"..."
-----------
Chimon mang một chiếc tâm trạng đã bớt phần nào nặng nề trở về nhà, vì đã nhất quyết trả lại chiếc áo cho Phuwin nên trên đường trở về cậu có chút lạnh, 2 tay liền xoa xoa 2 bên vai như một cách làm ấm cơ thể, những lúc như này mới nhận ra đồng phục nhà trường cũng mỏng quá rồi. Đi được hồi lâu cũng đã trở về trước đầu ngõ
"Chimon" tiếng ai đó vang lên trong không gian tĩnh mịnhChimon bị tiếng gọi thôi thúc cậu phải ngửng mặt lên xác nhận ai lại tới tìm mình vào giờ phút này thì...ồ là người cậu không muốn đụng mặt nhất lúc nàyTrong bóng tối pha lẫn chút đèn đường, con người từ phía xa kia như có thêm sức mạnh mà chạy như bay đến phía Chimon, 2 chân cậu cũng chẳng còn sức mà bỏ chạy liền đứng chôn chân tại chỗ "Em đi đâu vậy, trời lạnh lắm, phải giữ ấm một chút chứ, cảm lạnh thì anh biết phải làm sao hả?" Thời tiết về đêm càng giảm sâu ước tính hiện tại cũng chỉ khoảng mức 12-15 độ, Perth liền cầm lấy chiếc áo khoác của mình mà khoác lên vai em, còn điều chưa nói hết mà, luống cuống 1 hồi đã bị Chimon chặn miệng"Trở về với người yêu cậu đi, đừng ở đây giả vờ lo cho tôi" Chimon dứt khoát né tránh khỏi tấm áo của cậuLời nói của Chimon lạnh lùng như vết cứa vào tim Perth, cậu dừng lại hành động của mình, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào em"Người yêu anh đang ở đây mà, anh đi đâu được cơ chứ" Perth vừa nói vừa khoác tấm áo lên vai mặc Chimon cứ đẩy ra, không quên xoa lên đôi vai gầy của em, em ngước mắt lên trên lấy hết dũng khí, thở 1 hơi dài, bắt đầu nói"Xin lỗi chắc cậu hiểu nhầm rồi, tôi đối với cậu không phải loại tình cảm kia đâu""Xin cậu về cho" Chimon dứt khoát nói, hất phăng đi đôi bàn tay người kia đang gắt gao ôm lấy vai em. Tất nhiên Perth không tin, hoàn toàn chẳng tin mấy câu nói vô nghĩa đến từ phía Chimon, cậu biết Chimon chỉ đang tức giận mà trách mắng mình như mọi ngày thôiPerth đan tay mình vào tay Chimon, cố tình siết chặt lấy tay để em nhớ"Em nhớ chứ, hôm anh bị ốm, em đã nắm lấy tay anh như vậy mà, Chimon cũng thích anh mà đúng chứ?"Cố rụt lại bàn tay đang dần run lên kia về phía mình, Chimon lảng tránh ánh mắt của đối phương, hành động và lời nói cũng có phần dứt khoát"Tôi xin nhắc lại lần nữa, là tôi không thích cậu" "Cái nắm tay hôm đấy tôi cũng chỉ là thương hại trời mưa cậu chạy đến nhà tôi thôi" "Đúng, Jane nói đúng rồi đấy, tôi tiếp cận cậu chính là vì tiền của cậu thôi, xin cậu đừng hiểu lầm" "Vậy em nói đi, em muốn bao nhiêu?" "Tôi muốn tiền, tôi muốn nhà, tôi muốn xe, tôi muốn hơn thế cậu có cho tôi được không?" "Tôi cho" Perth dứt khoát, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt đối phương, câu trả lời không có sự trần chừ nào chính là thật lòng, Chimon nín lặng đôi mắt dữ dằn ban lãy cũng chẳng thể địch lại nổi PerthChimon ngoảnh mặt đi nơi khác như để che giấu ánh mắt của mình, lách người sang 1 bên muốn tìm cho mình một con đường chạy chốn khỏi ánh mắt của đối phương"Đợi 1 chút em đừng đi...""Tôi không lớn tiếng với em nữa, tôi sai rồi, tôi không bắt em phải đồng ý đâu"Perth nắm lấy cổ tay đối phương mà giữ lại, đôi mắt ươn ướt như thể Chimon chỉ cần nói thêm một câu nào nữa cậu sẽ sụp đổ ngay và lập tức tại đây. Perth bày ra khuôn mặt cún con nhưng không phải muốn nũng nịu với Chimon như mọi ngày nữa mà là muốn xin cậu ở lại bên cạnh mình một chút, một chút nữa thôiChimon xoay người cũng là lúc Perth quỳ xuống dưới chân cậu, Chimon giật mình mà hơi lùi lại, người lớn hơn đưa tay xem vết thương trên đầu gối còn rơm rớm máu, lại tự làm mình bị thương, cậu sẽ đau lòng đến chết mất thôi"Có ghét tôi thì em cũng chạy từ từ thôi chứ, không bao giờ chịu được đau vậy mà cứ làm mình bị thương thế, hửm?" "Nếu em đau phải đến tìm tôi đó có biết chưa, tôi chỉ mắng em 1 chút thôi nhưng thay vào đó em sẽ không còn đau nữa" "Phải cẩn thận một chút chứ, đồ ngốc em nói xem tôi phải làm cách nào mới không lo lắng được cho em cơ chứ"Perth vừa nói không quên lấy băng gâu trong túi ra mà băng lên vết thương ngoài da của em. Và sẽ chẳng ai biết được cảnh tượng trước đó là những câu nói đau lòng thế nào được Chimon thốt ra nhưng dù thế nào người này vẫn nhẹ nhàng với em kể cả khi không có được tình cảm của em. 1 Perth Tanapon luôn sẵn sàng bảo vệ em, sẵn sàng xé từng miếng băng gâu dán lên các vết thương cả thể xác lẫn tinh thần, vậy mà em lại nỡ đẩy người ấy càng ra xa, vì em không muốn 1 ngừoi tốt như Perth sẽ phải chịu khổ vì mìnhNhìn dáng vẻ ôn nhu, dịu dàng của đối phương cũng có ai biết được rằng trong tim cậu đang đau đến mức nào chứ, cậu rất khó chịu, nhưng điều cuối cùng bản thân có thể làm cho người mình thích là giúp em băng lấy vết thương ấy nhưng sẽ chẳng có ai giúp cậu băng được vết thương trong lòng. Chimon cứng đầu cho dù bị đau cỡ nào cũng sẽ không đến tìm cậu, không vòi vĩnh cũng chẳng mè nheo, Perth có thể chiều theo mọi thứ mà em muốn nhưng Chimon lại là 1 cậu nhóc rất hiểu chuyện, dù có thấy chiếc kẹo mình thích nhất cũng không đòi hỏi phải có nó bằng được.Sau khi sơ cứu, không nhanh không chậm Perth đứng dậy mà bế em lên người, để em bé dựa vào lồng ngực mình, cứ thế mà đưa về nhà chẳng cần có sự đồng ý từ chính chủ. Chimon mới đầu cũng vùng vẫy nhưng bị Perth doạ cho 1 trận giờ cũng chịu nằm yên để cậu đưa vào nhàVề tới nhà Perth đặt Chimon lên giường, giúp em cầm cặp sách, và cởi giày, cuối cùng là đắp chăn kín đến cổ chỉ hở ra mỗi khuôn mặt xinh đẹp kia thôi. "Cậu về đi" Chimon dường như đã muốn đẩy Perth ra xa, cứ liên tục nhắc nhở cậu trở về nhà"Em không cần lo, tôi sẽ đi ngay đây" "Về đêm lạnh lắm, không được hất chăn ra đâu, sẽ bị ốm đấy biết chưa hửm, cũng đừng uống nước lạnh vào ban đêm nữa, cổ họng em làm sao chịu được chứ, em cũng biết rằng tôi sợ nhất là em đổ bệnh mà...""Nếu em không ngủ được thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ luôn để máy chờ em" "Đừng lo cho tôi, em có quyền làm điều đó mà, thật đấy đồ ngốc à" Cho dù Chimon có đối xử tệ với Perth bao nhiêu nhưng hình như cậu chẳng quan tâm đến điều ấy. Bề ngoài là thế đấy, nhưng chỉ cần là lời Chimon nói cậu sẽ luôn ghi nhớ, kể cả những câu nói tưởng như chỉ đùa cậu cũng sẽ luôn khắc ghi trong lòng, những câu nói lạnh lùng của Chimon ai mà muốn nghe đâu chứ nhưng chẳng hiểu sao Perth lại nhớ rõ đến vậy, nhớ rằng Chimon đã rất ghét bỏ cậu đến cỡ nào. Giờ đây như có ngàn mũi tên đang đâm vào tim cậu, nhưng chính bản thân cậu lại chẳng gục ngã thay vào đó lại rút từng mũi tên ra khỏi người mình 1 cách khó khăn, khó khăn nhưng không hề muốn bỏ cuộc.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip