Chương 50: Thích là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit - Beta: Lune

Sai đối tượng.

Bùi Thanh Nguyên rơi vào im lặng, suy nghĩ kỹ một hồi mới hỏi: "Đối tượng gì cơ?"

Nhưng lúc này âm thanh máy móc kia đã biến mất, thay vào đó là giọng nói quen thuộc của Quý Đồng, cậu hoang mang lặp lại: "Đối tượng gì cơ?"

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như em vừa bị chiếm quyền tạm thời." Quý Đồng không biết nên nói thế nào: "Em có vài chương trình giả định trước được tích hợp, có vẻ vừa mới tự động kích hoạt."

Bùi Thanh Nguyên hoàn hồn, chần chờ lên tiếng: "Ừm, xuất hiện chương trình báo động thông minh, nhắc nhở anh không được yêu sớm."

Mèo Nấm nằm trên đùi hắn lộ vẻ kinh ngạc đúng lúc, đôi mắt màu lam tỏa sáng rực rỡ như đá quý.

"Có lẽ chương trình phát hiện hướng đi của tuyến tình cảm bị chệch." Quý Đồng an ủi: "Không sao đâu, Nhuyễn Nhuyễn, nếu giờ anh có người mình thích, em nhất định sẽ nghĩ cách ủng hộ anh, nghe nói tình cảm ngọt ngào ngây ngô tuổi thanh xuân cũng quý giá lắm, nhiệm vụ để sau cũng được."

"Anh không..." Bùi Thanh Nguyên vô thức phản bác: "Anh không thích ai cả."

Quý Đồng lập tức thả lỏng, song vẫn giữ giọng điệu người lớn quan tâm con trẻ trong nhà: "Mặc dù về nguyên tắc chương trình không cho phép xuất hiện tình cảm lệch khỏi tuyến chính, nhưng em nghĩ cảm xúc của anh vẫn quan trọng hơn cả."

Nghe cậu nói, Bùi Thanh Nguyên khẽ gật đầu, có vẻ tin là thật.

Ngay sau đó, mèo con vui vẻ duỗi lưng một cái.

Cậu quả là một hệ thống thiên tài.

Đối mặt với những thiếu niên nổi loạn trong độ tuổi dậy thì, nghe nói cách giáo dục vừa khắt khe vừa mềm mỏng thế này đang là lựa chọn hàng đầu của đa số gia đình loài người.

Nhưng với tư cách là người giám hộ duy nhất của ký chủ, Quý Đồng không thể để mình trông giống như một người mắc chứng tâm thần phân liệt được. Ý tưởng thông minh vừa làm cha vừa làm mẹ mà cậu nghĩ ra ban xứng đáng được ghi vào sử sách của ngành hệ thống.

Đưa ra cảnh báo nghiêm khắc về việc không được yêu sai người, sau lại dùng giọng điệu đầy bao dung và thấu hiểu để xua tan ý định nổi loạn có thể xuất hiện trong tư tưởng của ký chủ.

Hơn nữa còn biết được một tin tốt là hiện giờ ký chủ chưa thích ai cả.

Vì quá trình trưởng thành lành mạnh của ký chủ, cậu thật sự nhọc lòng lắm đó.

Người hùng vô danh Nấm thấy mình rất cần được khen thưởng.

Hình ảnh hai chữ yêu sớm vẫn đang quanh quẩn trong đầu, Bùi Thanh Nguyên cảm thấy mèo con đang nằm trên đùi bỗng dụi vào lòng bàn tay mình.

Cảm xúc mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay khiến hắn thoáng ngẩn ngơ, hắn phản xạ đưa tay xoa đầu mèo con, khiến nó sung sướng híp mắt lại.

Đôi mắt xanh biếc tựa như bầu trời chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến.

Màn đêm buông xuống, sau bữa tối, mọi người tùy theo sở thích của mình mà đến tham gia hoạt động của các câu lạc bộ khác nhau trong trường Thành Đức, cũng có người đến tham gia tiết tự học buổi tối.

Chờ mãi đến lúc tan học, đèn trong khu ký túc xá bắt đầu sáng lên cùng tiếng cười nói vui vẻ của học sinh.

Sau khi cầm một túi đồ ăn khuya về căn hộ, Bùi Thanh Nguyên vốn định rửa mặt rồi về thẳng phòng để Quý Đồng có thể biến lại thành hình dáng con người.

Nhưng vừa về đến nơi, hắn đã bị Lâm Tử Hải tỏ ra thần bí kéo sang phòng của Thẩm Dịch Minh, Nấm cũng chạy theo hóng hớt.

Ngoài cửa sổ là bầu trời sao sáng rực, trong phòng là các thiếu niên tụ lại một chỗ thảo luận.

"Dịch Minh, cậu nói thật đi." Lâm Tử Hải cười he he: "Có phải cậu thích bạn nữ tóc dài ở A3 kia không?"

Thẩm Dịch Minh ngẩn ra rồi vội lắc đầu: "Tớ không thích bạn ấy!"

"Không được nói dối, có thì thừa nhận đi." Lâm Tử Hải bắt đầu kề sát vào cậu ta: "Hai lần ra chơi đến tìm các cậu, tớ đều thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào người ta, thế mà còn bảo không thích?"

"Là vì bạn ấy giúp tớ..."

Bùi Thanh Nguyên không tham gia vào cuộc thảo luận yêu sớm trẻ con này, có điều hắn thấy Nấm đang tắm ánh trăng, lắc lư cái đuôi đầy hào hứng, hình như rất thích thú với chủ đề ban đêm của học sinh.

Điều Bùi Thanh Nguyên quan tâm hơn là đồ ăn khuya trong hộp có bị nguội mất không.

Đang nhiều chuyện, Lâm Tử Hải bỗng để ý đến ánh mắt của hắn, cũng nhìn thấy ba cái hộp trong túi bóng, đang định cảm khái rằng không ngờ lớp trưởng lại ăn khuya, nhưng chợt nhớ ra sáu cái hộp trưa nay cùng hơi lạnh khiếp người bèn vội im bặt.

Có điều Bùi Thanh Nguyên đã nhận ra ánh mắt của cậu ta rồi, ánh mắt phức tạp của hai người chạm nhau, nhìn nhau hồi lâu nhưng không ai lên tiếng.

Bầu không khí hết sức khác thường.

Quý Đồng ngồi xem bên cạnh, cười đến đau cả bụng, vội nhắc nhở ký chủ trong đầu: "Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay em không biến thành người đâu, em muốn làm mèo cả ngày hôm nay."

Thế nên suýt nữa lại gánh nỗi oan có dạ dày lớn, Bùi Thanh Nguyên chẳng hiểu sao lại thở phào, hắn bình tĩnh nói với hai bạn cùng phòng: "Ăn cùng không?"

"Được được, lớp trưởng tốt ghê."

"Cảm ơn cậu."

Mở hộp ra, mùi thơm của đồ ăn lập tức lan khắp căn phòng, kèm theo tiếng nói chuyện lúc có lúc không của các thiếu niên.

"Lớp trưởng, tớ hỏi cậu một chuyện nhé, nhưng cậu không được giận đâu đấy."

"Cậu hỏi đi."

"À thì, cậu trả lời thật đi, cậu từng có bạn gái chưa?"

"... Chưa."

"Lâm Tử Hải, sao lúc trước tớ không phát hiện cậu lại nhiều chuyện như vậy nhỉ, nãy thì hỏi tớ, giờ lại hỏi Thanh Nguyên."

"Ơ kìa, đây là bản tính trời sinh của con người nha."

Nấm nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ vẻ như rất thích đêm nay. Nó thổi một hơi vào tấm kính, giơ đệm thịt ra rồi in một bông hoa hình măng cụt đựng đầy ánh trăng lên đó.

Đêm khuya, tinh thần phấn chấn trút xuống, mọi người cuối cùng cũng về phòng riêng của mình nghỉ ngơi. Bùi Thanh Nguyên nằm trên giường, nhìn trời đêm sâu thẳm thấp thoáng qua khe rèm cửa sổ.

Ở trên bàn cạnh cửa sổ, một chiếc ổ mềm mại được trải bằng tấm chăn lông, Nấm cuộn tròn thành một cục bông ngủ say sưa, đôi mắt khép lại thành một đường thẳng, bộ lông trắng như tuyết của nó trông như đang tỏa sáng trong bóng đêm.

Bùi Thanh Nguyên bỗng dưng nhớ đến bầu trời xanh thẳm trong vắt kia.

Hắn sẽ hẹn hò với người như thế nào nhỉ?

Trong mười tám năm qua, hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Thích là gì?

Tấm rèm khẽ lay như thể gặp được cơn gió lặng lẽ luồn vào qua khe cửa.

Mang theo câu hỏi bất ngờ xuất hiện trong thế giới của mình, Bùi Thanh Nguyên ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Hôm sau, ở lối vào hội trường lớn nhất của trường cấp ba Thành Đức chật kín người, những tấm áp phích với chủ đề tọa đàm của Bạch Thư Kiều được dán khắp nơi, ngoài các nhiếp ảnh gia do nhà trường sắp xếp, thậm chí còn có cả phóng viên từ bên ngoài đến.

Bùi Thanh Nguyên ngồi cùng với nhóm học sinh giao lưu dần trở nên quen thuộc. Buổi sáng lúc hắn ra ngoài với hai bạn cùng phòng tình cờ gặp Tiêu Tân Thần cùng những học sinh khác của trường THPT Số 1 định đến nghe tọa đàm. Quanh người Tiêu Tân Thần ngập tràn cảm xúc vui vẻ kỳ diệu, cậu ta nhiệt tình đề nghị hay là mọi người đi cùng nhau luôn.

Học sinh bên ngoài đến ngôi trường xa lạ này giao lưu dễ tạo nhóm với nhau hơn, vì thế đoàn người ngày càng đông như quả cầu tuyết lăn, chờ đến khi cả nhóm yên vị trong hội trường, nhóm Khương Dao vốn hẹn trước đã không chen vào được, đành phải ngồi hết phía sau.

Thấy ký chủ không có cơ hội tiếp xúc gần với đối tượng nguy hiểm số 1, Quý Đồng yên tâm hẳn.

Ký chủ nói trong buổi tọa đàm của Bạch Thư Kiều sẽ có rất nhiều chuyện cười khó hiểu nên cậu đã chuẩn bị xong camera 360 độ xung quanh.

Khi buổi tọa đàm bắt đầu, Giáo sư Bạch Thư Kiều đến từ khoa Lịch sử của Đại học Khánh Bình vừa xuất hiện trên sân khấu đã gây ra một tràng vỗ tay nồng nhiệt trong hội trường. Bà là một phụ nữ trung niên vô cùng có khí chất, nụ cười duyên dáng hệt như trên áp phích, cả người toát lên vẻ tao nhã thân thiện.

Bạch Thư Kiều không chỉ có thành tựu lớn trong lĩnh vực học thuật mà còn chủ trì một chuyên mục phổ cập khoa học về Lịch sử rất được học sinh yêu thích. Nhiều học sinh có mặt hôm nay còn mang theo sổ tay hoặc sách xuất bản của bà, mong muốn xin được chữ ký của bà.

Một mình đứng dưới ánh đèn dịu nhẹ, bà bắt đầu buổi tọa đàm hôm nay bằng một câu hỏi rất đơn giản.

"Có một nhóm người thế này, họ không dùng nước máy, không sử dụng điện, không làm đường, thậm chí còn không có điện thoại và máy tính. Họ viết thư, đi xe ngựa, dùng đèn dầu... Vậy xin hỏi, họ sống vào thế kỷ nào?"

Bà quay micro về phía khán giả bên dưới, lập tức có tiếng trả lời vang lên khắp nơi.

"Chiếc ô tô đầu tiên trong lịch sử ra đời vào năm 1886, vậy đó là thế kỷ 19 hoặc sớm hơn ạ!"

"Đáp án rất hợp lý." Bạch Thư Kiều mỉm cười: "Nhưng cô có một câu muốn hỏi các em, việc có người phát minh ra ô tô có nghĩa rằng chúng ta phải bỏ xe ngựa và thay bằng ô tô sao?"

Bạch Thư Kiều quay đầu lại, trên màn hình lớn phía sau bà hiện lên một số tác phẩm nhiếp ảnh hiện đại, là những bức ảnh nông thôn xanh tươi đầy hương vị xưa cũ.

"Cuộc sống của họ trông có vẻ cổ xưa nhưng thật sự là họ đang sống trong thế kỷ này, và có thể tiếp tục kéo dài đến tương lai về sau." Bạch Thư Kiều nói đáp án: "Cộng đồng này được gọi là người Mennonite, lý tưởng của họ là sống trong thế giới do Chúa Trời sáng tạo lúc ban sơ, nơi mà mọi thứ thanh bình, giản dị và tự nhiên."

Từ hiện tượng thú vị được Bạch Thư Kiều trình bày, những người nghe ngồi dưới khán đài dần đắm chìm vào bên trong.

"Lịch sử là một loại kết cục đã định ẩn sau màn sương mù, nó mang đến cho chúng ta vô số khả năng liên quan đến tương lai dù là tích cực hay tiêu cực. Vì vậy, bờ bên kia của lịch sử không phải là tương lai, mà chính là sự lựa chọn. Sự lựa chọn này không phải là dòng chảy thời đại, hay những câu chuyện vĩ đại không liên quan đến cá nhân, mà thay vào đó, nó được thể hiện một cách rõ nét và chân thực thông qua đôi bàn tay của ta. Là thắp sáng bởi ngọn đèn dầu hay sử dụng đèn điện..."

Theo giọng kể nhẹ nhàng và đầy lôi cuốn của bà, vô số bức tranh lịch sử với những phong cảnh đa dạng chầm chậm hiện ra, thời gian lặng lẽ trôi qua mà chẳng ai hay, khán giả yên lặng lắng nghe, đôi khi có tiếng cười vang lên, đôi khi lại là những tràng vỗ tay nồng nhiệt.

Khi phần tương tác hỏi đáp cuối cùng kết thúc, vào lúc tuyên bố buổi tọa đàm kết thúc hoàn toàn, Quý Đồng vẫn cảm thấy tiếc nuối, khẽ rung kho dữ liệu chuyện cười khó hiểu của mình.

"Mới thêm được sáu." Cậu báo cáo với Bùi Thanh Nguyên: "Chúng có chung một hương vị rất đặc biệt, ở trong kho của em có vẻ độc đáo lắm, có lẽ là do chúng mang theo hơi thở của làng quê, khói bếp và mùi đồ nướng..."

Bùi Thanh Nguyên phì cười.

Đây có lẽ là hậu di chứng vì đêm qua không ăn khuya.

Tổng cộng có hai buổi diễn thuyết được tổ chức trong sáng nay, giữa chừng nghỉ giải lao nửa tiếng, Bùi Thanh Nguyên nhìn đồng hồ, đang định đứng dậy ra ngoài đến siêu thị mua đồ ăn cho Quý Đồng, bỗng thấy một bóng người dong dỏng vội vàng đi về phía này.

Cùng lúc đó, dưới sự bao vây của lãnh đạo trường Thành Đức, Bạch Thư Kiều đang lịch sự mỉm cười về phía ống kính thì ánh mắt chợt sáng lên, nhìn về phía khán đài đằng xa.

Lúc Tiêu Kiến Bình xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt Tiêu Tân Thần tỏ ra bí hiểm rồi cười ngây ngô, Bùi Thanh Nguyên cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Hầu hết những học sinh đến từ trường khác đều không có phản ứng gì đặc biệt, vì Tiêu Kiến Bình mặc áo sơ mi cùng quần dài vô cùng giản dị, trên tay còn cầm một chiếc máy ảnh, trông giống như giáo viên chuyên phụ trách chụp ảnh lưu niệm của nhà trường.

Bùi Thanh Nguyên chủ động đứng lên chào ông: "Em chào thầy Tiêu."

Khoảng thời gian trước hai người thường xuyên giao lưu một vài kiến thức chuyên môn qua điện thoại và mạng xã hội nên ngày càng thân thiết hơn.

"Ừ, em ngồi đi." Tiêu Kiến Bình cười nói: "Thầy đến xem nhưng tiếc lại đến muộn quá, chỉ nghe được nửa buổi diễn thuyết của Giáo sư Bạch, bà ấy giỏi lắm đúng không?"

"Vâng, học hỏi được nhiều thứ lắm ạ."

Người bạn bên cạnh Tiêu Tân Thần thấy vậy thì bất ngờ lắm, bèn hỏi: "Bố cậu đến làm gì thế? Tớ không thấy có thông tin về bác ấy trong sách giới thiệu, bài diễn thuyết về Trí tuệ nhân tạo vào buổi chiều không phải do một giáo sư họ Tề chủ trì à..."

"Xuỵt!" Tiêu Tân Thần ra hiệu bạn mình nhỏ tiếng xuống, cậu ta nhận lấy máy ảnh trong tay Tiêu Kiến Bình, nhìn những bức ảnh được chụp lại bên trong, bỗng nói đầy tình cảm: "Tớ lên ảnh đẹp trai quá đi mất, đây chính là tình thương vĩ đại của người cha chứ sao nữa!"

"..." Cậu bạn trợn mắt: "Bố cậu nhịn không đánh cậu hàng ngày đã đủ vĩ đại lắm rồi đấy."

Để bày tỏ sự tôn trọng với tổ chức lão tăng quét rác, bé Nấm cao ngạo chủ động duỗi móng vuốt bắt tay với giáo sư Tiêu làm ông rất đỗi ngạc nhiên, ông còn cố tình cúi người bắt tay với nó: "Đây là mèo Tiểu Bùi nuôi à, tên gì vậy? Là Đại Mỹ hả?"

Nấm quyết định rút nhanh móng vuốt của mình về, tỏ vẻ kháng nghị.

Bùi Thanh Nguyên mặc cho mèo con giận dỗi vùi vào ngực mình, trả lời ông: "Nó tên Nấm ạ."

Khán đài bên này vui vẻ ấm áp, còn bên khác lại hơi khó tả.

Sau khi bài diễn thuyết của Bạch Thư Kiều kết thúc, một cô gái mặc đồng phục của trường Thành Đức hào hứng mở album ảnh trên điện thoại của mình ra, cho bạn bên cạnh xem cùng.

"Tớ từng đến nơi mà cô Bạch nói, khu quần cư của người Mennonite. Năm ngoái đi du lịch nước ngoài, tớ được hướng dẫn viên du lịch đưa đến đó. Các cậu nhìn xem, tớ còn chụp ảnh cùng người dân ở đó nữa..."

Những bức ảnh chân thực liên quan đến miền đất lạ lập tức gây ra sự chú ý nhỏ, nhiều học sinh truyền tay nhau điện thoại của cô nàng, vẻ mặt tỏ ra tò mò.

Điện thoại vừa truyền đến tay nhóm Thẩm Dịch Minh, bọn họ đang tò mò thảo luận về chi tiết quần áo lẫn trang sức trong bức ảnh thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói phá đám.

"Thế giới rất rộng lớn, đừng chỉ chăm chăm nhìn vào mấy thứ trong sách giáo khoa."

Dù lời bóng gió kia còn chưa nói hết nhưng Thẩm Dịch Minh vẫn hiểu được ẩn ý phía sau.

Con mọt sách.

Cậu ta ngẩng đầu lên, học sinh vừa lên tiếng là người đã chế giễu cậu ta trong nhà ăn hôm qua.

Bọn hắn không dám chọc vào Khương Dao, nhưng giờ cô nàng đang ngồi ở tít hàng ghế sau, không để ý được đến nơi này nên đương nhiên muốn tranh thủ trút bực tức ngày hôm qua.

"Chỉ học vẹt mà không biết gì về thế giới bên ngoài, sau này ra đời sẽ sống vất vả lắm đấy."

Bọn hắn vẻ như đang nói chuyện với nhau nhưng ánh mắt lại liếc sang Thẩm Dịch Minh tỏ ra coi thường.

Nếu như hôm qua, Thẩm Dịch Minh còn muốn phản bác, nhưng giờ phút này cậu ta lại nói không thành lời.

Trên sân khấu, với kiến thức sâu rộng của mình, Bạch Thư Kiều đã giúp họ thấu hiểu từng thời kỳ khác nhau qua cách trình bày dễ hiểu với những dẫn chứng phong phú. Còn dưới sân khấu, trong những học sinh ăn mặc bắt mắt đầy tự tin này lại thật sự có người đã từng bước vào những thế giới hoàn toàn khác biệt kia.

So với họ, trong thế giới của cậu ta quả thật chỉ có sách giáo khoa.

Tâm trí của Thẩm Dịch Minh trở nên trống rỗng, bị cảm xúc tầm thường nhấn chìm, mãi đến khi có một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.

"Trước hôm nay, tôi cũng không biết có những người như vậy tồn tại." Bùi Thanh Nguyên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ: "Thế thì sao?"

Đám người kia không nghĩ rằng Bùi Thanh Nguyên sẽ mở miệng bênh vực, vẻ mặt thoáng cứng đờ, bĩu môi nói: "Thì chứng minh kém hiểu biết chứ sao. Nói đúng còn gì, đừng nghĩ bọn tôi coi thường các cậu mà đi mách cho giáo viên đấy, bọn tôi chỉ nói sự thật thôi mà..."

Lần này là một giọng trung niên điềm tĩnh cắt ngang bọn họ: "Tôi cũng không biết, nhưng có lẽ tôi biết một vài kiến thức khác mà các cháu không biết. Mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, đều có những chuyện biết và không biết, đây là chuyện rất bình thường."

Bọn hắn nhíu mày nhìn về phía Tiêu Kiến Bình vừa lên tiếng, lập tức suy đoán thân phận của ông qua trang phục chẳng đáng chú ý cùng chiếc túi đựng máy ảnh đeo trên người.

Nếu mấy lời này do Bạch Thư Kiều nói thì còn có sức thuyết phục, nhưng người trước mặt này chẳng qua chỉ là một giáo viên chuyên trách đời sống mà thôi, có thể biết được kiến thức gì mà người khác không biết chứ?

Nếu ông ta giỏi thật thì đã chẳng phải cầm máy ảnh chạy theo mông bọn hắn để chụp ảnh.

Đám người cười cợt với nhau, không trả lời lại nữa, nét mặt lộ rõ vẻ coi thường.

Đúng lúc này, bạn nữ bên cạnh đột nhiên đứng dậy, kích động hô lên: "Cô Bạch tới!"

Mọi người chung quanh nhìn theo, thấy quả nhiên là Bạch Thư Kiều đang bước nhanh về phía này với vẻ mặt tươi cười.

Đám học sinh thoáng chốc nhao nhao lên, thi nhau chào hỏi vị giáo sư nổi tiếng thường xuất hiện trên tivi này, có người còn cầm sẵn giấy bút định xin bà ký tên cho.

Nhưng dường như Bạch Thư Kiều không hề chú ý đến tiếng ồn ào xung quanh, bà đi thẳng đến trước mặt người giáo viên chuyên trách đời sống chẳng đáng chú ý kia rồi dừng lại, chủ động vươn tay ra, xúc động lên tiếng: "Đã lâu không gặp, Giáo sư Tiêu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip