Chương 704 - 705: Thí chủ khoan đã (17 - 18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen

Chương 704: Thí chủ khoan đã (17)

Dưới sự kiên nhẫn dò hỏi của Huyền Thanh, năm con yêu ôm đầu lúc này mới nói ra nguyên nhân cướp bóc.

Hóa ra chúng sống trên bãi cỏ phía sau ngôi chùa cách đây năm km, mấy ngày trước khi chúng chơi đùa trên bãi cỏ trước cửa nhà, bị mấy hài tử truy đuổi, sau đó liền chạy tới nơi này.

Sau khi đến đây, chúng lấy chùa miếu làm mục tiêu điểm đến, muốn vòng trở về, nhưng thế nào cũng không qua được, luôn đi không tới gần được chùa miếu, đã bị kết giới ở chùa miếu đột nhiên bắn văng ra.

Sau đó bọn chúng nghe người đi ngang qua nói, muốn đi chùa thắp hương bái Phật, cầu Phật Tổ phù hộ linh tinh.

Sau một hồi thảo luận, chúng nó cảm thấy rằng mình cũng học cách thắp hương bái Phật, sau đó cầu xin Phật Tổ phù hộ cho chúng nó có thể vượt qua chùa miếu, bình an về nhà.

Nhưng nhìn những người đó đều mang theo đồ vật đi lên, nói là thức ăn hoặc tiền tài của thế giới loài người.

Sau đó không hiểu sao bọn họ thảo luận ra kết quả chính là đánh cướp.

Những con chuột chũi này...

Cửu Thiên Tuế đỡ trán, mặc dù nó không có trán.

Nên hình dung chúng nó như thế nào cho tốt đây?

Bọn họ ngay cả chùa miếu cũng không tới được, còn đi thắp hương bái Phật?

Cho dù chúng nó có thể vào được, lấy đồ cướp đi bái Phật? Sợ là Phật Tổ đều có thể bị làm cho tức giận bật cười.

Còn sợ hòa thượng như vậy, vào chùa miếu dọa chết mình sao?

"Kết giới?" Huyền Thanh vừa nghe, ngước mắt nhìn về phía một hướng nào đó, đáy mắt nghi hoặc.

Vị trí mà hắn nhìn thấy là ngôi chùa nơi hắn ở.

Đây cũng là ngôi chùa mà mấy con chuột chũi này nói.

Nhân Hoa Tự.

"Đúng vậy, đúng vậy, kết giới." Mấy con chuột chũi tinh liên tục gật đầu.

"Mấy vị thí chủ có biết là kết giới đó bố trí khi nào không?"

"Không biết." Đặc biệt nhất trí gật đầu.

Huyền Thanh từ trong lời nói vừa rồi của bọn họ, đại khái tính toán một chút thời gian.

Đó là ba ngày trước.

Chúng nó ba ngày trước đi tới nơi hiện giờ, sau đó lúc trở về phát hiện kết giới.

Chùa miếu rất ít khi bày ra kết giới, nhưng vừa bày ra kết giới, chính là biểu thị có đại sự.

Nhưng căn cứ vào lời nói của mấy con chuột chũi tinh, còn nhắc tới có người đến chùa thắp hương, nói như vậy, cũng không phải chùa miếu bị yêu họa.

Đã như thế, đó chính là phòng ngừa yêu vào bên trong.

Huyền Thanh suy tính ra, Tô Mộc cũng tính toán ra.

Lật lật không gian, tìm được đồ vật của vị diện thứ sáu, ở Tiên giới lấy được một vài thứ, lấy ra một viên đan dược có thể che dấu khí tức trên người.

Huyền Thanh đang muốn cùng Tô Mộc thương lượng một phen, hắn muốn trở về trong chùa, không tiện mang theo cô, sau đó liền phát giác yêu khí trên người cô biến mất.

Yêu chỉ khi có tu vi cực cao, mới có thể hoàn toàn che dấu yêu khí bản thân, nếu không bắt yêu sư gặp yêu thoáng cái có thể bằng vào yêu khí nhận ra là yêu ngay.

Con cửu vĩ hồ yêu này bất quá mới trưởng thành, tu vi cũng còn thấp, làm sao trong nháy mắt liền...

Huyền Thanh ngửi thấy một mùi thuốc cực nhạt.

"Thí chủ đây là..."

Lại có thủ pháp ẩn nấp như thế?

"Bí quyết độc môn, chỉ có ta biết." Tô Mộc trả lời.

"Như thế, yêu khí trên người thí chủ không còn gì, liền không sợ có bắt yêu sư tìm được thí chủ, vậy an tâm rời đi rồi."

"Vết thương của ta còn chưa khôi phục." Tô Mộc nhấn mạnh.

"Thí chủ bây giờ cũng không có nguy hiểm."

"Pháp sư đây là không muốn chịu trách nhiệm sao?"

"Cũng không phải, chỉ là bần tăng hiện giờ phải trở về chùa miếu, không tiện mang thí chủ về."

"Ta có thể ủy khuất ở trong chùa làm tiểu sủng của ngài."

...

Cuối cùng Huyền Thanh nói không lại Tô Mộc, đáp ứng nếu cô không bị kết giới bắn văng ra, liền dẫn cô trở về chùa.

Sau đó Tô Mộc nói cho hắn biết, cho dù bị văng ra, vậy thì đem cô thu vào kim bát mang vào.

【 Cho nên, ký chủ, tại sao cô lại lãng phí viên đan dược kia? 】 Cửu Thiên Tuế khó hiểu.

Chương 705: Thí chủ khoan đã (18)

"Ta thích." Có thể nói là rất tùy hứng trả lời.

【 Nếu đan dược của ký chủ không có hiệu quả, có thể đến cửa hàng hệ thống đổi đan dược có hiệu quả hơn. 】

Cửu Thiên Tuế lại quảng bá cửa hàng của nó.

Ký chủ cũng không muốn sau khi đi vào, vẫn ở trong kim bát, khà khà...

Nếu đan dược của cô vô dụng, lại không muốn ở lại kim bát, như vậy cũng chỉ có thể dựa vào cửa hàng hệ thống của nó!

Huyền Thanh mang theo Tô Mộc tiếp tục đi về phía trước.

Năm con chuột chũi kia đi theo phía sau, vẫn nhỏ giọng đàm luận:

"Thật sự là hòa thượng."

"Đúng vậy, đúng vậy, nhưng tại sao hắn không ăn chúng ta? Mẫu thân không phải nói hòa thượng sẽ ăn thịt chúng ta sao?"

"Có phải hắn chỉ lớn lên giống hòa thượng hay không, kỳ thật không phải a."

"Ngươi xem bộ dáng của hắn kìa, rõ ràng chính là hòa thượng a."

"Hắn không ăn chúng ta, vậy chúng ta trả lại một, hai, ba, bốn... Mười văn tiền cho nhân loại này đi, hắn là một hòa thượng tốt."

"Ừm, hắn là một hòa thượng tốt không ăn chúng ta."

Huyền Thanh bị phát thẻ người tốt quay đầu lại nhìn đám chuột chũi tinh vẫn đi theo phía sau.

Một vài con chuột chũi tinh quay người đi, che mắt: "Không nhìn thấy bọn ta, không nhìn thấy bọn ta."

"Mấy vị thí chủ, bần tăng đưa các ngươi đi."

Huyền Thanh cũng không đành lòng nhìn chúng nó vẫn ở đây.

Cũng không biết bộ dáng đánh cướp này của chúng nó, người bị cướp trước đó là thái độ như thế nào.

Huyền Thanh lấy ra kim bát, muốn đem mấy con chuột chũi tinh thu vào trong kim bát.

Tô Mộc: !!!

Chân sau giẫm một cái, liền hướng tới kim bát bay đi, kéo lấy mép kim bát, sau một khắc liền bị hút vào.

Huyền Thanh đang nghi hoặc, liền nghe được giọng của Tô Mộc từ kim bát truyền đến: "Pháp sư, nếu không sợ chúng nó bị ta ăn, liền đưa vào đi."

Đây là đồ vật cô coi trọng! Mặc dù không phải là của cô, nhưng sớm hay muộn sẽ là của cô!

Mấy con chuột chũi tinh ôm nhau run rẩy:

"Không, không muốn bị viên cầu kia ăn."

"Thật đáng sợ, oa a a a... Ta muốn mụ mụ."

"Đừng đem bọn ta đưa cho nó ăn, không muốn không muốn đâu..."

Huyền Thanh mặc dù không hiểu vì sao cô nóng nảy như vậy, nhưng vẫn như cũ theo lời cô nói, đem chuột chũi tinh thu vào túi bắt yêu, cũng không thu vào trong kim bát.

Đám chuột chũi tinh ầm ĩ đều bị thu vào túi bắt yêu, thoáng cái thế giới yên tĩnh hẳn ra.

Huyền Thanh mang theo chúng nó cùng nhau đi về phía chùa miếu, Tô Mộc trên đường yêu cầu hắn thả mình ra khỏi kim bát, sau đó lần thứ hai ngồi trên vai hắn.

Hắn muốn sớm trở lại chùa, cho nên tốc độ cực nhanh.

Không bao lâu, liền thấy được Nhân Hoa Tự.

Ngôi chùa tọa lạc trên núi, hương khói trong chùa lượn trận, không chỉ thanh tao tự nhiên, mà còn có pháo hoa nhân gian.

Ở cửa chính chùa miếu dưới chân núi, hai hòa thượng canh cửa nhìn thấy Huyền Thanh chậm rãi trở về, đều mang theo hân hoan nghênh đón.

"Huyền Thanh sư huynh, huynh đã trở lại."

Nhìn thấy Tô Mộc trên vai Huyền Thanh, đều kinh ngạc nói: "Sư huynh, đây là tiểu sủng huynh mang về từ bên ngoài sao?"

Không có cảm nhận được khí tức yêu, cho nên bọn họ đều cho rằng cô là tiểu sủng Huyền Thanh từ bên ngoài mang về mà thôi.

"Không phải." Quy củ trong chùa, không thể nuôi dưỡng động vật, lần này hắn bởi vì lỗi của bản thân, đem yêu tinh mang về như thế, sau đó sẽ đi thỉnh tội chịu phạt với sư phụ, mới có thể tiêu trừ tội lỗi của hắn.

Sau khi Huyền Thanh cùng bọn họ chào hỏi vài câu, lại hỏi một phen trong chùa gần đây có đại sự gì.

Bọn họ tỏ vẻ không biết, Huyền Thanh liền vào chùa.

Trước tiên phải chào hỏi trưởng bối là chủ trì và sư phụ, nhưng bọn họ không biết đang đóng chặt cửa phòng thương đàm chuyện gì, bên ngoài còn có các sư huynh đệ canh giữ.

Cùng các sư huynh đệ ở bên ngoài tán gẫu vài câu, biết được không tiện quấy rầy các trưởng bối, hắn đành rời đi trước.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip