Chương 116 : Thành Phố Tuyệt Mệnh 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nhưng Thẩm Thanh Thu cũng chỉ cố ý nói như thế, không thực sự muốn ăn những thứ kia.

Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ nấu một bữa tối đơn giản với mấy món ăn thường ngày, Thẩm Thanh Thu cũng đủ thỏa mãn. Đặt bát đũa xuống, con ngươi Thẩm Thanh Thu sáng lấp lánh chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, ý cười xán lạn nói: “Em nói xem chị tu mấy kiếp mới có thể gặp được em? Vừa thông minh vừa đảm đang, còn đáng yêu như thế.”

Tiêu Mộ Vũ chỉ lườm Thẩm Thanh Thu một cái, có chút buồn cười: “Mấy lời nịnh nọt nói nhiều quá sẽ không còn độ chân thực đâu.”

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: “Không thể nào, mỗi câu của chị đều xuất phát từ tận tim gan. Trước kia nhìn thấy em đã cảm thấy em rất đặc biệt, sau đó mỗi lần đều cảm khái sao trên đời này lại có người hoàn hảo như em vậy chứ. Đương nhiên, cũng không hoàn hảo, luôn cứng nhắc với chị, luôn miệng nói một đằng mà bụng nghĩ một nẻo.”

Tiêu Mộ Vũ đặt bát đũa xuống, cứ nhìn Thẩm Thanh Thu như thế, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thẩm Thanh Thu vẫn chăm chú nhìn cô, lại nhỏ tiếng nói: “Nhưng sau khi tiếp nhận chị, lại trở nên rất dịu dàng, chị nhặt được bảo bối rồi.”

Tiêu Mộ Vũ trợn mắt với Thẩm Thanh Thu, “Nếu em không dịu dàng thì chị không nhặt được bảo bối à?”

Thẩm Thanh Thu chống cằm suy nghĩ, lắc đầu cười nói: “Không phải, lúc chị thích em em chẳng dịu dàng chút nào.”

Tiêu Mộ Vũ cười nhưng không nói, đưa tay thu dọn bát đũa, Thẩm Thanh Thu vội đè lại, “Em đã nấu cơm rồi, để chị rửa bát. Nếu không chị không đảm đang, em không thích chị nữa thì sao.”

“Nói linh tinh.” Tiêu Mộ Vũ trách móc, nói.

“Không thể ỷ lại hết vào em, để chị rửa.”

Tiêu Mộ Vũ không kiên trì, giúp Thẩm Thanh Thu thu dọn bát đũa xong, Thẩm Thanh Thu tìm tạp dề đeo lên người, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ bảo cô thắt giúp.

Đương nhiên không phải Thẩm Thanh Thu không thắt được, chỉ là cô ấy thích tìm cơ hội để gần gũi hơn với Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ biết rõ những tính toán nhỏ của Thẩm Thanh Thu nhưng luôn vui vẻ dung túng cho cô ấy.

Nhìn người ăn mặc rực rỡ như cánh bướm này khoác tạp dề khom lưng rửa bát, trái tim Tiêu Mộ Vũ ngập tràn cảm giác thỏa mãn. Ban đầu Thẩm Thanh Thu còn không biết rửa bát, có thể nhìn ra tuy Thẩm Thanh Thu chịu đau rất giỏi, nhưng lại rất vụng về trong cuộc sống hằng ngày, dù vậy khi hai người ở bên nhau, những chuyện trước kia Thẩm Thanh Thu không thường làm cũng sẽ rất nghiêm túc đi làm, bỏ qua môi trường hai người đang sinh sống hiện tại, Tiêu Mộ Vũ thực sự có cảm giác hạnh phúc khi sống cùng Thẩm Thanh Thu mỗi ngày.

Trong kì nghỉ một tháng, Thẩm Thập Nhất không tới làm phiền hai người, mỗi ngày Tiêu Mộ Vũ đi làm tan làm, về nhà liền cùng Thẩm Thanh Thu và nhóm Tô Cẩn ngồi lại trò chuyện cùng nhau, cuộc sống bình đạm khiến người ta có cảm giác quay lại thế giới hiện thực.

Nhưng những ngày tháng này càng chân thực, càng hạnh phúc, sự bài xích và ác cảm với thế giới Thiên Võng lại càng sâu, từng người trong số họ đều vô cùng mong mỏi có thể quay lại thế giới hiện thực, tiếp tục cuộc sống bình thường lại tươi đẹp của chính mình, những ngày tháng từng khiến họ oán thán, ghét bỏ, cảm thấy vô vị lại trở thành giấc mơ vô cùng nhung nhớ.

Sự tươi đẹp trong thế giới mô phỏng có hạn, 30 ngày đã sắp chóng vánh kết thúc.

Hôm nay Tiêu Mộ Vũ gọi mọi người tụ tập, bắt đầu trao đổi những điều cần chú ý.

“Không ai biết phó bản này sẽ là gì, có lẽ chúng ta sẽ bị tách ra, nếu bị tách ra, mọi người nhất định phải bình tĩnh, nghĩ cách tập hợp cả nhóm lại qua công cụ liên lạc của chúng ta. Dù sao cùng nhau vượt ải sẽ đảm bảo hơn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không đừng tự ý hành động, hiểu không?” Tiêu Mộ Vũ nhìn một lượt những người còn lại.

Ba người Tô Cẩn lũ lượt gật đầu.

“Ngoài ra, có một điều tôi thấy chúng ta nên lưu ý, chính là lần này trong thẻ đạo cụ của chúng ta xuất hiện một tấm thẻ tấn công người chơi – Ngăn cản họ sử dụng bất kì mọi thẻ đạo cụ. Vì thế tôi có một suy đoán, sau đây chúng ta sẽ gặp phải tổ đội khác, cho nên đừng tưởng rằng những người mà chúng ta gặp được đều là NPC, nhất định phải giữ cảnh giác.” Kết luận này được đưa ra khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu xử lí thẻ đạo cụ, phó bản sắp tới gần, cô nhất định phải nhấn mạnh.

Trái tim Trần Khải Kiệt run lên, điều này rất quan trọng, gặp phải ma quỷ hại người trong phó bản là thử thách với bọn họ, tất cả đều có manh mối để suy đoán, nhưng nếu là người, tất cả sẽ trở nên khó nắm bắt, còn nguy hiểm hơn ma quỷ.

“Nhớ rồi, người chơi và NPC có khác biệt, chúng tôi sẽ cẩn thận.”

Tất cả những điều này chỉ để đề phòng ngộ nhỡ, nếu không tách ra, chuyện gì cũng dễ nói, mọi người đều có tính toán.

Một tháng đã kết thúc, cả ngày hôm nay năm người đều rất thận trọng, vì chậm chạp không triệu hồi bọn họ vào phó bản, trong lòng bọn họ đều thấp thỏm.

Mãi tới tối, vẫn không có động tĩnh. Thế là Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ chỉ đành quay về nhà chờ.

Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Thanh Thu nhíu mày nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu: “Thời gian đã tới, sao lại không có lấy một tin tức gì chứ?”

Loại cảm giác này giống như sắp làm bài thi, trước khi thi bạn nóng lòng sốt ruột muốn nhìn thấy đề thi, nhưng giáo viên lại chậm chạp không phát đề, rất khó chịu.

“Nếu thời hạn là hôm nay thì cứ bình tâm, sớm muộn gì cũng sẽ tới, bình tĩnh chờ đợi, sao chị lại sốt ruột thế?” Quả thật sắc mặt Tiêu Mộ Vũ rất thư thái, thuận tiện khuyên bảo Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu thở dài một hơi, nhận lấy cốc nước Tiêu Mộ Vũ rót cho mình, lo lắng nói: “Chị cũng không biết, trước kia thậm chí chị còn mong tới phó bản, như thế có thể kéo gần khoảng cách, thúc đẩy tình cảm với em. Hiện tại khoảng cách giữa chúng ta đã đủ gần rồi, tình cảm cũng đã ổn định, nhưng chị bắt đầu cảm thấy lo lắng sợ hãi.”

Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống, mặt mày dịu dàng chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, “Sợ gì chứ?”

Thẩm Thanh Thu đặt cốc xuống, nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt có chút trầm ngâm: “Sợ phó bản quá nguy hiểm, chị không bảo vệ được em.”

Có được đáp án trong dự đoán, Tiêu Mộ Vũ cười cười, sau đó lại chân thành nói: “Chuyện chị nói sẽ bảo vệ em, em không chút nghi ngờ. Nhưng Thanh Thu, điều này không có nghĩa là em sẽ chờ chị bảo vệ. Chị cũng là con người, chị cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ đau. Hơn nữa, em chỉ hi vọng em sẽ trở thành áo giáp của chị, mà không phải điểm yếu của chị, hiểu không?”

Thẩm Thanh Thu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mộ Vũ, sau đó nghiêng người sang, ôm lấy Tiêu Mộ Vũ vào lòng.

“Trước giờ em không chỉ là điểm yếu của chị, mà còn là áo giáp của chị. Chị sẽ vì em mà sợ một vài thứ, nhưng cũng sẽ vì em mà tràn đầy dũng khí. Cho dù con đường phía sau khó đi nhường nào, chị cũng sẽ không lùi lại một phần. Mà không chỉ là chị bảo vệ em, em cũng luôn bảo vệ chị, chỉ là cách thể hiện khác nhau thôi, đúng không?”

Lồng ngực Tiêu Mộ Vũ nóng hổi, nhắm mắt giơ tay ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu, sắp tới lại là một trận sinh tử, nhưng ôm Thẩm Thanh Thu khiến cô vô cùng an tâm, vô cùng thư thái.

“Ting!” Lúc này trong đầu năm người chơi đồng loạt vang lên một âm thanh, ngay sau đó có một giọng nữ xa lạ truyền tới.

“Chào mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm bước vào phó bản số 005. Tôi là trọng tài viên phó bản số 005 lần này, chúc các bạn vui vẻ!”

Lần này năm người không quay về phòng chờ, nhìn tình hình này là trực tiếp tiến vào phó bản.

“Đang chuẩn bị tải trò chơi! Tải hoàn tất, giải nén! Giải nén hoàn tất!”

Khoảnh khắc âm thanh quen thuộc kia kết thúc, tạp tâm chói tai vang lên bên tai Tiêu Mộ Vũ, từng âm thanh như muốn chui vào trong não, khiến tai người không ngừng ù ù, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng.

Khó chịu, vô cùng khó chịu.Tiêu Mộ Vũ khó khăn muốn nhìn rõ thế giới trước mặt, nhưng hoa mắt chóng mặt đau đớn vô cùng.

Mà trong tầm mắt giống như trời đất xoay chuyển của bản thân, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy một mảng tuyết trắng, rất nhanh sau đó trong lớp tuyết trắng kia có một mảng da thịt cựa quậy, không ngừng lay động.

Sau đó thứ kia không ngừng di chuyển gần về phía cô, bản năng của Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được nguy hiểm, thế là cơ thể mềm nhũn tích góp được chút lực nhanh chóng đá tới.

“Rầm, bộp!” Cơ thể đụng đập lên sàn nhà, cơn đau khiến ý thức của Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng quay về, cô nhanh chóng cảm nhận được có thể nhìn rõ đồ vật. Thế là phát hiện bản thân đã lăn khỏi chiếc giường phủ ga trắng, mà thứ chuyển động kia thực ra là y tá mặc đồng phục màu trắng.

Còn thứ không ngừng tiến lại gần cô, chính là ống tiêm y tá cầm trong tay.

Khi Tiêu Mộ Vũ ngã từ trên giường xuống đã đụng phải xe đẩy thuốc, khay thuốc bên trên rơi xuống, đồ đạc bên trong rơi tung tóe khắp sàn nhà.

Mu bàn tay phải của Tiêu Mộ Vũ đau đớn, vừa nhìn liền thấy đầu kim truyền dịch đã được rút ra, đang không ngừng rỉ máu ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng lấy băng gạc đè chặt, nhanh chóng đánh giá môi trường xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm ý tá kia.

Hiện tại cô đang ở trong bệnh viện, bên cạnh không có ai, đây là thông tin đầu tiên Tiêu Mộ Vũ có được.

“Cô đang làm gì thế?”

Mỗi câu mỗi chữ y tá cất lên, ngữ điệu lạnh lùng tới có phần cứng nhắc, sắc mặt cô ta tím tái, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Tiêu Mộ Vũ.

“Nên là tôi hỏi cô, cô đang chuẩn bị làm gì?” Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, lùi sau một bước.

Khóe miệng y tá co rút, lộ ra nụ cười kì quái, giống như đang cười nhạo Tiêu Mộ Vũ. Giây tiếp theo, cô ta giơ ống tiêm trong tay lên, miệng cười nhưng lòng không cười, nói: “Đương nhiên là điều trị cho cô, nằm yên đi.” Trên tay cô ta đeo găng tay cao su, nhưng lúc giơ tay lộ ra một phần cổ tay, bên trong có vết máu rất rõ ràng, giống như bị thứ gì đó giữ lấy, da thịt đều lồi lên, nhìn có chút đáng sợ.

Tiêu Mộ Vũ nghe xong lời cô ta, khẽ ngẩng mắt lên, nhìn ống tiêm trong tay y tá, lại nhìn bảng tên trước ngực cô ta, rồi cúi mặt xuống, y tá này tên Điền Giai.

Ống tiêm kia dài 20ml, có đầu kim, nắp kim cũng đã bị mở ra, bên trong chứa chất lỏng màu gỉ sét đỏ, không nhìn ra là thứ gì, cũng không dán nhãn mác tên thuốc.

Tiêu Mộ Vũ ôm bụng, khó khăn nói: “Bụng tôi không thoải mái, đợi tôi đi vệ sinh trước đã. Cô có thể điều trị cho bệnh nhân khác trước, xong thì quay lại đây, được chứ?” Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng lấy khăn giấy vừa liếc được, nhanh chân vào nhà vệ sinh, đồng thời đóng cửa lại.

Vô thức muốn khóa trái, nhưng phát hiện nhà vệ sinh trong phòng bệnh không thể khóa trái, Tiêu Mộ Vũ chỉ đành dựa sát cửa, nhanh chóng suy nghĩ tình huống trước mắt.

“Một gia đình yêu thương thắm thiết.” Phó bản này không hạn chế sử dụng thẻ, Tiêu Mộ Vũ kích hoạt thẻ liên hệ Một gia đình yêu thương thắm thiết, vòng tròn kia không ngừng tìm kiếm, nhưng cuối cùng không có người nào online.

Bốn người còn lại đều nằm ngoài phạm vi 1 ki-lô-mét với cô, thật đúng như lời Tiêu Mộ Vũ đã nói, trong phó bản này bọn họ bị tách khỏi nhau.

Bên ngoài phòng không có động tĩnh, Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ mở ra một khe, Điền Giai kia đang đứng ở cửa, mà một y tá lớn tuổi khác đang nhíu mày nói chuyện với cô ta, trên mũ có hai dấu gạch, có lẽ đây là y tá trưởng của khoa.

“Em đi ngay đây ạ.” Lại là ngữ điệu chậm chạp nhưng cứng nhắc kia.

“Em sao thế, sao sắc mặt lại tệ vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?” Y tá trưởng cũng phát hiện Điền Giai khác lạ, nhíu mày hỏi.

“Không có chuyện gì đâu y tá trưởng.”

Y tá trưởng có chút nghi hoặc: “Thật sự không sao chứ? Nếu không thoải mái thì đừng cố quá, ngộ nhỡ xảy ra sai sót, thì sẽ là vấn đề lớn đấy biết không?”

“Em biết, em đi đây ạ.” Nói xong Điền Giai đẩy xe đẩy thuốc đi xa.

Tiêu Mộ Vũ thấy vậy mới bước ra, cô nhìn y tá trưởng kia rất bình thường, thế là thăm dò, “Y tá trưởng, làm phiền chị một lát, hôm nay tôi còn điều trị gì khác không? Ban nãy y tá Điền nói muốn điều trị cho tôi, chất lỏng trong ống tiêm giống như gỉ sét, tôi còn phải tiêm cái này à?” Lúc hỏi Tiêu Mộ Vũ liếc bảng tên trước mặt, viết là y tá trưởng, Lý Mai.

“Màu gỉ sét?” Y tá trưởng ngẩn ra, vô thức hỏi.

“Đúng thế, đựng trong ống 20ml, nhìn có chút kì quái.”

Biểu cảm của y tá trưởng thoáng biến đổi, nhưng nhanh chóng lộ ra ý cười dịu dàng, “Được rồi, lát nữa tôi đi xem thử có phải là thuốc điều trị do bác sĩ kê đơn không, cô cảm thấy tốt hơn chưa?”

“Cảm ơn y tá trưởng, tốt hơn nhiều rồi.”

“Cô bị nhiễm trùng nghiêm trọng, tuy đã hồi phục rồi, nhưng chắc chắn cơ thể sẽ suy nhược, phải nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước.”

“Vâng, cảm ơn y tá trưởng.” Tiêu Mộ Vũ nói xong khom lưng nói cảm ơn, chầm chậm quay về giường, đợi sau khi y tá trưởng rời đi, cô nhanh chóng di chuyển tới cửa phòng bệnh, sau đó nhìn thấy Lý Mai vội vàng đi về phía phòng bệnh số 8.

Cô nằm ở phòng bệnh số 2, phòng bệnh số 4 ở góc nghiêng đối diện cũng đang đóng hờ, một người phụ nữ tóc ngắn từ trong thò đầu ra, người này giống hệt Tiêu Mộ Vũ, cũng đang quan sát tình hình.

Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, nhưng chỉ dừng lại không tới một giây, sau đó dịch chuyển không để lại vết tích, hai người đồng thời đóng cửa lại, Lý Mai đã dẫn y tá Điền nhanh chân đi về phía khu vực dành cho y tá.

Tiêu Mộ Vũ nghe thấy âm thanh, mở hé một khe, cô phát hiện trạng thái của Điền Giai đi sau lưng y tá trưởng đã không giống trước đó, khớp xương trở nên cứng nhắc, thậm chí lúc đi đường cơ thể cũng nghiêng ngả.

Khi Tiêu Mộ Vũ đang cảm thấy sửng sốt, Điền Giai đột nhiên dừng lại, sau đó đầu cô ta thình lình vặn lại, da dẻ trên khuôn mặt cứng nhắc ấy đã nhăn nheo tím tái, máu trên khóe miệng trào ra ngoài rơi xuống.

Lúc này con ngươi đục ngầu của cô ta nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, lộ ra một nụ cười cứng nhắc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip