Tro Thanh No Bdsm Dieu Giao Song Tinh Khong Che Np Chuong 36 Tinh Yeu Van Veo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Úc. Tiểu đáng thương của ta, tuy rằng ta thực luyến tiếc, nhưng không nghĩ tới Nghiêm Hi tự nhiên nguyện ý đổi người." Bạch Phàm đẩy cửa phòng ra, mắt cá chân Cấm Ngôn bị buộc xích sắt, ngồi dưới đất dựa sườn vào tường gỗ, hai mắt vô thần nhìn phía trước. Cấm Ngôn không có bất luận cảm xúc dao động gì, nhẹ nhàng nhắm chặt mắt nghiêng đầu không nhìn Bạch Phàm.

Dơ bẩn, khối thân thể này đã bị tàn phá nặng nề, cho dù Nghiêm Hi không tới đổi người, Cấm Ngôn cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, rốt cuộc với chủ nhân anh chỉ là một sủng vật, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Bạch Phàm nâng nâng cằm, hai tên thuộc hạ cường tráng phía sau vòng qua Bạch Phàm, thô bạo ép Cấm Ngôn mặc quần áo, mạnh bạo túm Cấm Ngôn từ trên mặt đất lên. Nhưng Cấm Ngôn căn bản đứng dậy không nổi, nơi riêng tư phía sau đau không thể động, hơn nữa ba ngày này anh chỉ có chút nước vào bụng, thân thể hoàn toàn nằm trong trạng thái hư thoát.

"Khiêng đi." Xem ra Cấm Ngôn thật sự là vô pháp đứng dậy, Bạch Phàm không kiên nhẫn hừ một tiếng, đối hai tên thuộc hạ kia ra lệnh.

Cùng thời gian, Nghiêm Hi mang theo Phương Dật Luân cũng rời khỏi Sủng Dạ, trong xe hơi dài xa hoa, Phương Dật Luân an tĩnh quỳ gối bên người Nghiêm Hi, mà biểu tình Nghiêm Hi có vẻ rất nghiêm túc, dọc theo đường đi không cùng Phương Dật Luân nói nửa chữ.

Viêm Đế rốt cuộc tính toán thế nào? Phương Dật Luân phỏng đoán ý định của Nghiêm Hi. Ngày hôm qua chủ nhân nói nếu lần này phát sinh chuyện ngoài ý muốn chính mình cùng Côn liền có thể rời đi, đây quả thật là chuyện tốt. Nghĩ vậy Phương Dật Luân rất rõ ràng ngoài ý muốn trong miệng Nghiêm Hi là cái gì, có thể thoát ly khống chế của Viêm Đế, này không phải chính là điều mình luôn tha thiết mong ước sao? Nhưng vì cái gì trong lòng y lại có một tia bất an như vậy.

Trải qua chừng hai giờ đi đường, tài xế dừng xe, đứng dậy vòng đến cửa sau giúp Nghiêm Hi mở cửa. Nghiêm Hi chân trước xuống xe, Phương Dật Luân đi theo phía sau cũng xuống. Nghiêm Hi không mang theo tùy tùng, tài xế thì lưu tại bên xe hơi hơi khom lưng chờ đợi tại chỗ. Nơi này chính là khu mộc xưởng phía đông trong lời hẹn, chất đầy các loại gỗ thô lớn nhỏ. Phương Dật Luân cẩn thận đi theo phía sau Nghiêm Hi, cảnh giác quan sát bốn phía.

"Nghiêm tổng, ngài khỏe." Một giọng nam truyền đến tai Phương Dật Luân, thanh niên lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt là một nam nhân một thân tây trang đen bóng, trên mặt đeo kính nhìn rất tri thức.

"Lư Thái đâu?" Nghiêm Hi thoạt nhìn cực kỳ uy nghiêm, đôi tay đút trong túi quần, nâng cằm trầm thấp hỏi.

"Lư tổng đang ở bên trong, nhưng trước khi để ngài đi vào cảm phiền cho chúng tôi kiểm người, mạo phạm rồi." Nam nhân cung kính nói, chờ đợi phản ứng của Nghiêm Hi.

Nghiêm Hi rủ xuống hai tròng mắt nhìn đối phương, đôi tay chậm rãi rút khỏi túi quần nâng lên ý bảo có thể soát người. Người kía nhanh chóng tiến lên từ cổ áo đến trong giày, tỉ mỉ kiểm tra thân thể Nghiêm Hi, xác nhận không mang theo đao súng gì cả, lúc này mới nghiêng đầu đối người phía sau hơi hơi gật đầu.

"Nghiêm tổng, vị phía sau ngài này..." Nam nhân tỏ vẻ Phương Dật Luân cũng cần phải soát người, thử thăm dò hỏi Nghiêm Hi.

Biểu tình Nghiêm Hi rốt cuộc xuất hiện biến hóa, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, vừa lúc muốn nói cái gì liền có thanh âm khác cắt ngang, "Y liền không cần, để bọn họ vào đi." Bạch Phàm dựa vào một chồng gỗ xếp ngay ngắn bên trong, lười biếng nói. Nam nhân làm nhiệm vụ soát người nhận được chỉ thị, nghiêng thân sang một bên làm ra mời tư thế, thỉnh Nghiêm Hi thông qua.

"Cấm Ngôn đâu?" Đứng ở trước mặt Bạch Phàm, Nghiêm Hi lãnh ngạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương.

"Mời." Bạch Phàm mang theo một mạt tươi cười ưu nhã xoay người, mà Nghiêm Hi chỉ yên lặng đi theo phía sau.

Đi bộ khoảng 5 phút, trước mắt xuất hiện một cái nhà gỗ nhỏ, Bạch Phàm đẩy cửa ra mời Nghiêm Hi hai người vào phòng. Thời điểm mới vừa đi vào cảm giác trong phòng cực kỳ u ám, không đợi hắn đứng vững đột nhiên bị một đấm nặng nề trên sườn mặt. Nghiêm Hi lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngay sau đó từ hai bên cánh cửa nhảy ra hai gã cao to đem Nghiêm Hi gắt gao ấn ở trên tường. Phương Dật Luân muốn giữ chặt Nghiêm Hi lại bị Bạch Phàm một tay xách tới bên người.

"Anh làm gì? Buông tôi ra." Phương Dật Luân giật mình hoảng sợ, đôi tay dùng sức muốn tránh thoát, chính là nam nhân lại không chút cố sức đem Phương Dật Luân dễ dàng túm vào trong nhà.

"Luân." Thanh âm quen thuộc, Phương Dật Luân tập trung nhìn vào, Lư Thái từ trong phòng chậm rãi đi tới

"Anh Lư Thái. Đây là chuyện gì?" Cảm giác Bạch Phàm hơi thả lỏng tay, Phương Dật Luân đột nhiên giãy thoát khỏi đối phương, vọt tới trước mặt Lư Thái, ngữ khí thập phần dồn dập.

"Luân, anh rất nhớ em." Lư Thái lộ ra biểu tình sủng nịch, gắt gao đem Phương Dật Luân ôm vào trong ngực, chặt đến mức như muốn đem y dung nhập vào thân thể mình.

"Ư ư...ngạt...ngạt thở..." Phương Dật Luân cảm thấy xương sườn mình sắp bị bóp nát, hô hấp cực kỳ không thoải mái, thân thể y không ngừng uốn éo vặn vẹo muốn thoát khỏi sự khống chế của Lư Thái.

"Em bình tĩnh. Anh trước xử lý Nghiêm Hi xong liền mang em đi." Lư Thái nhẹ nhàng buông lỏng hai tay, đỡ bả vai Phương Dật Luân, thật giống như bản thân thật sự là một người anh trai nhà bên ôn nhu hiền lành.

"Không cần. Tôi sẽ không theo anh đi." Phương Dật Luân lui hai bước về phía sau, trong mắt vẫn mang theo một ít non nớt nhưng lại không có một tia do dự, thực kiên quyết nói.

Nghiêm Hi cùng Lư Thái đều cảm thấy giật mình, không nghĩ tới thanh niên lại trả lời như vậy, trong khi đó Nghiêm Hi bị đè ở trên tường tuy bên ngoài không thể hiện thái độ gì, nhưng là trong lòng vẫn là xao động cùng bất ngờ một chút.

"Luân? Em không phải đang phát sốt đấy chứ? Hắn căn bản chỉ coi em như một sủng vật, sẽ chỉ mang lại thương tổn cho em thôi. Theo anh đi, cả đời này anh sẽ đối tốt với em, em muốn cái gì anh đều đáp ứng." Lư Thái cho rằng Phương Dật Luân là đang lo lắng liền tiến về phía trước hai bước, hơi hơi nhíu mày dùng ánh mắt không đành lòng nhìn chăm chú thanh niên trước mặt.

"Tôi muốn ba mẹ tôi còn sống, tôi muốn cuộc sống sinh hoạt tự do tự tại của mình trước đây. Anh có thể cho tôi sao? Có thể sao?" Cảm xúc Phương Dật Luân có chút kích động, âm lượng nói chuyện với Lư Thái cũng tăng lớn không ít.

Lư Thái tức khắc sửng sốt, nhưng rất nhanh gã đã lấy lại tinh thần nói, "Thực xin lỗi, Luân. Anh không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, anh nguyện ý dùng tất cả mọi thứ mình có để bồi thường cho em, được không?" Lư Thái chậm rãi tới gần Phương Dật Luân, ngữ điệu gần như là khẩn cầu.

"Tôi hiện tại tốt lắm, cũng không cần anh phải đền bù, cái chết của ba tôi chắc chắn có liên hệ với anh. Lư Thái anh vì bản thân mà huỷ hoại hạnh phúc cùng nhân sinh cả đời của tôi và Côn, anh hiện tại nói muốn đền bù tôi? Anh không phải cũng là giống những người đó coi tôi như một vật phẩm đem tới đây để trao đổi sao?" Phương Dật Luân đem áp lực hơn cùng tức giận phẫn nọ nửa năm qua toàn bộ phát tiết ra hết, lúc nói xong này hết thảy trong hốc mắt đã ẩm ướt hơi sương.

Nghiêm Hi ở một bên tuy rằng đôi tay bị khống chế, nhưng lại hết sức cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Lư Thái. Phương Dật Luân nếu còn tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, không cẩn thận chọc giận đối phương thì chỉ sợ chính mình hiện tại còn chưa có năng lực đi ngăn cản. Nghiêm Hi trong đầu không ngừng nghĩ đối sách, hy vọng kế hoạch của bản thân không có bất kỳ lỗ hổng nào.

"Nghiêm! Hi!" Lư Thái nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Nghiêm Hi. "Mày đã bơm vào trong đầu Luân tư tưởng điên khùng nào? Mày mẹ nó dám chơi quỷ kế, lão tử hiện tại liền giết mày trước để hả giận." Lư Thái từ sau eo rút ra súng lục, đi nhanh tới gần Nghiêm Hi.

"Không được! Lư Thái, anh dừng tay! Không cần lại chấp mê bất ngộ, đến đây là đủ rồi." Thấy Lư Thái có dấu hiệu mất khống chế, Phương Dật Luân vội vàng từ phía sau gắt gao ôm lấy Lư Thái, không cho gã tiếp tục tới gần Nghiêm Hi.

"Nói tới chính sự đi, Cấm Ngôn ở đâu?" Nghiêm Hi không có chút nào sợ hãi, ngữ khí vẫn như cũ cực kỳ vững vàng. Nghiêm Hi biết lúc này cần phải kéo dài thời gian, thời gian kéo đến càng lâu thì càng có lợi cho mình.

"Cấm Ngôn? Ha hả. Cái tên điều giáo sư chỉ còn nửa hơi thở kia? Yên tâm. Trên đường xuống hoàng tuyền mày sẽ không tịch mịch đâu." Lư Thái bị kích thích đặt tay lên cò súng, chỉ cần ngón tay gã nhẹ nhàng động, đầu Nghiêm Hi lập tức nở hoa rồi.

"Lư Thái! Không được. Anh mau dừng tay. Tôi hận anh." Phương Dật Luân dù có thông minh thế nào thì y cũng mới chỉ là thanh niên chưa trải nhiều sự đời, phát sinh loại tình huống này, thanh niên có vẻ có chút chân tay luống cuống, chỉ bằng bản năng làm ra một ít phản ứng chống đối, gắt gao bắt lấy Lư Thái không buông tay.

"Luân?" Không thể tin được, Phương Dật Luân vậy mà lại phản ứng kịch liệt như thế. Lư Thái dừng động tác trong tay, cúi đầu nhìn ánh mắt kiên định của thanh niên. Trong vòng 10 giây, không khí trong phòng dường như bị đông lại.

Thanh niên vẫn như cũ gắt gao nắm chặt Lư Thái không buông tay, Bạch Phàm đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực nhìn hết thảy mọi việc đang diễn ra. Lư Thái hẳn là có chết cũng chưa từng nghĩ đến Phương Dật Luân cự nhiên sẽ đứng về phía Nghiêm Hi, biểu tình Lư Thái bắt đầu trở nên rất kỳ quái. Dần dần Lư Thái cười khổ, cũng không có dấu hiệu tức giận, gã trầm mặc như thế làm người nhìn qua có chút sởn tóc gáy.

"Thỉnh nghiêm tổng ngồi a, để ngài đứng lâu như vậy thật ngại quá." Lư Thái mở miệng nói, hai thủ hạ lập tức đem Nghiêm Hi ấn ở một bên ghế. Mà Nghiêm Hi cũng không có chút giãy giụa nào cứ thế ngồi xuống, Lư Thái theo sau ném một bó dây thừng cho thuộc hạ mình, để họ đem Nghiêm Hi cố định ở trên ghế. "Được rồi, không còn việc của chúng mày nữa, ra ngoài đi. Ta muốn cùng Nghiêm tổng đây tâm sự chút chuyện."

Lư Thái thấy Nghiêm Hi đã bị trói định, phất tay đối hai cái tráng hán kia nói một câu, nói xong ánh mắt cũng dời về phía Bạch Phàm, ý bảo có thể rời đi. Bạch Phàm trợn trắng mắt, nhún nhún vai xoay người cũng rời đi phòng.

"Nghiêm Hi, mệt cho mày khi muốn đem tao đưa vào Sủng Dạ. Đáng tiếc bảo an bên mày thật sự quá kém. Sủng vật bọn mày dạy dỗ ra gặp phải những sự việc như vậy, thực bình thường sao." Lư Thái giống như đã bình tĩnh lại không ít, híp hai tròng mắt trong mắt thả ra toàn là hơi thở nguy hiểm.

"Xác thật là tao sơ sót, nếu mày có cái gì bất mãn thì cứ hướng về phía tao, khó xử sủng vật của tao, hừ, có cái gì tốt đẹp mà khoe ra?" Nghiêm Hi cười lạnh một tiếng, đối Lư Thái nói.

"Vậy còn kìa? Cũng là sủng vật của mày sao?" Lư Thái một phen túm lấy Phương Dật Luân, đối với Lư Thái mà nói, sức lực Phương Dật Luân chỉ giống như một đứa trẻ không sức phản kháng. Gã không tốn quá nhiều sức đã đem đôi tay thanh niên chế trụ, một tay nhéo cằm Phương Dật Luân bắt nâng đầu, nhìn chằm chằm Lư Thái với âm lãnh gương mặt.

"Ngô. Buông tay!! Anh bóp đau tôi." Phương Dật Luân dùng sức muốn tránh thoát kiềm chế của Lư Thái, lại bị gã gắt gao ấn ở trong lòng ngực.

"Lần này tuy nói tao là tới đổi người, nhưng mày cũng thấy, Luân giống như không quá muốn rời đi." Nghiêm Hi tạm dừng một chút mới nói tiếp, "Không bằng tao đem 5% cổ phần công ty thu mua chuyển qua cho mày. Từ đây chúng ta không ai nợ ai, như thế nào?" Hiện tại Lư Thái cái gì đều không có, mà 5% cổ phần Công ty Nghiêm Hi ít nhất phải 2000 vạn. Dụ hoặc lớn như thế, với Lư Thái bây giờ mà nói tuyệt đối là giá trị cực lớn.

"Tao cự tuyệt." Câu trả lời của Lư Thái, xác thật Nghiêm Hi đã đoán được trước, hắn nói như vậy với Lư Thái cũng không phải vì tiền mà là muốn tiếp tục kéo dài thời gian.

"Tiền. Tùy thời đều sẽ có. Nhưng điều tao càng muốn xem chính là khiến mày phải thật khó chịu! Khó chịu đến chết!" Lư Thái vừa nói vừa dùng một chân đá vào bụng Nghiêm Hi. Nghiêm Hi kêu rên một tiếng, mày hơi nhăn lại, ngoài ra thì không có quá nhiều phản ứng.

"Đủ rồi. Lư Thái. Anh rốt cuộc muốn thế nào? Chúng ta đều không trở về như ngày xưa được nữa, anh không cần lại chấp mê bất ngộ." Phương Dật Luân tiếp tục giãy giụa, chính là mãi vẫn không thoát ra được.

"Trở về không được? Đúng vậy. Chúng ta đều trở về không được." Lư Thái cúi đầu không đành lòng nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ ngắn nước của Phương Dật Luân. Giây tiếp theo biểu tình trên mặt gã bỗng trở nên dữ tợn, một phen đem Phương Dật Luân đẩy ngã trên mặt đất, ngay sau đó quần áo thanh niên bị xé dập nát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip