Chương 93: Công chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lục Tử Cẩn không có trách cô, Sầm Mặc Tiêu nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật hai người đều vô cùng nhẹ nhõm. Cuối cùng các cô đã đem bí mật chôn sâu tận đáy lòng đưa ra ánh sáng, giữa hai người không còn gì ngăn cách.

Một chuyện kinh thế hãi tục như vậy, cư nhiên có thể bộc lộ với đối phương một cách dễ dàng, loại tín nhiệm này đã là trọn vẹn.

Sáng sớm hôm sau Lục Tử Cẩn từ bệnh viện đi thẳng tới Thái Hòa, đi cùng cô còn có Vạn Duy Nhất.

Lần này bầu không khí tại đại hội cổ đông thập phần ngưng trọng, Lục Tử Cẩn vừa bước vào liền quét mắt một vòng phòng họp, những cổ đông mà cô đã từng tiếp xúc đều hướng về phía cô gật đầu chào, những người khác đều chỉ là mặt vô biểu tình nhìn Lục Tử Cẩn.

Mà trong đó người có cảm xúc dao động lớn nhất chính là Lý Khải Thắng, hắn hận cực kỳ bởi vì cô đã có được tất cả cổ phần của Sầm Mặc Tiêu, lập tức lạnh lùng nói: "Cô tới làm gì, cô có tư cách gì mà tới đây?"

Lục Tử Cẩn hoàn toàn phớt lờ hắn, lập tức mang theo Vạn Duy Nhất ngồi xuống chiếc ghế trống trong phòng họp, sau đó bảo Vạn Duy Nhất lấy ra văn kiện, bày ở giữa bàn hội nghị.

Khi Lý Khải Thắng đưa tay lấy đi qua xem xét, cô nhàn nhạt nói: "Bởi vì Lý Nguyên, tổng giám đốc tiền nhiệm của Thái Hòa phát rồ, tiểu Sầm tổng vẫn đang ở bệnh viện điều trị, không thể tham dự đại hội cổ đông hôm nay. Với tư cách là phu nhân của cô ấy, cô ấy đã toàn quyền ủy thác cho tôi. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã tích cực trao đổi cùng các vị cổ đông, tôi nghĩ cuộc họp có thể tiến hành như dự định rồi."

Trong khi những người khác đang xem giấy ủy quyền, cô lại giơ tay lấy ra một chồng tư liệu.

"Đây là giấy xác nhận quyền sở hữu cổ phần, tính đến thời điểm hiện tại, Sầm Mặc Tiêu vợ tôi nắm giữ 38% cổ phần Thái Hòa, là cổ đông lớn nhất của công ty, cô ấy có quyền giám sát và kiểm soát tuyệt đối các hoạt động của Thái Hòa, vì vậy cô ấy muốn gia nhập hội đồng quản trị, các vị hẳn là không có dị nghị."

Lời này vừa ra, toàn trường yên tĩnh không tiếng động, Lục Tử Cẩn cũng không để ý, nói với các cổ đông: "Dựa theo quy trình bình thường, mời các vị tiến hành đầu phiếu biểu quyết."

Dựa theo nguyên tắc, cổ đông muốn trở thành đổng sự phải được Hội đồng quản trị biểu quyết thông qua. Lục Tử Cẩn nói xong, thực nhanh có người nhấc tay, Lý Khải Thắng tự nhiên sẽ không đồng ý, mấy cổ đông cùng trận doanh với hắn đương nhiên cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng cuối cùng biểu quyết xuống dưới, như cũ vượt qua một nửa. Sầm Mặc Tiêu ở Thái Hòa kỳ thật cũng không có nền tảng cùng cơ sở. Nhưng bọn họ cũng đều biết Sầm Khang Hồng coi trọng Sầm Mặc Tiêu, sau lưng cô có ZHO Trí Hòa, chỉ riêng việc này cũng đủ khiến cho phần lớn cổ đông đặt kỳ vọng vào cô, cho nên chuyện Sầm Mặc Tiêu trở thành đổng sự Thái Hòa không có gì phải bàn cãi.

Tại hội nghị, Lục Tử Cẩn với tư cách đại diện 38% cổ phần, đưa ra một ít ý kiến. Tình hình Thái Hòa bây giờ cũng không tốt lắm, nhiều lãnh đạo cấp cao bị bắt, người đứng đầu là Lý Nguyên đã thân hãm dư luận lốc xoáy, Sầm Mặc Tiêu cùng Lý Nguyên tranh đấu, kết quả Sầm Mặc Tiêu trở thành tân đổng sự Thái Hòa, còn Lý Nguyên bị bắt, chuyện này đối Thái Hoà có đả kích rất lớn.

Đồng thời trên tay Lý Nguyên cũng không sạch sẽ, làm cho rất nhiều hạng mục hiện tại của Thái Hòa đều bị cưỡng chế đình chỉ tiếp thu điều tra, giá cổ phiếu rớt thảm, lúc này bọn họ mới đồng ý để Sầm Mặc Tiêu tiến vào. Phần lớn cũng chỉ mong cô nhờ Sầm lão ra tay giúp Thái Hòa một phen.

"Bởi vì hành vi của Lý Nguyên, danh dự Thái Hòa bị tổn tại nghiêm trọng, đây đã là sự thật không thể tranh cãi. Việc cấp bách chính là phải truyền tin ra ngoại giới, Thái Hoà vẫn là một công ty tuân thủ luật pháp, bất kỳ ai lạm dụng chức quyền vi phạm pháp luật, công ty đều sẽ chủ động phối hợp điều tra. Đến nỗi tổn thất, cũng chỉ là nhất thời, phương diện này làm xã giao tốt, thái độ nhất định được chỉnh đốn. Có ZHO Trí Hòa ở sau lưng làm điểm tựa, chúng ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Mặt khác Lý Nguyên bị bắt, thực mau có một số người cũng phải trả giá theo hắn, vì vậy hãy tự giải quyết cho tốt. Tôi biết, các vị không có tín nhiệm đối với một đổng sự đột nhiên xuất hiện như tôi, nhưng có một điều chúng ta hẳn là đạt thành chung nhận thức, chỉ khi Thái Hòa tốt, các vị mới tốt."

Cô nói không nhẹ không nặng, đã là cho bọn hắn một viên thuốc an thần, cũng đánh đến một vài người không an phận.

Nói xong cô nhìn Lý Khải Thắng, trong mắt không hề có độ ấm. Trước mắt tiến Thái Hòa chỉ là bước đầu tiên, tuy rằng Sầm Mặc Tiêu là cổ đông lớn nhất, nhưng chủ tịch vẫn là Lý Khải Thắng, Sầm Mặc Tiêu vẫn không có biện pháp trực tiếp quản lý Thái Hòa, chỉ có thể tiến hành giám sát thông qua hội đồng quản trị.

Bởi vì các cô không có căn cơ, trong thời gian ngắn không thể mượn sức những đổng sự khác, cho nên việc cấp bách là yêu cầu Lý Khải Thắng thay đổi pháp nhân.

Trước mắt Lý Nguyên xuống đài, chức tổng giám đốc tạm do Lý Khải Thắng kiêm nhiệm, nhưng hội đồng quản trị đã mất lòng tin vào Lý Khải Thắng, chuẩn bị một lần nữa bầu tổng tài mới.

Tại hội nghị tương tác, phó chủ tịch Thái Hòa liền đưa ra vấn đề này, sắc mặt Lý Khải Thắng liền trở nên rất khó coi, hắn nhịn không được mở miệng nói: "Tôi là chủ tịch của công ty, vẫn có được quyền khống chế công ty, cho dù cổ phần trước mắt không phải nhiều nhất, nhưng Sầm Mặc Tiêu là con gái tôi, mong rằng các vị hiểu rõ."

Phó chủ tịch vẻ mặt châm biếm, buông tay: "Vậy con gái ngài vì sao lại muốn gia nhập hội đồng quản trị, mà không ủy quyền cổ phần cho ngài? Hơn nữa hình như Lý đổng đã quên, hai người con của ngài tranh giành gia sản, làm đến công ty danh dự quét rác, nguy cơ thật mạnh, ngài không thể thoái thác tội của mình. Tôi không cảm thấy việc bầu tổng tài mới có vấn đề gì, tôi đã thương lượng cùng các vị đổng sự, ba ngày sau đại hội lại một lần nữa triệu khai, đầu phiếu bầu chọn."

Lục Tử Cẩn ở một bên ngồi nhìn Lý Khải Thắng bị phó chủ tịch qua mặt, thực hiển nhiên bọn họ có xích mích. Cô vui xem Lý Khải Thắng bị chê cười, nhưng đồng thời cũng biết đến tay phó chủ tịch kia, hắn là một người dã tâm bừng bừng, lúc trước bởi vì hắn làm khó dễ Lý Khải Thắng, cho nên Sầm Mặc Tiêu mới ủy quyền cổ phần cho Lý Khải Thắng, đồng thời vừa rồi hắn cũng không hề giơ tay ủng hộ cô.

Suy xét chuyện chính mình, lúc này Lục Tử Cẩn cũng không đưa ra ý kiến, liền nhìn hai phái tranh chấp. Tuy rằng cô còn không có tham dự quản lý sự vụ Thái Hòa, nhưng chuyện nội bộ công ty cô đều nắm rõ ràng.

Đại hội cổ đông kết thúc, Lục Tử Cẩn cùng vài vị đại cổ đông nhất nhất bắt tay. Lúc đến phiên phó chủ tịch, đối phương đánh giá Lục Tử Cẩn, cười nói: "Chúc mừng tân đổng sự, quả nhiên là người trẻ tuổi, có dũng cảm có bốc đồng."

Lời này nhìn như tán dương nhưng lại mang theo ý mỉa mai, Lục Tử Cẩn không chút nào yếu thế: "Không dũng cảm, hôm nay chẳng phải đã bị cự tuyệt ngoài cửa."

Hắn cười ha ha, sau đó lấy cớ bận rộn, nhanh chóng liền rời đi.

Lục Tử Cẩn nhìn Lý Khải Thắng vẻ mặt lãnh giận, đi thẳng vào vấn đề nói: "Ông không cần phát giận với tôi, không có ý nghĩa. Tôi hôm nay đến tham dự đại hội cổ đông, chính là muốn nói với ông một câu, mau chóng phối hợp chọn ra pháp nhân mới."

Lý Khải Thắng sắc mặt biến đổi, sau đó giận tím mặt: "Thái Hòa là của tôi, là một tay tôi gầy dựng, ai cũng đều đừng nghĩ muốn chiếm đoạt. Cô cho rằng mình là ai, cô bảo tôi chuyển nhượng, tôi phải chuyển nhượng?"

"Tôi chỉ thông báo cho ông biết, không phải cùng ông thương lượng. Chẳng qua Thái Hòa được gầy dựng thế nào, ông hẳn rất rõ ràng, vô luận ông nỗ lực cỡ nào, ông là dựa vào Sầm gia làm giàu, đây là sự thật vĩnh viễn xóa không được. Mẹ của A Tiêu rốt cuộc chết như thế nào, Lý Khải Thắng, ông nên biết rõ hơn ai hết."

Lý Khải Thắng sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó có chút nói lắp: "Cô nói bậy gì đó! Liền vì bá chiếm Thái Hòa, cô dám tùy tiện nói ra những lời ngậm máu phun người này sao?"

"Ngậm máu phun người? Trước đây ông tìm được mẹ con người kia, dàn dựng chuyện ông ngoại có con riêng, ông cho rằng thiên y vô phùng sao? Người con riêng kia chúng tôi đã tìm được rồi, còn có em gái của người mẹ kia, ông không biết rồi, bà ấy đi theo chị gái mình trộm gặp ông, chính là nhớ rõ ngày đó ông bày kế, vu hãm ông ngoại có con riêng." Lục Tử Cẩn càng nói càng phẫn nộ, ngữ khí càng ngày càng lạnh.

"Còn có, mẹ của A Tiêu năm đó bị tai nạn xe, ông cho rằng chính mình thật sự làm mọi thứ kín kẽ sao? Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, từ bỏ Thái Hòa, tránh xa A Tiêu, ông còn có thể sống sót. Nếu ông chấp mê bất ngộ, một khi để ông ngoại biết là ông hại chết mẹ A Tiêu, ông cảm thấy ông ngoại sẽ xử lý ông thế nào? Chỉ sợ muốn sống không được muốn chết không xong."

Lý Khải Thắng cả người phát run, mặt xám như tro, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước, ngã ngồi trên ghế.

Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu đỏ mắt nhìn Lục Tử Cẩn, run rẩy nói: "Mặc Tiêu...... Mặc Tiêu đã biết hết."

Trong mắt Lục Tử Cẩn tràn đầy khổ sở, cô cắn chặt răng: "Dáng vẻ này của ông quả thực làm người ta cảm thấy ghê tởm, em ấy cái gì cũng biết! Ông nên hiểu em ấy trọng tình thân đến mức nào, giữ lại đồ vật của mẹ, cố chấp không cho người khác chạm vào, không dám nhìn tới, bởi vì em ấy vẫn luôn cảm thấy là chính mình hại chết mẹ! Nhưng cư nhiên là ông, biết được cha mình hại chết mẹ mình, ông có thể nghĩ em ấy tuyệt vọng đến mức nào? Lý Khải Thắng, ông quả thực chính là một tên cặn bã!"

Lục Tử Cẩn thực táo bạo, nhìn đến Lý Khải Thắng cô liền đau lòng Sầm Mặc Tiêu, thế cho nên lý trí khắc chế đều gặp quỷ.

"Tôi không nghĩ tốn nhiều miệng lưỡi, chính ông suy xét đi. Ba ngày sau liền triệu khai hội đồng quản trị, tay phó chủ tịch kia muốn cái gì, ông hẳn là rất rõ ràng, rốt cuộc là giao Thái Hòa cho hắn hay A Tiêu, chính ông quyết định." Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Lục Tử Cẩn mấy ngày nay rất bận, ban ngày liên tục mở họp xem tư liệu, xem xét các loại báo biểu, buổi tối rất muộn cô mới đến bồi Sầm Mặc Tiêu. Để một mình Sầm Mặc Tiêu đợi ở bệnh viện đích xác thực nhàm chán, Lục Tử Cẩn sợ cô buồn hỏng rồi.

Sầm Mặc Tiêu biết Lục Tử Cẩn vất vả, trước còn dán cô làm nũng, hai ngày này cũng thực ngoan. Dặn dò người làm trong nhà đi chợ mua đồ Lục Tử Cẩn thích ăn, bồi bổ cho Lục Tử Cẩn.

Hôm nay trở về ăn cơm, nhìn đến tôm càng xanh trên bàn, Lục Tử Cẩn nhíu mày: "Như thế nào có tôm, chị dặn dò trong bếp không được làm tôm, không phải em ăn vụng chứ?"

Từng có tiền sử, Sầm Mặc Tiêu lập tức bị hoài nghi, Lục Tử Cẩn nhìn cô chằm chằm, vội vàng đi nhìn cổ và cánh tay của cô, sợ phát ban.

Sầm Mặc Tiêu bất đắc dĩ: "Em tùy tiện như vậy sao?"

Lục Tử Cẩn vẻ mặt hoài nghi, làm Sầm Mặc Tiêu có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi.

"Cũng không biết là ai ăn vụng hai con tôm càng, ngứa đến tàn nhẫn, vẫn là chị bôi thuốc cào ngứa cho em đấy." Nghĩ đến chuyện cũ, Lục Tử Cẩn vừa buồn cười vừa oán trách. Lúc ấy chính mình vừa mới động tâm với Sầm Mặc Tiêu, một lần tiếp xúc thân mật kia, làm cô hiện tại đều nhớ rất rõ ràng.

"Em thật sự không ăn vụng, gần đây chị rất vất vả. Em biết chị thích ăn tôm, chính vì em dị ứng tôm nên chị chưa từng làm, em mới để a di đi mua chút về, làm cho riêng chị ăn."

Sầm Mặc Tiêu nói nghiêm túc, Lục Tử Cẩn nghe xong trong lòng ấm áp, rồi lại cười nói: "Kỳ thật cũng không phải là chị thích ăn tôm."

Thấy Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, cô tiếp tục nói: "Lúc ấy đi ra ngoài mua đồ ăn, bất tri bất giác lấy đều là đồ em thích ăn, chị liền cảm thấy thật thiệt thòi cho chính mình, lại nhớ tới em không thể ăn tôm, cho nên chị liền mua chút tôm về."

Sầm Mặc Tiêu nghẹn cười chu miệng: "Hoá ra chị chính là cố ý chọc em thèm."

Lục Tử Cẩn bật cười: "Kết quả thật sự gặp được em đồ quỷ tham ăn, rốt cuộc vẫn là khiến chị đau lòng."

Nhắc tới thời gian hai người đã từng không minh bạch tâm ý, hai người đều cảm thấy thú vị, lại cảm thấy duyên phận kỳ diệu.

"Thái Hòa bên kia thế nào? Tay phó chủ tịch kia có làm khó dễ chị không, còn có ba em?" Nhắc tới Lý Khải Thắng, Sầm Mặc Tiêu tâm tình liền không thoải mái. Lục Tử Cẩn thu ý cười, cùng cô hội báo công tác.

"Trước mắt bọn họ không có biện pháp chèn ép chị, chỉ là muốn bắt được quyền khống chế Thái Hòa, yêu cầu lấy được thân phận pháp nhân, chuyện này cần ba em phối hợp."

Sầm Mặc Tiêu gật đầu: "Sợ rằng ông ấy không chịu."

Cô vừa nói xong, điện thoại Lục Tử Cẩn đổ chuông, bên kia nam nhân suy sụp thanh âm vang lên: "Tôi có thể đồng ý cho Mặc Tiêu làm chủ tịch, nhưng đổi lại, cô đừng tra tấn Lý Nguyên nữa, hắn làm cái gì đều có pháp luật trừng phạt, hắn hiện tại đã là phế nhân, đừng lại đối phó hắn, được không?"

Lục Tử Cẩn liếc nhìn tiểu công chúa nhà mình, trong mắt em ấy lại có khổ sở. Cô hít vào một hơi: "Được, tôi đồng ý với ông, tôi sẽ không làm gì hắn."

"Ngày mai tôi sẽ chuyển giao con dấu cho cô, giấy chuyển nhượng tôi cũng đã làm xong."

Nói xong cả người hắn phảng phất trút được gánh nặng, nhanh chóng treo điện thoại.

"Chị liền đáp ứng ông ấy sảng khoái như vậy?" Sầm Mặc Tiêu có chút kỳ quái.

"Ừm, chị đáp ứng rồi, chẳng qua ông ngoại có đáp ứng hay không, chị không làm chủ được." Thậm chí là chuyện Lý Khải Thắng hại mẹ của A Tiêu, cô không nói cho Sầm Khang Hồng, không đại biểu lão gia tử không tra ra được. Ông ta tự tạo nghiệt, cô không cần lại thương hại ông ta.

Ở đại hội đổng sự, Phó chủ tịch liên hợp cùng sáu vị đổng sự khác, đã miễn nhiệm Lý Khải Thắng khỏi ghế chủ tịch với 2/3 số phiếu, và đề cử chính mình vào chức vụ chủ tịch và tổng giám đốc.

Sau đó ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng, Lục Tử Cẩn đem pháp nhân đại biểu tư liệu đưa qua, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt: "Thân là công ty pháp nhân, lại là công ty đệ nhất đại cổ đông, Sầm đổng sự có được quyền phát biểu tuyệt đối, dựa theo quy định, chức chủ tịch Thái Hòa và tổng giám đốc tự nhiên là do cô ấy đảm nhiệm, các vị hẳn là không có dị nghị khác."

Rốt cuộc công việc công ty cuối cùng đều cần pháp nhân ký tên đóng dấu, cho dù cổ phần lại nhiều, trừ phi dời đi pháp nhân, bằng không chỉ có thể gián tiếp thao tác công ty.

Lý Khải Thắng mất đi địa vị chủ đạo, thân phận pháp nhân của hắn sớm hay muộn sẽ thay đổi, giao cho Sầm Mặc Tiêu là lựa chọn duy nhất của hắn.

-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip