Chương 70. Bốn mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thẩm Ánh Thu hẹn bọn họ tại một quán cafe nằm ở trung tâm thành phố cách đó không xa, lái xe chừng hai mươi phút là tới.

Thời gian vào ba giờ chiều, Dụ Quy Tinh là người rất đúng giờ, nhưng đương nhiên Thẩm Ánh Thu không như vậy.

Hai người vào tiệm gọi món rồi ngồi một lúc, mãi đến khi phục vụ đem tráng miệng và đồ uống ra mới thấy Thẩm Ánh Thu thong dong đến muộn.

Lúc Thẩm Ánh Thu vẫy chào qua cửa kính trong suốt, Mạc Sơ Quyết mới nhận ra cô không đến một mình, trên ghế sau còn có người khác.

Mạc Sơ Quyết nhìn đăm đăm, khó khăn lắm mới tìm ra đường nét quen thuộc trên gương mặt không phấn son kia – hóa ra chính là Tống Mạn Mạn!

"Sao cô ta cũng đến?". Mạc Sơ Quyết quay đầu hỏi Dụ Quy Tinh.

Hắn hơi nhướng mày, rõ ràng cũng rất ngạc nhiên: "Anh cũng không rõ, cô ta không nói anh biết".

Thẩm Ánh Thu nhanh chóng đẩy cửa bước vào, vừa ngồi xuống liền nở nụ cười thanh xuân tươi đẹp: "Các cậu về sớm quá, mình định đãi một bữa mà tìm không thấy, ai ngờ hai người đã về".

Mạc Sơ Quyết cười cười: "Đúng lúc tớ được nghỉ, Dụ Quy Tinh không cần đi làm nên rủ nhau về sớm chơi với ba mẹ".

Nhắc đến hai từ "ba mẹ", động tác Thẩm Ánh Thu tức khắc khựng lại, cô hất mái tóc dài gợn sóng ngang vai, cười nói: "Nói tới đây, tôi vẫn phải cảm ơn Dụ tổng một tiếng. Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm được ba mẹ ruột. Có đúng không, em gái?".

Dứt lời, cô ném ánh mắt khinh miệt sang bên cạnh: "Sao còn đứng đó? Có chút lễ phép nào không?".

Sự tương phản to lớn trước mắt khiến Mạc Sơ Quyết hết sức kinh ngạc. Lúc trước chỉ có Tống Mạn Mạn vênh vênh tự đắc, còn Thẩm Ánh Thu luôn lãnh đạm xem thường. Bây giờ thân phận cả hai đã hoán đổi, Tống Mạn Mạn vâng dạ đứng một bên, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

Ả siết chặt chiếc túi trong tay, giọng lí nhí trong miệng: "Chào Dụ tổng".

Thẩm Ánh Thu nheo mắt sắc bén: "Hai người họ đều là bạn chị cô, cô chỉ chào một người là có ý gì?".

Giọng Tống Mạn Mạn run lẩy bẩy: "Anh Sơ Quyết".

Chuyện này đúng là hù rớt tròng mắt ra ngoài, Mạc Sơ Quyết vội xua tay: "Thôi không dám nhận đâu".

Dụ Quy Tinh tựa lưng lên sô pha, môi nở nụ cười trào phúng, quàng tay ôm lấy eo Mạc Sơ Quyết, thân mật nói: "Có gì không dám nhận, em vốn lớn hơn cô ta".

Bị kẻ trước người sau châm chọc, một "thiên chi kiêu nữ"(*) như Tống Mạn Mạn lập tức đỏ mắt cầu cứu Thẩm Ánh Thu nhưng chỉ nhận về một ánh nhìn chán ghét.

------------------------------------------

(*) Thiên chi kiêu nữ: là một cô gái vô cùng may mắn, được sinh ra trong gia đình tốt, học giỏi, làm việc giỏi, ngoại hình xinh đẹp, "bạch phú mỹ" (trắng trẻo, giàu có và xinh đẹp). Là đứa con cưng của trời, sinh ra đã xuất sắc.

------------------------------------------

Tống Mạn Mạn ngượng chín mặt, ả cắn môi, lẳng lặng cúi đầu nhìn đất.

Ả cứ đứng yên như vậy một lúc. Thấy trán Tống Mạn Mạn sắp toát hết mồ hôi, Thẩm Ánh Thu mới rủ lòng từ bi: "Được rồi, cô đứng đây chướng mắt quá, đi ra ngoài xe đợi tôi".

Tống Mạn Mạn thẹn đỏ mắt, lau nước mắt chạy đi.

Đợi khi người đã rời khỏi quán café, Mạc Sơ Quyết mới thắc mắc: "Vậy là thế nào? Sao cậu đưa cô ta đến đây?".

Thẩm Ánh Thu nhìn Dụ Quy Tinh, đáp: "Cậu không kể cho cậu ấy?".

Dụ Quy Tinh: "Kể một phần".

Trước đôi mắt vừa ngây thơ vừa hiếu kỳ của Mạc Sơ Quyết, Thẩm Ánh Thu thở dài: "Được rồi, để tớ nói".

Lúc này Mạc Sơ Quyết mới hiểu lý do tại sao Tống Mạn Mạn đột nhiên trở nên khép nép.

Sau vụ việc trong yến tiệc tối ấy, không chỉ Dụ Văn Phong sứt đầu mẻ trán, Dụ Quy Tinh bị đình chỉ công tác tạm thời, mà phía nhà họ Tống cũng lâm vào tình huống vô cùng trớ trêu.

Tống Minh Xuyên và Sở Cẩm Lâm đã có tuổi, chỉ sinh được cô con gái duy nhất là Tống Mạn Mạn. Vì công việc bận rộn ít dành thời gian bên con nên vô tình khiến tính cách Tống Mạn Mạn ngày càng ngang ngược. Bọn họ cũng chẳng hay biết ả đã gây bao nhiêu chuyện xấu, chỉ coi đó là mấy chuyện quậy phá cỏn con, đối với cô con gái duy nhất vẫn hết mực cưng chiều.

Nay bỗng dưng biết được Tống Mạn Mạn không phải con ruột, tất nhiên bọn họ sẽ vô cùng suy sụp.

Về phần đứa con gái ruột vừa xuất hiện, cô có gương mặt giống Sở Cẩm Lâm như đúc, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra nét của cả Sở Cẩm Lâm và Tống Minh Xuyên, khỏi xét nghiệm DNA cũng đủ khiến hai vợ chồng tin tưởng đây chính là con mình sinh ra.

Tống gia có tiền đương nhiên dư sức nuôi hai người con gái, nhưng ngặt nỗi Thẩm Ánh Thu, à không, Tống Mạn Mạn còn có một người cha ruột.

Từ khi Thẩm Ánh Thu có nhận thức, lão đã là một con ma cờ bạc. Dù có khoảng thời gian khi vợ bỏ đi, lão cũng quay đầu kiếm chuyện làm ăn nho nhỏ kiếm tiền, nhưng cờ bạc dễ dây khó bỏ, an phận được vài ba năm, lão vẫn chứng nào tật nấy, toàn bộ khoản tiền tích cóp được bấy lâu cũng đội nón ra đi.

Nếu Thẩm Ánh Thu đã muốn nhận lại cha mẹ ruột đương nhiên không thể không nói lão biết, nhưng không ngờ chỉ vì bài bạc mà gì lão cũng làm được. Vừa nghe danh Tống gia lão đã đứng hình, sau đó đề nghị với Sở Cẩm Lâm: được thôi, nếu muốn nhận con về cũng không thành vấn đề, nhưng con gái lão nuôi nấng bấy lâu nay đương nhiên không thể cho không, hoặc là đem tiền tới đổi, hoặc là trả con gái ruột lại đây.

Tất nhiên trong bụng lão đang nhắm đến phương án giải quyết thứ nhất, Sở Cẩm Lâm và Tống Minh Xuyên bàn bạc xong cũng nghĩ tương tự. Dẫu sao họ cũng hết lòng nuôi dưỡng Tống Mạn Mạn hai mươi năm trời, sao có thể nói bỏ là bỏ được?

Nào ngờ đúng lúc này, mọi chuyện Tống Mạn Mạn làm đều bại lộ. Cha mẹ nữ sinh bị ả bắt nạt đích thân tới cửa yêu cầu giải thích, Sở Cẩm Lâm và Tống Minh Xuyên nổi cơn thịnh nộ quở trách Tống Mạn Mạn một trận. Sau khi bắt ả xin lỗi nữ sinh kia liền nhốt ả trong nhà, nếu Thẩm Ánh Thu không dẫn đi, ả cũng chẳng bước chân ra được.

Lần này Sở Cẩm Lâm không phải nói đùa, bà quyết tâm áp chế tánh khí ngạo mạn của Tống Mạn Mạn, tuy không đến nỗi trả về cho người cha cờ bạc nhưng bà cũng dừng tất cả thẻ và tài sản lưu động trong tài khoản của ả. Trước giờ Tống Mạn Mạn đều tiêu xài hoang phí, dù bây giờ không cần lo cơm ăn áo mặc nhưng với ả mà nói, không có tiền mới là tra tấn lớn nhất!

Lúc này ả nào dám lấy trứng chọi đá. Trước kia người này dựa vào thân phận con gái duy nhất để tự tung tự tác khắp nơi, nhưng nay biết được mình không phải con ruột của Sở Cẩm Lâm, địa vị tự khắc thấp đi một bậc.

Gia đình không cấp tiền, ả không thể đi làm, biện pháp duy nhất chỉ còn lại một mình Thẩm Ánh Thu.

Từ khi Thẩm Ánh Thu được nhận về, hai vợ chồng Sở Cẩm Lâm quay ra cưng chiều cô hết mực. Như để bù đắp hết mọi áy náy suốt hai mươi năm qua, bọn họ trực tiếp cho cô một tấm thẻ vô hạn khiến Tống Mạn Mạn – người chưa từng có được đãi ngộ này ghen tỵ không thôi.

Nhưng ả cũng biết thân biết phận nên nào dám làm ra chuyện khác thường, đành bấm bụng khom lưng cúi đầu trước Thẩm Ánh Thu.

Được Thẩm Ánh Thu "dạy dỗ" mấy ngày qua, thoạt nhìn cô ả lễ phép hơn nhiều, nhưng sâu trong lòng nghĩ gì thì ai mà biết.

Thấy ánh mắt Mạc Sơ Quyết chứa đầy lo lắng, Thẩm Ánh Thu khẽ cười: "Yên tâm, lẽ nào tớ còn không trị được cô ta?".

Nghe đối phương đinh ninh như thế, Mạc Sơ Quyết yên tâm phần nào: "Cậu nắm chắc là được".

Thẩm Ánh Thu đổi tư thế ngồi nghiêng người về phía trước, gõ lên mặt bàn, nói: "Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn này nữa. Tôi đến đây là có chuyện muốn hỏi cậu, chuyện ở công ty cậu dự định thế nào? Nghe nói bên trên phái người xuống điều tra".

Mạc Sơ Quyết nghe vậy thì quay đầu nhìn Dụ Quy Tinh.

Dụ Quy Tinh xoa gáy cậu như đang vỗ về một bé mèo lười: "Yên tâm, tôi hành sự không để lại dấu vết. Vừa lúc bị ông ta tạm cách chức, tôi có thể nhân cơ hội này để nghỉ ngơi".

Nói đến cuối câu mà vẻ mặt hắn vẫn giữ được nụ cười, Thẩm Ánh Thu thở phào: "Vậy thì tốt, nếu có gì cần giúp thì hãy đến tìm tôi. Chuyện lần này... cảm ơn cậu rất nhiều".

"Chỉ là chuyện nhỏ". Giọng Dụ Quy Tinh nhàn nhạt.

Bàn xong việc công lại đến chuyện tư, Thẩm Ánh Thu đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói hai người chia tay, hiện tại là...?"

Mạc Sơ Quyết thảng thốt. Đối phương còn chưa dứt câu, mặt mày Dụ Quy Tinh đã sa sầm, kéo dài như trái dưa chuột: "Ai nói với cô?".

Thẩm Ánh Thu thấy biểu hiện này liền sáng tỏ ngọn ngành, cô khịt mũi: "Cậu không cần quan tâm".

Nói đoạn, cô nháy mắt với Mạc Sơ Quyết: "Cậu thấy tớ thế nào? Cậu thích kiểu dịu dàng chu đáo, ngự tỷ bá đạo hay ưu tú lạnh lùng? Kiểu nào tớ cũng có thể".

Dụ Quy Tinh cười khẩy hai tiếng: "Bây giờ cô còn dám đào góc tường trước mặt tôi?".

Không cần đối phương trả lời, hắn đã cầm tay Mạc Sơ Quyết lên hôn mấy cái: "Không có cửa, nằm mơ đi".

Mạc Sơ Quyết: "...". Sao Dụ Quy Tinh càng ngày càng ấu trĩ thế nhỉ?

Cậu giãy giụa muốn thoát ra nhưng không được, đành ngượng đỏ mặt nói với Thẩm Ánh Thu: "Xin lỗi nha, cậu là cô gái tốt, đừng nên lãng phí thời gian cho tớ, tớ và Dụ Quy Tinh đang bên nhau".

Câu cuối cùng nghe có hơi kỳ lạ, nhưng Thẩm Ánh Thu không để tâm, cô thẳng thắn nói: "Không sao, thích cậu là chuyện của tớ, nếu cậu ta đối xử không tốt với cậu thì vẫn có tớ đang chờ".

Dứt lời, cô nhìn qua Mạc Sơ Quyết, cả hai cùng ngầm hiểu ý.

Mạc Sơ Quyết liền hiểu rõ dụng ý trong lời đối phương. Tình yêu chắc chắn không mãnh liệt đến thế, nhưng đối phương nói vậy là để Dụ Quy Tinh cảm thấy nguy cơ mà trân trọng Mạc Sơ Quyết hơn.

Tuy vốn dĩ Dụ Quy Tinh đã rất cưng chiều cậu, đặt cậu nơi đầu quả tim, nhưng Thẩm Ánh Thu cũng là muốn tốt cho Mạc Sơ Quyết.

Cậu nghiêm túc nhìn cô, gương mặt ngây ngô hiện lên nụ cười: "Cảm ơn cậu".

Thẩm Ánh Thu cũng nhìn thẳng đối phương, nhoẻn miệng cười xinh đẹp.

Bỗng nhiên có một bàn tay chặn giữa tầm mắt hai người, Mạc Sơ Quyết bị Dụ Quy Tinh ôm vào lòng bịt mắt lại, hắn bực bội nói: "Không được nhìn!".

Trước mắt tối đen, nội tâm Mạc Sơ Quyết: "..."

Tự nhiên thấy Dụ Quy Tinh thế này dễ thương quá phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip