Chương 56: Chị hôn hôn em sẽ không đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lục Tử Cẩn dưới chân không chút do dự lập tức tránh ra, không ngờ được là cô sẽ tránh, Lục Tuần ra lực quá lớn không kịp thu lại, lảo đảo đi về phía trước một bước đỡ cái bàn mới đứng vững, cho dù không té ngã, chính là cảm thấy có chút mất mặt, càng vặn vẹo nói: "Mày cư nhiên dám tránh!"

Lục Tử Cẩn cười một tiếng: "Ông dám đánh vì sao tôi không dám tránh, vì ông là ba tôi sao?"

"Mày còn biết tao là ba mày! Tao đem mày từ cái thôn nghèo kia ra, bồi dưỡng mày bao nhiêu năm! Không có tao, mày hiện tại chính là một đứa nhà quê, ngay cả đại học cũng không thể học, còn muốn ở Viễn Dương ngồi lên vị trí này, liên hợp với người ngoài phá nát công ty tao?"

Lục Tuần cơ hồ hoàn toàn bùng nổ cuồng loạn mà quát, cũng không thèm để ý bên ngoài còn có một đám nhân viên.

Trong lòng Lục Tử Cẩn không diễn tả được là tư vị gì, đã từng đau khổ quá nhiều, cho nên giờ phút này ngược lại vô cùng thoải mái, cho dù có chút bi ai cũng không ảnh hưởng đến việc cô bỏ được tảng đá lớn trong lòng.

"Quả nhiên là ông nghĩ như vậy, ông đối xử tôi như thế cũng không có gì lạ. Vậy xin hỏi Lục tiên sinh, trước khi ông kết hôn cùng người khác, còn lừa gạt mẹ tôi sinh con cho ông, là tôi cầu ông sao?" Lục Tử Cẩn ngữ tốc rất nhanh, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

"Huống hồ, ông bồi dưỡng tôi là có mục đích, trước sau chỉ muốn cướp đoạt công sức của tôi, lợi dụng tôi, tất cả những gì tôi làm ông đều không biết xấu hổ mà cấp cho Lục Tuyết, bởi vì tôi chỉ là đứa con riêng, ông đối tôi như vậy là tận tình tận nghĩa rồi, đúng không?"

Lục Tử Cẩn nói một phen làm Lục Tuần á khẩu không trả lời được, hắn khủng hoảng phát hiện chính mình đã sớm bị Lục Tử Cẩn nhìn thấu, mỗi câu, mỗi chữ của cô đều chọc vào chỗ đau của hắn. Hoảng loạn qua đi, hắn chính là thẹn quá hoá giận: "Mày nói hươu nói vượn cái gì! Tao thế mà lại không biết mày nghĩ như vậy, quả nhiên là con riêng, tao đây chỉ dưỡng ra bạch nhãn lang, liền không nên trông cậy vào......"

"Là không nên trông cậy vào, một đứa con riêng thì có cái gì tốt, đáng tiếc tôi nhận thức đã quá muộn, bị bộ mặt dối trá của ông che mắt lâu như vậy." Trong lòng Lục Tử Cẩn tích góp hai đời oán hận, đối với Lục Tuần một chút cảm kích tình thân đã sớm bị Lục Tuyết cùng ông ta đâm chết ở đời trước làm cho tan thành mây khói, cô không nợ Lục Tuần.

Lục Tuần tức giận đến mức cả người phát run lên, hắn cơ hồ đánh mất lý trí, Lục Tử Cẩn ở bên Sầm Mặc Tiêu liền lớn gan đến mức này, một phen lời nói đủ để đem Lục Tuần đang sống sờ sờ tức chết.

Hắn cầm di động hung hăng ném về phía Lục Tử Cẩn, Lục Tử Cẩn nhẹ nhàng tránh đi. Sau đó là tài liệu, con chuột, cái ly trong văn phòng lách cách lanh canh một mảnh hỗn độn bị hắn ném, bên ngoài người xem náo nhiệt cũng bị dọa sợ rồi, vội vàng mở cửa muốn cản Lục Tuần, Cam Vi vừa ló đầu vào đã bị đồ vật gì đó bay tới, thiếu chút nữa u đầu mẻ trán.

Lục Tuần thậm chí tê thanh rống lên: "Mày rời ngay khỏi Viễn Dương, một phân một hào đều không còn, muốn 18% cổ phần, nằm mơ đi!"

Lục Tử Cẩn không nhanh không chậm thu thập túi xách, khóe miệng lãnh trào ý cười: "Nếu là lúc trước tôi đại khái cầu mà không được, nhưng thực bất hạnh, có kẻ không chê náo nhiệt, một hai phải khiến tôi và ông khai chiến, hơn nữa lợi thế vẫn là hấp dẫn như vậy, có lẽ tôi sẽ suy xét."

Lục Tuần gầm rú lên, bởi vì không biết nên làm sao để phát tiết lửa giận, chỉ có thể la hét thoạt nhìn có chút điên cuồng.

Lục Tử Cẩn thực chán ghét dáng vẻ này của ông ta, rồi lại cảm thấy sảng khoái, cầm lấy túi sách mở cửa liền chuẩn bị đi, kết quả vừa mở cửa liền thấy được người lúc này vốn nên ở nhà.

"Mặc Tiêu?" Lục Tử Cẩn có chút kinh ngạc, mà ngay lúc cô tạm dừng, Lục Tuần lại nắm lên ống đựng bút trên bàn ném thẳng vào đầu cô.

Sầm Mặc Tiêu còn chưa kịp nói chuyện, sắc mặt khẽ biến, lập tức giơ tay bảo vệ gáy Lục Tử Cẩn, nhanh chóng ôm cô tránh sang một bên. Ống đựng bút bay tới, nện vào trên tường phanh một tiếng, bút bay đầy đất, đám người bên ngoài sợ tới mức run run.

Sầm Mặc Tiêu chau mày, nhanh chóng kéo Lục Tử Cẩn qua cẩn thận xem xét: "Ông ta đánh chị sao? Bị thương chỗ nào?"

Lục Tử Cẩn nguyên bản cả mặt lạnh nhạt, giờ phút này thấy được Sầm Mặc Tiêu sắc mặt tức khắc hòa hoãn, nhẹ giọng nói: "Sao em lại tới đây?"

Sầm Mặc Tiêu nhìn Lục Tuần đang đi ra, cười lạnh nói: "Tới tìm chị có việc, không ngờ, vậy mà có thể gặp được Lục đổng nổi điên."

"Sầm tiểu thư, đây là Viễn Dương, cô tốt nhất thu hồi dáng vẻ Sầm gia đại tiểu thư cao cao tại thượng, cô không có tư cách ở địa bàn của tôi giương oai, đều đi hết cho tôi!"

"Khó được thấy được mặt này của Lục đổng, tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng so với trước đây sốt sắng nịnh nọt còn tốt hơn. Chỉ là, nơi này cuối cùng sẽ là địa bàn của ai, cũng không chắc được. Nghe nói cổ phiếu Viễn Dương đại ngã, phần lớn cổ phiếu đều ném ra ngoài, không biết chừng sắp tới ai mới là chủ tịch công ty."

Sau đó cô nhìn Lục Tử Cẩn: "Đi thôi, em có việc muốn nói với chị."

So với ôn nhu bảo hộ Lục Tử Cẩn vừa rồi, giờ phút này Sầm Mặc Tiêu liền có chút lãnh đạm, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.

Lục Tử Cẩn lập tức đi theo cô, ở phía sau Lục Tuần không quên buông lời hung ác: "Lục Tử Cẩn, đừng tưởng rằng rời Viễn Dương liền tìm được nơi khác dung thân, tao bảo đảm bất động sản toàn thành không nơi nào dám chứa mày!"

Nhưng bước chân Lục Tử Cẩn cũng chưa dừng lại.

Sầm Mặc Tiêu vừa đi mấy bước cũng nghe thấy, rất muốn quay lại tranh luận cùng hắn, nhưng cô không thể không suy xét đến cảm thụ của Lục Tử Cẩn. Chuyện khu đất P107 cô ra mặt đã khiến Lý Nguyên cảnh giác, cô còn phải tra rõ một số thứ, mới có thể chính thức cùng Lý Nguyên hoàn toàn xé mặt, quan hệ với ba cô đều cùng nhau ngả bài. Nhưng Lục Tử Cẩn bên này cô sẽ cho chị ấy duy trì cùng bảo hộ lớn nhất.

Hai người dứt khoát rời đi, lưu lại Lục Tuần tức sắp xỉu, hắn đau đầu muốn chết, sau khi nổi trận lôi đình xong thân thể hắn tựa như đều bị đào rỗng, ngồi ở văn phòng Lục Tử Cẩn một lúc lâu mới bình ổn lại được.

Nhưng hắn không thể nghỉ ngơi, cổ phiếu Viễn Dương đại ngã, hắn cần phải nhanh chóng bổ sung tiền vốn. Kẻ đứng phía sau thao túng là ai, hắn nhất định phải tìm ra.

Rời khỏi Viễn Dương, Lục Tử Cẩn nhanh chân hơn đuổi kịp Sầm Mặc Tiêu, hai người lên xe, Sầm Mặc Tiêu quay đầu nhìn cô chằm chằm.

Lục Tử Cẩn chưa nói gì, chính là thoáng nhìn tay cô, duỗi tay kéo tay cô lại nhìn. Vừa rồi Sầm Mặc Tiêu duỗi tay bảo vệ ót cô, mu bàn tay bị ngòi bút bay tới chọc trúng, lưu lại một vết, đều trầy da chảy ra tơ máu.

Lấy ra khăn ướt cẩn thận lau khô cho cô, lại thổi thổi: "Đau không?"

Trên mặt Sầm Mặc Tiêu lúc này mới có vẻ tươi cười: "Đau, chị hôn hôn em liền hết đau."

Trần Tư Lương chỉ có thể coi mình là đầu gỗ, mắt nhìn thẳng phía trước. Mắt Lục Tử Cẩn nóng lên, nhẹ nhàng nhéo cô một chút: "Không đứng đắn."

"Em nghĩ thế nào lại tới Viễn Dương?" Lục Tử Cẩn biết còn cố hỏi.

Sầm Mặc Tiêu nghiêng nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cô:

"Chị vừa đi hơn ba tiếng, em đã nhớ chị, đêm qua chị đã đồng ý ở bên em, em không muốn cùng chị chia lìa."

Lục Tử Cẩn cứng họng cạn lời, gia hỏa này luôn không chịu đứng đắn chút nào, vì thế cô hơi trừng mắt nhìn Sầm Mặc Tiêu: "Nói chuyện tử tế."

Sầm Mặc Tiêu có chút ấm ức mà dẩu môi: "Biết cổ phiếu Viễn Dương đại ngã, hơi lo lắng cho chị."

Nhớ đến dáng vẻ Lục Tuần nổi điên, ánh mắt cô tối sầm lại: "Em nên đi sớm một chút, hắn có phải đã phát điên với chị một hồi?"

Nghĩ đến văn phòng một mảnh hỗn độn, hắn còn trực tiếp ném Lục Tử Cẩn, trong lòng cô vẫn lo lắng, lại xác nhận thêm lần nữa: "Chị có bị thương nơi nào không, hắn có ném trúng chị không?"

Lục Tử Cẩn lắc lắc đầu, sờ sờ tay phải cô: "Chị không bị thương, đều tránh thoát được. Nhưng thật ra em, lỗ mãng lại đây, liền phải chịu đau."

Lời nói vừa ngọt ngào vừa đau lòng, Sầm Mặc Tiêu nắm tay cô, có chút áy náy: "Xin lỗi Tử Cẩn, Lý Nguyên bên kia có khả năng sẽ phát hiện, em không thể bảo hộ chị, bằng không nên giúp chị hả giận ngay tại chỗ. Nhưng hôm nay Lục Tuần tức thành như vậy, cũng là vì cổ phiếu trượt giá sao?"

"Nói lung tung gì chứ, sao em lại không bảo hộ chị." Lục Tử Cẩn sờ sờ tay cô, sau đó đem chuyện liên quan Lý Nguyên nói rõ.

Sắc mặt Sầm Mặc Tiêu âm trầm, hơi hơi cắn răng: "Hắn thật bỉ ổi vô sỉ, cũng dám làm người."

Lục Tử Cẩn nở nụ cười, sau đó mang theo một chút đắc ý mở miệng nói: "Nhưng ba chị tức thành như vậy, cũng không chỉ có việc này."

Sầm Mặc Tiêu tự nhiên nhìn ra vẻ đắc ý trên mặt cô, chỉ cảm thấy tâm ngứa, vì thế rất phối hợp mà hiếu kỳ hỏi: "Chị còn làm gì?"

Vì thế Lục Tử Cẩn kể lại những lời vừa dỗi Lục Tuần cho Sầm Mặc Tiêu một lần, hơn nữa biểu cảm đều cực kỳ đúng chỗ.

Sầm Mặc Tiêu nén cười nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng khẽ gật gù, lại vỗ vỗ tay cổ vũ Lục Tử Cẩn. Nhưng cô là thật sự cảm thấy sảng khoái, tưởng tượng đến cảnh tượng kia, cô liền vui vẻ thay Lục Tử Cẩn, đáng tiếc cô không có mặt, bằng không nhất định kẻ xướng người hoạ tức chết— sống sờ sờ Lục Tuần.

Chờ đến khi Lục Tử Cẩn nói xong, Sầm Mặc Tiêu bạch bạch vỗ tay giơ ngón cái, "Làm được xinh đẹp! Tử Cẩn của chúng thật là bản lĩnh, em đã nhiều lần hy vọng chị ở trước mặt hắn có thể kiên cường lên, đáng tiếc em không tận mắt nhìn thấy, quá sảng."

Sau đó cô lại nhịn không được bật cười: "Chị dỗi người lợi hại như vậy từ khi nào?"

Lục Tử Cẩn vốn dĩ đã bị khen đến ngượng ngùng, nghe được những lời này, nâng nâng cằm ý vị rõ ràng nói:

"Cũng không nhìn xem phu nhân của chị là ai? Sầm gia Hỗn Thế Ma Vương, bá đạo tổng tài, dỗi người thiện nghệ, lão bà đều có thể dỗi, chị được chân truyền."

Sầm Mặc Tiêu cười đến dừng không được, sau đó còn lắc đầu nói:

"Mặt khác em thừa nhận, nhưng em cũng không dỗi lão bà, em chỉ biết đau lão bà."

Lục Tử Cẩn hừ cô một tiếng, sau đó lại bật cười.

Sầm Mặc Tiêu thấy cô tâm tình tốt, mi mắt cong cong, lúc này mới hỏi: "Cho nên chị hiện tại cùng hắn ngả bài?"

Lục Tử Cẩn gật gật đầu: "Lý Nguyên chính là muốn thấy chị cùng Lục Tuần quyết tuyệt, hơn nữa hắn tặng lễ, chị nào có đạo lý không thu. 18% cổ phần, Lục Tuần chắc chắn không muốn bỏ ra, vậy để Lý Nguyên tùy ý, chị chống mắt chờ xem, sớm hay muộn Lục Tuần cũng sẽ cầu chị."

Lục Tử Cẩn thực tự tin, giống như đã nắm chắc thắng lợi. Sầm Mặc Tiêu nhớ tới mấy thứ, nhịn không được hỏi: "Tử Cẩn, kỳ thật em rất tò mò, tuy rằng mảnh đất P107 nằm ở vành đai cao khu rất có tiềm năng, em cũng rất xem trọng nó, nhưng nói thật em sẽ không bỏ ra 1 tỷ vì nó. Tại sao chị chắc chắn như thế, một hai phải bắt lấy nó?"

Còn KB khoa học kỹ thuật nữa, rõ ràng cục diện rối rắm, cô không thể lý giải được vì sao Lục Tử Cẩn đặt cược lớn như vậy. Là xảo hợp, là nhìn xa trông rộng, hay là chị ấy cũng....

Lục Tử Cẩn sửng sốt, chẳng lẽ nói bởi vì đời trước cô đã nhìn thấy khu đất P107 phát triển mạnh mẽ? Năm đó chính phủ đưa ra một quyết sách, liền đem cao khu đáp thượng thời đại đoàn tàu bay nhanh, rất nhiều cao tân kỹ thuật nhân tài ùa vào, giá thấp tăng cao, làm một nhóm người hối hận không thôi, cũng làm lúc trước tiểu công ty thu được mảnh đất này một đêm quật khởi.

Cô và Sầm Mặc Tiêu đã khuynh tâm, cũng tín nhiệm lẫn nhau, nhưng loại chuyện này đã không phải vấn đề tín nhiệm, loại chuyện này quái lực loạn thần, nói ra điên điên khùng điên, làm sao cô mở miệng được.

Lục Tử Cẩn trầm mặc Sầm Mặc Tiêu để ở trong mắt, một chút phỏng đoán mơ hồ đột nhiên chân thật lên, nhưng cô lại cảm thấy quá trùng hợp, lắc lắc đầu.

Bên kia Lục Tử Cẩn hồi thần, miễn cưỡng cười nói: "Trực giác đi, chị có thể dự cảm đến tương lai của Trường Thanh, quy hoạch liền dựa vào Cao Khu khai phá, nơi đó sẽ trở thành Trường Thanh khu trung tâm mới."

"Đến lúc đó, chị sẽ làm em thu về gấp bội đầu tư, sẽ không để em thất vọng."

Sầm Mặc Tiêu chớp chớp mắt, sau đó thưởng thức ngón tay cô, nghiêm túc nói: "Chị cho em chỉ có kinh hỉ, sao có thể thất vọng. Nhưng chị phải cẩn thận Lý Nguyên bên kia, hắn thủ đoạn cũng không ít, chị cũng không cần cố kỵ em cùng hắn tranh đấu gay gắt, nên tra em đều đang tra, cho dù ngả bài em cũng không sợ."

Nghĩ đến chuyện hôm nay cô vẫn có chút hối hận, "Vừa rồi em liền không nên lo trước lo sau, nên đi vào giúp chị hả giận."

"Đối phó chuyện kia cần đến tổng tài bá đạo nhà chị ra ngựa sao? Chị dư dả. Chờ đến thời điểm cần dùng em, em phải phát huy cho tốt."

Lục Tử Cẩn cười an ủi Sầm Mặc Tiêu. Kỳ thật cô đâu có yếu như vậy, chỉ cần cô muốn phản kháng, Lục Tuần căn bản không đáng để ý.

Huống hồ, sức khoẻ nãi oa oa nhà cô không tốt, nổi giận cãi nhau với ông ta cũng không đáng.

-------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cho nên không chỉ có là Lục bạch bạch cũng sẽ Lục dỗi dỗi, mà Sầm dỗi dỗi cũng thường xuyên Sầm bạch bạch.

Dỗi dỗi thật là vừa bá đạo vừa đáng yêu, vừa đứng đắn vừa phong tao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip