Chương 617 - 618: Ảnh đế quốc dân (69 - 70)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen

Chương 617: Ảnh đế quốc dân (69)

"Không sợ." Chút sóng gió này mà thôi.

"Hừ ~"

Cửu Thiên Tuế một lần nữa làm mới Weibo.

Phòng làm việc của Hạ Lẫm: Con người a, mặt biến sắc còn nhanh hơn trở trời.

Ảnh đính kèm là bàn tay hai người nắm tay nhau.

Đông đảo cư dân mạng lại dấy lên một trận náo nhiệt.

Có fans ở gần đó tìm tới, nhìn thấy bóng lưng hai người dần dần đi xa.

Vốn nghĩ có thể xin chữ ký cùng nhau chụp ảnh gì đó, nhìn bóng lưng kéo dài dưới ánh đèn kia, chỉ cảm thấy ngăn cách ở bên ngoài thế giới của hai người bọn họ.

Lẳng lặng nhìn theo hai người mãi cho đến khi không thấy đâu, mới phục hồi tinh thần lại.

-

Trong lễ trao giải mùa đông này, Hạ Lẫm lại được vinh danh ảnh đế lần nữa.

Nhưng trong khi sự nghiệp tốt đẹp đang trong giai đoạn thăng tiến, tác phẩm của Hạ Lẫm vẫn ít đến đáng thương như trước.

Hơn nửa năm không có tác phẩm, không có chương trình giải trí, chỉ có thể nhìn thấy động thái của anh trong Weibo phòng làm việc của Hạ Lẫm.

Ngược lại, tác phẩm của Dịch Yên trong phòng làm việc của Hạ Lẫm không ngừng, có thể thấy được từ nhân vật nhỏ dần dần chuyển sang vai chính.

Mà cô không làm mất mặt phòng làm việc của Hạ Lẫm, dựa vào diễn xuất, chiếm được rất nhiều fans hâm mộ.

Dịch Yên bên kia tương đối ổn định, cũng không cần trợ lý, tự mình quản lý bản thân, ngày thường cùng Cốc Tiểu Mãn quay phim, liền giao cho người đại diện và trợ lý của Cốc Tiểu Mãn chiếu cố.

Có hào quang nữ chính của Cốc Tiểu Mãn cộng thêm Tô Mộc trợ giúp, chỉ cần Dịch Yên tranh khí, con đường này, cuối cùng cô ấy nhất định sẽ trèo lên đỉnh.

Khi hoa mùa xuân ấm áp nở rộ.

Hạ Lẫm nhận được lời mời từ một bộ phim bom tấn quốc tế, mang theo Tô Mộc bay đến nước M.

Phim khoa học viễn tưởng được quốc tế chờ đợi, mỗi một nhân vật trong phim mọi người đều muốn tranh nhau, đối với cơ hội Hạ Lẫm đạt được như vậy, không ít người đỏ mắt, nhưng cũng chỉ có thể đỏ mắt mà thôi.

Hạ Lẫm được mời, thu hút sự chú ý của fans hâm mộ trong nước.

Tô Mộc cùng Hạ Lẫm đến trường quay, bởi vì phim khoa học viễn tưởng phần lớn đều là cảnh đánh nhau, nhân vật của Hạ Lẫm là một sát thủ, cho nên Hạ Lẫm cần phải theo chỉ đạo võ thuật học một thời gian.

Học tập, giáo viên chỉ đạo võ thuật cùng Hạ Lẫm luyện tập cảnh đánh nhau trong phim, Hạ Lẫm tự mình đánh theo phản xạ, khiến ông ấy khen không ngớt.

Bản thân Hạ Lẫm chưa từng học qua võ thuật, nhưng thân thể theo thói quen phản xạ, làm cho anh có chút nghi hoặc.

Nhìn đôi chân Tô Mộc bắt chéo đang xem điện thoại di động, con ngươi Hạ Lẫm lóe lên.

Tô Mộc không có cảm nhận được sát khí, nhưng công kích đến, theo bản năng tránh né, sau đó đánh trả.

Nhìn rõ là Hạ Lẫm, không có hạ độc thủ, hai người so tài qua mấy chiêu.

Cửu Thiên Tuế: 【 !? 】

【 Ký chủ!!! Cô đã OOC!!!. 】

Mẹ kiếp!

"Yên tâm." Tô Mộc mở miệng, sau đó cùng Hạ Lẫm so chiêu, xoay người, vững vàng ngồi trở về vị trí cũ.

Cửu Thiên Tuế sau đó liền biết câu yên tâm này có ý gì.

Hệ thống khấu trừ OOC không có phản ứng.

Không có phản ứng, nói đúng ra là Hạ Lẫm không có hoài nghi!

Làm thế nào ký chủ làm được điều đó!?

Ai có thể nói cho nó biết không?

"Bốp bốp bốp ——" Tiếng vỗ tay truyền đến.

Là một giáo viên chỉ đạo võ thuật, ông ấy nhìn hai người với đôi mắt tỏa sáng, sử dụng ngôn ngữ của nước M kích động nói: "Tuyệt vời, quá tuyệt vời."

"Qua khen." Hạ Lẫm cùng giáo viên chỉ đạo võ thuật tán gẫu vài câu, đi tới bên cạnh Tô Mộc.

"Mộ Hạ, anh không thầy dạy cũng hiểu, có phải rất lợi hại hay không?"

"Ừm."

"Có lệ như vậy?"

"Rất lợi hại."

"Anh lợi hại như vậy, có phải nên khen thưởng chút hay không?"

Tô Mộc nâng mặt anh, hôn lên trán anh, sau đó xua tay bảo anh qua một bên chơi.

Hạ Lẫm nhìn cô lại chuyên chú vào điện thoại di động, bĩu môi khó chịu.

Lịch quay tại nước M rất thuận lợi, kết thúc trong một tuần.

Chương 618: Ảnh đế quốc dân (70)

Tô Mộc đặt vé máy bay trong ngày muốn bay về nước, nhưng Hạ Lẫm tạm thời đổi vé máy bay, hai người ở lại nước M thêm vài ngày.

Buổi tối.

Tô Mộc ngồi xếp bằng trên ghế sofa nhìn laptop.

Hạ Lẫm ở bên ngoài hút một điếu thuốc trở vào, nhìn cô dường như không phát hiện ra mình chút nào, nhíu mày đi tới.

Di chuyển laptop ra khỏi bàn tay của Tô Mộc.

"Laptop của em... ưm..." Hạ Lẫm cúi người, một tay chống lên sofa, môi dán lên môi cô, chặn lời cô sắp nói.

Thấy cô hôn môi vẫn còn nhìn máy tính bên cạnh, Hạ Lẫm hai tay nâng mông cô, ôm cả người cô lên.

"Anh quan trọng hay máy tính quan trọng?" Giọng nói khàn khàn của Hạ Lẫm, mang theo u oán.

Hai chân Tô Mộc quấn quanh eo anh, vùi đầu vào cổ anh, hai tay cũng vòng quanh cổ anh, mang theo tiếng mũi nói: "Em buồn ngủ, muốn ngủ."

Rõ ràng là muốn tránh né vấn đề này.

Hạ Lẫm cũng không truy hỏi, ôm cô đi về phía phòng ngủ.

Tắt đèn, lên giường.

Tiếng quần áo ma sát vang lên.

"Anh xé quần áo làm gì?"

"Không phải em muốn ngủ sao? Anh chính là giấc ngủ."

Tô Mộc: "..."

Chìm chìm nổi nổi một phen qua đi, trong hô hấp nặng nề của hai người, Hạ Lẫm tham luyến ôm cô.

Đêm khuya.

Tô Mộc bị Hạ Lẫm ôm vào phòng tắm tắm rửa một phen, Hạ Lẫm cố nén ý niệm phòng tắm play trong đầu, nhanh chóng từ phòng tắm đi ra.

"Hạ Lẫm, hơn nửa đêm còn muốn làm gì?" Tô Mộc đang ngủ say, bị anh đánh thức, mở to đôi mắt lim dim, nhìn người đàn ông trước mắt đang mặc quần áo cho mình.

Rõ ràng đáy mắt tràn đầy lửa, nhưng cố nén.

Không khỏi nổi lên lòng dạ trêu chọc.

"Hạ Lẫm, em muốn ngủ." Cô đưa tay nhéo mặt anh.

Hạ Lẫm nắm tay cô, đặt lên môi khẽ hôn một phen, khàn giọng nói: "Ngoan, đừng làm rộn, nếu đã tỉnh táo, tự mình mặc quần áo."

Nếu anh tiếp tục như thế này, anh sẽ phát nổ.

Đứng dậy bất chấp tiếng cô kêu gọi, đi vào phòng tắm.

"Hạ Lẫm, Hạ Lẫm..." Tô Mộc nhìn bóng lưng cuống quít của anh, không nhịn được cười.

Món hàng kia nghiêm túc như vậy, cô trêu chọc cũng không lăn lộn, nghĩ đến chắc là có chuyện quan trọng.

Cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Một chiếc váy dài, thiết kế tinh xảo duyên dáng, ngược lại càng giống như lễ phục tham gia bữa tiệc.

Thay quần áo, trang điểm nhẹ cho mình.

Lúc Hạ Lẫm từ phòng tắm đi ra, cũng đã thay một bộ âu phục trang trọng.

Thấy Tô Mộc đã chuẩn bị xong, đi lên trước, cúi người muốn hôn cô, bị Tô Mộc đưa tay cự tuyệt.

Hạ Lẫm: ?

"Hạ Lẫm tiên sinh, không nên phá hư trang điểm."

Hạ Lẫm cười cười, dắt Tô Mộc rời khỏi khách sạn.

Vào ban đêm, hai người đi lên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất nước M.

Một nhà hàng thủy tinh rất đặc biệt, đứng ở đây để ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố là tuyệt vời.

Không có đèn trong nhà hàng, dùng ánh nến thắp sáng toàn bộ nhà hàng.

Khi bước vào nhà hàng, có một mùi hoa hồng mờ nhạt.

Trong nhà hàng không có ai, Hạ Lẫm lại rất thuận lợi dắt cô vào trong, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vị trí đã chuẩn bị thức ăn, có nắp che đậy, nhìn không thấy bên trong là thức ăn gì.

Hạ Lẫm mở nắp đĩa ra, Tô Mộc thấy rõ đồ vật trên đĩa, không có gì bất ngờ, là nhẫn kim cương.

Một viên kim cương lớn, giá trị không ít tiền.

Bên ngoài có ánh sáng lóe lên, Tô Mộc nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy trên tòa nhà cách đó không xa, chậm rãi hiện ra mấy chữ to:

Mộ Hạ, gả cho anh.

Không phải là một câu hỏi, mà một câu tuyên bố.

Tô Mộc cười, tay đã bị Hạ Lẫm nửa quỳ trên mặt đất nắm, đeo nhẫn lên.

"Mộ Hạ, gả cho anh."

Nói xong, Hạ Lẫm từ trên kệ bên trái cầm một quyển gì đó tới.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip