Chương 30: Rất đáng tin cậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit - Beta: Lune

Ánh mắt Diệp Lam Đình thoáng mờ mịt, bà chần chờ liếc nhìn bốn phía, cuối cùng mới nhìn xuống chiếc đồng hồ trong tay của huấn luyện viên bóng rổ trước mặt.

Huấn luyện viên cao lớn hiển nhiên cũng bị giật mình, ông giơ đồng hồ lên cẩn thận quan sát như đang tò mò âm thanh nó vừa phát ra, có vẻ cũng không định nói chuyện với bà.

Bầu không khí trò chuyện vốn đang bình thường chẳng hiểu sao lại bị phá ngang, Diệp Lam Đình suýt không cười nổi nữa.

Vốn bà ta đã chuẩn bị sẵn nội dung trong đầu, muốn lấy danh nghĩa quan tâm Bùi Thanh Nguyên để hỏi thăm vị huấn luyện viên trông chẳng mấy thông minh kia về tin tức của đứa bé nọ.

Bà bình tĩnh lại, tiếp tục duy trì phong thái tao nhã, quay sang huấn luyện viên bóng rổ, cố gắng nở nụ cười dịu dàng lần nữa: "Xin chào, Thanh Nguyên đang luyện tập trong đây phải không?"

Mà đồng hồ lại ân cần khác thường, nhanh nhảu trả lời trước khi huấn luyện viên mở miệng: "Xin lỗi, Bé Đẹp không nghe rõ câu hỏi của ngài, ngài có thể lặp lại lần nữa không?"

"..." Diệp Lam Đình nhắm mắt vào rồi lại mở ra, cố gắng ép bản thân coi nhẹ cái đồng hồ khiến người ta bực mình này: "Tôi là mẹ của Thanh Nguyên... ngày trước, đã lâu rồi tôi không gặp nó, thời gian qua nó ở trong đội bóng có tốt không?"

Bà vừa cố giả vờ bình tĩnh nói chuyện với huấn luyện viên, vừa ghìm lửa giận vô hình trong lòng đang sôi lên.

Sao lại có AI đáng ghét như thế!

Hơn nữa, tại sao một AI sử dụng tông giọng nam tính lại có tên là Bé Đẹp hả!?

Huấn luyện viên Từ vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ rằng chiếc đồng hồ đáng yêu thế này nhất định sẽ có âm thanh đáng yêu tương tự. Giờ nghe thấy chất giọng máy móc nam tính thế kia thì giật mình cực kỳ, sau lại nghe nó tự xưng là Bé Đẹp, ông lập tức bật cười: "Sao mi lại gọi là Bé Đẹp?"

Một lúc sau ông mới nhận ra người phụ nữ lạ lẫm đứng trước mặt hình như vừa nói gì đó với mình.

Huấn luyện viên Từ hơi lúng túng, hắng giọng hỏi: "Bà vừa nói gì?"

Không để Diệp Lam Đình trả lời, Bé đẹp nhanh chóng đáp: "Bà ấy bảo là "Lâu rồi mẹ không gặp đội bóng rổ"."

"Hả?" Vẻ mặt huấn luyện viên Từ khó hiểu: "Cái khỉ gì cơ?"

"Bé Đẹp cũng không không hiểu nha." Đồng hồ phát ra âm thanh tiếc nuối: "Bé Đẹp rất muốn giúp ngài, ngài có thể lặp lại câu hỏi lần nữa không?"

Hai mắt Diệp Lam Đình tối sầm, thở dồn dập, bà hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Lý trí nói cho bà biết, bà đến đây là để tìm hiểu tin tức của đứa con riêng kia, không thể bỏ dở giữa chừng như vậy được.

Nhưng về cảm xúc, trước cái AI đần độn liên tục yêu cầu bà lặp lại câu hỏi với giọng điệu lễ phép kia, bà chỉ muốn nổi đóa rồi đóng sập cửa mà đi.

"Tôi nói." Bà ta nghiến răng, gần như gằn từng chữ một: "Thanh Nguyên nó sống thế nào?"

Huấn luyện viên Từ cuối cùng cũng hiểu, người phụ nữ này quen Bùi Thanh Nguyên. 

Ông không khỏi quay đầu nhìn Bùi Thanh Nguyên đang tập trung chơi bóng trên sân. Trước đó ông đã nghe qua tin đồn về thân thế bấp bênh của hắn từ Phó Thành Trạch, đại khái cũng đoán được người trước mặt là ai.

Vì thế huấn luyện viên Từ tỏ ra hơi khó xử, không biết nên trả lời câu hỏi của người phụ nữ này thế nào.

Cũng may đồng hồ thông minh mà Bùi Thanh Nguyên để lại đã giúp ông giải vây.

"Ừ." Bé Đẹp vui vẻ nói: "Bé Đẹp đã lưu câu hỏi này lại giúp ngài, sẽ nhanh chóng chuyển cho chủ nhân, xin ngài kiên nhẫn đợi chủ nhân trả lời."

Diệp Lam Đình: ...

Huấn luyện viên Từ: ... Ha ha ha ha ha.

Chẳng hiểu sao ông lại thở phào, không nhịn được mà cười phá lên, trêu chọc đồng hồ: "Sao mi ngốc vậy?"

"Bé Đẹp không ngốc, không được chê Bé Đẹp." Âm thanh máy móc từ đồng hồ nghe có vẻ hơi tủi thân: "Hi vọng lúc nói chuyện mọi người kiên nhẫn với Bé Đẹp một xíu, Bé Đẹp thật sự rất muốn giúp mọi người mà."

Sao cứ lúc nghe người khác nói chuyện lại phản ứng nhanh như thế!?

Bàn tay Diệp Lam Đình siết thành quyền, cảm giác mình chỉ cần ở đây lâu thêm một giây sẽ bị cái AI ngu xuẩn này làm cho tăng huyết áp vốn không mắc.

Đúng lúc này, hiệp 2 trên sân kết thúc, các thành viên đội bóng cuối cùng cũng phát hiện vị khách lạ lẫm kia, tò mò nhìn về phía này.

Bùi Thanh Nguyên cũng nhìn theo mọi người.

Lúc hắn trông thấy Diệp Lam Đình, ánh mắt rất bình tĩnh, nhất là sau khi thấy vẻ mặt hơi vặn vẹo của bà ta, trong mắt hắn còn thoáng nhuốm ý cười mỉa mai.

Giống như nhìn thấu tình huống khó xử lúc này của bà ta, cũng nhìn thấu mục đích mà bà ta lặn lội đến đây.

Diệp Lam Đình hoàn toàn không ở đây thêm được nữa, thậm chí còn không thèm che giấu sắc mặt lạnh lẽo của mình, quay người rời khỏi.

Ai ngờ AI Bé đẹp có chức năng cảm biến lại lễ phép chào bà ta: "Hẹn gặp lại quý bà, chúc ngài sống vui vẻ!"

Sống vui vẻ, mỉa mai x2.

Nhìn bóng lưng chật vật suýt nữa giẫm phải chân mình của Diệp Lam Đình, trong lòng Quý Đồng trước nay chưa từng cảm thấy vui vẻ như thế.

Chiêu này dùng đã quá trời.

Vừa nãy cậu đã quay lại vẻ mặt tức giận đến độ vặn vẹo của Diệp Lam Đình 360 độ với chất lượng HD, sau này có thể mang ra cho ký chủ xem để xả stress.

Huấn luyện viên Từ nhìn Diệp Lam Đình vội vàng rời đi, cảm khái lắc đầu: "Bé Đẹp, may mà có mi ở đây, nếu không tao cũng không biết đối phó với bà ấy kiểu gì."

Ông đã hoàn toàn chấp nhận cái tên nghe rất không thích hợp với AI giọng nam tính này. Mà cẩn thận ngẫm nghĩ lại, chẳng hiểu sao ông lại thấy hợp với nhóc người máy trên mặt đồng hồ đến lạ.

Lúc này Bé Đẹp rõ ràng đã thông minh hơn nhiều, có thể nghe được chính xác câu nói, vui vẻ trả lời ông: "Cảm ơn lời khen của chú, quả là một con người rất có mắt nhìn."

Đồng hồ lần nữa phát ra ánh sáng đỏ tỏ ra vui vẻ. Cùng lúc đó, buổi luyện tập trên sân kết thúc, Bùi Thanh Nguyên vắt khăn trên vai đi qua, huấn luyện Từ lập tức trả đồng hồ lại cho hắn, giọng hâm mộ cực kỳ: "Tiểu Bùi, đồng hồ này của em hiện đại thật đấy, em mua ở đâu thế?"

Hôm nay Bùi Thanh Nguyên đã nghe thấy câu hỏi này quá nhiều lần rồi, hắn thuần thục trả lời: "Bạn em tặng, tạm thời không mua được."

"Chà, tiếc ghê." Huấn luyện viên Từ thất vọng nói: "Thầy cũng muốn có một AI Bé Đẹp, thú vị biết bao nhiêu."

Bùi Thanh Nguyên nghe thấy cái tên xa lạ mới ngẩn người, chợt nghe thấy Quý Đồng nói nhỏ với hắn trong đầu: "Nhuyễn Nhuyễn, đó là tên AI tích hợp trong đồng hồ của em, Bé Đẹp."

... Cũng không phải không được.

Dù sao so với cái tên hoàn chỉnh của đồng hồ này vẫn còn bình thường hơn nhiều.

Bùi Thanh Nguyên tự an ủi mình.

Đang giờ giải lao, vừa nãy vận động đối kháng kịch liệt nên giờ trên người nhóm học sinh cấp ba này toàn là mồ hôi, đồng phục bóng rổ ướt nhẹp, có người còn kéo vạt áo lên quạt gió, tiện thể lau mồ hôi trán.

Bùi Thanh Nguyên đang cầm cốc uống nước, lại thấy trên đồng hồ lấp lóe ánh sáng vàng chưa từng xuất hiện bao giờ.

Trên mặt đồng hồ là nhóc người máy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, đang tập trung tinh thần nhìn về phía trước.

"Ánh sáng màu vàng thể hiện cảm xúc gì?" Bùi Thanh Nguyên tò mò hỏi cậu.

Giọng nhóc người máy vô cùng nghiêm túc: "Nó thể hiện sự ca ngợi và ca tụng đối với tinh thần lẫn thể chất khỏe mạnh của con người."

"..."

Bùi Thanh Nguyên khó hiểu, mờ mịt nhìn theo ánh mắt cậu, hắn vừa quay đầu lại đã thấy cả rừng cơ bụng của các đội viên lộ ra ngoài trong lúc kéo áo lên.

Hắn trầm mặc một hồi, sau đó xoay con vịt về hướng khác rồi đặt đồng hồ lên đó.

Bị ép nằm trên người con vịt, Quý Đồng lập tức kháng nghị: "Ký chủ, anh chắn tầm nhìn của em rồi!"

Bùi Thanh Nguyên suy nghĩ một lúc, lời lẽ chắc nịch: "Giờ em đang là đồng hồ nhi đồng."

Quý Đồng: ...

Thất sách!

Cậu bức bối không vui nằm trên người con vịt bông nhìn trần nhà cao ngất của nhà thể chất, lóe lên ánh sáng lam u buồn. Bùi Thanh Nguyên ở bên cạnh thấy vậy hơi buồn cười, đành phải cầm cậu lên để trước mặt, nghiêm túc trò chuyện với cậu.

"Sao em lại gọi là Bé Đẹp?"

Hệ thống của hắn hình như chứa đựng rất nhiều dữ liệu kỳ lạ.

Mất cơ hội ngắm cơ bụng, Quý Đồng nể tình vì được ngắm nhan sắc của ký chủ ở khoảng cách gần mà quyết định rộng lượng tha thứ cho ký chủ. Cậu đang định bịa một lời nói dối cho qua thì hai người cùng lúc nghe thấy một tiếng thông báo tinh tinh.

Nhiệm vụ chính thứ hai đột nhiên được kích hoạt.

"Ký chủ thân mến, quan hệ bạn bè thân thiết là hậu thuẫn kiên cố cho sự nghiệp thành công. Bởi vậy, nhiệm vụ thứ hai mà ngài phải hoàn thành đó là— "

Ngẫm lại kinh nghiệm đau thương bị giẫm điên cuồng lần trước, giọng nữ máy móc tự động tạm dừng, thấy Quý Đồng không có phản ứng gì đặc biệt mới nhanh chóng nói một lèo: "Có một nhóm bạn vừa đáng tin cậy lại vừa ưu tú (giới hạn loài người)."

Nhìn cụm từ trong dấu ngoặc, Quý Đồng cảm thấy Máy chủ đang ngầm nhắm vào mình.

Chẳng qua nhiệm vụ này nghe có vẻ khá bình thường, ít nhất so với nhiệm vụ gia đình lần trước thì tốt hơn nhiều, cậu cũng không cần phải lợi dụng lỗ hổng để hoàn thành.

Bây giờ quan hệ của ký chủ với các thành viên trong đội bóng rất tốt. Ở khía cạnh bóng rổ này, ai cũng đều được coi là ưu tú, chỉ cần ở chung với nhau nhiều hơn, nhiệm vụ này hẳn sẽ thuận lợi làm xong.

Quý Đồng càng nghĩ càng thấy hài lòng, mở miệng khích lệ: "Nhuyễn Nhuyễn, nhiệm vụ này đơn giản ghê, chúng ta sẽ nhanh chóng nhận được phần thưởng của nhiệm vụ mới thôi."

Bùi Thanh Nguyên lại ra chiều suy nghĩ.

Nhiệm vụ lần trước được kích hoạt lúc mối quan hệ của hắn với người nhà họ La chuyển biến xấu đi nên rõ ràng rất khó.

Về mặt lý thuyết, logic khi nhiệm vụ được kích hoạt hẳn phải giống nhau, nhưng không có nghĩa là nó sẽ đơn giản thế này. 

Hơn nữa Quý Đồng từng nói với hắn, cơ chế đánh giá hoàn thành nhiệm vụ rất nghiêm ngặt và cứng nhắc, dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ này thì nhất định phải để bạn hắn đồng thời thỏa mãn ba điều kiện, đó là đáng tin cậy, ưu tú và là con người. Hai điều kiện sau rất dễ, điều kiện đầu tiên mới khó nhất.

Quan hệ của hắn với các thành viên đội bóng hiện giờ khá tốt, luyện tập xong cũng sẽ nói chuyện với nhau, bọn họ cũng đã chân thành chúc mừng sinh nhật hắn. Nếu tiếp tục sinh hoạt chung với bọn họ và có thể hoàn thành nhiệm vụ thì trên bảng có lẽ sẽ hiện thông báo tiến độ.

Nghĩ đến đây, Bùi Thanh Nguyên hỏi: "Tiến độ trên bảng nhiệm vụ có thay đổi không?"

Quý Đồng xem xong mới ngạc nhiên ồ lên: "Không thấy hiện đèn xanh... Sao lại không có phản ứng nhỉ?"

Bùi Thanh Nguyên nghe vậy, hắn nhìn kỹ mọi người đang nghỉ ngơi xung quanh, trong lòng dần hiện lên một suy đoán táo bạo.

"Để anh thử kiểm tra xem."

Hắn cầm đồng hồ đứng dậy, đi về phía những người khác.

Nghỉ giải lao được khoảng gần 10 phút, trước đó thời gian biến thành hình dáng ba tuổi rưỡi của Quý Đồng rất hạn chế, chỉ có thể dành nửa tiếng cho bữa tối nên bình thường cậu sẽ xuất hiện lúc này, vừa ăn gì đó vừa say sưa xem mọi người tập lượt cuối, sau đó đi về nhà cùng Bùi Thanh Nguyên.

Tuy mọi người biết rõ hôm nay Quý Đồng không tới, nhưng trong túi đều mang theo đồ ăn và đồ chơi quen thuộc, lúc này không có ai để đưa cho nên cảm thấy vô cùng mất mát.

"Hôm nay tao mang thạch vị Đồng Đồng thích nhất, vị ô mai và vị xoài."

"Có cái cứt chó, rõ ràng Đồng Đồng thích khoai tây chiên tao mua nhất!"

"Haizz, anh Bùi, nhà Đồng Đồng ở đâu vậy? Cuối tuần bọn mình đi tìm em ấy chơi đi, tôi còn có thể dạy học miễn phí nữa!"

"Thôi đi, mày có biết cái gì đâu, tính dạy Đồng Đồng ném tạ thật đấy à?"

Trong một tràng âm thanh toàn Đồng Đồng là Đồng Đồng, Bùi Thanh Nguyên tỉnh táo mở miệng nói: "Hỏi các cậu một chuyện nhé."

"Chuyện gì? Cậu nói đi."

Hắn cẩn thận cân nhắc câu hỏi, cảm thấy trước hết phải loại trừ khi là trẻ con đã.

"Nếu sau này lúc Đồng Đồng trưởng thành rồi, tôi với em ấy cùng rơi xuống nước... Không, nếu tôi với em ấy xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải, các cậu sẽ chọn giúp ai?"

Nếu là bạn bè đáng tin cậy, đương nhiên sẽ ủng hộ hắn vô điều kiện, nếu không thì sao có thể gọi là hậu thuẫn kiên cố được.

Mọi người nghe xong câu hỏi kỳ lạ kia, đầu tiên là quay sang nhìn nhau, sau đó đều tỏ ra thoải mái cười phá lên, giống như đây là một việc bé xíu không cần phải cân nhắc.

"Ha ha ha ha, sao tự nhiên lại đi hỏi chuyện này? Anh Bùi đang nói đùa đấy à, quan hệ giữa chúng ta tốt như thế cơ mà— "

Phó Thành Trạch cười xua tay, sau đó lập tức trở mặt đáp lại: "Dĩ nhiên là tuyệt giao với cậu, làm chỗ dựa cho Đồng Đồng!"

Những người bên cạnh cũng lập tức tán thành không chút do dự.

Rất đáng tin cậy, vô cùng đáng tin cậy.

Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh nhìn xuống chiếc đồng hồ đầy sức hút trong tay mình.

Trên mặt đồng hồ màu đen, nhóc người máy lặng lẽ giơ một chiếc lá cây lên che mặt.

Là một AI bình thường, cậu cũng đâu nghĩ sẽ thành ra thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip