1
Vài ngày trước tôi đã cảm thấy anh cư xử khá lạ rồi. Thế nhưng tôi vẫn nghĩ đó là do tôi nghĩ nhiều quá thôi, công việc khiến tôi áp lực phần nào nên gặp chuyện gì cũng nghĩ quá lên. Nào ngờ những điều tôi đoán lại đúng như thế chứ.“Laville… chúng mình… chia tay đi. Anh thấy cả hai không còn hợp để ở bên nhau nữa.” – Người ngồi đối diện tôi chính là người yêu tôi đã nói với tôi mấy lời này, dù trước kia anh là người từng thề thốt sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.“Vì sao thế? Chẳng phải anh đã nói sẽ không bao giờ bỏ em sao?” – Giọng tôi cất lên gần như ngay sau khi anh dứt lời, không chút giấu diếm vẻ bàng hoàng. Dẫu vậy người kia không thể trả lời lấy một chữ hoặc có lẽ không còn gì để nói với lời trách móc của tôi.Có lẽ là vậy rồi… Anh không có gì để nói cả, hết yêu thì là hết yêu thôi. Trên đời đâu có bữa tiệc nào không tàn, chuyện tình giữa tôi và anh cũng thế. Nhưng tôi không ngờ nó đến nhanh như vậy, và tôi lại thấy buồn đau tới mức này.Khó thở quá…Bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt lại, nếp quần theo đó trở nên nhăn nhúm. Chẳng hiểu sao trái tim tôi khi ấy bỗng quặn thắt lại thể như muốn vắt cạn từng lít máu trong vách ngăn, cơ thể đau đớn tới nỗi không thở nổi. Nỗi đau đó trào lên cuống họng, nghẹn thành một cục vừa nóng rát vừa khó chịu. Nhưng tôi không khóc, nói cách khác là kiềm nén nước mắt để giữ tự tôn trước mặt anh.Anh làm tôi tổn thương, tôi không thể tự làm tổn thương chính mình bằng việc khóc lóc được.Nghĩ vậy chứ không rõ từ khi nào hốc mắt đã ươn ướt rồi, hơi nước phủ lấy tròng mắt xanh càng tăng thêm vẻ đẹp của nó, nét đẹp u buồn. Đôi mắt phản chiếu và chỉ phản chiếu duy nhất một bóng hình, tuy nhiên giờ phút này và có lẽ là cả mai sau bóng dáng ấy sẽ không bao giờ ngoảnh mặt nhìn lại nữa. Nghĩ đến điều này thôi tôi sắp không nhịn nổi nước mắt, một giọt hai giọt cứ thế lăn dài trên gò má.“Được thôi…” – Giọng tôi khản đặc, cúi gằm vụng về che giấu giọt nước mắt. Nếu đã chán rồi thì nên buông tay nhau thôi, tôi hiểu mà. Nhưng cho dù giấu như thế nào vẫn lộ ra sơ hở, âm điệu nghèn ngẹn nghe như sắp khóc bán đứng tôi: “Chia tay. Chúng ta chia tay. Em về trước đây, anh về cẩn thận.”Không nghe thấy phản hồi từ anh, cũng đúng thôi, đâu còn gì để nói nữa. Tôi dọn đồ rồi lao nhanh về nhà mình, trùm chăn trên giường khóc lóc.“Tại sao chứ… Tại sao… không phải đã nói bên nhau mãi ư? Những… những điều anh nói trước giờ chỉ là giả sao…”2.
Đau buồn bủa vây thân xác theo tôi vào trong cả giấc mơ. Ấy là một đêm mộng cực kỳ khổ sở đối với tôi, không có hơi ấm của anh, không có sự quen thuộc, không có cái ôm ấm áp… tôi gần như mất ngủ.Qủa nhiên sáng ngày hôm sau tôi thức dậy với đôi mắt gấu trúc và gương mặt mỏi mệt. Nhìn mình trong gương chỉ sau một ngày mà xanh xao cả lên, tôi nhếch mép cười mỉa mai.“Trước giờ luôn nghĩ bản thân giỏi lắm mà, sao giờ mới chỉ có chuyện chia tay mày lại thành ra như thế hả Laville?” – Trán chạm vào mặt gương, lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo phần nào. Cầm cốc và bàn chải đánh răng lên, tôi vừa bóp kem đánh răng vừa lẩm nhẩm: “Chia tay thôi mà. Ai rồi chả phải nếm mùi một lần. Chẳng phải chuyện to tát gì mấy.”Lực đạo trên ngón tay vô thức mạnh hơn, kem trào hẳn ra ngoài rơi rớt xuống bồn rửa mặt. Tầm mắt bỗng dưng chuyển xuống dưới, thầm mắng chính mình hậu đậu và rồi bỗng dưng tôi nhớ đến điều gì đó.“Laville, sao em hậu đậu thế hả? Có việc lấy kem đánh răng cũng không xong! Nhìn xem, em bóp cái hết nửa tuýp luôn rồi.”Một buổi sáng nọ tôi dậy trễ, bị Zata kéo khỏi giường trong tình trạng chưa tỉnh ngủ rồi đẩy vào nhà vệ sinh. Tôi đứng trong đấy bần thần gần nửa tiếng, người nào đấy đợi mãi sốt ruột vào xem thì trông thấy tôi mơ hồ nhìn tuýp kem đánh răng trong tay, bóp mãi bóp mãi không lên bàn chải được, rơi đầy xuống bồn, sàn nhà thậm chí dây lên cả áo ngủ. Sau đấy tôi bị anh mắng té tát.Yêu nhau tám năm, lây tính nhau không ít. Anh mắng tôi nhiều hơn thường ngày vài câu lận. Dù cục súc, lạnh lùng nhưng tôi vẫn yêu lắm, ngoan ngoãn để anh mắng hết.Vì mắng mỏ chứng tỏ anh có yêu tôi, quan tâm tôi nên mới trách tôi vụng về.Còn giờ thì sao?Anh hết yêu tôi rồi trong khi tôi mỗi ngày đều không ngừng yêu anh thêm một chút. Ánh mắt ngày hôm qua của anh nhìn tôi thật lạnh nhạt và xa lạ. Thấy tôi khóc anh còn chẳng tỏ ra tí cảm xúc gì trên mặt, ha… người ta nói đâu có sai, không yêu nữa thì người quen hóa người dưng. Người như anh khi chia tay còn hơn cả thế, không chút luyến tiếc, vô cảm khiến tôi phát sợ.Nghĩ thầm, trước đây anh có như thế đâu. Từ khi nào anh trở nên vô cảm như vậy chứ? Mà thôi, tôi và anh đã chia tay không dính líu gì nữa, việc gì tôi phải bận tâm.Việc gì… việc gì tôi lại buồn tiếp rồi.3
Đêm tối rất nhanh đã đến rồi. Chẳng hiểu sao tôi không muốn trời mau tối như vậy chút nào. Vừa về đến nhà Đen đã chạy tới, dụi cái mặt nó vào bắp chân tôi làm nũng. Nó là con mèo tam thể tôi và anh nhặt nuôi, đặt là Đen vì nó chui vào ổ than làm cả người nó luộm thuộm hết chỗ nói.“Đói rồi à?” – Tôi nhấc nó lên, ôm trong lòng vuốt ve: “Đợi tí, anh mày lấy đồ ăn cho ăn nhé.”Xuống phòng bếp, tôi thả nó trên bàn rồi xoay người lấy hộp đồ ăn cho thú cưng, đổ ra khay thức ăn rồi nhìn nó ăn từng chút một. Theo thói quen tôi vuốt ve lưng nó, hành động này luôn giúp tôi thấy thư giãn kiểu gì, tâm trí vào những lúc này trở nên thả lỏng hẳn, mặc ý thức dạt trôi đến nơi nào. Dẫu vậy đấy cũng là khi vài dòng suy tư không phù hợp len lỏi, khuấy nhiễu tâm tình tôi.Trước đây Đen quấn Zata lắm, nó thích anh hơn tôi, chẳng cho tôi ôm hay vuốt ve gì làm tôi toàn phải đánh đổi bản thân qua các cuộc mua bán để có thể cưng nựng nó tí. Tôi không rõ vì sao nó lại phân biệt đối xử với tôi ra mặt như vậy, anh khi đó chọc tôi rằng do tôi nói nhiều đến mức mèo nghe cũng chán ghét. Lúc đó tôi tưởng thật nhưng về sau tôi nhận ra nguyên nhân là vì anh cho nó ăn thường xuyên còn tôi toàn phá ngang lúc anh cho nó ăn, vì thế nó ghét tôi. Sau đấy tôi sửa dần, Đen cũng chịu cho tôi hầu hạ nó.Nhìn con mèo tam thể trước mặt, tôi khẽ nhoẻn miệng cười. Song, nụ cười ấy nhanh chóng trở nên cứng đờ, chuyển sang điệu cười mỉa đầy cay đắng.Sao lại nghĩ tới nữa rồi. Chẳng phải tự nghĩ không dính líu gì nhau ư?Tôi đứng lên, nghĩ nên nghỉ ngơi sớm thôi. Xoay người đương tính dời khỏi phòng bếp, tầm mắt vô tình chạm phải hai cái ly đặt trên bàn.Phải rồi.Bước đến gần tôi cầm chúng lên, ngón tay xoa nhẹ chất liệu sứ lành lạnh.4.
Trời chuyển thu, mảng màu đỏ rực rỡ hiện hữu mọi ngóc ngách trên bầu trời cùng với áng mây trắng dạt trôi tạo nên khung cảnh thơ mộng diệu kỳ.Tiếc rằng dù thơ mộng đến mấy nhưng không có anh thì chúng đều trở nên bình thường trong mắt tôi.Suốt một tuần này tâm trạng tôi luôn như thế, không lên không xuống như một cái xác không hồn, đã cố mà không thể khiến chúng trở nên tốt đẹp hơn chút. Rốt cục là vì sao?Tám ngày sau khi chia tay dường như tôi đã trở thành một con người khác, im lặng, ít nói cười. Có lẽ vì nhận ra sự khác lạ của tôi nên mọi người gần như không dám lại gần.Mất đi anh hệt như mất hết thảy cung bậc cảm xúc và thú vui trong đời. Một cuộc sống không màu, không có gì hết.5.
Xuyên qua tán liễu rũ xuống tôi trông thấy bóng hình người mình yêu tay trong tay với một cô gái khác, nở nụ cười vui vẻ vốn từng thuộc về tôi. Khi ấy trái tim tôi quặn thắt lại, đớn đau không tưởng nổi. Cơn đau buốt dày vò cuống họng, khiến tôi khó khăn thở gấp. Tôi muốn gọi tên anh nhưng cớ sao cái tên ấy vào giờ phút này lại khó thốt ra thành lời đến vậy.Tôi đứng đó nhìn người đằng kia, khoảng cách chưa đến hai mét mà ngỡ cách hẳn một kinh độ. Xa đến thế, trắc trở muôn trùng.Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình và anh xa nhau đến thế, vượt khỏi tầm với của bản thân. Tâm trí vụt lên sáu chữ siết chặt linh hồn nhỏ bé, hoa trong gương trăng trong nước càng dày vò tôi thêm.Mọi nỗ lực trước kia hóa hư vô tại giây phút tôi gặp anh, những việc tôi gắng làm đều trở nên vô dụng cả. Cố quên cố hận rồi đổi lại được gì? Đổi lại con tim thét gào muốn ôm lấy anh, khẩn thiết sự ấm áp ấp ủ trong đôi mắt, vương vấn trên bờ môi…? Cái sự quen thuộc tôi không thể cai này, trước kia đem đến niềm hạnh phúc bây giờ chỉ làm tôi căm hận.Tôi nên ghét anh, tôi không nên yêu anh thêm chút nào nữa… nhưng trái tim tôi cớ sao vẫn luôn thổn thức mỗi khi nhìn thấy anh.Zata… tên người làm tôi buồn đau giờ là mồi lửa châm lên khát khao trong tim.Cơn nóng bất chợt bừng lên nơi lồng ngực, tôi giơ tay siết chặt lại. Và rồi chẳng hay sức lực ở đâu dồn đến tới khi tôi nhận thức được bản thân đang làm gì thì đã lỡ ôm anh mất rồi.“Zata…” – Giọng tôi thều thào, nước mắt nóng hổi tức thì trượt khỏi đuôi mắt, rơi xuống. Vòng tay ôm chặt người phía trước, cứng rắn mà run rẩy thể như sợ hãi lại thể như kiên quyết.Lúc ấy tôi nhận ra người tôi ôm trước mặt là người mà tôi không thể nào quên được, không buông nổi.Buông không nổi con người này.Thế nhưng anh khác tôi.Anh lạnh lùng, anh tuyệt tình. Hiện tại vẫn thế… Cánh tay từng siết chặt tôi trong những cái ôm ấm giờ dứt khoát đẩy tôi ra, đẩy tôi khỏi sự ấm áp, đẩy vào vùng đất lạnh lẽo đầy ắp sự cô độc.“Cút!”Đôi mắt kia sáng quắc như lưỡi lê dưới trăng, lạnh đến rợn người. Tôi bị ánh nhìn ấy của anh làm cho bừng tỉnh, chợt cảm thấy chính mình thật thảm hại, thật buồn cười.Người đề nghị chia tay là anh nhưng người chấp nhận sau cùng vẫn là tôi kia mà. Sao bây giờ tôi có thể bi lụy đến mức độ này chứ?Qúa xấu hổ!Mau chóng lau đi những giọt nước mắt vớ vẩn, tôi nhẹ giọng nói xin lỗi, cúi lưng thật thấp. Lúc ngẩng đầu lên tầm mắt vô tình chạm phải ánh nhìn của cô gái bên cạnh. Bạn gái của anh nhỉ? Nom cô ấy thật đáng yêu, chắc hẳn tốt hơn tôi nên mới khiến anh si mê không dời mắt.“Chúc hai người hạnh phúc.” – Tôi mỉm cười tươi tắn, muốn vớt vát chút tự trọng bản thân vừa đánh mất. Việc nở nụ cười vốn dĩ không thể làm khó được tôi, vậy mà chẳng thể hiểu nổi tôi lúc này lại trông chật vật đến lạ.“Xin lỗi, thật sự xin lỗi hai người. Ban nãy là lỗi của tôi, là tôi quá xúc động, không kiềm được lòng mình thế nên…”Cô gái chỉ nhìn tôi chằm chằm, không tỏ ra biểu hiện hay bất cứ cử chỉ nào. Anh thì khác, anh chắn trước mặt cô ấy và cảnh cáo tôi: “Hừ, không kiềm được lòng? Người chấp nhận chia tay khi ấy không phải cậu sao? Chúng ta đã chia tay rồi, Laville, tôi hết yêu cậu rồi, cậu nghe hiểu không? Sao cậu có thể vô liêm sỉ như thế chứ? Tới dằn mặt em ấy? Mong cậu sau này đừng làm phiền tôi và em ấy!”Vẫn là giọng điệu lạnh lùng đến mức tàn nhẫn, ánh mắt rét lạnh, thái độ hờ hững hệt như ngày hôm ấy. Chúng quyện lại, hóa thành một quyền đấm mạnh lên ngực tôi, đầu óc tua về hình ảnh tháng ngày trở thành ác mộng hằng đêm khiến thân thể tôi cứng đờ rồi bỗng run lẩy bẩy. Từng câu từng chữ nặng như trì, mang theo chán ghét đổ đầy con tim sứt mẻ vì tình theo thời gian hóa đá.Hình như trong vài giây vừa qua tôi cảm thấy nó không muốn đập thêm nhịp nào nữa. Có lẽ nó mệt mỏi quá rồi…Cặp mắt xanh trong vắt ngày ấy giờ đây trở nên vẩn đục, nhuốm màu u sầu xen lẫn ngỡ ngàng nhìn người trước mặt. Bờ môi tôi run rẩy đến độ bản thân phải cắn môi đè nén nỗi sợ và đớn đau trong lòng.Phải rồi… Tôi là người không có liêm sỉ, anh nói đúng đấy. Sao tôi có thể dây dưa với anh trước mặt bạn gái anh được nhỉ? Mặt dày thật, lụy tình thật.Khốn nạn quá! Là tôi thì tôi cũng không muốn như thế.Nhưng mà tim tôi đau quá, tôi thở không nổi nữa. Zata, em thở không được.Làn môi mỏng manh bị tôi cắn tới bật máu, khó khăn nhả ra vài chữ: “Em… em… em xin lỗi, em thật sự không cố ý…”“Đủ rồi! Tôi cũng không muốn làm khó dễ cậu, cậu đi đi. Về sau đừng qua lại hay xuất hiện trước mặt tôi nữa.” – Anh cắt ngang lời tôi, lần thứ hai lặp lại ý kia. Vết thương lòng tôi nứt toạc, nói đúng hơn là rạn nứt, chút yêu thương thuở ấy rơi lả tả xuống hư không. Có gì đó theo kẽ nứt đó thoát ra ngoài kéo theo sinh lực ít ỏi dần tan biến.Anh thật sự… hết yêu tôi rồi. Hết yêu rồi. Ấy mà tôi vẫn còn yêu anh mới lạ. Yêu anh nên hy vọng anh hạnh phúc. Đồng thời vì yêu anh quá sâu chính tôi không thể quên được người này nữa.Tương phản với nỗ lực nhiều ngày qua thì hiện tại tình cảm tôi dành cho anh vẫn sinh sôi nảy nở nhiều hơn bao giờ hết. Chỉ tiếc rằng cây này chẳng nở hoa cũng chẳng kết trái.6.
Xung quanh tối tăm mịt mùng, lạnh lẽo và cô độc quấn lấy tôi như quỷ đói. Chúng thay phiên dày vò tinh thần tôi ngày này qua ngày khác, từ khi màn đêm phủ xuống thẳng đến lúc ánh nắng đầu ngày le lói. Ác mộng cứ lặp đi lặp lại như liều thuốc độc rút cạn sức sống trong tôi. Sau lớp da thịt kia là một linh hồn sứt mẻ, là thứ ánh sáng yếu ớt, là thanh âm re ré vụn vỡ giữa đêm đen.Đã tròn một tháng chúng tôi chia tay.7.
Không thể không nói mấy nay thái độ công việc tôi không tốt là xuất phát một phần từ chuyện tình cảm. Nhưng chỉ có một phần thôi, phần còn lại là do trí nhớ tôi dạo này không tốt lắm, nhớ nhớ quên quên. Tôi đã từng đi khám bác sĩ nhưng họ không chẩn ra được bệnh gì, nghĩ là tôi mệt mỏi nên ảnh hưởng tới não bộ.Thầm nghĩ không nên tiếp tục cuộc sống vô vị, tẻ nhạt mãi tôi về phòng chuẩn bị tài liệu cho ngày mai. Chính lúc này tôi thấy tài liệu soạn dở của mình xuất hiện điều đáng ngờ, nội dung hôm nay tôi ghi chép bỗng dưng biến mất sạch sẽ.“Kỳ quái…” – Tôi lẩm bẩm, kiểm tra lại lần nữa: “Sao lại không có? Mình nhớ hôm nay có soạn mà…”Chẳng lẽ tôi ảo giác nghĩ ra ư? Không, không thể có chuyện đó. Dù tôi lụy tình, không buông Zata được nhưng không tới mức độ này. Hay là có người táy máy? Nhưng tôi có cài phần mềm bảo vệ, và chẳng ai biết mật khẩu máy tính cả.Phân vân mãi không tìm thấy câu trả lời, tôi đành phải soạn lại từ đầu.Bỏ đi, chắc do tôi nhớ nhầm rồi.Sáng ngày hôm sau, tôi đến công ty như thường lệ. Vì cả tối qua phải thức soạn tài liệu đến rạng sáng, tôi hầu như không chợp mắt được. Thế nên nay đành phải đi sớm, đến chỗ làm tranh thủ chợp mắt tí.Giờ này không phải quá sớm, tôi nghe thấy loáng thoáng các đồng nghiệp bảo có người mới đến làm, là một cô gái. Nghe thế chẳng hiểu sao lòng tôi bồn chồn không dứt, nhưng vì quá mệt nên tôi không để ý. Khi tỉnh giấc trước mắt xuất hiện dáng hình một người con gái, nhỏ hơn tôi vài tuổi, có lẽ chính là người mới vào kia. Tuy nhiên điều quan trọng hơn cả, cô gái ấy là người bạn gái mới quen của Zata.“Số trời mà… Sao năm lần bảy lượt đùa tôi như thế?” – Gục mặt trên bàn làm việc, tôi khe khẽ thở dài, phía sau có một người đồng nghiệp bước đến vỗ vai tôi hỏi: “Này Laville, cậu có quen biết cô gái kia không?”Ngẩng đầu nhìn người kia, tôi hỏi lại: “Sao anh hỏi thế?” – Anh ta thản nhiên đáp: “Vì cô ấy giới thiệu là có quen cậu.”Nghe vậy tôi khẽ run người, sắc mặt thoáng chốc nhợt đi trông thấy. Đồng nghiệp nhận ra biểu hiện của tôi, đoán chừng anh ta nói đúng rồi, ấy vậy còn nhiều chuyện: “Nghe nói cô ta là bạn gái mới của người yêu cũ cậu hả?”Tin này còn gây sốc hơn tin trước nữa. Tôi giật mình, xoay hẳn người nhìn anh ta hỏi: “Làm thế nào anh biết được? Ai kể cho anh nghe chứ?” – Rõ ràng chuyện này tôi đâu có nói với ai ngoài bạn bè thân thiết của mình, chưa kể họ không làm việc chung với tôi. Vậy người biết chuyện có lẽ chỉ còn hai người nữa thôi, một là anh, hai là…Vừa nhìn cô gái nhỏ bé kia tôi vừa hỏi: “Là cô ấy kể cho anh nghe à? Mọi người đều biết luôn rồi?” – Ngỡ mình nghĩ đúng nhưng anh ta lại lắc đầu bảo: “Không.”“Chuyện này tôi nghe bạn cậu kể mà, cái cậu chàng cậu chơi rất thân đấy.” – Anh ta vừa nói xong tôi liền biết là ai, đó là người hôm qua bảo tôi giả vờ, dụ dỗ Zata quay lại. Có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, người này bán đứng tôi.“Cậu ấy ư? Anh chắc chứ? Cậu ấy không phải người như thế đâu.” – Tôi nói, lòng không rõ vì sao còn cố chấp lảng tránh sự thật. Thú thực tôi không nghĩ cậu ấy là người như thế, nhưng dạo này cậu lạ lắm, cứ như là một người khác vậy.“Ai cũng thay đổi thôi mà.” – Đồng nghiệp buôn dưa lê xong rồi, bỏ lại một câu đó rồi dời đi. Tôi không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng anh ta rồi nhìn sang chỗ đám đông.Bỗng nghe thấy vài lời bàn tán.“Chia tay rồi ư? Đáng đời cậu ta lắm, trước giờ cứ tỏ vẻ mình được yêu thương hết mực, chế giễu người khác không có người yêu.”“Giờ thì hay rồi, bị đá.”“Hừ, trước đó đã thấy cậu ta xấu xa rồi. Cái gì mà giúp đỡ mọi người? Tranh công thì có!”…Mấy lời ấy dĩ nhiên tôi biết đang nhắm đến ai. Vành mắt vì thế có hơi đo dỏ, tròng mắt phủ một tầng sương, mù mịt, đờ đẫn. Giây phút chậm rãi trôi, tôi nghiệm ra một điều… hình như không chỉ riêng cậu ấy mà mọi người cũng lạ lắm…Bạn thân tôi tin tưởng nhất, tiết lộ chuyện riêng sau lưng tôi. Đồng nghiệp tôi yêu quý, trân trọng, ngưỡng mộ từng người từng người một nói xấu, chê trách, mắng mỏ đầy chán ghét.Tại sao lại thế?Tôi nhớ trước kia họ không đối xử với tôi như vậy. Vậy do đâu dẫn đến sự việc ngày hôm nay chứ?Thời gian vô hình trượt khỏi kẽ tay, tôi rơi vào trầm tư, nghĩ mãi chẳng ra.8.
Trong giấc mơ tôi đứng một mình giữa khoảng không trắng muốt. Chẳng có một ai xuất hiện trước mặt tôi cả, chỉ có tôi và cái gam màu trắng tới rợn người này. Sau đấy tôi sẽ thường xuyên nhìn thấy hình ảnh ngày hôm đó, lời chia tay, vẻ mặt lạnh lẽo, vô tình… lặp đi lặp lại khiến đầu óc đau không thể tả. Có điều giấc mơ lần này hơi khác.“Cậu nên bỏ cuộc đi.”Một giọng nói lạ lẫm xuất hiện. Tôi hốt hoảng nhìn quanh, vừa quan sát vừa hỏi: “Ai? Ai đang nói chuyện vậy?”Âm thanh kia vang lên: “Cậu không cần biết.” – Dừng một chút, nó đáp máy móc: “Cậu nên bỏ cuộc đi.”Cau mày khó hiểu, tôi hỏi tiếp: “Bỏ cuộc cái gì chứ? Mày nói rõ ràng ra xem nào?”Ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh thế nhưng không nhìn thấy bất kỳ vật thể nào. Kẻ kia vẫn một mực nói: “Cậu nên bỏ cuộc đi.”Mồi lửa sau mỗi lần trả lời cứng nhắc của nó tích góp thành ngọn lửa lớn, lòng tôi bực dọc, bức bối chẳng thèm hỏi nó thêm lần nào mà sau đấy nó cũng không hó hé tí gì. Như vậy càng làm tôi vừa bực vừa tò mò hơn.Giấc mơ nhảm nhí gì đây? Bỏ cuộc cái khỉ khô gì cơ?Đúng lúc này tôi choàng tỉnh giấc. Mở mắt ra nhìn thấy trần nhà quen thuộc, phòng tối đèn, đồng hồ điện tử hiển thị năm rưỡi sáng. Tôi điều chỉnh nhịp thở của mình rồi xuống giường chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay là cuối tuần, có lẽ tôi nên đi đâu đó với con Đen cho khuây khỏa lòng. Không thể để cuộc sống thường ngày chịu xáo trộn thêm nữa, tôi đã hạ quyết tâm như vậy.Cho dù không buông được anh thì chi ít tôi vẫn phải chăm sóc mình thật tốt. Còn mảnh tình này có lẽ thời gian sẽ giúp tôi xóa nhòa đi từng chút một, hẳn là vài năm sau sẽ quên được anh thôi. Chỉ là không biết “vài” này là bao nhiêu nữa… một năm, năm năm hay mười năm?Nhấc nồi thịt kho tàu xuống bếp, tôi nhìn đồng hồ chỉ bảy rưỡi bèn tranh thủ ăn. Ăn xong thì bế con Đen đi dạo vài vòng ngoài công viên gần khu căn hộ, tắm nắng, ngắm mây, hưởng thụ bao điều tốt đẹp đến từ thiên nhiên.Sự thanh bình hiếm có liệu có thể làm dịu lòng tôi?Đi đây đi đó đến trưa tụi tôi mới quay trở về nhà, ăn cơm rồi lại chuẩn bị đồ đi tiếp, điểm đến lần này là một quán cà phê sách thú cưng nho nhỏ mà tôi và anh thường đến.Đứng trước cửa quán tôi do dự có nên vào hay không, sợ gặp trúng anh đang ngồi với bạn gái trong đấy. Thế nên cứ đứng ngoài suy ngẫm mãi đến khi nhân viên không nhịn nổi, đến hỏi ý tôi. Tôi nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn giữ được vẻ chuyên nghiệp cần có, lại nhớ đến quyết định của mình khẽ gật đầu với người ta.“Cho tôi một chỗ nào đó vắng vẻ tí nhé? Tôi không muốn bị làm phiền.”“Được chứ, mời anh vào. Lầu ba còn một chỗ phù hợp với anh ạ.”Đi theo nhân viên lên lầu ba, quả thật rất phù hợp. Chẳng qua tôi không ngờ tới người mà mình không muốn gặp lại xuất hiện ở đấy. Bạn gái của Zata.Cô gái ấy nhìn thấy tôi bèn nở nụ cười, có vẻ là đi một mình. Cô ấy đứng dậy, khẽ chỉnh lại mái tóc uốn sóng quyến rũ của mình rồi đến bên cạnh tôi: “Chào anh, em lại gặp anh nữa rồi, Laville.”Theo phép lịch sử tôi chào hỏi lại cô: “Ừm, chào em. Anh không nghĩ sẽ gặp em ở đây. Em cũng thích chỗ này hả?”“Vâng.”Cuộc trò chuyện sau vài câu, rơi vào tĩnh lặng. Thật may bản thân tôi thành thạo nhất là những vấn đề liên quan tới nói, do đó nghĩ đến một chủ đề mở lời: “Có duyên gặp mặt như này, nay cho phép anh ngồi cùng với em được không? Có vẻ em đi một mình hả? Nay anh đi với con mèo này, để nó ngồi chơi với em cũng hợp lắm.”“Dạ.”Cô ấy cười cười, nhìn con mèo trên tay tôi. Tôi hiểu ý, đưa nó qua cho cô. Sau đấy hai người chúng tôi cùng ngồi đối diện nhau.“Nó mập ghê ta… Đáng yêu quá.”Đen được ôm trong lòng vuốt ve, cơ mà không hiểu sao nó có vẻ không thích lắm, nằm im lìm ở đó. Cô ấy ôm nó một lúc rồi trả cho tôi, bấy giờ tôi mới trông thấy dáng vẻ thường ngày của nó.“Em có vẻ rất thích mèo nhỉ?” – Tôi hỏi, cô ấy gật đầu.“Vậy có muốn nuôi một con không? Bạn anh là chủ tiệm cửa hàng thú cưng, anh sẽ nói khéo để cậu ấy giảm giá cho em.” – Nhấp một ngụm cà phê sữa nóng, tôi lại hỏi.“Không cần đâu anh. Anh cũng biết là Zata không thích mèo mà. Ảnh ghét mèo lắm, nhìn thấy là phát cáu lên.” – Bỗng dưng nhắc đến tên anh, lòng tôi run lên vô thức, mặt hồ lăn tăn nơi đáy mắt vài giây trôi qua lại quay trở về vẻ tĩnh lặng vốn có. Bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, chầm chậm hỏi: “Ảnh ghét mèo ư?”Một câu này không cần đáp án tôi cũng rõ nguyên nhân đằng sau. Nhớ trước kia anh có một người bạn rất thân, sau vì phật ý nhau trở mặt thành thù, quà của người đó tặng đều vất đi hết, những gì liên quan đến người đấy thì chán ghét tới lạ. Người như anh nói lạnh lùng, vô tình là do đặc tính này đây. Đã ghét rồi thì chẳng muốn dính líu gì hết.Xem ra tôi sớm bị anh ghét từ lâu rồi nhỉ?“À… ra vậy, đúng là anh ấy rất ghét mèo. Vậy em không nuôi nữa là được.” – Bàn tay vuốt ve Đen, xúc cảm từ lớp lông truyền đến phần nào giúp tôi giảm bớt nỗi buồn rầu, đau đớn. Tôi rũ mi mắt, che đi, chôn giấu lớp lớp cảm giác làm lòng tê tái.Mà trong một thoáng tôi cúi mặt, cô gái ấy lại hỏi tôi: “Em vẫn chưa giới thiệu đàng hoàng với anh nhỉ? Trước đó ở công ty cũng không có cơ hội gặp mặt.”“Ừm. Em tên gì ấy nhỉ?” – Tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn em ấy.“Diana.” – Khóe môi nhếch lên, chầm chậm giới thiệu tên của mình. Nghe cái tên đó, bất giác lòng tôi thấy lo. Diana lại bảo: “Người ta còn gọi em với một cái tên khác nữa.”Nỗi lo ấy trải qua từng giây từng phút lớn dần, cảm giác lành lạnh ùa đến, dán lên tấm lưng tôi. Ngay khi đó tôi chợt tưởng rằng bản thân đang nghe bí mật kinh thiên động địa nào đấy.“Có lẽ cái tên khác này anh vẫn chưa biết nhỉ?”Bắt lấy cái nhìn chuyên chú của tôi, Diana thản nhiên nói ra lời cuối cùng: “Họ hay gọi em với cái tên văn vẻ là kẻ đối đầu thần Cupid. Anh biết sao không? Vì em là người chuyên đi chia rẽ các cặp đôi được gán ghép trong tiểu thuyết, người nắm quyền tối cao trong trang giấy, con nuôi của các mẹ.”“Nói cách khác… Lần này em xuất hiện ở đây, trong cuộc sống của mấy anh là để chia rẽ anh và Zata đấy.”Thể như sét đánh ngang tai, tôi làm rơi ly cà phê trên tay, nét bàng hoàng, kinh hãi không chút che giấu hiện rõ trên gương mặt. Kinh sợ nhuốm đầy tròng mắt trợn tròn, bờ môi mấp máy mà chẳng nói được lời nào.Ngoài trời đổ xuống cơn mưa rào xối xả, nước mưa vô tình xối lên cánh hoa mỏng manh, từ xinh xắn, vẹn lành trở nên xấu xí, dập nát. Như cảm thấy chưa đủ, mưa vẫn rơi tầm tã khiến những khóm hoa rụng rời, rớt lả tả đầy đất.Tôi vừa nghe thấy gì vậy…Chia rẽ tôi và anh? Con nuôi? Các mẹ? Rồi còn trang giấy gì chứ… Tôi nghe nhầm ư, đang mơ hả?9.
Diana nhìn tôi chằm chằm, thu hết mọi xúc cảm rối rắm, sợ hãi, kinh ngạc và khó tin vào trong mắt. Vẻ mặt này làm cô liên tưởng đến người mình yêu thực sự, khi nghe thấy cô nói với anh, bảo anh chỉ là nhân vật trên trang giấy.Lòng quá loạn, nhất thời tôi không tiếp thu được. Mười ngón đan xen, xoắn xuýt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, sau lưng thấm một mảng ươn ướt. Liếc mặt nhìn cô gái bình tĩnh kia, tôi mở miệng muốn nói gì đó, song ngậm lại, im lặng vài phút mới dồn hết can đảm hỏi: “Em nói thật ư?”“Dĩ nhiên là thật.”“Vậy sao em lại nói cho anh biết cơ chứ? Nghe em bảo thế… thì có vẻ đây là nhiệm vụ của em mà? Em thật sự không lừa anh ư?” – Khẽ nhăn mày, tôi hỏi Diana, dẫu lòng mong đây chính là thật. Bởi như vậy có nghĩa là… anh vốn dĩ còn yêu tôi, rất yêu tôi, chẳng qua vì nhiệm vụ của Diana nên anh mới dần rời xa tôi.Chuyện này có lẽ có cách giải quyết… Tôi có hy vọng. Tuy nhiên mọi việc không như tôi mong đợi.“Thật sự không lừa anh.”Tôi thoáng thở phào. Nhưng chưa được mấy giây điều bất ngờ đã đến.“Nói với anh chẳng qua vì muốn anh đừng cố gắng vô ích mà thôi.” – Tôi trợn mắt nhìn cô ấy: “Ý gì..."”Chuyện này không thể thay đổi được đâu. Đây chỉ là một thế giới giả, được dựng lên bởi những con chữ và tác giả mà thôi. Nếu anh muốn hỏi tác giả là ai và vì sao người đó lại muốn vậy, em sẽ trả lời luôn, vì tiền đấy. Có người mua truyện của G với mức giá rất cao, điều kiện là sửa lại kịch bản, chia rẽ anh và Zata.”Khí lạnh ùa đến cùng với tàn ảnh của con rắn độc. Răng nó mạnh mẽ xuyên qua lớp da thịt ấm nóng, gây nên từng đợt đau đớn tê dại triền miên.“Người ta không muốn hai anh đến với nhau, không muốn hai anh hạnh phúc.”Chất độc trong máu nhanh chóng lan đến tim, tê liệt toàn thân, thẳng thừng rút cạn sinh mệnh lẫn sức lực tôi vun vén cho mối tình nhỏ này. Theo ấy đường tình mờ dần, tơ đỏ đứt đoạn mà trái tim mãi rộn rạo vì một người bất chợt khựng lại, tê cứng, nứt rạn.Giống như hoa nát, kính vỡ.Như chỉ đứt chẳng liền.Mọi chuyện không thể cứu vãn nổi. Hệt như lời nói tôi nghe thấy trong mơ.“Anh nên bỏ cuộc đi.”Trái tim tựa hồ ngừng đập vào giây phút này. Hồn rời khỏi xác, chỉ còn vỏ bọc đầy ắp nỗi đau, thống khổ, tuyệt vọng. Đến cùng thân xác tàn tạ chẳng chứa nổi chúng, qua vết nứt sứt sẹo mà thoát ra ngoài, còn lại một thân thể trống rỗng tan thành cát bụi.Tôi khó lòng chấp nhận nổi sự thật này, mãi chẳng nói được thành lời.“Sao có thể…” – Tôi nghe thấy giọng mình vang lên khe khẽ, nửa ngang ngạnh nửa buông xuôi. Ngẩng phắt mặt lên, tôi lặp đi lặp lại lời nói ấy: “Không thể nào… Chuyện này chắc chắn phải có cách giải quyết chứ… phải có cách… có cách…”Diana nhìn tôi lẩm bẩm chầm chậm lắc đầu, trông thấy nước mắt vờn quanh hốc mắt kia chỉ biết thở dài bất lực.“Cái gọi là số trời ở thế giới của anh chẳng qua chỉ là vài câu nói, vài con chữ từ tác giả mà thôi. Thứ như thế được quyết định rất dễ dàng mà với anh lại khó như chuyện cuốc đêm Mũi Cà lên Lũng Cú, phượt ngày Pa Chải tới Mũi Đôi.”Tôi không nghe lời cô ấy nói, dứt khoát xoay người dời đi.Cái gì là số trời dễ định đoạt? Há phải chăng đang coi chúng tôi như một lũ hề, mặc người muốn khóc cho khóc, muốn vui cho vui. Sống máy móc như thế ư? Nghe lời người khác mà sống?Không đời nào. Sinh mạng, linh hồn, cuộc sống và kể cả tình cảm này đều phải là thứ tôi nắm trọn trong tay, tuyệt đối không cho kẻ khác được phép đụng tới.“Muốn chia rẽ em và anh ư? Vậy trừ phi bước qua cái xác này rồi hẵng tính tiếp, còn trước đó tôi sẽ không để mấy người được như ý đâu.”Mỗi vật đều có sinh mệnh riêng, chẳng vật nào là vật chết hoàn toàn cả. Nhân vật trên trang giấy đồng dạng như thế, dưới ngòi bút được trao hồn phách máu thịt, dưới câu chữ dần dà có tính cách, suy tính riêng.Sống như một người thật sự, chẳng qua với hình thức khác.“Anh à… Laville!” – Diana chạy theo với gọi, cô nói: “Anh đừng làm chuyện dại dột nữa. Mọi chuyện không thể thay đổi được đâu! Nếu anh còn cố phá mạch truyện thì anh sẽ bị thế giới này đào thải đấy, anh không thấy sao, không thấy mọi người gần đây dần xa lánh anh sao.”Dại dột? Xa lánh?Ngừng bước chân, tôi dằn xuống cơn đau nhói vô hình, chậm rãi quay đầu nhìn cô, khẽ bảo: “Thế nào là dại dột? Thế nào lại là đào thải? Với anh buông xuôi, chấp nhận điều giả dối, coi đấy là lẽ đương nhiên, nhìn anh ấy buộc phải yêu một người khác mới là dại dột. Còn đào thải ư? Đấy là khi anh ấy không còn yêu anh nữa, anh không còn ý nghĩa gì với anh ấy khi đó mới thật sự là đào thải, đẩy anh khỏi thế giới này.”“Mọi xúc cảm ruồng bỏ, vạn vật xa lánh là đơn độc.”“Thế nhưng người mình thích không quen biết mình, người mình yêu quên mất mình, người mình thương ruồng bỏ mình… là đau đớn, là thống khổ, là tuyệt vọng, là sống không bằng chết, là thật sự cô độc, xa lánh, đào thải.”“Anh không sợ vạn vật rời xa anh, chỉ sợ Zata không còn yêu anh nữa.”Nói xong bèn dời đi, bước chân kiên định. Tia sáng trong đôi mắt rực rỡ, chói lòa. Dẫu tương lai phía trước nhiều chông gai chẳng hề chi.Bởi vì tôi không muốn chuyện tình của tôi và anh kết thúc khiên cưỡng như thế này.…Diana nhìn bóng lưng tôi mãi đến khi nó khuất dần, cô mới thỏ thẻ: “Đồ ngốc… Anh như vậy sao em nỡ lòng.”10.
Suốt một tuần tôi tìm mọi cách gặp mặt anh nhưng không được. Con người đó và tôi thể như chung một đầu nam châm, hoàn toàn không có cách nào chạm mặt.Ngày đầu tiên, tôi dốc hết can đảm chạy đến công ty anh. Quản lý ở đấy nói với tôi nay anh không đi làm. Dẫu thế lòng nhiệt huyết của tôi không dễ dàng bị lay động.Ngày thứ hai tôi tiếp tục tới, gặp quản lý và vẫn là câu trả lời kia.“Không sao. Hôm sau em tới ạ.”Tôi nói như vậy rồi đi.Qua ngày hôm sau nữa, tôi quyết định xin nghỉ ở công ty rồi đến thẳng nhà anh.“Zata… Anh có ở nhà không? Em có chút chuyện muốn gặp anh, đang ở dưới nhà anh rồi.”Đứng trước cửa chính tôi mong chờ nhìn màn hình điện thoại, thế nhưng chờ, chờ mãi cũng không chờ được một trạng thái từ anh. Tôi thở dài, nhấn chuông cửa. Sau đó cửa mở ra, gần như ngay lúc ấy đôi mắt tôi bừng lên chum sáng rực rỡ, chờ mong mòn mỏi đều dồn hết vào khoảnh khắc này.Ấy vậy người mở cửa lại là Diana.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip