Transfic Longfic Kinnporsche Free Falling Chuong 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Porsche giật mình tỉnh giấc, tàn tích của cơn ác mộng còn sót lại trong tâm trí khiến cậu run rẩy và cậu thở dài khi cố gắng ngồi dậy.

Có tiếng gõ cửa trước khi nó mở ra và một y tá bước vào trong. Cô mỉm cười khi chào Porsche và cậu cũng cười đáp lại.

Cô nói chuyện nhỏ với cậu khi kiểm tra huyết áp, mạch của Porsche và sau đó cô rút một ít máu trước khi đưa cho cậu vài viên thuốc.

Cô nói với Porsche đó là thuốc kháng sinh và một loại thuốc giảm đau nào đó, Porsche cảm ơn cô khi cô bước đi rồi cậu uống thuốc kháng sinh nhưng bỏ thuốc giảm đau.

Porsche ghét loại thuốc giảm đau đó vì nó khiến cậu cảm thấy buồn ngủ và thiếu tập trung, vì vậy cậu sẽ không uống nó.

Sau một lúc Porsche bắt đầu cảm thấy hơi tỉnh táo ​​và cậu đưa tay vén tóc, nhăn mặt vì cảm giác nhờn của nó và cậu cảm thấy sởn cả gai ốc.

Porsche liếc nhìn cánh cửa rồi đi về phía phòng tắm, cố gắng tính toán xem mình có thể đến và đi tắm một mình không.

Porsche từ từ kéo chăn ra trước khi cẩn thận vung chân qua thành giường và ngồi dậy.

"Càng xa càng tốt." Porsche tự lẩm bẩm một mình vì cậu chỉ cảm thấy hơi chóng mặt và nó biến mất sau một lúc. Sau đó, hít một hơi thật sâu và đứng dậy trên đôi chân run rẩy của mình.

Cậu vừa định bước vài bước run rẩy thì cánh cửa mở ra và một tiếng hét vang lên từ Chay khiến cậu giật mình, mất thăng bằng và cậu sẽ ngã nhưng may mắn cú ngã đã dừng lại.

"Porsche!" Chay ở bên cạnh trong nháy mắt bắt được Porsche và Kim không xa phía sau, bắt được bên kia của cậu. "Anh đang làm gì vậy, đồ ngốc!"

Chay và Kim dìu Porsche trở lại giường và nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Thằng nhóc này." Porsche nói có chút khó thở. "Em làm anh hết hồn!"

Cậu quay sang trừng mắt nhìn Kim khi nghe thấy tiếng cười cợt của thằng nhóc nhỏ hơn và Porsche vừa định đập vào đầu thằng nhóc đó thì Chay nắm lấy tay cậu.

"Anh định đi đâu?" Chay hậm hực.

"Anh chỉ định đi tắm." Porsche bĩu môi. "Anh cảm thấy nhờn và khó chịu."

"Tại sao anh không nhờ y tá giúp đỡ, đồ ngốc này?" Chay vừa hỏi vừa khoanh tay trước ngực và cậu bé lắc đầu. "Anh cần giúp đỡ, bạn hiện tại đang rất yếu."

"Họ đang bận." Porsche càng bĩu môi khi quay sang Chay. "Anh đã lớn, anh có thể tự lo cho mình. Và anh sẽ làm điều đó một cách dễ dàng. "

"Chắc chắn rồi." Chay hậm hực. "Anh hầu như không thể đứng một mình để tự tắm. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh lại ngất đi và đập đầu vào đâu đó trong phòng tắm? "

"Thôi nào Chay." Porsche rên rỉ.

"Được rồi anh hai. Em sẽ giúp anh."

Porsche càu nhàu trong hơi thở nhưng cậu vẫn chấp nhận sự giúp đỡ của em trai mình và họ đi vào phòng tắm trong khi Kim ngồi xuống ghế dài và lấy điện thoại ra.

Kim đã nhìn hai anh em cãi nhau với một nụ cười trìu mến và anh cười khẩy với chiếc Porsche khi họ tiến về phía phòng tắm nhận ngay một ngón giữa từ người đàn ông kia.

Một lúc sau, phòng tắm mở ra, Chay cùng một chiếc Porsche dáng vẻ run rẩy bước ra ngoài, người lớn tuổi hơn trong màu da màu lúa mạch chỉ có thể tự mình đi được một bước.

Porsche thở phào nhẹ nhõm khi Chay dìu cậu trở lại giường, cậu cảm thấy sạch sẽ, không còn nhờn rít và mùi mồ hôi và Porsche cũng nhận thấy đã có người đã thay ga trải giường cho mình và Porsche rất biết ơn vì điều đó.

Ngay khi Porsche vừa ổn định, cánh cửa bật tung, khiến cả Porsche và Chay giật mình, sau đó Tankhun xông vào như một cơn gió lốc.

"Ôi Porsche của tôi!" người lớn tuổi nhất rên rỉ, khiến những người khác trong phòng co rúm lại vì âm lượng và anh ta gần như ném mình vào người đàn ông bị thương.

"Không sao đâu, Cậu chủ." Porsche kéo dài khi anh ấy vỗ nhẹ vào lưng Tankhun và anh ấy mỉm cười. "Tôi ổn."

"Nhưng mày tái nhợt như vậy nằm trên giường bệnh, nhìn gần giống như một bóng ma! Ôi không! Mày không phải là một con ma, Porsche? " Đôi mắt của Tankhun to và ướt khi anh chạm vào chiếc Porsche để xem liệu cậu có thật hay không.

Porsche cười và để Tankhun chạm vào mình rồi nói:

"Tôi ổn, Cậu Tankhun."

Tankhun ngả người ra sau, anh nhìn thẳng vào mặt Porsche và trong một khoảnh khắc, một Tankhun không điên rồ xuất hiện và giọng anh ta nghiêm túc:

"Mày chắc chứ?"

"Vâng, tôi chắc chắn, cậu chủ." Porsche bắt gặp cái nhìn chằm chằm của người đàn ông lớn tuổi và anh ấy vỗ nhẹ vào tay anh ấy. Ở đó, một khoảnh khắc im lặng trước khi Tankhun đứng dậy và anh lắc mình.

"Tốt, tao sẽ lại đến thăm mày, thằng Porsche." Tankhun nói và anh ấy làm mọi người trong phòng choáng váng khi chồm tới hôn lên trán Porsche, sau đó quay sang Kim, nháy mắt và xông ra khỏi phòng.

"Một người đã đến nhưng vẫn còn một người nữa." Kim vừa nói vừa chăm sóc người anh cả của mình với một nụ cười. Sau đó, anh quay lại chiếc Porsche và nhếch mép.

"Ý của cậu là sao, cậu Kim?" Porsche nhìn Kim, ánh mắt lo lắng.

"Ý tôi là bạn còn một người nữa để...." Kim ra hiệu và Porsche mở to mắt.

"Kinn có biết không?"

"Tôi đã nói chuyện với anh ấy ngày hôm qua và nói với anh ấy những gì đã xảy ra." Kim nhếch mép ngày càng rộng. "Anh ta sẽ trở lại hôm nay."

Porsche chỉ nhìn chằm chằm vào Kim một lúc, rồi Porsche rũ mắt khi quay đi.

"Chà, dù sao thì anh ta cũng không quan tâm đến tôi."

"Porsche, anh biết điều đó không đúng." Chay nói với một giọng trầm khi cậu bé ngồi xuống giường bên cạnh anh trai mình.

"Chay, đừng." Porsche nhìn ra cửa sổ với ánh mắt xa xăm và buồn bã. "Anh rất vui vì em đã tìm thấy một người quan tâm đến em và làm em cảm thấy hạnh phúc." Porsche ra hiệu về phía Kim. "Ngay cả khi đó là với thằng nhóc này, người rõ ràng biết rằng anh sẽ giết cậu ta nếu cậu ta dám làm tổn thương em." Kim gật đầu, mặc dù Porsche không nhìn thấy nó. "Nhưng không phải ai cũng có được một cái kết như truyện cổ tích, Chay."

Porsche nhìn lại em trai của mình và anh ấy siết chặt tay anh ấy một cách nhẹ nhàng.

"Hạnh phúc của em là điều quan trọng nhất."

Porsche nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy kiệt sức và cậu ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Chay thở dài thườn thượt, đôi mắt ươn ướt khi cậu bé vuốt ve đầu anh mình rồi chồm tới hôn lên trán Porsche.

"Nhưng anh cũng xứng đáng được hạnh phúc, anh hai"

----------------------------------------------

Kinn bước vào phòng họp lớn, đi sát sau cha mình. Họ vừa trở về tòa tháp và Ngài Korn đã ra lệnh cho một cuộc họp ngay lập tức với tất cả các con trai của mình và đội điều tra.

Kinn và Korn là những người cuối cùng đến nơi, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, khi Kinn nhìn thấy anh trai của mình, anh bước tới và nhìn anh sau đó anh ôm chặt lấy anh.

"Rất vui được gặp anh, anh hai." Kinn trầm giọng nói. "Anh có ổn không?"

"Tôi ổn." Tankhun nhìn anh, một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt và đôi mắt anh trong veo mà không có sự điên cuồng thường thấy. "Cảm ơn Porsche."

Kinn gật đầu rồi nhìn sang Kim, người gật đầu chào lại và sau đó cha họ yêu cầu mọi người vào vị trí của họ và ngồi xuống.

Kinn cố gắng đeo bộ mặt vô cảm của mình lên, thể hiện sự bình tĩnh và thờ ơ nhưng anh thực sự không muốn ở đây lúc này.

Đừng hiểu lầm Kinn, tất nhiên anh ta muốn tìm ra kẻ đứng sau vụ tấn công anh trai mình nhưng ngay lúc này Kinn muốn đi kiểm tra chiếc Porsche, để tận mắt nhìn thấy Porsche còn sống.

Hôm qua khi Kim nói với anh rằng Porsche đã bị thương, được đưa đến bệnh viện trong tình trạng bất tỉnh, Kinn đã muốn hét lên và ném tất cả đồ đạc trong phòng đi.

Anh muốn truy lùng kẻ có trách nhiệm, làm họ bị thương và giết họ từ từ nhưng anh chủ yếu chỉ muốn nhìn thấy Porsche, chạm vào cậu ấy.

Quá nhiều cảm xúc cùng lúc khiến Kinn kiệt sức và buồn bã, anh quá kiêu ngạo đến mức lạnh lùng khiến mọi người nghĩ rằng anh vô cảm với Porsche....

Chưa bao giờ có một người nào, kể cả Tawan, lại khiến anh có nhiều cảm xúc, cùng lúc cảm nhận nhiều cảm xúc khác nhau như Porsche.

Hít một hơi thật sâu Kinn cố gắng kiềm chế cảm xúc để có thể lắng nghe cuộc họp.

"Vì vậy, khi chúng tôi đến câu lạc bộ." Trưởng nhóm bắt đầu nói. "Nó đã trống trơn, chúng tôi tìm thấy bảy người chết và hai người bất tỉnh. Chúng tôi đã cố gắng lấy lại cảnh quay an ninh và tất cả mọi người đều có thể xem nó trên ipad của mình. " Căn phòng im lặng khi hầu như tất cả mọi người đều xem qua video, Tankhun nói rằng anh ấy không muốn xem nó vì anh ấy đã ở giữa nó và không muốn hồi tưởng lại nó.

Đoạn video về vụ tấn công không dài nhưng mọi người trong phòng đều bị ấn tượng bởi hành động của Porsche, Arm và Pol.

"Trong đêm, chúng tôi đã thẩm vấn hai người mà chúng tôi tìm thấy còn sống nên chúng tôi phát hiện ra rằng các vụ tấn công là của một nhóm có tên là Kim's. Họ đã ở dưới sự trị vì của thứ gia trong nhiều năm nhưng gần đây họ đã lên tiếng bất mãn, rằng họ muốn phân nhánh và sau đó tiếp quản hoàn toàn ". Tên cầm đầu có vẻ hơi khó chịu. "Tôi đã nói chuyện với nhóm điều tra của gia đình thứ gia, họ nói với tôi rằng họ đã theo dõi và nghĩ rằng họ Kim đứng sau âm mưu nhắm vào Cậu Kinn và Cậu Vegas vài tuần trước."

"Tại sao chúng ta không biết về những điều này?" Giọng của Korn đã khó chịu và khuôn mặt của ông ấy thậm chí còn khó coi hơn.

"Lúc đó gia đình thứ gia muốn điều tra, bởi vì nó diễn ra trên địa bàn của họ." Đội trưởng vệ sĩ lo lắng nuốt nước bọt. "Tôi đã chờ đợi để nghe về những phát hiện của họ."

Sau đó, ông đứng dậy, quay sang Ngài Korn, cúi đầu thật sâu và tiếp tục cúi đầu.

"Tôi xin lỗi, ông chủ Korn. Lẽ ra tôi không nên để nó trôi qua và tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm".

Căn phòng hoàn toàn im lặng, không khí căng thẳng dày đặc đến mức có thể dùng dao cắt đứt. Một lúc sau, Ngài Korn hắng giọng.

"Tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội, tôi muốn họ biến mất, bằng bất cứ giá nào." Giọng Korn lạnh như băng. "Nếu anh thất bại lần này, tôi sẽ tự tay giết anh."

Korn đứng dậy, gật đầu với những người khác rồi anh bước ra ngoài. Tankhun nhìn những người anh em của mình trước khi cũng bước ra ngoài với Arm, Pol và Pete ở sát sau anh ta.

Kinn đứng dậy, định bước ra ngoài thì bị Kim nắm chặt lấy cánh tay và họ nhìn nhau trong khi những người khác bước ra ngoài.

Kim buông cánh tay của Kinn ra và anh ngồi xuống bàn sau đó anh nhìn anh trai mình và thở dài.

"Anh có muốn tôi đi với anh?" Kim hỏi, khiến Kinn ngạc nhiên với lời nói của em trai mình.

"Không, không sao đâu." Kinn thở dài và quay về phía cửa, nhìn chằm chằm vào nó. "Tao chỉ muốn gặp cậu ấy."

"Anh trai." Kim nắm chặt tay anh một lần nữa và Kinn quay sang anh. "Hai người thực sự cần nói chuyện..." Kim đưa tay ra hiệu và nhăn mặt. "Nói về cảm xúc của anh."

Kinn nhìn em trai mình bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng Kim hiểu anh trai mình quá rõ và anh có thể nhìn thấy những cảm xúc ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của Kinn.

"Anh ấy quan tâm đến anh, rất nhiều. Chay nghĩ rằng Porsche đang yêu anh nhưng anh đã không nghe thấy điều đó". Kim thở dài. "Đừng suy nghĩ quá nhiều về điều này, chúng tôi biết rằng bạn cũng quan tâm đến Porsche và điều này không nên xảy ra như thế này."

Kinn cảm thấy cậu em trai siết chặt tay mình trước khi rời khỏi phòng, anh nhìn theo Kim và nghĩ: thằng nhóc nhõng nhẽo của mình lớn lên từ bao giờ?

Kim lớn lên điềm đạm và trưởng thành đột ngột từ khi nào vậy?

Kinn thở dài khi đứng dậy và bước ra cửa, Big và Ken đang ở bên ngoài đợi anh.

"Tao sẽ đi nói chuyện với bác sĩ về tình trạng của Porsche." Kinn nói.

"Chúng tôi sẽ theo sau cậu, cậu Kinn." Ken nói và Big gật đầu.

Ba người đàn ông tiến về phía bệnh viện trong im lặng, Kinn muốn hỏi họ xem Porsche hôm qua thế nào nhưng anh không tìm được lời nào nên quyết định im lặng.

Khi họ đến bệnh viện, Kinn bảo Big và Ken đợi bên ngoài, sau đó anh bước đến văn phòng bác sĩ và gõ cửa trước khi bước vào trong.

"Cậu chủ Kinn." Bác sĩ chào anh, đứng dậy cúi chào anh. "Mọi việc ổn chứ?"

"Tôi khỏe, cám ơn." Kinn nói.

"Ah, tốt, mời ngồi xuống." Bác sĩ ra hiệu cho Kinn ngồi xuống. "Vậy thì tôi có thể giúp gì cho anh?"

"Tôi chỉ muốn kiểm tra tình trạng của vệ sĩ Porsche." Kinn cố làm ra vẻ thờ ơ.

"Vâng, Porsche là kẻ cứng đầu." Vị bác sĩ ậm ừ khi lật tung vài tờ giấy. "Chà, tôi có thể nói với anh rằng cậu ấy sẽ ổn nhưng cậu ấy cần ít nhất hai tuần nghỉ ngơi vì mất máu và các vết khâu. Cậu ấy bị chém vào cánh tay trái, vết thương đó cần khâu 10 mũi và sau đó là các vết chém vào lưng. Vết thương nặng hơn một chút, cần khâu 25 mũi nhưng quan trọng nhất là nó không sâu nên bất kỳ cơ quan nào bị tổn thương ". Bác sĩ nhìn Kinn. "Cậu ấy được truyền một đơn vị máu vào đêm qua và cậu ấy đã được truyền một ít dịch vào tĩnh mạch để giúp cậu ấy ổn định. Các vết thương khác của Porsche không quá nặng, chỉ bị bầm tím ở lưng và ngực do bị bắn. Tôi nghĩ chiếc áo chống đạn đã chặn được sáu viên đạn". Bác sĩ xem xét các giấy tờ. "Đúng, sáu lần."

Kinn chăm chú lắng nghe bác sĩ, cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình đối với những người đã làm điều này và sự lo lắng của anh ấy đối với Porsche.

"Tôi có thể gặp anh ấy không?" Kinn hỏi.

"Có, anh có thể nhưng cậu ấy có lẽ đang ngủ say. Tôi đã bảo cậu ấy nghỉ ngơi, tôi muốn cậu ấy nằm trên giường ít nhất hai ngày nữa nhưng Porsche khá cứng đầu ". Bác sĩ hơi mỉm cười. "Khi tôi kiểm tra cậu ấy vào chiều nay, tôi được biết rằng Porsche đã đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ và trên hết là cậu ấy không hề uống thuốc giảm đau. Porsche đã khá mệt mỏi và kiệt sức nên tôi đã thay thế thuốc giảm đau bằng dạng truyền trực tiếp vào tĩnh mạch cho cậu ấy, để cậu ấy thực sự có một giấc ngủ dài"

Kinn cảm ơn bác sĩ khi anh đứng dậy và đi đến phòng của Porsche, bên ngoài Kinn dừng lại với một tay nắm cửa sau đó anh ta hít một hơi thật sâu và bước vào trong.

Không khí làm tim anh đập nhanh khi nhìn thấy Porsche đang nằm trên giường và đột nhiên anh có cảm giác như ai đó đang bóp chặt trái tim mình.

Porsche đang nằm nghiêng về bên phải, cuộn mình vào người hết mức có thể, cổ tay trái đặt trên gối và không hiểu sao trông cậu lại nhỏ bé đến vậy.

Kinn lặng lẽ bước đến giường để nhìn cậu sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế kê bên cạnh giường và anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên giường.

Anh chưa bao giờ thấy Porsche trông nhỏ bé và tĩnh lặng đến thế. Porsche nhỏ hơn Kinn nhưng tính cách của cậu khiến cậu dường như già dặn hơn và khôn ngoan trước những gì cậu đã trải qua trong suốt cuộc đời của mình.

Giờ nhìn thấy Porsche đang nằm trên giường, xanh xao và khiến Kinn đau nhói và một cảm giác được che chở mà Kinn chỉ cảm thấy dành cho hai người khác trong đời xuất hiện.

Kinn đau lòng khi chạm vào Porsche và anh không thể giúp được gì khi đưa tay vén một ít tóc ra khỏi trán cậu thanh niên.

Tay anh đông cứng lại khi Porsche bắt đầu cau mày và cậu cố gắng di chuyển trong giấc ngủ nhưng Porsche phát ra một tiếng thút thít vì đau.

"Suỵt." Kinn trầm giọng và anh bắt đầu vuốt ve mái tóc và đầu của cậu thanh niên.

Porsche thở dài một hơi, quay về phía bàn tay trước khi ổn định trở lại.

"Sẽ ổn thôi, người đẹp." Kinn thì thầm nhưng khi cái tên quen thuộc tuột ra khỏi miệng, anh sững người.

Sau một lúc, thấy Porsche không bị đánh thức Kinn thở phào nhẹ nhõm và anh mỉm cười. Bởi vì anh biết rằng nếu Porsche tỉnh táo, cậu có thể sẽ đánh Kinn rất nhiều vì gọi cậu là đẹp.

"Nhưng cậu thật sự rất đẹp." Kinn vừa nói vừa tiếp tục vuốt ve mái tóc của Porsche, tận hưởng cảm giác từ mái tóc mềm mại và anh chỉ thích ngắm nhìn Porsche ngủ.

Anh ấy có thể ở như thế này mãi mãi.

Tại sao mọi thứ lại trở nên khó khăn như vậy?

Có tiếng gõ cửa, một lúc sau cánh cửa bật mở, Ken chúi đầu vào trong, kính cẩn nhìn xuống sàn.

"Tôi xin lỗi cậu Kinn, nhưng Ngài Korn muốn chúng tôi nói với anh rằng bữa tối đã sẵn sàng và ngày ấy muốn cậu và các anh em của cậu ăn cùng với ngài ấy."

Kinn thở dài nhưng gật đầu trước khi đứng dậy, anh liếc nhìn Porsche lần cuối trước khi bước ra khỏi phòng.

Trong bữa tối, tâm trí của Kinn đang quay cuồng, anh chỉ lắng nghe bằng nửa tai khi gia đình nói chuyện nhưng suy nghĩ của anh lại ở chỗ khác.

Nhìn thấy Porsche nằm đó khiến anh nhận ra rằng anh không thể tiếp tục bỏ qua tình cảm của chính mình đối với vệ sĩ, tính chiếm hữu và sự bảo vệ của anh đã nuôi dưỡng bức tường xấu xí giữa họ.

Anh thực sự muốn đổ lỗi cho Vegas về tình hình lúc này nhưng anh biết rằng anh là người có lỗi khi làm Porsche tổn thương một lần nữa và anh không biết liệu Porsche có cho anh một cơ hội nữa hay không.

Kinn biết rằng Vegas có một số tình cảm với Porsche nhưng quái là mọi người có vẻ thích Porsche theo cách này hay cách khác.

Kim và Tankhun dường như đang âm mưu điều gì đó, ngay cả Ken và Big cũng bắt đầu cư xử khác với Porsche.

Đây là một lời cảnh tỉnhcho Kinn và giờ anh biết rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để Porsche tha thứ choanh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip