Sao Antares (tên khác là Alpha Scorpii A), tên gốc tiếng Ả Rập là Ķalb al Άķrab nghĩa là "trái tim của bọ cạp", là ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Thiên Yết và là thiên thể sáng thứ 16 quan sát được từ Trái Đất. Sao này nằm cách chúng ta khoảng 520 năm ánh sáng và nằm trong dải Ngân Hà. Nó có bán kính lớn hơn Mặt Trời của chúng ta tới 883 lần. Tuy nhiên vì đây là một sao khổng lồ đỏ, nên nó không được đặc cho lắm, khối lượng của nó chỉ lớn hơn Mặt Trời chúng ta khoảng 15 lần.
------------
Chớp mắt và nhiều tuần nữa lại trôi qua, dạo gần đây Wonwoo cảm thấy hạnh phúc trong từng bước chân."Còn hai ngày nữa là đến kỳ thi rồi, sao trông cậu vui vẻ thế nhỉ?" Một Jihoon gắt gỏng, thiếu ngủ càu nhàu với anh ở thư viện vào một đêm nọ."Hử?""Gần đây trông cậu lúc nào cũng hạnh phúc đến phát ốm. Phiền lắm luôn.""Cậu thật là thô lỗ," Wonwoo cười cười đẩy nhẹ cậu ấy. Anh không cảm thấy khó chịu vì anh biết Jihoon thường trở thành như thế này khi cậu ấy căng thẳng về bài vở ở trường. Wonwoo thực sự không thể hiểu nổi tại sao, bởi vì Jihoon gần như là một thiên tài. Mặc dù Wonwoo đậu một học bổng lớn và vào trường đại học này, nhưng ngay cả anh cũng không thể sánh được với Jihoon, người gần như thuộc tuýp sinh viên 'có một không hai'.Họ học thêm một lúc nữa trước khi Wonwoo quyết định đã đủ cho hôm nay và đứng dậy. "Đến giờ về rồi.""Mình sẽ ở lại thêm một lát," Jihoon lầm bầm, không rời mắt khỏi mấy tờ ghi chú.Wonwoo biết cậu ấy đang cố nhét đống đề cương khóa học vào đầu càng nhanh càng tốt để có thể dành thời gian cho âm nhạc. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy không bận tâm đến việc đi ngủ, phải không?"À không. Đi thôi nào," Wonwoo cố kéo cậu ấy dậy. "Cậu cứ nói 'một lát nữa' nhưng rồi cậu thậm chí còn chẳng thèm đi ngủ tử tế!""Nhưn-""Không." Wonwoo kiên quyết đáp, và ngạc nhiên thay, anh có thể kéo Jihoon đứng dậy và dỗ cậu ấy mặc áo khoác. Việc anh có thể dễ dàng thuyết phục người bạn vô cùng bướng bỉnh của mình về nhà sớm và ngủ một giấc thật là ấn tượng. Anh không thể không nghĩ rằng Jihoon thực sự đã đạt đến giới hạn của mình.Họ đi bộ đến trạm xe buýt chủ yếu trong im lặng vì mệt mỏi, chỉ có tiếng lạo xạo của lớp băng bên dưới đôi ủng của họ lấp đầy không khí. Cuối cùng thì tháng mười hai cũng đã bắt đầu và những bông tuyết dày đang nhảy múa từ trên bầu trời đen kịt để hòa cùng ánh đèn đường rực rỡ và đồ trang trí Giáng sinh.Điện thoại của Wonwoo rung lên và anh biết ngay đó là ai mà không cần kiểm tra.Từ: Kim Mingyu> Hôm nay anh muốn ăn cơm chiên hay món hầm?Tới: Kim Mingyu
Cơm chiên làm ơn <
Từ: Kim Mingyu> Được rùi^^Tới: Kim Mingyu
Cậu cũng có thể nấu món mình muốn mà, cậu biết không. <
Không cần lúc nào cũng hỏi ý kiến của tôi đâu <
Từ: Kim Mingyu> Anh không muốn đóng góp ý kiến sao?Tới: Kim Mingyu
Ý tôi là cậu cũng nên nấu món mà mình thích <
Từ: Kim Mingyu> Em thích những gì anh thích mà nên ổn thôi *^*Tới: Kim Mingyu
Vậy thì được rồi <
Từ: Kim Mingyu> Khi nào anh về tới vậy?Tới: Kim Mingyu
Khoảng 20 phút nữa. <
Tôi đang chờ xe buýt <
Từ: Kim Mingyu>Cẩn thận khi đi xe buýt giờ này nhé >.>> có thể có người xấu đấy, anh biết khôngTới: Kim Mingyu
Pfft, đừng lo tôi đi với Jihoon mà <
Từ: Kim Mingyu> vâng vâng, và anh ấy sẽ đánh lại bọn người xấu cho anh> cẩn thận nhen ^^Tới: Kim Mingyu
Haha cậu ấy chắc chắn sẽ làm vậy đấy <
Ok, gặp lại cậu sau<
***
Mingyu hồi hộp sửa lại cổ áo sơ mi. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu làm công việc bán thời gian mới tại cửa hàng trong khuôn viên trường, vì vậy cậu thực sự không biết phải trông đợi điều gì. Hóa ra cậu cũng không phải là nhân viên mới duy nhất bắt đầu ngày hôm đó.Có một chàng trai khác có vẻ trạc tuổi cậu. Anh ấy có một dáng người cao mảnh khảnh, bờ vai rộng và cao cỡ Wonwoo. Mingyu cũng nhận thấy rằng anh ấy đặc biệt đẹp trai với chiếc mũi cao hoàn hảo, đôi mắt nai tơ và hàng mi dài. Mingyu liếc xuống bảng tên ghi 'Wen Junhui' của đồng nghiệp mình. Khi ngước mắt lên, cậu nhận thấy Junhui đang rụt rè liếc nhìn cậu.Mingyu định mở miệng giới thiệu bản thân, nhưng sự xuất hiện của người quản lý đã cắt ngang lời cậu. Cậu ngay lập tức chuyển đi sự chú ý của mình, và trong vòng khoảng một phút có thể kết luận rằng người giám sát hôm nay là một phụ nữ khá khó tính, rõ ràng là không muốn tốn thời gian trông hai cậu nhóc nhân viên mới- nhưng dù sao thì, cô ấy vẫn ở đây."Đi theo tôi," cô ấy gay gắt nói khi họ đi theo cô ấy đến chỗ máy tính ở phía sau. "Tên?""Mingyu.""Junhui," người kia nghe có vẻ hơi lo lắng, và cậu ngay lập tức có thể nhận ra một chút phương ngữ trong giọng nói của anh ấy.Người giám sát bắt đầu giao công việc cho hai người họ thực hiện sau khi dạy họ cách đăng nhập vào ca làm hàng ngày, cũng như yêu cầu họ tạo tài khoản để theo dõi lịch làm việc hàng tuần khi được đăng lên. Họ dành phần lớn thời gian buổi sáng để tìm hiểu về tất cả các mặt hàng phải nhập kho ở đâu, cũng như những điều họ cần biết về cách làm việc và dán nhãn tất cả quần áo và các mặt hàng khác bằng thẻ/nhãn mác và móc treo một cách chính xác.Không có gì thú vị cho lắm, và Mingyu dễ dàng trò chuyện với khách hàng nên cũng không quá khó khăn. Mặt khác, Junhui lại cực kỳ vụng về, và Mingyu có thể nghe thấy mấy cái phát âm một cách đáng yêu và nụ cười gượng gạo nhưng dễ thương của anh ấy khi chào đón khách hàng.Vài giờ sau ca làm việc của họ, Junhui đã gấp một trong những chiếc áo hoodie "không đúng phương pháp", (thực tế là nó trông hoàn toàn ổn đối với Mingyu), và người giám sát đã mắng anh ấy vì điều đó và bực bội bỏ sang một giá treo quần áo khác. Anh đỏ mặt vì xấu hổ nhưng Mingyu chỉ có thể đảo mắt. Cậu cũng đang đứng đó và gấp một ít áo sơ mi, vì vậy cậu nghiêng người về phía Junhui và thì thầm trong hơi thở, "Chúa ơi, bả bị cái gì bò lên mông hay sao vậy?"Junhui bật cười khúc khích, và lần đầu tiên trong ngày hôm nay, Junhui mỉm cười với cậu.Mingyu cười đáp lại và quyết định lên tiếng, "Vì cả hai chúng ta đều là người mới ở đây nên hãy hòa hợp với nhau nhé?"Đồng nghiệp của cậu dường như rạng rỡ hơn khi nghe thấy điều đó. "Ừ tất nhiên! Chắc chắn rồi," anh hào hứng trả lời.Mingyu dần quen thuộc với Wen Junhui một cách đáng ngạc nhiên trong vài ngày tiếp theo khi họ liên tục làm chung ca. Cậu biết rằng Junhui lớn hơn cậu một tuổi giống như Wonwoo, và là một sinh viên trao đổi. Anh ấy chỉ ở đây một năm cho vị trí thực tập như một phần trong chương trình giảng dạy của mình. Nó sẽ bắt đầu sau hai tháng nữa, vì vậy lúc này gần như là thời gian nghỉ ngơi của anh ấy."Anh học một trường đại học quốc tế ở Trung Quốc," anh ấy giải thích với Mingyu khi họ đang nghỉ trưa. "Vì vậy, mọi thứ đều được giảng dạy bằng tiếng Anh. Đó là lý do tại sao khi nói chuyện accent của anh có hơi nặng.""Ồ ngầu ghê. Vậy là anh mới bay qua đây một vài tuần trước thôi à?"Ừ. Hai tuần rồi.""Đệch, vậy mà anh đã tìm việc làm rồi á," Mingyu bật cười."Anh cần tiền nên anh nghĩ mình không nên lãng phí thời gian để cố gắng ổn định cuộc sống trước," Junhui cười khúc khích khi vuốt tóc mái.Mingyu để ý thấy anh có thói quen vuốt mái tóc nâu đỏ khỏi mắt bằng đầu ngón tay.Cậu cũng nhận ra rằng Junhui đeo rất nhiều vòng tay bằng kim loại và dây tết trên cả hai tay. Có thể đó chỉ là thời trang thôi, nhưng Mingyu thấy hơi bất thường vì hầu hết mọi người đều làm điều ngược lại hơn là che chắn cổ tay mình khỏi tầm nhìn của người khác. Nhưng ừ thì, ai cũng có lý do của riêng mình mà, phải không?Một ngày nọ, Junhui hỏi cậu có muốn đi ra ngoài trượt băng với anh ấy không."Nhưng em không biết trượt," Mingyu lắc đầu nói.Đôi mắt đồng nghiệp của cậu sáng lên như một đứa trẻ. "Nghe có vẻ còn tuyệt hơn đấy! Anh có thể giúp em."Mingyu bật cười, "Em nghĩ rằng nó sẽ phá hỏng hình ảnh quyến rũ của em mất nếu anh nhìn thấy em lắc lư ở đó như một con bê con mới sinh.""Làm ơn đi," Junhui đảo mắt một cách kịch tính, "Anh khá chắc chắn rằng anh là người duy nhất có khí chất đó ở quanh đây chứ nhỉ.""Được rồi, xin lỗi nhưng khí chất gì?" Mingyu ngửa đầu ra sau cười lớn. "Anh cho em xem mấy bức ảnh về những chú cún pug và rên rỉ vì chúng quá dễ thương đấy.""Ờ-thì," Junhui nhanh chóng bối rối và đỏ mặt. "Chúng dễ thương thật mà.""Và có lần anh xem một đoạn video quay cảnh một đứa trẻ khóc, và anh cũng bắt đầu rơi nước mắt theo luôn.""Nó buồn mà, được chứ!"Mingyu chỉ cười toe toét và bẹo hai má đang phồng lên thành cái bĩu môi của Junhui. Cậu thích trêu chọc anh ấy, đơn giản vì anh ấy trong ấn tượng cậu là kiểu người thực sự mềm mại và vụng về một cách đáng yêu- hơn bất kỳ ai cậu từng gặp. Giống như Wonwoo ấy, giọng nói ngu ngốc trong thâm tâm cậu cười khúc khích và Mingyu muốn bảo nó im đi.Cậu thực sự nên ngừng quy mọi thứ trong đời mình với Wonwoo đi. Nó bắt đầu khiến cậu đau đầu. Mới hôm qua thôi cậu nhìn thấy một chiếc mũ len dễ thương được trưng bày ở một cửa hàng khi đang trên đường đi làm và ngay lập tức nghĩ rằng Wonwoo sẽ thích nó như thế nào. Sau đó, cậu ăn sushi vào bữa trưa và nhớ đến hải sản sẽ khiến dạ dày Wonwoo khó chịu ra sao. Và rồi-"Tóm lại là, ừm, vẫn trượt băng chứ?" Junhui mỉm cười dịu dàng với Mingyu, khiến cậu thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. "Anh có dư một đôi giày trượt đấy nếu em không có.""Ừ chắc chắn rồi," Mingyu nhún vai. "Em đoán sẽ không hại gì khi thử một sở thích mới."Mingyu đã sai. Cực kỳ sai.Cậu đã sai vì nó thực sự làm cậu bị đau. Cú ngã sấp mặt đầu tiên vào tảng băng lạnh khiến cậu đau khủng khiếp.Cậu nguyền rủa đôi chân của mình vì đã không hợp tác với não cậu khi cố gắng đứng dậy. "Trời ơi Mingyu!" Junhui kêu lên khi anh duyên dáng lướt đến đỡ cậu dậy. "Em không sao chứ?""Em ổn. Không sao đâu," cậu thở hổn hển. Khi đã đứng dậy, Mingyu xoa khuỷu tay mà cậu đã dùng để tiếp đất để cứu lấy quai hàm của mình."Xin lỗi vì đã bỏ em lại một lúc." Junhui cau mày lo lắng."Ừm anh bạn- Em đã yêu cầu anh để em đi một mình vì em nghĩ mình đã sẵn sàng, nhớ không?""Ừ nhưng mà...""Dù sao thì em vẫn ổn mà," Mingyu cười ra vẻ đừng bận tâm. "Em vẫn còn nguyên vẹn đấy thôi. Chắc là chỉ bị bầm tím ở khuỷu tay một chút.""Ok..." Junhui dừng lại một chút trước khi đưa tay về phía Mingyu. "Anh không muốn tay chân khổng lồ vụng về của em đưa em vào bệnh viện đâu. Không thì anh sẽ cảm thấy có lỗi lắm."Mingyu cười toe toét và nắm lấy tay anh. "Đã nói với anh là em không hợp với mấy trò như thế này rồi mà. Em có thể vấp ngã ngay cả khi đứng trên mặt đất bằng phẳng đấy anh biết không?"Junhui cười sảng khoái khi nghe vậy, và họ còn trượt thêm vô số vòng nữa quanh sân trượt băng lớn trong nhà.. ✧ .
. ˚ *
✹ ˚
✷
✺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip