Ánh hoàng hôn chiếu lên người thiếu niên, camera-man để bọn họ tự chơi, máy ảnh sẽ tóm gọn khoảnh khắc. Lúc đó, Đinh Trình Hâm cõng Lưu Diệu Văn, đi ra biển, miệng còn nói xàm muốn ném Lưu Diệu Văn xuống biển. Nghiêm Hạo Tường nói với Hạ Tuấn Lâm ngồi trên bãi cát: "Tớ cõng cậu."
Hạ Tuấn Lâm vừa định từ chối thì nghe thấy cậu lên tiếng: "Bọn họ muốn quay." Sắc mặt của Nghiêm Hạo Tường khi đó hơi mất kiên nhẫn, thời điểm đó bọn họ đã trở thành cộng sự sao tác hợp nhất, Nghiêm Hạo Tường luôn sẽ thực hiện sao tác vào những lúc thích hợp, đương nhiên Hạ Tuấn Lâm thân là cộng sự của cậu cũng kịp thời phối hợp.
"Ồ." Hạ Tuấn Lâm đứng dậy, phủi phủi cát mịn trên tay.
Nghiêm Hạo Tường cõng Hạ Tuấn Lâm đi ra biển, cát mịn trên tay Hạ Tuấn Lâm bám vào áo sơ mi khoác bên ngoài của cậu, nhưng Nghiêm Hạo Tường dường như không chú ý đến. Nước biển nhấn chìm mu bàn chân của Hạ Tuấn Lâm, cuốn lấy cát mịn trên đôi dép lào, trong nước biển âm ấm kèm với xoáy nước, gột rửa mu bàn chân anh, cuốn cát trôi đi.
Hoàng hôn lặn phía Tây, Hạ Tuấn Lâm trên lưng Nghiêm Hạo Tường, từ góc nhìn của anh chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài và sóng mũi được phủ một tầng ánh sáng bởi ráng chiều, cùng với nghe thấy giọng Nghiêm Hạo Tường hỏi anh: "Dễ chịu rồi chứ?"
Dễ chịu rồi chứ?
Hạ Tuấn Lâm cúi đầu nhìn, tầm mắt của Nghiêm Hạo Tường đặt trên đôi bàn chân của anh, dưới sự gột rửa của nước biển cuốn trôi cát mịn, mu bàn chân của Hạ Tuấn Lâm chỉ còn nước biển trơn trượt.
Hạ Tuấn Lâm thuở đó chẳng hiểu sao tai mình vô cớ nóng hổi, anh ừ một tiếng, muốn nhảy xuống khỏi lưng Nghiêm Hạo Tường lại bị cậu ngăn lại. Nghiêm Hạo Tường: "Cậu đừng xuống nữa, lát nữa bọn họ lại trêu cậu đấy."
Thế là Hạ Tuấn Lâm trên lưng Nghiêm Hạo Tường bắt đầu đùa giỡn, tạt nước với Lưu Diệu Văn trên vai Đinh Trình Hâm.
Gió biển mằn mặn, áo sơ mi ngoài thấm ướt, khi rời khỏi bãi biển, dép lào của mọi người lạch bạch đạp lên bãi cát, khó tránh khỏi bị cát mịn lần nữa bám lên. Trên đường về, Hạ Tuấn Lâm nghe thấy Trương Chân Nguyên phàn nàn dép lào bị vào cát, cộm lòng bàn chân anh. Hạ Tuấn Lâm đi theo phía sau cũng lắc chân một chút, cát bên trong dép ma sát với lòng bàn chân cậu.
"Hạ Nhi." Nghiêm Hạo Tường đi cuối gọi tên Hạ Tuấn Lâm, anh dừng bước, trong tay Nghiêm Hạo Tường cầm một chai nước khoáng, cậu mở nắp, dòng nước mát lạnh xối trôi cát trong đôi dép của anh.
Dốc cạn chai nước khoáng, nền đường dưới chân Hạ Tuấn Lâm đậm màu hơn vì vũng nước lan ra, Nghiêm Hạo Tường của ngày ấy cũng nhìn anh như thế.
Dưới những giọt nước, Hạ Tuấn Lâm thấy đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường dường chứa đựng như nét cười ít ỏi. Gió biển thổi qua, nét ít ỏi ấy phảng phất chỉ là đôi chút ảo giác của Hạ Tuấn Lâm. Dường như Nghiêm Hạo Tường đã hài lòng, nói với anh: "Dễ chịu rồi nhé, đi thôi."Dưới những giọt nước, Hạ Tuấn Lâm thấy Tiểu Nghiêm cười cong mắt: "Hạ Tuấn Lâm, đưa bóng cho tớ, cậu rửa trước.""Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm." Giọng của Tiểu Nghiêm khiến Hạ Tuấn Lâm hoàn hồn: "Cậu ngơ ngẩn chi đó, mau đến rửa này.""À, ờ." Hạ Tuấn Lâm đáp.Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn cảm nhận được việc chơi đá banh ngoài trời đã đem đến niềm vui cho Nghiêm Hạo Tường, ngay cả khi về đến nhà tắm rửa, giữa đôi mày của cậu nhóc vẫn chan chứa nét cười, lau tóc, ngâm nga hát. Hạ Tuấn Lâm gọi nhóc: "Nghiêm Hạo Tường, lấy hộ tôi miếng nước."
"Có ngay." Tiểu Nghiêm lấy chai nước khoáng lạnh trong tủ lạnh, còn chu đáo mở nắp chai mới đưa cho anh.
"Vui đến thế cơ à?" Hạ Tuấn Lâm nhận lấy nước lạnh nhóc đưa qua.
"Cậu không hiểu." Tiểu Nghiêm dùng tay làm một con số với anh: "Tớ bị nhốt ở nhà mười ngày, mười ngày tròn đó." Cậu nhóc lại nhớ ra gì đó, vội vàng bổ sung một câu: "Tớ không có cho rằng mình nhất định phải ra ngoài."
Chỉ là nếu như được ra ngoài, nhóc sẽ rất vui.
Hạ Tuấn Lâm nhớ ra, những ngày qua anh gần như trốn tránh hiện thực để Tiểu Nghiêm ở nhà một mình, không có internet, không có bạn bè. Người nhiệt huyết huyên náo như Tiểu Nghiêm lại nghe lời Hạ Tuấn Lâm răm rắp, chưa từng chạy lung tung, thực sự chán chường thì sẽ xem phim mà Hạ Tuấn Lâm thuê cho cậu, hoặc tập luyện "Very Nice", nói rằng tránh cho đến lúc quay về lại quên động tác.
Bỗng chốc, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy trái tim bị cái gì đó đâm vào, có chút tê dại có chút chua xót: "Nè, đi ăn đêm không?" Hạ Tuấn Lâm hỏi Tiểu Nghiêm: "Gần đài truyền hình có một quán đồ nướng ngon cực, tôi dẫn cậu đi ăn."
"Hôm nay vẫn còn được ra ngoài à?" Tiểu Nghiêm nuốt một ngụm nước bọt."Dù sao sắc trời cũng đã muộn." Hạ Tuấn Lâm nói: "Đeo kính râm với khẩu trang, không ai nhận ra ai. Nếu như cậu không muốn đi thì thôi, có điều ngày mai tôi phải quay chương trình, không chắc có thời gian...""Đi, đi, đi, ai nói tớ không muốn đi chứ." Tiểu Nghiêm rốp rẻng lau khô tóc.Danh tiếng của quán đồ nướng gần đài truyền hình cực kỳ cao, Hạ Tuấn Lâm đặt đơn trước, nghe chủ quán nói một tiếng đồng hồ sau qua lấy xiên nướng, suy cho cùng anh cũng là người của công chúng, không tiện ngồi đợi trong quán. Thế là Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường che kín đầy đủ, cuốc bộ tới lui trên đường. Thành Bắc Kinh vào buổi đêm rực rỡ ánh đèn, Hạ Tuấn Lâm vừa đi vừa chỉ cho Nghiêm Hạo Tường cửa tiệm nhỏ bên đường: "Đó là tiệm nhạc cụ, có thể đặt làm guitar gỗ."Đó là tiệm nhạc cụ, nơi cậu đặt làm guitar gỗ."Đó là Đài truyền hình thành phố Bắc Kinh, cũng là nơi tôi công tác."Đài truyền hình thành phố Bắc Kinh không khác gì với mười năm trước, nhưng Tiểu Nghiêm rất phấn khích: "Đi, chúng ta đi qua xem thử.""Bây giờ không phải giờ hành chính, tôi không vào được." Hạ Tuấn Lâm nói dối nhóc."Tớ biết, tớ chỉ muốn đứng bên ngoài nhìn thôi hà."Hạ Tuấn Lâm thầm nghĩ, Đài truyền hình thành phố Bắc Kinh có gì đẹp mà nhìn, có điều anh vẫn theo bước chân của Tiểu Nghiêm đi đến. Phía sau đài truyền hình có một bãi đỗ xe, Tiểu Nghiêm thấp chủn, căn bản không quan tâm cửa khoá đã bước vào, còn Hạ Tuấn Lâm thì soát thẻ công việc, theo sau nhóc.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip