Bhtt Hoan Dem Nay Tinh Ruou Chuong 85 Lam Thanh Ham Vo Cua Khuc Mac Thuong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lý Khải Thắng ban đầu là bị Lục Tử Cẩn làm cho hoàn toàn kinh sợ, lại hốt hoảng bởi vì bí mật bị vạch trần, trong lúc nhất thời mất hồn mất vía.

Nhưng chờ đến khi bí mật thầm kín đều bị vạch trần không chút lưu tình, hắn ngược lại liền thẹn quá hoá giận.

Hắn chỉ vào Lục Tử Cẩn, tức giận nói: "Lục Tử Cẩn, ai cho cô lá gan, cô có gia giáo hay không. Cũng phải, ba của cô chính là không ra gì, cô liền không muốn gia đình người khác có được người cha tốt? Rốt cuộc cô đã nói gì trước mặt Mặc Tiêu?

Lục Tử Cẩn không hề che giấu chán ghét: "Lý tổng ông lợi hại hơn ba của tôi nhiều, trình độ vô sỉ của ông trên đời không ai sánh được."

Lý Khải Thắng tức giận đến thất khiếu bốc khói, "Được lắm, cô không có ba mẹ dạy, tôi liền thay họ giáo huấn cô thật tốt!"

Mắt thấy Lý Khải Thắng đánh tới một cái tát, mắt Lục Tử Cẩn nhíu lại, giơ tay trực tiếp đỡ lấy tay hắn, sau đó dùng sức bẻ ngược khiến Lý Khải Thắng đau đến biến sắc, đem người đẩy ra.

Lý Khải Thắng không hề phòng bị, liền bị cô vặn cánh tay đến tê dại, môi cũng khí thanh.

"Mời đi cho, tôi nói lần cuối. Bằng không, tôi cho người đem ông ném ra ngoài."

Lý Khải Thắng ngẩng đầu nhìn nhìn trên lầu, lớn tiếng nói: "Mặc Tiêu, vô luận thế nào, ba là ba của con, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, con thế nào lại nhẫn tâm nhìn người ngoài động thủ với ba, con thật sự tuyệt tình đến nỗi này sao?"

Lục Tử Cẩn cười nhạo một tiếng: "Lý Khải Thắng, ông thật sự thực làm tôi khinh thường. Một đại nam nhân lại ở chỗ này đanh đá kêu to, chơi xấu, ông thật sự đã quên bản thân gây ra chuyện gì sao? Vì con trai riêng, ông thậm chí vứt cả lương tâm cùng mặt mũi, nếu để cổ đông Thái Hòa nhìn thấy, chỉ sợ muốn cười chết."

Hắn vốn còn muốn tiếp tục dao động Sầm Mặc Tiêu, nhưng lời này của Lục Tử Cẩn liền đem lời nói của hắn đều nghẹn lại trong họng.

Mà Lục Tử Cẩn thật sự không lưu tình chút nào, gọi bảo tiêu đến tiễn hắn ra ngoài.

Nhìn Lý Khải Thắng tức muốn hộc máu rời đi, Lục Tử Cẩn quay đầu nhìn lên lầu hai, Sầm Mặc Tiêu đang ghé vào trên lan can, nhìn cô. Thấy cô ngẩng đầu nhìn lên, Sầm Mặc Tiêu nâng má hướng cô chớp mắt nở nụ cười.

Lục Tử Cẩn liền như vậy nhìn cô: "Cười cái gì? Ở đó nghe lén?"

Sầm Mặc Tiêu vẫn cười, gật gật đầu.

Lục Tử Cẩn đánh giá cô: "Em còn cười, không khó chịu sao?" Cô vẫn có chút lo lắng, hỏi.

Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Vốn là khó chịu, nhưng hiện tại trong mắt trong lòng em chỉ có vợ em, nhất là dáng vẻ lúc vợ em tức giận, đặc biệt mê người, cho nên em chỉ muốn cười."

Lục Tử Cẩn buồn cười, xoay người đi lên lầu nhìn cô: "Không trách chị nói chuyện khó nghe sao?"

Sầm Mặc Tiêu đưa tay ôm lấy cô, rầu rĩ nói: "Tử Cẩn, không có chị, em thật sự chịu đựng không nổi."

Lòng Lục Tử Cẩn bỗng nhiên tê rần, gắt gao ôm cô, sau một lúc lâu mới ôn nhu nói: "Không có việc gì, có vợ ở đây, vợ thương em. Còn có ông ngoại cũng rất thương em. A Tiêu của chúng ta không thiếu tình thương, đúng không?"

Sầm Mặc Tiêu ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: "Em cảm thấy em vẫn còn thiếu một chút."

Lục Tử Cẩn sửng sốt, Sầm Mặc Tiêu bĩu bĩu môi chỉ chỉ vào môi chính mình.

Lục Tử Cẩn bật cười, thấp giọng nói: "Không biết xấu hổ."

Trong miệng nói không biết xấu hổ, Lục Tử Cẩn vẫn là thăm dò hôn cô. Hai người đứng ở hành lang lầu hai, ôm hôn nhau, không cần nhiều lời, đều minh bạch tình yêu cùng cảm xúc của nhau.

Buổi tối Lục Tử Cẩn ôm Sầm Mặc Tiêu, nhẹ nhàng vỗ về cái trán của cô, thấp giọng dỗ cô: "Mệt không?"

Sầm Mặc Tiêu nheo mắt nhìn cô, dư vị lưu lại làm cả người cô nhũn ra, sắc mặt hồng nhuận tràn đầy xuân sắc. Nghe Lục Tử Cẩn nói xong, cô vùi đầu vùi vào ngực đối phương, oán trách nói: "Chính chị làm chuyện tốt, chị còn hỏi em."

Lục Tử Cẩn mặt đầy sủng nịch, vuốt ve bên hông cô: "Ngoan, nghỉ ngơi một chút."

Sầm Mặc Tiêu nhìn cô: "Chị không muốn nữa sao?"

Lục Tử Cẩn sắc mặt hơi cương, sau đó hôn hôn cô: "Không có biện pháp, ai bảo phu nhân nhà chị quá dụ hoặc, trái tim lại không khỏe, chị cũng chỉ có thể đến hai lần. Bằng không mệt vợ rồi, chị liền khóc chết."

"Chị nơi nào học được ba hoa như vậy?" Lấy lại chút sức lực, Sầm Mặc Tiêu ách tiếng hỏi cô.

Lục Tử Cẩn ôm cô, nhìn sườn mặt cô cười nói: "Hôn vợ nhiều, cũng liền học được."

Sầm Mặc Tiêu giả vờ tự hỏi: "Vậy em không thể cho chị hôn rồi."

Lục Tử Cẩn bật cười: "Thật không cho?"

Sầm Mặc Tiêu vang dội mà hôn cô một ngụm: "Không cho."

Hai người ở trên giường náo loạn nửa ngày, trước khi ngủ Lục Tử Cẩn ôm Sầm Mặc Tiêu nỉ non nói: "Hôm nay chọc ba em tức điên, Lý Nguyên bên kia chỉ sợ sắp hành động."

Sầm Mặc Tiêu trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Em biết đến, ngày mai em muốn đi gặp một hộ khách quan trọng, tốt nhất là có thể đạt thành hiệp nghị, nếu Trí Hòa cùng đối phương đạt thành hợp tác, đối với em, đối Trí Hòa đều là một chuyện cực tốt. Xử lý xong chuyện này, em sẽ lập tức đi Thái Hòa triệu khai đại hội cổ đông, bầu ra tân chủ tịch. Trong tay ba em không đủ 20% cổ phần, ông ấy không thể nhúng tay."

Lục Tử Cẩn vừa nghe liền biết Sầm Mặc Tiêu đã nghĩ rất rõ ràng, bất quá nghe Sầm Mặc Tiêu nói đối tác quan trọng, cô nghĩ nghĩ nhịn không được hỏi: "Hộ khách quan trọng mà em nói, chính là chủ tịch Thiên Thịnh đúng không?"

Sầm Mặc Tiêu chớp mắt, cười một chút, thần thần bí bí nói: "Khúc tổng ngày mai sẽ đến Trường Thanh, nghe nói cô ấy rất xinh đẹp. Tuy rằng em những năm qua hiếm khi tham dự tiệc giao lưu cùng những nhân vật nổi tiếng trong thương giới, nhưng hai vị chủ tịch Thiên Thịnh và Cảnh Thái, em cũng ít nhiều nghe thấy."

Lục Tử Cẩn vốn nghe được cô nói vị Khúc tổng kia thật xinh đẹp, còn muốn trợn mắt liếc cô một cái, nhưng nghe được đoạn sau, cũng nghĩ nghĩ nói: "Chính là Khúc tổng và Lâm tổng sao?"

"Đúng vậy, hai vị này ở Yến Kinh chính là nhân vật phong vân. Cảnh Thái và Thiên Thịnh ban đầu từ đối chọi gay gắt biến thành cường cường liên thủ, hiện giờ đều chiếm ngôi cao trong thương giới Yến Kinh, thậm chí ở Trường Thanh, An Xa, các cô ấy đều có công ty chi nhánh. Có thể hợp tác cùng Thiên Thịnh, đối với Trí Hòa mà nói chính là như hổ thêm cánh, với em mà nói, cũng là một cơ hội tuyệt hảo."

Lục Tử Cẩn nghĩ đến hai vị kia, nhịn không được cười một cái, kỳ thật kiếp trước cô cùng Lâm Thanh Hàm từng có vài lần gặp gỡ tại yến tiệc, đến nỗi Khúc Mặc Thương, cô cũng đã gặp qua.

"Các cô thật là nhân vật phong vân, năm đó quốc nội Luật hôn nhân đồng tính còn không có thông qua, hai người liền ở Weibo cao điệu công khai ở bên nhau, nghe nói ở nước ngoài tổ chức hôn lễ. Năm kia Luật vừa thông qua, hai người lại ở quốc nội một lần nữa tổ chức hôn lễ, kết hôn mười mấy năm, cảm tình vẫn là tốt vô cùng."

Bởi vì các cô tình cảnh giống nhau, Lục Tử Cẩn không khỏi nói nhiều một chút, theo sau còn cười nói: "Lại nói tiếp vị Khúc tổng kia, tên giống em đấy, đều có một chữ Mặc. Ngày mai hai bên gặp mặt, hẳn là có thể hợp ý."

Sầm Mặc Tiêu hít một hơi thật sâu: "Hy vọng đi, hai người kia đều là nhân vật lợi hại, không phải những thương nhân bình thường bị lợi dục huân tâm, nghĩ có chút khó đối phó."

Lục Tử Cẩn buồn cười: "Em muốn đối phó Khúc tổng?"

Sầm Mặc Tiêu buồn nở nụ cười: "Em liền chỉ muốn đối phó chị, được không?"

Bởi vì phải tham gia hội nghị, Sầm Mặc Tiêu dậy rất sớm, Lục Tử Cẩn đưa cô đi công ty thu thập vài thứ, lại đảm đương tài xế đưa cô đi khách sạn quốc tế Hồng Đạt, gặp tổng tài Thiên Thịnh.

Thế Sầm Mặc Tiêu mở cửa xe, Lục Tử Cẩn nhìn nhìn sắc mặt cô: "Có khỏe không?"

Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Em quen ngồi xe chị rồi, ngồi bên cạnh chị rất an tâm."

"Vậy là tốt rồi." Lục Tử Cẩn duỗi tay đỡ cô xuống.

Sầm Mặc Tiêu khom lưng chuẩn bị cầm lấy túi công văn trên ghế phụ, Lục Tử Cẩn đột nhiên giữ cô lại. Nút thắt áo sơmi Sầm Mặc Tiêu có hơi lệch, Lục Tử Cẩn cài lại cô xong, lại xem xét môi cô.

Lục Tử Cẩn tìm tòi trong hộc tủ điều khiển, lấy son của cô, bổ trang cho Sầm Mặc Tiêu. Chờ đến khi mân mê xong, Lục Tử Cẩn còn thực vừa lòng đánh giá cô.

Sầm Mặc Tiêu mím môi cười: "Thế nào, hiện tại đẹp hay không đẹp?"

Lục Tử Cẩn xem xét, cười tủm tỉm nói: "Vợ chị vẫn luôn rất đẹp, hiện tại đặc biệt đẹp. Em không phải nói Khúc tổng thật xinh đẹp sao, tiểu Sầm tổng nhà chị cũng không thể kém."

Sầm Mặc Tiêu ngưỡng về phía sau, "Ân, Tử Cẩn nhà em cũng thật xinh đẹp, nhưng son môi có hơi nhạt." Nói xong cô dán lên hôn đối phương một ngụm, đem son môi nhuận trên môi Lục Tử Cẩn, vừa lòng gật gật đầu.

Lục Tử Cẩn vội trái phải nhìn nhìn, gương mặt ửng đỏ: "Đều không xem trường hợp."

"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, hôn một cái có làm sao."

"Đều trở thành tổng tài, sắp đi bàn chuyện làm ăn, còn không đứng đắn."

"Tổng tài thì cũng là vợ chị."

Lục Tử Cẩn không thể làm gì cô, đem túi công văn đưa cho Sầm Mặc Tiêu: "Chị đưa em lên?"

Sầm Mặc Tiêu mặt mày hớn hở: "Được!"

Hai người cùng nhau lên lầu 3, từ thang máy đi ra ngoài vừa lúc nhìn thấy nữ nhân mặc một thân tây trang màu xám, người kia đưa lưng về phía các cô, đứng bên cửa sổ.

Nữ nhân một đầu tóc dài màu nâu, ngọn tóc hơi cuốn, tây trang màu xám cắt may khéo léo, quần tây ôn lấy đôi chân thon dài, chỉ cần nhìn bóng dáng liền biết nữ nhân này rất xinh đẹp.

Nghe được thanh âm, nữ nhân xoay người, Lục Tử Cẩn và Sầm Mặc Tiêu thấy được cô chính diện, đều sửng sốt.

Nữ nhân ngũ quan thập phần tinh xảo, mặt mày như họa, một đôi mắt màu mực nhìn qua mang theo điểm đạm mạc xa cách, chờ đến khi ánh mắt kia dừng trên người các cô, trong nháy mắt cỗ khí chất ôn hòa nhã trí nghênh diện mà đến.

"Là Sầm tổng Trí Hòa sao?" Đối phương thấy các cô đều có chút giật mình, cười mở miệng.

Sầm Mặc Tiêu lấy lại tinh thần, vươn tay dịu dàng cười: "Sầm Mặc Tiêu, chào Khúc tổng, để cô đợi lâu."

Khúc Mặc Thương cúi đầu cười, bắt tay cô, nhẹ nhàng lung lay: "Không lâu, thực trùng hợp, tên của tôi cũng có một chữ Mặc." Nói xong cô nhìn Lục Tử Cẩn, "Vị này hẳn là phu nhân Sầm tổng đi?"

Lục Tử Cẩn bắt tay cô: "Đúng vậy, chào Khúc tổng, tôi là Lục Tử Cẩn, hiện tại là kiến trúc sư Trí Hòa. Nghe danh cô đã lâu, hôm nay cuối cùng thấy được người."

Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Quá khen, là bạn bè để mắt tôi." Nói xong cô nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng không sai biệt lắm, Sầm tổng, kiến trúc sư Lục, chúng ta đi vào nói?"

Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu, Sầm Mặc Tiêu nghiêng đầu thấp giọng nói: "Chị gửi tin nhắn cho giám đốc Lưu đi."

"Sao vậy, Lục thiết kế sư có việc bận rồi sao?" Khúc Mặc Thương tựa hồ cảm thấy hứng thú với các cô, hỏi.

Sầm Mặc Tiêu ngọt ngào cười: "Cô vốn là đưa tôi lại đây, bên kia còn chưa xin nghỉ, nhưng tôi để cô ấy nhắn về công ty một chút thì tốt rồi."

"Các cô cảm tình thực tốt." Lần này bàn hiệp nghị, vốn dĩ là Sầm Mặc Tiêu và Khúc Mặc Thương hai người đơn độc gặp mặt, nhưng mở cửa đi vào, bên trong đã có thêm một người ngồi.

Cũng là một nữ nhân, tuổi xấp xỉ với Khúc Mặc Thương, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng, ngồi trên sô pha có vẻ đặc biệt quạnh quẽ, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Mặc Tiêu hai người cũng là nhàn nhạt không mang theo nhiều ít cảm xúc, nhưng dừng trên người Khúc Mặc Thương, Lục Tử Cẩn có thể rõ ràng cảm giác được trong ánh mắt nữ nhân kia mang theo ôn nhu.

Cô trong lòng nhanh chóng sáng tỏ, người kia hẳn là Cảnh Thái, Lâm Thanh Hàm.

"Thanh Hàm, đây là Sầm tổng và phu nhân cô ấy Lục Tử Cẩn, là kiến trúc sư của Trí Hòa." Khúc Mặc Thương đơn giản giới thiệu.

"Xin chào, Lâm Thanh Hàm, vợ của Khúc Mặc Thương."

Ngắn gọn sáng tỏ nói mấy câu, nhưng nên nói đều nói rõ ràng.

Sầm Mặc Tiêu và Lục Tử Cẩn liếc nhau, trong lòng đều có chút cảm giác khó nói. Rốt cuộc hai người trong lời đồn đứng ở trước mặt, cảm giác thực kỳ diệu.

Nhìn Lâm Thanh Hàm kéo ghế cho Khúc Mặc Thương, bốn người đối diện mà ngồi. Sầm Mặc Tiêu tuy rằng rất tò mò về hai người đối diện, nhưng vẫn nhớ rõ mục đích của mình.

Vì thế từ trong túi công văn lấy ra hai phần văn kiện, đưa tới trước mặt hai người Khúc Mặc Thương.

"Khúc tổng, Lâm tổng, lần này hạng mục của Thiên Thịnh ở Trường Thanh, có liên quan đến quần thể bất động sản Trí Hòa ở nội thành, kiến trúc tổng thể vẫn là xanh hóa, cho nên đây là phương án do đội ngũ kiến trúc sư ZHO phác thảo, mời hai vị xem qua."

Lục Tử Cẩn là lần đầu tiên thấy Sầm Mặc Tiêu ở trước mặt đối tác bàn chuyện làm ăn, dù là cách nói năng hay toàn bộ logic kết cấu, so với những thương nhân mà Lục Tử Cẩn từng gặp, Sầm Mặc Tiêu đều vượt trội hơn. Thế cho nên ban đầu cô còn nghiêm túc nghe Sầm Mặc Tiêu thuyết minh phương án, về sau chỉ là say mê ngắm nhìn.

Vẻ mặt Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm vốn nghiêm túc, cuối cùng hai người liếc nhau, đều là nhu hòa cười, không biết như thế nào, nhìn đến hai người trẻ tuổi trước mặt, liền nghĩ đến chính mình năm đó.

-----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cuộc hai nhà câu thông, đây hẳn là lần đầu hai quyển sách thế giới trọng điệp.

*Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm: hai nữ chủ trong bộ truyện "Đồng học không làm yêu" (Cùng tác giả).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip