Bhtt Hoan Dem Nay Tinh Ruou Chuong 71 Chi Da O Trong Long Nguc Em Chi Con Muon Nga Di Dau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sầm Mặc Tiêu thấy Lục Tuần cơ hồ phát run, cô biết ông ta đã sắp hỏng rồi.

Cẩu nóng nảy còn nhảy tường, cô biết Lục Tử Cẩn muốn ông ta tuyệt vọng, nhưng không cần thiết bức đến cùng, không ngừng khiến ông ta từ hy vọng đến thất vọng, hao mòn nhuệ khí của ông ta, như vậy mới lại càng tốt.

Vì thế cô lười nhác cười: "Tử Cẩn, em biết chị giận ba, xả xả giận là được rồi, đừng dọa ba chị sợ."

Sau đó cô nói với Lục Tuần: "Chị ấy sao có thể liệu sự như thần biết mấy đối tác lớn của Viễn Dương đều sẽ suy sụp. Huống hồ, tập đoàn Nhất Phương Thiên Địa và Bạc Thương đồng thời xảy ra chuyện, xác suất này còn thấp hơn cả trúng số."

Sầm Mặc Tiêu nói lời thề son sắt, Lục Tử Cẩn nhanh chóng minh bạch, giả vờ không vui mà oán trách Sầm Mặc Tiêu một chút.

Lời này khiến tâm Lục Tuần vừa rơi xuống địa ngục lại được kéo về nhân gian, hắn nhìn Sầm Mặc Tiêu chằm chằm, nỗ lực duy trì bình tĩnh, không hề vòng vo với Sầm Mặc Tiêu, hạ giọng nói: "Tôi biết cô muốn giải quyết Lý Nguyên, trong tay tôi có vài thứ có thể có ích cho cô, hắn cho rằng đã xử lý sạch sẽ, nhưng tôi đều lén để lại một chút. Lần trước sở dĩ hắn chịu giúp tôi, chính là bởi vì mấy thứ này. Chẳng lẽ chuyến làm ăn này, Tiểu Sẩm tổng không động tâm sao?"

"A, phải không? Chẳng hạn như cái gì?"

Lục Tuần lấy di động ra, mở một tấm ảnh chụp, đưa cho Sầm Mặc Tiêu.

Sầm Mặc Tiêu nhìn thoáng qua, là một phần sao chép của hợp đồng, trên điều khoản viết những gì, Sầm Mặc Tiêu cũng không thấy lạ, là một hạng mục tập đoàn Thái Hòa đầu tư năm trước, chỉ là không biết vì sao Lục Tuần lại có bản hợp đồng này. Cô nhìn kỹ, lập tức phát hiện ra chỗ không thích hợp. Điều khoản hợp đồng rõ ràng không hợp lý, nếu dựa theo hợp đồng này, Thái Hòa cuối cùng trên cơ bản chính là lỗ vốn, mà rất nhiều điều mục tương đương với trăm ngàn sơ hở, đây tuyệt đối không phải sai sót mà loại công ty lớn như Thái Hòa sẽ mắc phải.

"Tiểu Sầm tổng hẳn là đã biết đến hạng mục này. Bản hợp đồng hiển nhiên không hợp lý, vì sao Thái Hòa lại ký chính thức? Hơn nữa bản hợp đồng công ty lưu trữ tuyệt đối không phải bản này, rốt cuộc cái nào là thật cái nào là giả, lại có ý nghĩa gì, cô có thể điều tra rõ."

"Đây chỉ là một phần nhỏ trong đó, trừ văn kiện được sao chép, còn có vài đoạn ghi âm, tôi nghĩ đối với Tiểu Sầm tổng thập phần hữu dụng."

Sầm Mặc Tiêu không lập tức hồi đáp, chỉ cúi đầu trầm ngâm, sau đó nhìn Lục Tử Cẩn.

Thần sắc Lục Tử Cẩn cũng có chút ngưng trọng, nhấp môi không tình nguyện lắm, sau một lúc lâu tự hỏi, cô mới thấp giọng nói: "Em tự suy xét xem có hữu dụng hay không, mặt khác, những thứ này rốt cuộc không đủ để em trả giá lớn như vậy, đi thu thập cục diện rối rắm của Viễn Dương không phải chuyện dễ."

Sầm Mặc Tiêu gật đầu, nghiêm túc nhìn Lục Tuần: "Tôi thừa nhận điều này rất hấp dẫn với tôi, nhưng vẫn không đủ để tôi mạo hiểm, thậm chí cũng có khả năng tôi cứu không nổi Viễn Dương, cho nên cứ thuận theo vận mệnh của nó đi."

Lục Tuần vui mừng quá đỗi, vội vàng gật đầu: "Được được, chỉ cần Tiểu Sầm tổng đồng ý trợ giúp, tôi nhất định sẽ đưa ra thành ý của tôi."

Sầm Mặc Tiêu cười một tiếng, có chút không tỏ ý kiến mà nhìn hắn, Lục Tuần minh bạch ý tứ của Sầm Mặc Tiêu, vội vàng nói: "Phần văn kiện này, tôi lập tức gửi cho Tiểu Sầm tổng để thể hiện lòng thành."

Sầm Mặc Tiêu gật đầu: "Tôi cũng chỉ đáp ứng ông rằng tôi sẽ suy xét, trước mắt tôi phải biết Viễn Dương có đáng giá để cứu hay không, nếu không thể vá lỗ thủng, ông nên hiểu, tôi tùy hứng cỡ nào cũng sẽ không ném tiền lung tung."

"Được, được." Nghe Sầm Mặc Tiêu nói xong, Lục Tuần có chút căng thẳng bất an, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Lúc rời đi, hắn cúi đầu thật sâu, bởi vì hắn có hy vọng, nhưng Sầm Mặc Tiêu nơi này lại không phải bảo mệnh phù tuyệt đối.

Lục Tử Cẩn nhìn ra ngoài cửa, trong mắt không có bao nhiêu cảm tình, sau một lúc lâu cô quay đầu nhìn Sầm Mặc Tiêu: "Sao đột nhiên lại nhượng bộ ông ta?"

Sầm Mặc Tiêu nhíu mày: "Quân đau thương tất chiến thắng, giặc cùng đường mạc truy, chị hẳn là hiểu, một khi hoàn toàn không có hy vọng ông ta sẽ không cố kỵ gì nữa. Nếu ông ta đem tất cả oán hận đều trút lên người chị, em sợ ông ta sẽ làm ra chuyện quá khích. Báo thù có thể từ từ, nhưng em không thể vì nhất thời mà để chị rơi vào nguy hiểm. Chờ đến khi ông ta hoàn toàn bất động, lại tuyệt tất cả hy vọng của ông ta."

Lục Tử Cẩn hơi hơi sửng sốt, cô không nghĩ nhiều như vậy. Lục Tuần là dạng người gì cô vẫn biết rõ, đúng là sẽ có loại khả năng này.

"Vậy em cũng phải cẩn thận, trong khoảng thời gian này sắp xếp vệ sĩ làm phòng vệ cho tốt. Chị không lo lắng ba chị, ông ta không dám xuống tay với em, chủ yếu là hiện giờ quan hệ giữa chúng ta cơ bản đã rõ ràng, chị sợ Lý Nguyên sẽ bí quá hoá liều." Vừa rồi lời Sầm Mặc Tiêu nói đã nhắc nhở cô, nghĩ đến Lý Nguyên, cô có chút lo lắng.

Hơn nữa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Lục Tử Cẩn vừa nói xong liền nhận được cuộc gọi từ Lý Nguyên, cô ra dấu với Sầm Mặc Tiêu, sau đó mới nhận điện thoại.

Bên kia không có thanh âm, chỉ có hô hấp trầm thấp áp lực, giống như đè nén một tầng tâm sự.

"Em quyết định đứng ở bên Mặc Tiêu đúng không?" Rốt cuộc không hề lá mặt lá trái, hắn liền đi thẳng vào vấn đề.

Lục Tử Cẩn khẽ cười một tiếng: "Sao nói như vậy? Tôi là vợ em ấy, chuyện này không phải khi trước các người thúc đẩy sao?"

Lý Nguyên hít vào một hơi: "Em là vợ nó, nó cũng coi em là vợ sao? Em thật sự cho rằng nó sẽ thích em, cho em những thứ em muốn?"

Ánh mắt Lục Tử Cẩn tối lại, thấp giọng nói: "Vậy thì em ấy cũng không đến mức sẽ đột nhiên lật lọng, sau khi tôi vất vả tính kế hết thảy, đột nhiên trở mặt ra tay cứu Viễn Dương."

Lý Nguyên vốn dĩ có chút tức muốn hộc máu, nghe xong câu này tức khắc sửng sốt, hạ giọng nói: "Anh chỉ là bất đắc dĩ, tạm thời bị ông ta lấy vài thứ khống chế, rất nhanh anh liền có thể giải quyết. Em xem hiện giờ ai cũng không cứu được Viễn Dương, anh cũng vì thế mà trả giá đại giới, cũng coi như đền bù cho em. Hơn nữa, tuy rằng Viễn Dương sẽ phá sản, nhưng anh có thể từ đó tranh thủ nhiều lợi ích cho em, làm cho em trở thành người chiến thắng duy nhất. Anh nhớ rõ bộ phận thiết kế của Viễn Dương không tồi, em là giám đốc thiết kế, nhóm người kia đều là em dẫn dắt, anh có thể bỏ vốn giúp em giữ lại đoàn đội, thành lập công ty riêng. Thái Hòa sẽ vì em cung cấp tài nguyên tốt nhất, giúp em phát triển."

Lục Tử Cẩn nhìn Sầm Mặc Tiêu, tiếp tục nói: "Tôi đối với anh có giá trị lợi dụng gì? Anh vẫn luôn không nói thật, làm sao tôi có thể tin tưởng anh?"

Ngón tay Lý Nguyên nhẹ nhàng điểm trên bàn, trong mắt lúc sáng lúc tối, cả người có vẻ hết sức tối tăm. Mới hôm qua, Lý Khải Thắng lại cùng hắn nói chuyện thật lâu, trong từng câu từng chữ đã vô cùng đau đớn lại ảo não, nói cái gì thực xin lỗi hắn, sẽ bồi thường hắn đầy đủ, không cần tranh với Sầm Mặc Tiêu, chính là cuối cùng bảo hắn trao lại quyền điều hành công ty cho Sầm Mặc Tiêu!

Thái Hòa phát triển đến hôm nay, Sầm Mặc Tiêu một phân sức lực cũng chưa bỏ ra, chỉ bởi vì cô họ Sầm, là con gái chính thức của Lý Khải Thắng, cô liền có thể ngồi lên 28% cổ phần! Hiện giờ Sầm Mặc Tiêu đã sinh ra cảnh giác với hắn, thậm chí chán ghét hắn tới cực độ, vì sao Lý Khải Thắng còn ở kia ba phải!

Lý Khải Thắng ngay cả cái ghế chủ tịch đều bị quản chế bởi Sầm Khang Hồng, cũng chỉ là con rối trong tay cha vợ, chỉ cần Sầm Mặc Tiêu muốn, cô thậm chí có thể ngồi lên vị trí của Lý Khải Thắng, càng không cần nhắc đến vị trí của hắn.

Hắn làm việc không quản ngày đêm, nhưng kết cục cũng chỉ là con kiến so với Sầm Mặc Tiêu.

Hắn hận Sầm Mặc Tiêu, cực kỳ hận! Người này không nên tồn tại!

"Nó sẽ rất nhanh không còn tồn tại trên đời này, em cảm thấy ba anh, còn có ông ngoại, sẽ cho em bao nhiêu tài sản?" Ánh mắt Lý Nguyên nảy sinh ác độc, đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Lục Tử Cẩn cảm thấy cả người rét run, một cổ hàn ý nảy lên trong lòng, biểu tình có chút đình trệ, hô hấp đều ngưng lại: "Anh có ý gì?"

"Em hẳn đã biết thân thể Sầm Mặc Tiêu suy sụp, hai tháng qua đã phát bệnh rất nhiều lần, đúng không?"

Lục Tử Cẩn sửng sốt: "Ai nói?"

Lý Nguyên không trả lời chính diện: "Em không cần quan tâm vì sao anh biết được, cho dù che giấu tốt thì cũng có thời điểm gió lùa. Đây chỉ là một cái dấu hiệu, nó sẽ không gượng được bao lâu nữa, đây là vận mệnh của nó."

Lục Tử Cẩn nhanh chóng phản ứng lại, lúc trước Sầm Mặc Tiêu đích xác đã phát bệnh vài lần, nhưng sau khi hai người ở bên nhau, Sầm Mặc Tiêu cơ bản không xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng, trải qua điều trị của bác sĩ Trang, đã hồi phục rất khá.

Cho nên tin tức này hẳn là Lưu tẩu dựa vào yêu cầu của các cô truyền đi, Lưu tẩu bị phát hiện còn chưa đến một tháng, Lý Nguyên lúc đó dĩ nhiên không nhận ra được khác thường.

"Nếu cô ấy không tranh được với anh, anh đặt tâm tư trên người tôi, chẳng phải càng lãng phí thời gian sao?"

Lý Nguyên cười nhẹ: "Anh không lừa em, anh cảm thấy chúng ta rất hợp. Thậm chí anh không ngại em đã kết hôn cùng Mặc Tiêu, chỉ cần Mặc Tiêu chết, anh nghĩ chúng ta ở bên nhau chính là cường cường liên hợp, sẽ tạo nên thần thoại ở giới thương nhân Trường Thanh."

Sắc mặt Lục Tử Cẩn trầm xuống, biểu tình không chút nào che giấu chán ghét, thật đủ ghê tởm.

Sầm Mặc Tiêu càng là cả người tản ra khí lạnh, tức giận đến há mồm liền phải dỗi, Lục Tử Cẩn nhanh tay che miệng cô lại, ánh mắt năn nỉ cô.

Sầm Mặc Tiêu tức giận đến ngực cũng phập phồng, sau một lúc lâu nhịn xuống, sau đó quay đầu tránh ra, cắn răng không tiếng động nói: Thật không biết xấu hổ!

"Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân, anh cần em hỗ trợ, Mặc Tiêu trên danh nghĩa có 18% cổ phần nên hoàn trả cho ba anh, nhưng bởi vì ông ngoại can thiệp, rốt cuộc chúng ta không thể thu hồi. Anh cần em giúp anh lấy về 18% cổ phần kia." Lần đầu tiên Lý Nguyên nói ra lời này, xem ra hắn đích xác đang nóng nảy.

"Lý tổng cùng tôi nói chuyện ba lần, mỗi một lần mục đích đều càng thêm minh xác, khi trước để tôi theo dõi cô ấy uống thuốc, nhìn hướng đi của cô ấy là vì cái gì? Cô ấy không uống thuốc ngược lại càng tốt cho anh đi?" Lục Tử Cẩn đã sớm mở ghi âm, an tĩnh chờ.

Lý Nguyên nở nụ cười: "Không có gì, khi đó chính là quan tâm nó, anh vốn cũng không gấp như vậy, nhưng nếu nó vẫn cố chấp, vậy anh liền xuống tay trước."

Lục Tử Cẩn khóe miệng xốc xốc, lấy di động ra xa, nhỏ giọng nói: "Thật không biết xấu hổ."

Thanh âm cô mơ hồ không rõ, Lý Nguyên không nghe rõ, theo bản năng hỏi câu: "Em nói gì?"

Mắt Sầm Mặc Tiêu sáng lên, chỉ thua cái đèn pha, lập tức cao giọng nói: "Chị ấy nói anh thật không biết xấu hổ!"

Lục Tử Cẩn thấy cô mở miệng liền biết không tốt, che di động lại rồi nhanh chóng dập máy, sau đó cắn răng nhìn đầu sỏ gây tội trước mắt.

Sầm Mặc Tiêu rốt cuộc có thể tự do phát huy, nhíu mày cáo trạng trước.

"Hắn đều nói như vậy, chị còn không tức giận, còn để em chịu đựng? Ý hắn chính là chờ em chết đi, hắn liền cưới chị, nói hắn không biết xấu hổ đã quá nhẹ nhàng, thứ gì! Hắn rốt cuộc dựa vào cái gì mà tự tin như cậy, không ngại chị đã kết hôn? Em...... Em phi!"

Cô đại khái là tức hỏng rồi, đều tìm không được từ ngữ để hình dung, sau đó làm ra một động tác vô cùng không phù hợp hình tượng của cô, khiến Lục Tử Cẩn không nhịn được cười.

"Chị không phải nói em không nên tức giận, hắn chính là thứ...... Hắn thật là không biết xấu hổ! Ghê tởm làm chị hết muốn ăn, chị lúc ấy liền muốn một hơi mắng hắn không biết chính mình họ Lý! Ngay cả khi hắn có chết bên ngoài biến thành bộ xương khô, em cũng sẽ sống tốt. Nhưng em đã nói còn chưa thể trực tiếp cùng hắn xé mặt, vừa rồi em như vậy, hắn trăm phần trăm biết chị không thể ngả về phía hắn nữa, chị sợ hắn thẹn quá thành giận......"

"Chị đương nhiên không có khả năng ngả về phía hắn, chị đã ở trong lòng ngực em, chị còn muốn ngả đi đâu?"

Đúng lý hợp tình còn tức giận bất bình.

Lục Tử Cẩn: "...."

Luyến ái não Tiểu Sầm tổng, câu thông không nổi.

---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là tạc mao Sầm dỗi dỗi.

Nghe được Lý Nguyên thông đồng tức phụ cô, dỗi dỗi liền tạc.

Nghe được Lý Nguyên khi dễ tức phụ cô, bạch bạch liền tạc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip