Chương 138 : Thành Phố Tuyệt Mệnh 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Gậy sắt trong tay Tả Điềm Điềm dồn lực chỉ chờ đập xuống, chỉ là nện phải không khí, xác sống kia chuyển hướng tránh đi. Thẩm Thanh Thu kéo lấy Tả Điềm Điềm và Tiêu Mộ Vũ, hung hăng đạp một cước, đạp trúng mặt xác sống kia, mũi và miệng nó đều bị đá lệch.

Khoảnh khắc xác sống ngã ra đất, tay trái Thẩm Thanh Thu quấn lấy một nhúm vải bông, cắm dao găm lên gậy sắt, quấn chặt hết vòng này tới vòng khác.

Cũng vào lúc này cô ấy đi từng vòng quanh xác sống kia, đôi chân thong thả giống như dạo bộ, luôn tránh né bộ vuốt của xác sống kia một cách dễ dàng rồi đạp được nó.

Cộng thêm Tiêu Mộ Vũ và Tả Điềm Điềm ở bên cạnh giúp đỡ, đợi khi Tiêu Mộ Vũ quấn chặt dao găm, nó cũng không làm bất kì người nào bị thương.

Sau khi thắt nút vải bông, trong mắt Thẩm Thanh Thu lộ ra hơi lạnh, “Chơi thế đủ rồi, đừng có nhảy nữa.” Nói xong hai tay cô ấy nắm lấy gậy sắt quay ngược lại, sau khi thoát khỏi đôi tay của xác sống liền chuẩn xác đâm lên cổ nó, một dao này khiến nó triệt để mất đi năng lực hành động, hóa thành thi thể thực sự. Mà phần áo nửa thân trên vốn dĩ có màu trắng, lúc này ngay cả chút màu trắng cuối cùng cũng thấm đẫm chất lỏng màu nâu, nó nằm đó không nhúc nhích, Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn rõ trên túi áo nó còn có một bảng bên, là nhân viên của tập đoàn Noro.

“Xác sống này có chút khác thường.” Tiêu Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Khác thường thế nào?” Tả Điềm Điềm có chút mù mịt, “Là vì tốc độ của nó quá nhanh sao?” Nhưng xuất hiện xác sống đột biến ở nơi này không phải rất bình thường sao?

“Không thấy nửa thân dưới của nó đâu nữa, nếu là trở thành đồ ăn sẽ không sạch sẽ như thế, nhìn tình trạng tử vong của đám xác sống khác ở nơi này, nó biến thành bộ dạng này là do bị người chém.” Thẩm Thanh Thu ngồi xổm xuống quan sát, trả lời.

“Ừm, nhưng không phải tất cả mọi người đều có tốc độ và sức mạnh giống như Thanh Thu, ai có thể chém đứt eo xác sống chứ? Lùi lại nghìn bước mà nghĩ, cho dù có thể tận dụng đạo cụ làm nó bị thương, cũng không thể giữ lại nửa thân dưới linh hoạt thế này của nó ở trong viện, như vậy quá nguy hiểm.” Tiêu Mộ Vũ nói xong đứng dưới tầng 1 quan sát, đa số các căn phòng ở tầng 1 đều đang khóa, những căn phòng có thể vào Tiêu Mộ Vũ đã quan sát, chỉ là những vật tư như máy móc thí nghiệm và tiêu bản, không có gì đặc biệt.

Nhưng ở cửa thang máy tầng 1, Tiêu Mộ Vũ phát hiện trên đất có mất đường cong màu đen, đan xen hỗn loạn, cô ngồi xổm xuống lấy khăn lau lau qua, màu đen nhạt đi một chút, nhưng vẫn còn đó.

“Có thứ gì đó được lôi từ thang máy ra, tuy rất loạn nhưng có thể nhận ra là hai đường song song. Có thể thấy những dấu vết này làm xước sàn, có trọng lượng nhất định.” Thẩm Thanh Thu nói xong, đứng dậy ấn thang máy.

Khi không có người thang máy sẽ tự động dừng ở tầng 1, cửa mở ra, thang máy trước mặt vô cùng rộng rãi, vừa nhìn là biết chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa.

“Trong thang máy chở hàng rất hay có vật nặng, những người đó không nên phạm sai lầm thế này, để đồ đạc cào xước sàn.” Tả Điềm Điềm nghĩ ngợi, cảm thấy không hợp lí.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Tả Điềm Điềm, trong ánh mắt có chút tìm tòi, Tả Điềm Điềm chật vật, “Em nói gì sai sao?”

Tiêu Mộ Vũ mỉm cười nói: “Không, cô nói rất đúng, nhưng những người đó lại lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy, chứng minh điều gì?”

“Chứng minh rất vội vã, nhất định phải nắm bắt thời gian vận chuyển đi, không có tâm trạng quan tâm tới những chuyện khác.” Thẩm Thanh Thu tiếp lời, đi vào trong thang máy, Tiêu Mộ Vũ và Tả Điềm Điềm đi theo vào trong, khi cửa thang máy vừa khép lại, Tiêu Mộ Vũ liền nhíu mày một cái, đầu mũi động đậy.

“Sao thế?” Thẩm Thanh Thu phát hiện biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ khác lạ, hỏi.

“Hai người có ngửi thấy mùi nhân hạt mơ không?” Tiêu Mộ Vũ vẫn nhớ kĩ mùi hương này trong lòng, đã là lần thứ ba cô ngửi được mùi này.

Thẩm Thanh Thu nghe xong hít lấy hít để, khứu giác của cô ấy không tinh bằng Tiêu Mộ Vũ, thấp thoáng ngửi thấy nhưng lại không dám chắc.

Cuối cùng, Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm xuống, phát hiện được một dấu vết rất nhỏ ở khe ở bên trái của thang máy, giống như vết máu khô, nhưng lại hơi nhạt.

“Đây là màu gỉ sét em nhắc tới à?” Thẩm Thanh Thu nhích tới nhìn, đưa tay chuẩn bị chạm vào, Tiêu Mộ Vũ kéo tay cô ấy lại, lắc đầu, “Đừng chạm lung tung.”

Thẩm Thanh Thu dừng tay, nghĩ tới những lời trước đó của Tiêu Mộ Vũ, ấn đường cũng nhíu lại, “Nếu thứ này giống với thứ em nhìn thấy ở bệnh viện, thì chuyện này lại phức tạp rồi. Thuốc của Dược phẩm Sinh học Noro xuất hiện ở bệnh viện, còn chuẩn bị dùng cho em, điều này có nghĩa là gì?”

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ cũng trở nên ngưng trệ, đột nhiên có một suy nghĩ bỗng ập tới trong đầu, khiến cô nhanh chóng lạnh sống lưng.

Có thể thấy phản ứng này của Tiêu Mộ Vũ đã chứng thực suy đoán của Thẩm Thanh Thu, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Trong lòng Thẩm Thanh Thu có chút hoảng loạn, vội hỏi: “Gần đây em thực sự không cảm thấy khó chịu đúng không?”

Tả Điềm Điềm quan sát thấy Thẩm Thanh Thu sốt sắng, còn chưa kịp làm rõ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng bắt đầu hoảng hốt.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, “Thực sự không sao, nếu cơ thể em có bị khác thường, chắc chắn không để tới bây giờ em mới nghĩ tới điều này.”

Ấn đường Thẩm Thanh Thu khóa chặt, Tiêu Mộ Vũ kéo tay cô ấy rồi nắm lấy, “Em thật sự không sao, cho dù trên người em thật sự có gì đặc biệt, nếu vậy có lẽ cũng là chuyện tốt với cơ thể em, chị nhớ Lâm Kiến từng nói gì không, cơ thể em bình phục rất nhanh, rõ ràng là xuất huyết trong nhưng không tìm ra nơi xuất huyết. Chỉ là anh ta còn nói, sau khi phẫu thuật xuất hiện tình trạng sốt cao, triệu chứng đã trùng khớp, hiện tại khả năng này đã rất cao.”

Tả Điềm Điềm lơ mơ lắng nghe, rất lâu sau cũng coi như liên hệ được tình hình hiện tại với việc Tiêu Mộ Vũ gặp phải khi ở bệnh viện. Cơ thể Tiêu Mộ Vũ tốt lên một cách kì lạ, y tá trong bệnh viện muốn tiêm thuốc màu gỉ sét cho Tiêu Mộ Vũ, mà hiện tại rất có thể loại thuốc này xuất hiện trong Viện nghiên cứu của Sinh học Noro.

Với những thông tin bọn họ nắm được, rất có khả năng hiện tại tập đoàn Sinh học Noro đang nghiên cứu vi-rút xác sống, điều này có nghĩa là thuốc thử đặc thù xuất hiện ở nơi này có khả năng liên quan tới vi-rút. Nếu như thế, chuyện Tiêu Mộ Vũ gặp phải khi ở bệnh viện chứng minh cô và vi-rút xác sống có liên quan tới nhau, năng lực tự chữa lành mạnh mẽ, triệu chứng sốt cao, vậy…

“Đội trưởng Tiêu, ý chị là, rất có khả năng chị đã sớm nhiễm loại vi-rút này, nhưng chị khỏi rồi?” Thông suốt điều này, Tả Điềm Điềm cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhịp tim không ngừng đập loạn.

“Cho nên hôm đó tôi không lây nhiễm, không chắc là không lây nhiễm, có lẽ là tôi có kháng thể?” Tiêu Mộ Vũ nói xong, bản thân cũng thầm hít một hơi.

“Ting! Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ thành công kích hoạt nhiệm vụ cuối cùng trong phó bản số 005 – Tôi là huyền thoại. Điểm thưởng tổ đội 30 điểm, chắc chắn bạn có thể hiểu ý tôi. Đồng thời Tiêu Mộ Vũ thành công giải mã thân phận Người được chọn, là Người được chọn trong số người chơi, nhiệm vụ phó bản tổ đội sẽ tăng cao, tổ đội Tiêu Mộ Vũ có cơ hội vượt ải hoàn hảo, sau khi vượt ải hoàn ảo sẽ có bất ngờ đấy nhé, mong rằng các bạn nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này thật tốt.”

 “Là Người được chọn, hệ thống sẽ vinh dự tối cao, Người được chọn không cần giấy thông hành.”

Một loạt tin tức này vang lên, khiến trái tim mấy người Tiêu Mộ Vũ hãi hùng, hệ thống này tệ hại như thế, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

“Người được chọn, có thể trơ tráo hơn nữa không, đây rõ ràng là cái bẫy. Còn có tên nhiệm vụ, ‘Tôi là huyền thoại’, lẽ nào là bắt đội trưởng Tiêu giải cứu thành phố G này à?” Tả Điềm Điềm sớm đã hiểu được suy nghĩ của hệ thống, những lời nói ra càng hay ho, cạm bẫy sẽ càng lớn.

“Tôi là huyền thoại” là một bộ phim tận thế được mọi người yêu thích, bao nhiêu năm qua đi vẫn là phim kinh điển, không phải những chuyện nam chính trải qua trong phim là những gì Tiêu Mộ Vũ trải qua hiện tại sao? Nhưng kết thúc của bộ phim đó không viên mãn, nhắc tới điều này liệu có phải có dụng ý đặc biệt gì hay chỉ đơn thuần nhắc tới, Tiêu Mộ Vũ không nghĩ cũng biết.

Nhưng có một điều bọn họ rất rõ ràng, tất cả mọi người trong tận thế đều sợ hãi khủng hoảng, nỗi sợ duy nhất chính là vi-rút lây truyền, nếu có người có kháng thể trên người, người này chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, không tiếc mọi giá muốn chiếm riêng Tiêu Mộ Vũ cho riêng mình.

Thay vì nói là hưởng hậu đãi của trời, chẳng thà nói rằng một khi bị người ta phát hiện, Tiêu Mộ Vũ sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, người chơi, NPC đều sẽ không tha cho cô.

“Mày nói đây là lựa chọn ngẫu nhiên, còn tao thấy mày chính là ác ý nhắm vào, mỗi một phó bản cô ấy đều bị mày lựa chọn, làm một vài chuyện kì quái, mày chê mục đích của mày không đủ rõ ràng à?” Trong mắt Thẩm Thanh Thu ngập tràn lửa hận, nhìn chằm chằm về phía trước, dường như trong mắt có thể xuyên qua không khí khóa chặt lấy hệ thống hư vô xa vời.

Những lời của Thẩm Thanh Thu vô cùng sắc bén, khiến sắc mặt Tiêu Mộ Vũ biến chuyển, Tiêu Mộ Vũ vừa định ngăn cản Thẩm Thanh Thu, cơ thể Thẩm Thanh Thu đã lảo đảo, cắn chặt lấy môi dưới, sắc mặt trắng bệch.

“Thanh Thu, đừng nói nữa.” Trong mắt Tiêu Mộ Vũ ngập tràn vẻ sốt ruột, chuyện vốn dĩ chỉ là hoài nghi trong lòng cũng triệt để sáng tỏ, hệ thống có thể lén lút trừng phạt Thẩm Thanh Thu.

Ngọn lửa trong lòng Thẩm Thanh Thu cháy hừng hực, hung hăng cắn môi, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ lo lắng nhìn mình, không ngừng lắc đầu, mới nhịn lại.

“Đội phó, sao thế?” Tả Điềm Điềm vội vàng đi tới đỡ Thẩm Thanh Thu, lúc này ba người đã lên tới tầng ba Viện nghiên cứu.

Thẩm Thanh Thu hít sâu mấy hơi, lắc đầu: “Tôi không sao, một lúc thôi.”

Hiện tại không phải lúc đắn đo chuyện này, Thẩm Thanh Thu đứng dậy bình phục cảm xúc, “Đừng nói chuyện này vội, nhanh điều tra kĩ chuyện ở đây đã.”

Trong mắt Tiêu Mộ Vũ vẫn còn chút lo lắng, “Chị không thoải mái chỗ nào?”

Lúc này Thẩm Thanh Thu đã bình tĩnh lại, nặn ra một nụ cười với Tiêu Mộ Vũ: “Thực sự không sao, nó sẽ không quá trắng trợn, chỉ khiến chị khó chịu một lúc, chị không làm chuyện gì trái luật, nó không thể quá đáng quá, mau đi quan sát xem nơi này có gì không.”

Tiêu Mộ Vũ tỉ mỉ quan sát Thẩm Thanh Thu, sắc mặt đã hồi phục bình thường, cũng không có biểu cảm đau đớn không thể khống chế ban nãy, trong lòng cũng có phần an tâm. Thế là Tiêu Mộ Vũ quay đầu nói với Tả Điềm Điềm đang vô cùng lo lắng, nói: “Tiểu Tả, cẩn thận vào.”

Tả Điểm Điềm hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, gật đầu.

Bên trái tầng 3 đều là phòng thí nghiệm rất bình thường, Tiêu Mộ Vũ nhìn nhãn mác bên trên, là nghiên cứu tế bào, nghiên cứu di truyền vật chất, cửa phòng thí nghiệm đều bị mở ra, đồ đạc bên trong cũng bị lục tung hỗn loạn.

Tình hình này đã nằm trong dự đoán của Tiêu Mộ Vũ, chắc chắn ba đội trước đều đã tới đây. Con người có trăm ngàn trạng thái, đủ các loại người, lòng dạ luôn tối tăm cùng ích kỉ, sẽ không lưu lại thông tin quan trọng cho người khác, cho nên Tiêu Mộ Vũ không hi vọng có thể tìm được gì, nhưng vì có một số thông tin chỉ có đội của bọn họ biết, cho nên có chút bất ngờ vượt ngoài dự đoán.

Tả Điềm Điềm tìm một vòng trong phòng thí nghiệm, cuối cùng đeo găng tay lấy ra một ống nghiệm, thứ đựng bên trong ống nghiệm chính là thuốc thử màu gỉ sét.

“Đội trưởng Tiêu, em tìm thấy thứ này trong tủ bỏ đi, đa phần đều đã bị đổ, chỉ có một chút này.” Trong lòng Tả Điềm Điềm rất mẫn cảm với thứ này, sau khi tìm thấy liền nhanh chóng cầm ra.

Tiêu Mộ Vũ nhận lấy quan sát, ngửi một cái, “Chính là thứ này, Tiểu Tả, lấy đồ bảo quản lại, không chừng sẽ có tác dụng.”

Ba người đi về bên phải, sau khi rẽ liền phát hiện trên hành lang tầng ba có một cánh cửa dày nặng. Bên ngoài cánh cửa được cài khóa mật mã, trước cánh cửa sắt có lắp mấy chiếc camera, trên cửa sắt ngập tràn dấu vết va chạm, thậm chí còn có lỗ đạn.

Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra đẩy, cửa không nhúc nhích, có thể cảm nhận được biện pháp phòng vệ này rất đến nơi đến chốn.

“Mức độ phòng hộ của thiết kế cửa rất cao, bạo lực hoàn toàn không thể mở ra, cần mật khẩu, hoặc là nhận biết bằng khuôn mặt.” Thẩm Thanh Thu kiểm tra mấy lần, có chút ngưng trệ nói.

Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, “Nhận biết bằng khuôn mặt và mậu khẩu nhưng lại không có hệ thống quẹt thẻ.”

“Có lẽ mức độ bảo mật tương đối cao.” Người sáng dạ đều biết ở đây có vấn đề, nếu không cũng sẽ không đập cửa.

“Có camera, có thể kiểm tra được mật khẩu bằng camera không?” Tả Điềm Điềm nghĩ tới điều này.

“Không có khả năng, lúc cài đặt không thể không suy nghĩ tới vấn đề này, sao có thể vô cớ cho người ta biết cách phá giải mật khẩu.” Thực ra trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng không sốt ruột, bên trong có gì, không chắc đã quan trọng, cô nghĩ những thông tin có được ở nơi này chắc chắn nơi đóng quân ở ngoài ô phía bắc đều có.

“Camera đã bị phá hoại, có lẽ băng hình cũng không tránh được, đi tìm máy tính trước đã.” Đây là mục đích quan trọng của Tiêu Mộ Vũ khi tới đây.

Trên tầng 2, cửa văn phòng viện trưởng đã bị tàn phá hoàn toàn, tài liệu bên trong tán loạn trên đất, ở trước cửa có bảng tên, treo ảnh và giới thiệu về Tôn Khởi Niên.

Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát sau đó gỡ ảnh xuống.

Sau khi vào phòng cô bật máy tính của Tôn Khải Niên lên, chỉ là không đợi giao diện màn hình hiện lên máy tính đã tối đen, mất điện.

Trong thế giới tận thế không có ai duy trì, mất điện là điều tất nhiên, chỉ là Tiêu Mộ Vũ đại khái bị biểu hiện của hai ngày trước lừa gạt, thế giới này luôn vận hành theo quỹ đạo, mất điện mất nước, những ngày tháng tiếp theo sẽ càng khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip