Wenrene May Man Ga Cho Nguoi Cover 5 Mo Hai Chan Tu An Ui Cho Bac Si Son Xem
Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Joohyun cúi đầu dùng môi ngậm lấy côn ŧᏂịŧ Seungwan . Seungwan có tính khiết phích nghiêm trọng, liền tính những chỗ như thế này cũng rửa đến sạch sẽ, không có chút khó ngửi.Đời trước Son Seungwan từng có lúc nảy sinh ác ý chế trụ đầu Joohyun , cưỡng bách nàng vì cô khẩu giao một lần.
Qυყ đầυ tiết chút bạch trọc, chứng minh giờ phút này cô có bao nhiêu khó chịu.Nhưng Seungwan lại không muốn tiếp nhận người phụ nữ này như vậy lấy lòng cô."Chị làm gì!"Joohyun có chút phẫn nộ trừng mắt nhìn cô. Nàng ném hết mặt mũi vì cô khẩu giao, nàng dễ dàng lắm sao!"Bae Joohyun , kỹ thuật diễn của em thật kém. Ánh mắt em sớm đã nói rõ, em chính là xem tôi trở thành người đàn ông kia."Thanh âm Seungwan mang theo vài phần âm trầm, lãnh đến mức làm lòng người phát run."Ha? Seungwan , chị nói bậy cái gì? Em xem chị trở thành người nào? Chị cho rằng những lời ngày đó em nói trong điện thoại đều là giả sao? Seungwan , em thật sự muốn cùng chị hảo hảo sống cả đời mà."Joohyun biết Seungwan đa nghi, nhưng không nghĩ tới cô thế nhưng đa nghi tới trình độ này. Nhưng mà nàng cũng hiểu được, kiếp trước sau khi Seungwan chết. Nàng trở về Son gia chịu tang mới biết được quá khứ của cô. Có một quá khứ như vậy, Seungwan trong lòng vặn vẹo cũng là bình thường. Nghĩ đến đây Joohyun không phẫn nộ nữa, chỉ còn lại vô hạn đau lòng."Bae Joohyun , em cho rằng tôi sẽ tin lời em sao?"Seungwan đem côn ŧᏂịŧ nhét trở về. Chỉ là quần nơi đó bị côn ŧᏂịŧ căng thành lều trại."Chị thà tự mình chịu đựng cũng không muốn em chạm vào chị, Son Seungwan , có phải chị rất chán ghét em hay không?"Joohyun hít một hơi.Nhìn Joohyun biểu tình thất vọng, Seungwan cảm giác ngực mình như bị xé rách, đau đớn vô cùng."Không có."Thanh âm cô đạm mạc. Chỉ là cô không cách nào tiếp nhận việc Joohyun xem cô trở thành người khác.Nghe Seungwan nói, sắc mặt Joohyun mới tốt hơn một chút. Nàng lập tức ngồi xuống bên cạnh Seungwan , đem hộp bánh bao chiên mở ra, hương thơm nồng đậm lập tức tỏa ra khắp phòng.
"Em mua ở khu gần trường học đấy. Bánh bao chiên ở chỗ đó là ngon nhất. Nghĩ đến chị mỗi ngày đều bận rộn không có thời gian ăn trưa, cho nên em mang đến đây cùng chị ăn. Không cho cự tuyệt, nếu không em liền ném tất cả đi." Joohyun vừa nói vừa cầm đũa gấp bánh bao đưa lên miệng, chỉ là chưa kịp ăn đã bị Seungwan dùng đôi đũa khác đoạt mất."A, chị có ý tứ gì a?"Nàng tức giận trừng mắt, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, tựa như hoa hồng kiều mị."Đây là em tặng tôi, cho nên thứ này, em không thể ăn."Son Seungwan không chút khách khí đậy nắp hộp lại rồi bỏ vào ngăn tủ.Bae Joohyun : "..."Nỗ lực đè nén lồng ngực phập phồng. Nói với bản thân là, ở bệnh viện ẩu đả bác sĩ là không đúng, vẫn còn vạn người đang đợi cô cứu mạng, cho nên mình không thể xúc động, không thể xúc động a."Chị xác định, một mình chị có thể ăn hết?"Joohyun nỗ lực làm bộ tâm bình khí hòa nói."Đương nhiên. Hiện tại là thời gian ăn trưa, em về trước đi. Tôi bảo dì Jung hầm canh cho em."Son Seungwan không dấu vết xoay tròn chiếc nhẫn trên tay. Bởi vì nếu Joohyun tiếp tục ở đây, cô sợ sẽ không kìm chế được bản thân. "Em không đi! Em không đi! Em còn muốn ngủ lại nơi này! Ai bảo chị mấy ngày không trở về nhà, làm em vất vả lắm mới gặp được chị. Vậy mà chị lại muốn đuổi em đi!"