Chương 19: Trời đất bao la, vợ là lớn nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hai người ở hoa viên tản bộ nói chuyện phiếm, rất thanh thản. Bỏ qua loanh quanh lòng vòng trong lòng hai người, không thể không nói các cô ở bên nhau rất vui vẻ.

Cơm trưa tương đối phong phú, cơ bản đều dựa vào khẩu vị của Sầm Mặc Tiêu mà làm, còn có một vài món phỏng chừng là sợ Lục Tử Cẩn ăn không quen, hương vị cay hơn.

Đều nói lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng bàn ăn vẫn luôn là nơi giao lưu tình cảm tốt nhất của các gia đình Trung Quốc. Sầm Khang Hồng dò hỏi một chút công việc của Lục Tử Cẩn, xem cô có cần hỗ trợ gì không.

Lục Tử Cẩn cười thực ngọt: "Cảm ơn ông ngoại, trước mắt con đều có thể ứng phó, cũng không có gì cần trợ giúp."

Sầm Mặc Tiêu gắp đồ ăn, thuận miệng nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Chị gần đây không phải rất bận rộn hạng mục Deo sao? Không cần hỗ trợ?"

Lục Tử Cẩn sửng sốt, Sầm Khang Hồng nghe xong cũng hơi giật mình, ngay sau đó lại có chút vui vẻ, bởi vì Sầm Mặc Tiêu chủ động yêu cầu.

"Phải không? Viễn Dương cũng chuẩn bị tham gia đấu thầu Deo?"

Lục Tử Cẩn gật gật đầu: "Cũng nhờ A Tiêu nói, ba con chuẩn bị hợp tác cùng Thái Hòa, cùng nhau giành lấy hạng mục này. Bằng không dựa vào thực lực của Viễn Dương, chỉ sợ không lấy nổi."

Sầm Khang Hồng rất thích Lục Tử Cẩn tỉnh táo, nhắc nhở nói: "Các công ty tham gia đấu thầu hạng mục Deo không ít, thực lực trên Thái Hòa hoặc ngang bằng cũng có rất nhiều, có thể lọt vào mắt Deo dĩ nhiên chính là phương án thiết kế cuối cùng. Giá cả đấu thầu cũng không thể quá thấp, bằng không sẽ mất đi năng lực cạnh tranh. Nếu phương diện tài chính có vấn đề, con cứ nói với ông, bên này ông sẵn lòng góp vốn. Phương diện thiết kế hẳn là có yêu cầu rất cao, ông cũng từng xem qua tác phẩm của con, rất tốt, hẳn là không thành vấn đề, nếu cần trợ giúp, ông sẽ để bộ phận thiết kế bên ZHO cho con một chút tham khảo."

Lục Tử Cẩn ở trong thương trường lăn lộn mấy năm nay, đối phương là người hay quỷ vừa nhìn đã biết, trước mắt lão nhân tuy bởi vì chuyện của cháu gái nên có điều ưu ái cô, nhưng giữa những câu chữ lại thành tâm thực lòng muốn hỗ trợ, đối với Lục Tử Cẩn đã quen bị người thân lạnh nhạt, lại là rất ấm áp.

Sầm Mặc Tiêu nói xong liền an tĩnh ăn cơm, lượng cơm cô ăn không lớn, chỉ ăn non nửa chén cơm liền buông đũa.

"Sao lại chỉ ăn ít như vậy?" Sầm Khang Hồng và Lục Tử Cẩn vừa thấy cô buông chén, liền đồng thời hỏi.

Sầm Mặc Tiêu nhìn hai người trăm miệng một lời, chớp mắt một cái, sau đó chậm rì rì đáp: "Con còn uống một chén canh, ăn chút đồ ăn."

Dừng một chút, cô lại mở miệng nói: "Ông ngoại, ăn xong có mấy việc con muốn nói với ông." Sầm Khang Hồng trong nháy mắt liền trở nên lo lắng, ông buông chén đũa, ngón tay cọ xát vài cái: "Được, được."

Cơm nước xong Sầm Mặc Tiêu cùng Sầm Khang Hồng đi thư phòng nói chuyện, Lục Tử Cẩn một mình liền có chút chán chết. Chơi di động cô cũng không có gì hứng thú, Toàn bá xưa nay luôn thấu hiểu lòng người, lại đây pha trà cho cô.

Ông nhìn Lục Tử Cẩn cười nói: "Tình cảm của tiểu thư và Thiếu phu nhân thật tốt,  lão gia rốt cuộc cũng có thể yên tâm." Lục Tử Cẩn cười cười: "Cũng là duyên phận, nói thật trước kia tôi cũng chưa từng nghĩ tới em ấy sẽ đồng ý hôn sự này."

Toàn bá có chút tò mò: "Đúng là thật kỳ diệu, tiểu thư từ nhỏ đã mẫn cảm, nhưng lại rất độc lập, rất nhiều chuyện đều không cần trưởng bối nhọc lòng. Người khác đều nói tính cách cô bé cổ quái, bởi vì cô ấy không thích ở chung với bọn họ, nhưng hôm nay tôi thấy tiểu thư cùng Thiếu phu nhân ở bên nhau, thật khác biệt."

"Nói vậy là thế nào?" Lục Tử Cẩn thấy hứng thú. Quan hệ giữa cô và Sầm Mặc Tiêu cô tự nhận là rõ rõ ràng ràng, ở chung đích xác hòa hợp, đặc biệt là ở trạng thái ngụy trang, nhưng tuyệt đối không tính là tình cảm thâm hậu, như vậy xem ra kỹ thuật diễn của Sầm Mặc Tiêu mới là cấp bậc ảnh hậu.

"Tôi cũng không gạt Thiếu phu nhân, bởi vì trước kia mẹ của tiểu thư xảy ra chuyện, tiểu thư vẫn luôn oán giận lão gia, vô luận lão gia bù đắp thế nào cũng đều không xong, khoảng cách lại càng ngày càng sâu, đừng nói chủ động đưa ra yêu cầu, ngay cả lão gia liều mạng cấp cho cô ấy, một chút cô ấy đều không cần. Hôm nay cô ấy có thể vì cô mà lên tiếng trước mặt lão gia, thật sự là vô cùng ưu ái, đây là chuyện mà mười mấy năm nay chưa từng xảy ra."

Sau khi Toàn bá rời đi, Lục Tử Cẩn ngồi một mình ở phòng khách uống trà, nghĩ về lời ông ấy nói, mày bất giác nhíu lại. Vô cùng ưu ái? Sầm Mặc Tiêu sẽ vì diễn kịch mà làm đến mức đó? Mười mấy năm không chịu cúi đầu, lại vì cô mở kim khẩu?

Sau một lúc lâu cô cười tự giễu, thần sắc cũng hơi đổi. Thiếu chút nữa lại tự cảm động, sao cô lại hồ đồ thế chứ, bây giờ người kia đang cùng ông ngoại nói chuyện ở thư phòng, sau mười mấy năm không chịu hòa giải.

Sao cô lại quên mất, nếu Sầm Mặc Tiêu hoài nghi Lý Nguyên lòng mang ý xấu, trợ lực từ Sầm Khang Hồng có thể mạnh hơn quân cờ là cô đây gấp trăm lần. Thay vì nói Sầm Mặc Tiêu đề chuyện là vì muốn giúp cô, nói thẳng ra là mượn chuyện này để hòa giải với ông ngoại, cô chẳng qua chỉ là một bước trong kế hoạch của em ấy, em ấy tiện tay mang đi thôi.

Lúc Sầm Mặc Tiêu từ lầu hai xuống, Lục Tử Cẩn liền nhận thấy được bầu không khí có chút không đúng, một mình Sầm Mặc Tiêu đi xuống lầu, sắc mặt xanh trắng, trong ánh mắt hờ hững tới đỉnh điểm.

Lục Tử Cẩn có chút khó hiểu, vội vàng đi lên trước: "Sao vậy? Cùng ông ngoại cãi nhau sao? Sắc mặt em hơi khó coi, không khoẻ chỗ nào?"

Cô hỏi mấy câu liên tiếp, Sầm Mặc Tiêu nhìn cô một lúc mới lắc lắc đầu: "Chúng ta về thôi."

Thanh âm Sầm Mặc Tiêu hơi thấp, cái gì cũng chưa nói, Toàn bá vẻ mặt kinh nghi, vội nói: "Tiểu thư có muốn đi bệnh viện không, sắc mặt của cô rất không tốt."

Ông không hỏi chuyện khác, Sầm Mặc Tiêu từ chối đề nghị của ông: "Toàn bá, tôi hiểu rõ thân thể chính mình, tôi chỉ mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi là được rồi."

Lục Tử Cẩn đỡ cô: "Được, chúng ta về, muốn gọi điện thoại cho tài xế sao?"

Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu, rất nhanh Trần Tư Lương đã lái xe qua đón hai người, cho đến khi bọn họ ngồi xe rời khỏi khỏi Sầm gia, Sầm Khang Hồng mới xuất hiện trên ban công lầu hai.

Toàn bá lo lắng chạy lên: "Lão gia, làm sao vậy, ngài và tiểu thư lại cãi vã sao?"

Vẻ mặt Sầm Khang Hồng ủ dột: "Không có, chỉ là Mặc Tiêu nói với ta vài việc, yên tâm đi. Thái độ của Mặc Tiêu đối ta đã tốt hơn trước nhiều, ta rất vui vẻ."

Toàn bá có chút nghi hoặc, Sầm Khang Hồng nhìn người phụ tá già bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài: "Chính là Mặc Tiêu tựa như không tín nhiệm bất cứ ai, ta lo cho con bé."

Nghĩ đến chuyện cô vừa mới hỏi, Sầm Khang Hồng liền cảm thấy lo lắng, cô hỏi những chuyện cũ năm xưa, là đang muốn điều tra cái gì đây?

Trên đường trở về, Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, Lục Tử Cẩn hơi lo cho cô, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô.

Tận đến khi xe ngừng ở cửa nhà, Sầm Mặc Tiêu mới mở mắt ra, thoạt nhìn tinh thần khá hơn nhiều, quay đầu nhìn Lục Tử Cẩn: "Làm chị lo lắng, xin lỗi."

Lục Tử Cẩn mày hơi ninh: "Thật sự không sao?"

"Không có việc gì, sinh long hoạt hổ." Nói xong, cô mở cửa xuống xe, Lục Tử Cẩn đi theo, Sầm Mặc Tiêu nghiêng đầu ở bên tai cô thấp giọng nói: "Chuyện đi thăm ông ngoại, em không muốn để người khác biết, đặc biệt là ba em."

Trong lòng Lục Tử Cẩn hiểu rõ: "Được."

Sầm Mặc Tiêu cười cười, trên mặt còn hơi tái nhợt lại mang ý cười, thập phần có tính lừa gạt.

Từ sau lần đi Sầm gia, Lục Tử Cẩn lại bắt đầu khôi phục tiết tấu tăng ca như trước, nhưng vẫn mang việc về nhà làm. Ngẫu nhiên Sầm Mặc Tiêu cảm thấy ở nhà buồn chán, Lục Tử Cẩn còn đưa thiết kế của mình cho Sầm Mặc Tiêu xem.

Tuy Sầm Mặc Tiêu không vào công ty, nhưng kiến thức kinh doanh cô đều học không thiếu, so người thường phải hơn mấy phần, điểm này đã vượt khỏi dự đoán của Lục Tử Cẩn. Quả nhiên cô gái này là người ưu tú, dù trong hoàn cảnh nào, vẫn nỗ lực phi thường.

Bận rộn xong hạng mục trong tay, Lục Tử Cẩn mở di động nhìn nhìn WeChat, Tiêu Khanh đã gửi cho cô một loạt tin nhắn.

Tiêu Khanh: Cậu tan tầm chưa? Khi nào qua mình?
Tiêu Khanh: Không phải đang bồi phu nhân của cậu đi?

Tiêu Khanh : Vị trí mình đã gửi cho cậu, mình tới trước rồi.

Lục Tử Cẩn nhìn nhìn, ngón tay điểm điểm: "Tan tầm rồi, giờ mình qua luôn đây."

Nghĩ nghĩ lại gửi một tin nhắn cho Sầm Mặc Tiêu: Đêm nay chị về muộn, em nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhìn lên tin nhắn, cô xoa xoa mặt, vừa thấy như vậy, thật sự cho rằng các cô là phu thê tình thâm.

Lúc cô ra khỏi thang máy, Sầm Mặc Tiêu liền gửi tin nhắn trả lời: Được, chị chú ý an toàn.

Lục Tử Cẩn dựa theo định vị đi tới địa điểm ước định, quả nhiên lại là quán bar. Từ lúc kết hôn, cô rốt cuộc đã không bước vào quán bar. Tan tầm liền tới đây, trên người cô còn mặc chính trang, lúc bước vào quán bar đang chìm trong âm nhạc sôi động, vẫn có một đám người đặc biệt chú ý tới cô.

"Mỹ nữ, muốn uống một ly không? Tôi mời, em tùy ý gọi là được."

Đối diện là một cô gái tóc ngắn, trang điểm soái khí bức người, ánh mắt nhìn Lục Tử Cẩn không giấu được thưởng thức, còn tính ánh mắt sạch sẽ, chỉ là Lục Tử Cẩn không có hứng thú.

Không đợi cô nói gì, Tiêu Khanh đã thong thả ung dung lại đây, câu lấy tay Lục Tử Cẩn, sau đó kéo cô gần lại, cười nói: "Thật ngại quá, danh hoa có chủ."

Lục Tử Cẩn đi theo Tiêu Khanh qua bên kia, hơi trợn mắt: "Buông."

Tiêu Khanh biết nghe lời mà buông tay cô, liếc xéo cô một cái: "Cậu thật vô lương tâm."

"Cho bạn tôi một Old fashion." Tiêu Khanh ngồi vào trước quầy bar, ngón tay ở trên quầy bar gõ gõ.

Cậu trai pha chế rất trẻ, diện mạo dương quang soái khí, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng tinh: "Có ngay, Tiểu Khanh tỷ."

Tiêu Khanh lớn hơn cậu ta mấy tuổi, nhưng lại thực trẻ đẹp, kêu tỷ tỷ có thể kéo gần quan hệ, nhưng gọi Khanh tỷ nghe có vẻ già, cho nên cậu ta gọi Tiểu Khanh tỷ, gãi đúng chỗ ngứa.

"Đổi cái khác, Negroni là được." Lục Tử Cẩn nhàn nhạt cắm một câu, anh chàng pha chế tức khắc sửng sốt, tựa hồ không biết nghe ai, cậu ta vốn dĩ chính là sân nhà Tiêu Khanh.

"Ồ, cậu xưa nay thích uống rượu nồng, bây giờ liền đổi tính, muốn uống đạm?" Nói xong Tiêu Khanh nâng nâng tay, ý bảo cậu ta theo Lục Tử Cẩn nói mà làm.

"Cậu nói xem, cậu ngày thường nhìn phong tình vạn chủng, đến bên mình liền là một khối băng lạnh, làm bạn với cậu thật vất vả." Tiêu Khanh nhấp một ngụm rượu, oán trách nói. Sau đó lại cười trêu chọc Lục Tử Cẩn: "Mình thấy được, cậu trong nhà đã có kiều thê nên mới thu liễm không uống rượu mạnh."

Trong lòng Lục Tử Cẩn vốn còn có chút áy náy, nghe cô vừa nói như vậy, liếc cô một cái: "Sao trước kia mình lại không biết cậu bát quái như vậy."

"Trước kia cậu cũng chưa kết hôn nha, gần đây cũng không chịu ra ngoài bồi mình, cậu và Sầm Mặc Tiêu ở chung thế nào? Cô ấy có làm khó cậu không?" Nói đến chính sự, Tiêu Khanh nghiêm túc hơn rất nhiều, trong mắt có chút lo lắng.

Lục Tử Cẩn trầm mặc: "Không, em ấy chẳng những không làm khó mình, ngược lại đối xử với mình rất tốt, làm mình có chút bất an."

Tiêu Khanh nheo mắt: "Cậu cảm thấy cô ấy có ý đồ xấu với cậu sao?" Biết rõ cục diện mà Lục Tử Cẩn lâm vào, đối với loại này không thể hiểu được, Tiêu Khanh cũng mẫn cảm.

"Cũng không phải, ít nhất em ấy cũng nói trước với mình, cần mình giúp, nhưng Tiêu Khanh, em ấy cho mình cảm giác rất nguy hiểm. Em ấy xem như thẳng thắn thành khẩn với mình, có điều vẫn cùng mình đánh bài tình cảm, em ấy muốn chính là tuyệt đối khống chế." Lục Tử Cẩn chẳng lẽ cũng không phải như vậy, cho nên cô hiểu, Sầm Mặc Tiêu cũng nhất định hiểu, nhưng có thể diễn đến mức đó, thật sự đáng sợ.

"Mình không rõ, lấy thân phận địa vị hiện giờ của cô ấy, đáng để đi tính kế cậu sao? Càng đừng nói lôi cậu xuống nước, chuyện này mình không nghĩ ra."

Lục Tử Cẩn hít một hơi thật sâu: "Mình cũng không rõ."

"Rượu của chị đây, à, Tiểu Khanh tỷ, đây là em pha chế riêng cho chị chút gió biển." Chàng trai đẩy rượu tới trước mặt Lục Tử Cẩn, lại đưa một ly rượu trái cây hương vị thanh đạm cho Tiêu Khanh.

Tiêu Khanh cười đến vui vẻ: "Tiểu Đông quá hiểu chị, cảm ơn."

Lục Tử Cẩn nhấp ngụm rượu, hơi hơi có chút cay đắng, nhìn Tiểu Đông cười lui về, trêu chọc nói: "Nhìn không ra, cậu cũng có sở thích này. Cái gì Tiểu Khanh tỷ, sao cậu ta không gọi cậu là Bạch nương tử luôn đi?"

Lục Tử Cẩn bất thình lình nói một câu, làm Tiêu Khanh nghẹn nghẹn, không nói gì mà trợn mắt: "Cậu để mình làm sao nhìn thẳng ba chữ 'Tiểu Khanh tỷ' đây?"

Lục Tử Cẩn chỉ cười, tiếp tục trầm mặc uống rượu.

"Vậy cậu định cùng Sầm Mặc Tiêu tiếp tục diễn? Cậu phải biết rằng, có vài thời điểm rất khó dùng lý trí để khống chế cảm tình. Giống như ba cậu, lúc trước ngụy trang ôn nhu đã đủ thấp kém, cậu cũng lâu như vậy mới tỉnh ngộ, bây giờ cậu đối với một nữ nhân xinh đẹp chưa từng thương tổn cậu như thế, vẫn là người vợ trên danh nghĩa của cậu, lâu ngày sẽ sinh tình, cậu không hiểu sao?" Tiêu Khanh không nhịn được nói.

"Ây, cũng thật là đau đầu. Ba cậu lừa cậu, mình có thể lý giải, rốt cuộc Lục Tuyết chỉ là đứa bé kiêu ngạo không biết cố gắng, cậu lại ưu tú như vậy, bọn họ không áp bức cậu mới lạ. Nhưng Sầm Mặc Tiêu không cần tốn tâm tư như thế, chẳng lẽ chỉ vì không yên tâm với cậu?"

Trong lòng Lục Tử Cẩn cũng không có đáp án, cô chầm chậm uống rượu, vẻ mặt rầu rĩ rõ ràng.

Tiêu Khanh nghiêng qua nhìn cô: "Không phải, cậu đều biết cô ấy cố ý làm như vậy, vẫn không ngăn được cô ấy đúng không? Chẳng lẽ thật giống mình từng nói, Sầm Mặc Tiêu hợp thẩm mỹ của cậu? Ngần ấy năm, đám đàn ông xum xoe với cậu cũng không ít, đẳng cấp cao cũng có khối người, cậu đều không dao động, chẳng lẽ lại chịu không nổi một cô gái?"

Lục Tử Cẩn liếc cô: "Mình không có định lực như vậy sao? Chỉ là có đôi khi sẽ cảm thấy bị mê hoặc, loại tư vị không ngừng nhắc nhở chính mình kiên định, thực không thoải mái, quá mệt mỏi, mình không muốn tiếp tục chịu đựng."

"Vậy cậu thật không nghĩ tới, hai người cuối cùng thích nhau, cứ như vậy chẳng phải là cả nhà vui vẻ."

"Mình nói, không có khả năng." Lục Tử Cẩn trả lời thực mau, giống lần trước như đúc chém đinh chặt sắt. Tiêu Khanh hơi sững sờ, Lục Tử Cẩn có điểm mất bình tĩnh.

"Mình đây khuyên cậu, hợp tác hoàn thành liền kịp thời bứt ra, cũng đừng cùng cô ấy phân cao thấp, trừ phi cậu xác định có thể giữ vững lòng mình. Trước mắt công ty chúng ta đã đi vào ổn định, đoàn đội cũng ra một vài thiết kế có chút danh tiếng, lại nắm lấy cơ hội bắt mấy cái hợp đồng hạng trung, hẳn là thêm mấy năm, cậu sẽ có thể rời khỏi Viễn Dương."

Lục Tử Cẩn lắc lắc đầu: "Cậu không hiểu tính cách Lục Tuần, ông ta sẽ không buông tay. Mình muốn thoát khỏi hắn, nhất định phải làm ông ta vĩnh viễn sụp đổ. Hiện giờ, ZHO Trí Hòa chính là nơi tốt nhất mình có thể dựa vào."

"Còn có cậu, cậu là người bạn mình tín nhiệm nhất, khả năng sau này mình lại phải làm phiền cậu."

Tiêu Khanh cười, cô giơ lên ly rượu: "Lúc nào cũng hoan nghênh."

Lục Tử Cẩn nhẹ nhàng cùng Tiêu Khanh chạm ly, đem rượu uống cạn. Lúc cô thành lập công ty riêng, tài chính cũng không đủ 40 vạn, may là có Tiêu Khanh đầu tư thêm 50 vạn tiền vốn, còn huy động ba cùng chú tư của cô ấy, mới có thể khiến công ty trong hai năm tại quốc nội phát triển đến quy mô như hiện giờ.

Tuy là cô vận rủi triền thân, nhưng hai đời, có được Tiêu Khanh là người bạn tốt nhất, cũng coi như an ủi. Từ ngày đầu tiên gặp nhau ở đại học, liền chú định duyên phận của các cô, nhiều năm như vậy đều chưa từng thay đổi.

Hai người lại thêm một ly, uống không sai biệt lắm chuẩn bị về nhà.

Lục Tử Cẩn lấy di động ra nhìn nhìn thời gian, sắp 10 giờ, cô kêu tài xế lái thuê đưa Tiêu Khanh về nhà trước, cuối cùng lại để tài xế đưa cô trở về.

Đèn biệt thự còn sáng, lúc Lục Tử Cẩn mở cửa vào, Lưu tẩu nghe được động tĩnh liền ra đón: "Thiếu phu nhân đã trở lại, có đói không, có muốn ăn một chút không?"

Lục Tử Cẩn nghe được động tĩnh trên lầu, một bên ngẩng đầu một bên nói: "Tôi không đói Lưu tẩu, chị đi nghỉ đi, không cần để ý đến tôi."

Sầm Mặc Tiêu đứng ở cửa thang lầu nhìn cô, sau đó đi xuống.

"Sao em còn chưa ngủ?" Lục Tử Cẩn theo bản năng hỏi.

Sầm Mặc Tiêu đến gần nàng, cánh mũi giật giật, "Em chuẩn bị ngủ, nhưng nhớ ra quên chưa uống sữa nên mới xuống lầu."

"Tiểu thư muốn uống sữa sao? Tôi lập tức đi hâm nóng." Lưu tẩu đã trở về phòng, nghe được lại vội vàng xoay người.

Lục Tử Cẩn ngăn cản nàng: "Lưu tẩu, cô đi nghỉ, tôi tới là được."

Sầm Mặc Tiêu cũng không khách khí, gật gật đầu với Lưu tẩu, đi theo Lục Tử Cẩn vào phòng bếp.

Trên người Lục Tử Cẩn vẫn là sơ mi trắng, cô vén cổ tay áo lên, quay đầu lại nhìn Sầm Mặc Tiêu hơi sửng sốt: "Em đi vào trong phòng chờ, rất nhanh sẽ xong."

Sầm Mặc Tiêu lắc lắc đầu mở tủ lạnh ra, lấy mật ong từ trong tủ ra đặt ở trước mặt Lục Tử Cẩn.

Thấy dáng vẻ Lục Tử Cẩn kinh ngạc, cô nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Chị say, uống chút mật ong tương đối tốt."

Vẫn luôn nhìn cô rời khỏi phòng bếp, Lục Tử Cẩn lấy lại tinh thần, cô nhìn mật ong đặt trên bàn, lại cúi đầu ngửi ngửi người mình, sau đó cầm lấy mật ong, bỏ lại vào tủ.

Cô không uống mật ong, cũng không cần. Sau khi trở ra, trong tay cô mang theo ly sữa bò ấm, đưa cho Sầm Mặc Tiêu.

"Chị ngủ sớm một chút."

Sầm Mặc Tiêu nhận lấy nói cảm ơn, đối với Lục Tử Cẩn đêm nay có chút an tĩnh lạnh nhạt, cô cũng không nói quá nhiều. Cô lưu lại một câu ngủ ngon rồi trở về phòng.

Tắm rửa xong, trên người Sầm Mặc Tiêu mang theo hương sữa tắm thoang thoảng, lúc cô ghé lại cầm ly sữa bò, Lục Tử Cẩn đã ngửi thấy rồi, hương vị ngọt ngào, so với gương mặt không cảm xúc của Sầm Mặc Tiêu, thực sự quá khác biệt.

Quan hệ hai người vẫn luôn duy trì ở trạng thái không ôn không hỏa, Sầm Mặc Tiêu rất có chừng mực, cô tựa như nhận thấy được Lục Tử Cẩn muốn bảo trì khoảng cách, ngoại trừ quan tâm thăm hỏi tất yếu, cũng không cố tình kéo gần quan hệ hai người.

Thời gian qua thật nhanh, trong nháy mắt liền đến hạn đệ trình bản thiết kế đến Deo, kế hoạch Lục Tử Cẩn cũng đã làm tốt.

Lục Tuần thúc giục Lục Tử Cẩn vài lần, hôm nay đến công ty, Lục Tuần để Cam Vi kêu cô đi một chuyến đến văn phòng của ông ta.

Trong lòng Lục Tử Cẩn hiểu rất rõ, sau khi gõ cửa đi vào, Lục Tuần bảo cô ngồi xuống, cười nói: "Ba ngày sau chính là thời hạn đưa thiết kế đến Deo, dựa vào năng lực của con, ba tin tưởng phương án thiết kế và kế hoạch đều đã hoàn thành."

Lục Tử Cẩn gật gật đầu: "Đã làm tốt, chỉ là bản thiết kế còn một chỗ con thấy chưa hài lòng, hôm qua lại sửa thêm một chút."

Lục Tuần cười tủm tỉm gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, hôm nay có thể giao đi sao? Đây là chuyện quan trọng, dù sao chúng ta cũng hợp tác cùng Thái Hòa, hai bên cần phải mở hội đồng xét duyệt, trước mắt phương án thiết kế tổng cộng có ba bản, Tuyết Nhi cùng đội ngũ của con bé đã giao lên đây, liền chỉ còn con, tuy rằng ba kêu con làm độc lập, nhưng ba rất coi trọng nó, con nên nắm chắc cơ hội."

Lục Tử Cẩn dứt khoát gật gật đầu: "Có thể, chỉ là con để quên con dấu ở nhà, con sẽ gửi file bản thảo đến hội đồng xét duyệt trước."

Lục Tuần vẫy vẫy tay: "Gửi thẳng cho ba, ba sẽ giao lại hội đồng xét duyệt cùng nhau thảo luận, nhìn xem chọn bản thiết kế nào, hoặc là có thể lấy điểm mạnh từng bản, tổng hợp lại."

Lục Tử Cẩn đáp ứng, sau khi rời khỏi phòng Lục Tuần, thần sắc trong mắt cô liền trầm xuống. Cô lập tức về văn phòng của mình, bản thiết kế này vốn dĩ nên là cô cùng đội ngũ đi làm, nhưng Lục Tuần yêu cầu cô làm riêng, nói hoa mỹ rằng muốn xem thực lực của cô, nhưng Lục Tử Cẩn đương nhiên không tin. Cô hiểu quá rõ hồ lô của ông ta có gì.

Sau khi ngồi xuống, cô cầm lấy di động, lần đầu tiên gọi đến số riêng của Sầm Mặc Tiêu. Tiếng chuông vang lên đến âm thứ tư, điện thoại đã được kết nối.

"Chị gọi cho em? Xảy ra chuyện gì sao?" Sầm Mặc Tiêu đúng là có lưu số cô, cô còn chưa nói, em ấy đã biết là cô gọi đến.

Lục Tử Cẩn cười vẻ có lỗi: "Thật là có việc phiền em, gần đây chị vẫn luôn chỉnh sửa kế hoạch Deo ở nhà, tối qua làm khuya quá, sáng nay lại đi vội vàng, lúc thu dọn máy tính đã để quên usb. Kế hoạch và bản thiết kế của chị đều ở trong, bản in cũng chưa kịp in, hôm nay cần phải giao, chị muốn nhờ em giúp chị gửi file bản thảo lại đây."

Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, sau đó lại trêu chọc nói: "Thứ này hẳn là rất quan trọng, thuộc về cơ mật thương nghiệp của Viễn Dương, chị lại yên tâm để em gửi cho chị?" Trong miệng nói, cô đã đi về hướng thư phòng.

Lục Tử Cẩn cười nhẹ một tiếng: "Với chị, em không phải người ngoài. Hơn nữa, bản thiết kế này chỉ là dự phòng, là ba bảo chị làm riêng, có thể được hội đồng xét duyệt thông qua hay không còn chưa biết, chị cũng từng cùng em thảo luận qua, đối với em mà nói cũng không phải thương nghiệp cơ mật, chị có gì phải lo."

Sầm Mặc Tiêu nghe vậy cũng cười, quan hệ hai người lại đột nhiên được kéo gần hơn một chút.

"Thấy chưa?" Lục Tử Cẩn nghe được tiếng cô mở cửa, dò hỏi.

Sầm Mặc Tiêu tìm trên bàn, đúng là ở dưới chồng bản thảo dày nặng, có một chiếc Usb nhỏ nhỏ xinh xinh, cô lấy tới nhìn nhìn: "Hẳn là tìm được rồi, em mở ra nhìn xem."

"Ở thư mục D, có một file tên là Deo Thiết Kế, em tìm thấy thì gửi cho chị."

Sầm Mặc Tiêu chạm chạm con chuột, thuận lợi tìm được rồi, thuận miệng hỏi: "Cần gửi bản thảo giấy in cho chị luôn sao?"

"Không cần phiền phức, chị đóng dấu thêm lần nữa là được." Lục Tử Cẩn nhìn chằm chằm khung thoại WeChat.

Bên kia thực an tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng hít thở của Sầm Mặc Tiêu còn có tiếng con chuột bấm vào. Mặt máy tính icon lóe lóe, đã thu được tập tin.

"Được rồi, chị nhận được rồi, vất vả cho em."

Sầm Mặc Tiêu bất đắc dĩ: "Chị thật đúng là quen khách sáo, chút chuyện như vậy có gì vất vả."

Lục Tử Cẩn hơi mỉm cười: "Chị đang bận, nếu không phải em, chị phải tự mình lái xe trở về lấy."

Sầm Mặc Tiêu cầm di động, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bản thiết kế trên máy tính, tay phải cô lăn con chuột, xem qua nội dung kế hoạch, lại nhìn một chút bản thiết kế.

"Nếu chị thật sự muốn cảm tạ, tan tầm về mời em uống trà sữa."

Lục Tử Cẩn ngẩn ra, theo bản năng trả lời: "Được." Nói xong lại nghĩ đến cái gì: "Em không thể uống trà sữa."

Bên kia Sầm Mặc Tiêu ngữ khí có chút mất mát: "Này cũng không thể uống, kia cũng không thể ăn, cái gì đều không thể làm, thật không thú vị."

Động tác chuyển động ghế dựa của Lục Tử Cẩn tức khắc dừng lại, sau một lúc lâu cô mới đáp: "Hôm nay chị sẽ trở về sớm một chút, rồi ở nhà pha trà sữa cho em, hẳn là sẽ lành mạnh hơn bên ngoài, em có thể nếm thử."

Đây là Sầm Mặc Tiêu không nghĩ tới, cô có chút kinh ngạc: "Chị biết pha trà sữa?"

Lục Tử Cẩn đột nhiên cảm thấy đề nghị của chính mình có chút xúc động, nhưng lỡ nói ra rồi, liền ừ một tiếng.

"Lúc học đại học, chị từng làm thêm ở tiệm trà sữa, sau này cũng ở nhà pha mấy lần, hương vị hẳn là không đến nỗi."

Giọng nói Sầm Mặc Tiêu lộ ra sung sướng rõ ràng: "Chị nói rồi đó, em sẽ chờ trà sữa của chị, cần nguyên liệu gì, em để Lưu tẩu đi mua."

Lục Tử Cẩn mơ hồ cảm thấy Sầm Mặc Tiêu như vậy có chút trẻ con, trong mắt hiện lên ý cười: "Mua một ít chanh dây và thạch trái cây, thêm một quả dừa nữa càng tốt."

Sầm Mặc Tiêu lại hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng nói: "Chị hẳn là còn bận việc, em không quấy rầy chị, tạm biệt."

"Tạm biệt." Treo điện thoại, Lục Tử Cẩn cảm thấy tâm tình nặng nề vừa rồi bỗng nhiên trở nên khoan khoái. Hơn nữa mục đích đạt thành, cô cũng không hề gánh nặng, gõ địa chỉ email của Lục Tuần, dứt khoát lưu loát mà gửi văn kiện qua.

Qua gần một giờ, Lục Tuần mới trả lời cô: "Ba đã nhìn qua, tuy rằng có vài chỗ không đạt, có lẽ không thể trực tiếp chọn dùng, nhưng một mình con có thể làm đến mức này, đã thực không tệ, ba cảm thấy tự hào vì con."

Lục Tử Cẩn nhìn tin nhắn, từng đợt ghê tởm. Cô đã sớm biết bản thiết kế này không có khả năng được thông qua, nói cách khác cho dù được chọn, cũng không phải đề danh cô. Cô đã trải qua không biết bao nhiêu lần, bản thiết kế của mình bị đề tên Lục Tuyết, rốt cuộc Lục Tuần nghĩ rằng cô ngốc đến mức nào, hay cho rằng cô lòng dạ bồ tát?

Không sao cả, đây đều là trong dự kiến của cô, cũng không có gì để tích tụ trong lòng. Vì thế cô cũng dùng ngữ khí diễn trò mà hồi đáp Lục Tuần, sau đó trực tiếp ném di động xuống.

Cả ngày này Lục Tử Cẩn đều vùi đầu vào công việc, sau khi kết thúc hạng mục Deo, cô đỉnh đầu hạng mục mới cũng dư thêm mấy cái, trước mắt cô xem như tổng giám làm công ăn lương, ngồi ở chiếc ghế này, cô dĩ nhiên sẽ không tận lực làm, nhưng cũng không muốn để người khác bắt lấy sai sót.

Bận rộn một ngày liền đến giờ tan tầm buổi chiều, ngẩng đầu xoa xoa cổ, thả lỏng đôi mắt, Lục Tử Cẩn nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ. Mở điện thoại ra muốn trả lời mấy cái email, bỗng nhiên lại nhớ tới hôm nay đáp ứng Sầm Mặc Tiêu trở về sớm một chút.

Do dự trong chốc lát, cô khép máy tính lại cất vào túi xách, sửa sang lại áo sơmi, duỗi tay cầm lấy chiếc áo vest màu rượu đỏ vắt trên ghế dựa vắt ở khuỷu tay, đẩy cửa chuẩn bị tan tầm.

Cam Vi còn đang sửa sang lại văn phòng, thấy Lục Tử Cẩn chuẩn bị về, cười đến vui vẻ: "Tổng giám lại vội về nhà?"

Lục Tử Cẩn nghiêng liếc Cam Vi một cái: "Tan tầm rồi, đem giấy tờ tài liệu không dùng nữa đi máy cắt giấy xử lý, thu thập xong em cũng mau về nhà đi."

Cam Vi gật gật đầu, Lục Tử Cẩn chợt ngừng bước quay đầu lại nói: "Hôm nay là sinh nhật của em phải không? Sinh nhật vui vẻ, trên bàn có cái hộp nhỏ, bên trong là quà sinh nhật tôi tặng em."

Cam Vi sửng sốt, sau đó mặt đột nhiên đỏ lên: "Tổng giám, em...... chị không cần cho em quà."

"Được rồi, em nhận đi, chính là một cái lắc tay, cũng không phải lễ vật quý trọng. Em tan tầm sớm một chút, cùng bạn bè đi ăn mừng." Nói xong cô xoay người liền rời khỏi văn phòng, giày cao gót có tiết tấu đánh đi xa, để lại Cam Vi tại chỗ cảm động tột đỉnh.

Cô thật không nghĩ tới, ngay cả ba mẹ đều không nhớ được ngày sinh nhật của cô, Lục Tử Cẩn lại nhớ kỹ. Trên bàn trong văn phòng đúng là có một chiếc hộp vuông nhỏ, mở ra vừa nhìn, chính là lắc tay thủy tinh bạc nhãn hiệu Lạc Thế Kỳ, thật tinh xảo.

Lục Tử Cẩn không nghĩ cô đưa một món quà sẽ làm cho đối phương cảm động thế nào. Cô vẫn luôn tính kế không ít, nhưng đối với tiểu trợ lý riêng theo cô nửa năm, cô vẫn có chút quan tâm. Gia cảnh Cam Vi bần hàn, cha mẹ không quan tâm cô ấy lắm, cô tình cờ nghe được Cam Vi cùng ba mẹ trò chuyện vài lần, thật ấm ức và thống khổ, bên kia vừa mở miệng chính là tiền, không cho còn nháo đến công ty.

Hạnh phúc gia đình phần lớn đều giống nhau, bất hạnh gia đình cũng như vậy, nhưng loại thống khổ này cô có thể đồng cảm như chính bản thân mình. Cho nên hôm qua lúc xem di động đột nhiên nghĩ tới, liền chuẩn bị một phần quà cho tiểu cô nương.

Trên đường lái xe về, trong lòng Lục Tử Cẩn rất thư thái. Từ lúc trọng sinh đến nay, hướng phát triển của cô đều nhằm để tích góp thực lực ứng phó lại hai cha con Lục Tuần, mặc kệ cô có muốn hay không, có thích hay không, chỉ cần có thể đạt được mục đích, cô liền không tiếc hết thảy đại giới đi làm.

Mấy năm nay, điểm mấu chốt duy nhất mà cô kiên trì đại khái chính là không bán đi thân thể mình, bởi vì mẹ cô từng trải qua, cô càng thêm minh bạch tự tôn là quan trọng cỡ nào, nhưng cô cũng giống như khiêu vũ ở mũi đao.

Từ lúc cô và Sầm Mặc Tiêu kết hôn, những người đàn ông muốn có được cô vẫn không ít như trước, nhưng phần lớn đều thu liễm, ngoại trừ buông lời đùa giỡn, cũng không dám chơi thủ đoạn như trước.

Mà hiện tại tan tầm, cô lại chuẩn bị đi làm trà sữa cho Sầm Mặc Tiêu, tuy rằng ngẫm lại có chút buồn cười, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thú vị, hơn nữa cô thật sự muốn chăm sóc cho người kia, cũng không phải lấy lòng em ấy.

Đỗ xe xong, Lục Tử Cẩn mới vừa xuống xe, Lưu tẩu liền ra đón cô, cầm túi sách cho cô. Vào nhà lại không thấy được Sầm Mặc Tiêu, Lục Tử Cẩn thuận miệng hỏi một câu: "A Tiêu ở trên lầu sao?"

Lưu tẩu cười nói: "Tiểu thư lên lầu nghỉ ngơi. Hôm nay không biết làm sao, đột nhiên để tôi đi mua chanh dây và trái cây, nói là muốn làm trà sữa. Tôi muốn làm, tiểu thư lại không cho, cô ấy ở trong bếp nghiên cứu đã lâu, ngủ trưa cũng không ngủ, chịu không nổi mới lên lầu."

Lục Tử Cẩn có điểm dở khóc dở cười: "Như vậy cũng hơi quá."

Lưu tẩu nghe xong cũng thở dài: "Tiểu thư không thể uống trà sữa, mấy thứ kia không tốt cho sức khỏe, cũng không biết sao đột nhiên lại nghĩ ra."

Lục Tử Cẩn nhìn Lưu tẩu, nghĩ đến những lời Sầm Mặc Tiêu nhắc đến trong điện thoại kia, vì thế mở miệng nói: "Ở nhà làm an toàn hơn rất nhiều, để em ấy thử một chút cũng không sao. Em ấy là người bệnh, em ấy tự hiểu rõ nhất, chúng ta không cần từng giây từng phút đi nhắc nhở em ấy."

Lưu tẩu có chút khó hiểu: "Thiếu phu nhân, lời này của cô tôi không thể nhận đồng, lão gia và thiếu gia đã dặn dò nhiều lần, chăm sóc tiểu thư nhất định phải để bụng, ẩm thực càng không thể phóng túng, chỉ dựa vào cô ấy tự mình ước thúc, sao yên tâm được."

Lục Tử Cẩn chỉ cười cười, Lưu tẩu muốn nói lại thôi, không nói nữa. Ngẩng đầu nhẹ nhàng nói vọng lên trên lầu: "Tiểu thư cô tỉnh, thiếu phu nhân đã về."

Ánh mắt Sầm Mặc Tiêu còn hơi mông lung, cô ngáp một cái: "Tôi biết rồi."

Lục Tử Cẩn cũng ngẩng đầu lên, lời cô vừa nói Sầm Mặc Tiêu hẳn là nghe thấy được, nhưng Lục Tử Cẩn cũng không lo lắng, cô cảm thấy, Sầm Mặc Tiêu nhất định có thể hiểu được ý cô.

"Chị thật sự về sớm." Sầm Mặc Tiêu cười nói.

Lục Tử Cẩn buông tay: "Không có biện pháp, thiếu nhân tình thì phải trả, em rửa mặt trước, bây giờ chị đi làm luôn."

Lưu tẩu sửng sốt: "Thiếu phu nhân muốn làm gì?"

Lục Tử Cẩn còn chưa trả lời, Sầm Mặc Tiêu liền tiếp lời nói: "Tử Cẩn pha trà sữa cho tôi đấy."

Vẻ mặt Lưu tẩu có chút vi diệu, ý cười trong mắt Sầm Mặc Tiêu nhợt nhạt: "Lưu tẩu, chị đi nghỉ trước đi, chờ Tử Cẩn làm xong, chị lại chuẩn bị bữa tối."

Lưu tẩu chần chừ: "Vậy sẽ chậm trễ bao lâu, tiểu thư cô không thể ăn quá muộn."

Bây giờ Lục Tử Cẩn mới nếm được tư vị, người ở bên Sầm Mặc Tiêu, thực sự là không dễ đối phó.

Cô đây là cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao. Nhưng trước mắt, trời đất bao la, vợ là lớn nhất.

Lưu tẩu còn ở kia không chịu nhượng bộ: "Lão gia đưa tôi lại đây chính là muốn bảo đảm ẩm thực cho tiểu thư khỏe mạnh, buổi tối uống trà sữa thật không tốt, nếu không trưa mai tôi pha cho tiểu thư, được không?"

Dáng vẻ Sầm Mặc Tiêu vốn biếng nhác, nghe xong lời Lưu tẩu nói, ánh mắt cũng tỉnh táo lại, ngón tay ở thanh vịn cầu thang nhẹ nhàng gõ, Lục Tử Cẩn biết, cô không vui.

Lục Tử Cẩn cũng không muốn làm cô thất vọng, vì thế mở miệng nói: "Lưu tẩu, tôi biết quá muộn uống trà sữa không tốt cho bao tử, cho nên hôm nay tan tầm sớm một chút, tôi sẽ chú ý không để em ấy uống nhiều, cơm chiều tôi sẽ làm, em ấy uống trà sữa, ăn một chút đồ ăn thanh đạm là được."

Nói xong cô ý bảo Sầm Mặc Tiêu: "Em đi rửa mặt đi."

Cô chưa cho Lưu tẩu cơ hội cự tuyệt, xắn tay áo tiến vào phòng bếp. Tuy rằng nói là pha trà sữa, nhưng kỳ thật trà sữa chỉ là phần nhỏ, chủ yếu là trà trái cây, uống lên chua ngọt ngon miệng, chanh dây sẽ không quá ngọt ngấy, càng không có tinh dầu và thành phần của trà.

Pha chế một ly trà sữa chanh dây rất đơn giản, trân châu nấu xong để vào dừa, nước chanh dây đun sôi để nguội, sau đó bỏ trân châu dừa vào, quấy đều là xong rồi.

Trà chanh dây cũng không cần pha chế phức tạp, chỉ cần nắm được tỉ lệ lượng nước tốt là được.

Nhìn dụng cụ pha trà sữa chuyên nghiệp Sầm Mặc Tiêu đã chuẩn bị sẵn, Lục Tử Cẩn không khỏi buồn cười, vừa lúc Sầm Mặc Tiêu rửa mặt thanh thanh sảng sảng lại đây vây xem, Lục Tử Cẩn cầm lấy ly đong định lượng quơ quơ: "Em còn chuẩn bị cái này?"

Vẻ mặt Sầm Mặc Tiêu vô tội: "Bên ngoài đều cần phải có, chẳng lẽ chị không cần?"

Lục Tử Cẩn muốn nói thế nào, bản thân lại không cần diễn trò, lắc trà sữa cho lên bọt gì đó, thật không cần thiết, ở nhà làm một ly trà chỗ nào cần dùng đến bình lắc?

Nhưng cô cũng không muốn làm Sầm Mặc Tiêu mất hứng, liền cho nước cốt chanh dây vào ly đong định lượng, còn lấy một chút thạch trái cây bỏ vào bình lắc, sau đó dứt khoát lưu loát mà rót nước sôi để nguội vào, xoay bình lắc ở trong tay mấy vòng, đảo đều, thủ pháp có thể nói là chuyên nghiệp. Chỉ đơn giản như vậy, Sầm Mặc Tiêu lại bị cô làm cho hoa cả mắt.

Sầm Mặc Tiêu ngơ ngác nhìn, sau một lúc lâu đôi mắt cũng chưa chớp, cô căn bản nhìn không rõ Lục Tử Cẩn làm thế nào một tay chế trụ bình lắc, tiêu sái mà lay động như vậy. Đây không phải pha chế trà sữa, hẳn là bậc thầy pha chế rượu mới đúng.

Đến tận lúc Lục Tử Cẩn mở bình lắc ra, rót nước trà chanh dây màu vàng nhạt vào ly pha lê đẩy đến trước mặt cô, bọt trà li ti bốc lên trông thật đẹp mắt, Sầm Mặc Tiêu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Chị từng học pha chế rượu?"

Lục Tử Cẩn ho nhẹ, sửa sang lại đồ, gật gật đầu.

"Em cũng biết chị thích uống rượu, thường xuyên thấy nhiều, cho nên học vài thủ pháp pha chế, chị thích cảm giác khi điều rượu tùy tâm sở dục mà khống chế bình lắc, lần này xem như ở trước mặt em khoe khoang một chút, thử xem, em không thể uống lạnh, cho nên chị không cho đá, hương vị có lẽ sẽ không băng." Cô đưa cho Sầm Mặc Tiêu một cây ống hút, để em ấy nếm thử.

Sầm Mặc Tiêu nhận lấy uống một ngụm, hương vị chua chua ngọt ngọt, vị chua đặc trưng của chanh dây cùng thịt quả, vô cùng ngon miệng, dừa và trân châu là vị ngọt, pha loãng với chanh dây, không thể không nói sự kết hợp hoàn hảo.

"Rất ngon, nếu lại thêm đá, chắc sẽ làm người kinh diễm."

Lục Tử Cẩn cong môi cười: "Vậy là khách quan hài lòng."

Sầm Mặc Tiêu cắn ống hút chậm rãi uống: "Rất hài lòng, còn thực kinh hỉ." Vừa rồi pha trà sữa thần sắc Lục Tử Cẩn nghiêm túc lãnh diễm, lại hợp với động tác tiêu sái, quả thực rất ngầu.

Lục Tử Cẩn khóe miệng không ngăn được ngoéo một cái, lại tiếp tục bận rộn, cô mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu nấu ăn: "Em muốn ăn cái gì?"

Sầm Mặc Tiêu nhòm vào xem xét, cô rất muốn nếm thử tay nghề của Lục Tử Cẩn, không biết hương vị thế nào. Nghĩ nghĩ, cô chỉ chỉ nấm tuyết bên trong: "Cái này được chứ?"

Lục Tử Cẩn lấy ra: "Được, nấm tuyết xào thịt, cần phải chay mặn phối hợp, nên làm thêm một phần cà chua xào trứng, hoặc là khổ qua?"

Sầm Mặc Tiêu lập tức lắc đầu: "Không muốn ăn khổ qua." Nói xong lại nhớ tới hình như Lục Tử Cẩn thích khổ qua, lại thêm một câu: "Được, nhưng chị không được ép em ăn."

Lục Tử Cẩn nhịn không được cười: "Vậy chị làm cà chua xào trứng, em có thể nếm thử, nếu không thích sẽ không miễn cưỡng."

Sầm Mặc Tiêu lập tức gật đầu tán thành.

Lục Tử Cẩn có chút buồn cười, cô bận rộn xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhìn tư thế cô cầm dao, Sầm Mặc Tiêu thử hỏi câu: "Chị sẽ không biểu diễn một màn múa đao xắt rau chứ?"

Lục Tử Cẩn:......

Trong đầu người này đều là mấy thứ kỳ kỳ quái quái.

----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Còn nhớ rõ Lục phò mã không thích diễn trò hoa hòe loè loẹt, kết quả chính mình ở trước mặt tức phụ liền xoát một bộ, vừa chế trà sữa, chỉ thiếu biểu diễn múa đao.

P.S Hôm nay vào VIP, ba chương hợp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip