được rồi, có định nói với P' của mày không?"
"Về chung cư trước rồi nói chuyện với nhau sau, giờ tao phải bình tâm trước đã. Cơ thể tao vẫn còn run."
"Đúng đó."
~~~~~
-InTouch-
"Có đau không?" Đứa trẻ của tôi rất đáng thương, khóe miệng nứt ra, hai má và hai cánh tay đều bầm. Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ lên trên vết đỏ sẫm sắp chuyển sang màu tím.
"Nó đau, nhưng lòng đau hơn."
"Xin lỗi..."
"P'Touch, sao anh lại xin lỗi Daisy? Hai tên khốn ác ôn đó mới...."
Những giọt nước mắt từ từ rơi xuống bóp chặt trái tim tôi đến nhói đau. Chỉ trách bản thân sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tôi đi theo em ấy. Nếu mình đi theo...
"Ôi!!"
"Anh xin lỗi." vì không thể ngăn được cơn tức giận của mình, nên đã vô tình chạm hơi mạnh lên tay em ấy hơn mức cần thiết.
"P'Touch, đừng làm vẻ mặt như vậy. Daisy vẫn ổn." Bàn tay giơ lên chạm vào mặt tôi. Đôi mắt em ấy như muốn nói người này quan tâm đến tôi như thế nào.
"Nước mắt cứ rơi thế này, làm sao anh yên lòng được?"
"Ổn rồi, thật đấy. Toh, vẫn ổn đúng chứ?" Daisy quay sang bạn mình đang ngồi ở một góc khác.
"Ok cả mà." Toh trả lời với một bên miệng sưng húp.
"Jao cũng ổn."
"Còn mày không sao chứ?" Som tiến lại gần. Ngó khuôn mặt rồi đến cánh tay của bạn mình.
"Ok, nhưng tao muốn hỏi, hôm nay tao ngủ với mày được không? Về nhà thế này, tao chết mất."
"Được, tao với mày cùng về."
"Tốt hơn là ở chung cư của anh đi. Hai người bị thương ở cùng không tốt đâu. Kao Jao." Sky tự đề nghị.
"Ừm. Daisy thấy thế nào? Ngủ lại căn hộ của P'Sky đi."
"Không sao, Sky. Lo cho Jao đi. Daisy để anh chăm. Ngủ lại căn hộ anh đi." Tôi nói câu cuối cùng với người bên cạnh.
"Nhưng nhưng..."
"Đi thôi, nếu không đêm nay anh lo ngủ không ngủ được mất. P' hứa sẽ là người tốt."
"Được rồi, tính vậy đi, Jao ở với P'Sky, Daisy đến chung cư của P'Touch. Còn nữa, Jao để xe ở đây. Để anh lái xe đưa Som về. Anh sợ Jao mệt."
"Ừm."
"Quyết định vậy đi, về nghỉ ngơi. Ngày mai nói chuyện tiếp."
"Vâng."
~~~~~
"P'Touch, Daisy tự đi được."
Tôi không để vào tai những lời khó nghe. Bản thân vẫn bế Daisy như cũ. Mặc kệ những người đứng đợi thang máy ở đây, làm sao? Con trai bế con trai thì chết à?
"Em đang bị thương, đừng cọ ngoậy."
"Em không có."
"Nằm yên, đừng bướng. Bướng là P' hôn đó, để người ở đây có thể thấy." Tôi cúi xuống nói nhỏ bên tai, chỉ cần thế, là người trong vòng tay tôi im bặt. Thở đều đều. "Đứa bé ngoan."
Tôi đặt Daisy xuống chiếc giường êm ái. Di chuyển gối vào vị trí. Trước khi ngồi xuống bên cạnh.
"Uống thuốc giảm đau rồi nghỉ ngơi chút đi."
"Đợi đã, Daisy muốn đi tắm trước."
"Không có tắm, anh muốn em nằm nghỉ."
"Vết thương Daisy không có nghiêm trọng. Toh mới bị đá với đấm. Daisy chỉ đánh vào miệng và giữ lấy."
"Tùy em vậy, nhưng đừng lâu quá, cũng đừng khóa cửa."
"Hmmm... Không."
"Không, thì không cần tắm, ngủ thế này đi."
"Không khoá thì không khoá! P' hài lòng chưa?" Người con trai nói một cách mỉa mai, miệng vô tình chu ra khiến em ấy phải bật khóc vì khóe miệng đau đớn.
"Anh hài lòng rồi. Vậy đi thôi." Tôi lại bế Daisy vào phòng tắm trước khi đặt em ấy vào bồn.
"Tắm rửa xong có thể gọi anh, khăn tắm ở đây. Quần áo mặc bên ngoài, để anh đi chuẩn bị."
"Hừm."
"Được rồi," tôi ra khỏi phòng tắm. Đóng cửa cẩn thận.
Rắc!
"Daisy!!" Không có hồi đáp trả ngoài tiếng nắm cửa, tiếp theo là tiếng mở nước. Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.
"Xong rồi, lấy hộ em quần áo được không?" Tiếng cửa phòng tắm mở ra với bàn tay dang rộng có nghĩa là Daisy chắc chắn không có mặc quần áo. Tôi trao quần áo của mình vào đôi tay đang lắc lư của em ấy. Hạnh phúc với vẻ ngoài gọn gàng và dễ thương của người yêu mình.
"Bây giờ, đi ngủ được rồi chứ? Đứa trẻ bướng bỉnh?"
"Biết rồi." Mỏ vịt bắt đầu nhô ra. Nhìn rất dễ gây nghiện.
"Nằm xuống nghỉ trước đi." Tôi dắt tay em ấy đi về phía giường. Mở rộng tấm chăn đắp lên người em ấy trước khi đưa điều khiển từ xa của TV như một đặc cách cuối cùng.
"Có buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh."
"Vâng, còn muốn gì những nữa không, bố?"
"Không có, mẹ nó ơi, rồi con của chúng ta đâu nhỉ? Hay vẫn còn ở đây?" Tôi chạm vào bụng của Daisy qua lớp chăn.
"Anh đi tắm đi, lười nói chuyện rồi."
"Vâng. Mừng chủ nhân ... đã về nhà. Quản gia đi tắm ngay đây."
"Khùng."
Tôi huýt sáo đi vào phòng tắm. Nghĩ đến chuyện có người đang đợi trên giường, căn phòng rộng rãi dường như ấm áp hơn hẳn mọi ngày.
"Daisy." tôi nhẹ nhàng gọi người đang ngủ say, ngạc nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt giấu trong gối.
"Xin lỗi, là nó chỉ tự chảy."
"Xin lỗi. Tại sao? Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi." Tôi kéo cơ thể đang nức nở ôm vào lòng. "Đừng sợ, sẽ không ai có thể làm tổn thương Daisy lần nữa đâu, P' hứa."
"Vì Daisy độc miệng nên mới làm các bạn bị vạ lây. Cả Toh và Jao."
"Không, không phải thế, bản chất người xấu thì là xấu. Không giống người tốt như em."
"Anh biết rất khó để quên. Nhưng hãy nhớ, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Không ai có thể đụng đến vào Daisy của anh nữa."
"Chúng biết Daisy là ..ừm... người yêu của P'Touch, mà vẫn làm vậy."
"Nếu nó có hiệu quả thì, Daisy sẽ không chịu đau như này." Tôi khá chắc tụi nó sẽ kiếm chuyện, khi đã tuyên bố. Tôi biết trước nhưng lại không ngăn chặn được.
"Vậy thì.. chúng sẽ.. sẽ.."
"Suỵt, đừng nghĩ nhiều nữa. P' đã nói không ai khác làm gì Daisy được nữa, P' hứa."
"Anh không cần hứa, chỉ cần... ừm..."
"..........."
"Vâng?" Tôi lùi lại và nhìn người bản thân đang ôm. Khi người đó đang nói thì dừng lại.
"Chỉ cần... P'Touch bên cạnh thế này là đủ."
"Cậu bé tốt bụng." tôi ôm chầm lấy. Dùng đầu mũi cọ cọ vào làn má mềm. Tôi muốn hôn người trong vòng tay mình, trái tim tôi như muốn vỡ ra, nhưng lại không muốn điều đó làm em lo lắng thêm nữa.
"Em đã rất sợ, nhưng khi P'Touch ôm em, tất cả đều tan biến hết."
"Vậy thì anh sẽ ôm Daisy mãi mãi. Không bao giờ buông tay, chịu không?"
"Thật không?"
"Thật."
"Ừm, mãi mãi."
"Vâng."
"............"
"Daisy." Tôi gọi nhỏ Daisy. Trong khi bên kia im lặng, tôi nghĩ em ấy có thể đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Chụt!
"Cảm ơn em."
"Daisy." Bông hoa xinh đẹp của tôi đỏ bừng cho đến mức má tôi cũng ửng đỏ theo. Em ấy rúc vào ngực tôi, nhắm chặt mắt, căng thẳng cho đến làm tôi cười nhẹ. Không muốn làm em ấy xấu hổ hơn nữa. Dù tim mình muốn hôn người này suốt đêm.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon..." tiếng lí nhí vang lên, tôi đưa tay tắt đèn. Trước khi vùi mặt lên mái tóc mềm mại.
Tôi không vội, vẫn còn ngày mai. Vẫn còn những ngày sắp tới. Chỉ cần bông hoa này hạnh phúc khi nằm trong vòng tay tôi thế này là đủ.
~~~~~
"Đủ rồi, đủ rồi, tao hứa sẽ không gây chuyện với người của mày nữa." Thân hình đẫm máu co rúm trên mặt đất. Cầu xin tha thứ.
"Mày nhớ rõ dấu chân của tao đấy! Nếu vẫn không dừng lại, thì nó sẽ không chỉ dẫm lên mặt mày thế này đâu."
"Tao biết rồi, tao thề, sẽ không bao giờ đến gần người yêu mày nữa."
"Nếu có lần thứ hai, tao với mày, một trong trong hai sẽ nằm trong quan tài. Nhớ cho tao!"
~~~~~
"Anh vội đi đâu vậy?"
"P'Nuea, anh định làm gì vậy?"
"Mẹ kiếp... mày muốn gì?"
Bốp! Bang! Bốp! Bốp! Bốp!
Ahhhhhhhh!
"Mày may mắn khi vợ tao không bị thương nhiều. Nên mày mới còn thở. Đừng để tao thấy mặt mày ở đâu. Lần sau mày đéo có may mắn vậy đâu."
~~~~~
"Daisy, mày nghe tin tức gì chưa? Quán của bạn Art bị một băng nhóm đua xe đánh đập đến ngất đi vào đêm qua sau khi quán đóng cửa. Tệ hại từ chủ đến tớ, còn tụi thằng Art tấn công tụi mình hôm đó thì khỏi nói luôn, te tua!"
"Băng đua xe hả, Som?" Jao hỏi.
"Sao thế?"
"Chắc là không phải........"
"Toh nói vậy mà. Tối nay đừng quên tặng quà cho người ta nha!"
"Nhiều chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip