Chương 112 Cáo biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phác Thái Anh không hiểu phong vân biến hóa trên triều đình chỉ biết qua hơn mười ngày thương thế của muội muội khá hơn nhiều rồi, chuẩn bị hướng muội muội cáo từ hồi hương.

"Tỷ tỷ muốn về rồi sao?" Phác Tú Anh không cần chờ Phác Thái Anh mở miệng, cũng đã biết tỷ tỷ chuẩn bị nói cái gì rồi.

"Ân, chỉ chớp mắt cũng đã đến kinh thành lâu như vậy rồi, cũng nên trở về."

"Nếu tỷ tỷ nhớ nhà, ta cũng không miễn cưỡng tỷ tỷ ở lại nữa." Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, không thể giữ ở bên cạnh, tóm lại là phải rời đi, trong lòng Phác Tú Anh có chút không muốn nhưng lý trí rất nhanh đã đem mặt trái tâm tình đè ép xuống.

Phác Thái Anh nhìn thấy muội muội cũng không giữ nàng lại nữa, trong lòng cũng có rất nhiều không muốn, sau đó đôi mắt đỏ lên.

"Thập Muội, nhất định phải hảo hảo chiếu cố bản thân, nhất định phải khiến bản thân sống thật tốt." Phác Thái Anh cuối cùng có chút lo lắng nói.

"Dĩ nhiên, tỷ tỷ cứ yên tâm, ta sẽ không khiến bản thân trải qua không tốt." Phác Tú Anh gật đầu kiên định nói, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ tuyệt không để người trong thiên hạ phụ ta.

"Cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại ngươi, trong lòng rất không nỡ." Phác Thái Anh nói, nói xong nước mắt cũng rơi xuống.

"Tỷ tỷ thật đúng là thích khóc, nếu tỷ tỷ nhớ ta, ta sẽ phái người đón ngươi vào cung, khóc đến giống như lệ nhân, người khác nhìn thấy sẽ chê cười." Phác Tú Anh từ trong tay áo rút ra khăn tay lau nước mắt cho tỷ tỷ, động tác vô cùng ôn nhu, nàng biết, có lẽ đời này tỷ tỷ cũng không muốn vào cung nữa, nên nàng cũng không muốn khó xử tỷ tỷ, cuối cùng như vậy, tỷ tỷ mới luyến tiếc thế nào.

"Ân." Phác Thái Anh gật đầu, nhưng nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi xuống càng nhiều.

Phác Tú Anh ôm Phác Thái Anh vào lòng, tỷ tỷ từ nhỏ đã nhiều nước mắt, lại giàu tình cảm, có đôi khi Phác Tú Anh nghĩ bản thân bạc tình bạc nghĩa nhất định là bởi vì nàng đoạt đi sự thông tuệ của tỷ tỷ cho nên tỷ tỷ cũng đoạt đi nước mắt cùng tình cảm dư thừa của nàng. Lúc nhỏ khi nàng bị đánh, nàng không dễ dàng rơi nước mắt, mặc dù khi đó đã biết loại quật cường này chỉ dẫn đến càng nhiều khốn khổ nhưng nàng vẫn không muốn bản thân mềm yếu, cho dù thời điểm rất khuất nhục nàng cũng sẽ cắn răng mà sống. Mà nước mắt rơi ở trước mặt Lạp Lăng Húc, trong mắt Phác Tú Anh đó cũng không phải nước mắt, chỉ là công cụ mà thôi.

"Ta không muốn rời xa phu nhân, cũng không muốn rời xa Thập Muội." Phác Thái Anh ôm lấy Phác Tú Anh, khổ sở nói.

"Nói ngốc, cá cùng tay gấu há có thể được cả hai." Phác Tú Anh trêu đùa, thế gian này chuyện chính là như vậy, có mất mới có được.

Trong suốt quá trình Phác Tú Anh đều là cười mà Phác Thái Anh lại khóc như lệ nhân.

Ngày trở về Phác Tú Anh rất rộng lượng nói với tỷ tỷ, Phác Thái Anh nhìn trúng cái gì đều có thể mang đi.

Phác Thái Anh trái lại lòng tham không đáy, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy tốt, trong lúc nhất thời quả thật không biết chọn cái gì.

"Thập Muội, ta đều thích, làm sao bây giờ, thoạt nhìn đều rất quý?" Phác Thái Anh khó xử, nói.

Lạp Lăng Húc nghe vậy không khỏi mỉm cười, vị di tẩu này của hắn là dự định dọn sạch hoàng cung hay sao?

"Nếu như đều thích thì đóng gói lại đi, ta phái người đưa về cho ngươi."

"Mấy thứ này, đời đời kiếp kiếp đều không thể bán ra ngoài hoàng cung lấy tiền, có lấy nhiều cũng vô dụng, chọn một vài thứ là được rồi." Lạp Lệ Sa quả thật sợ Phác Thái Anh thật sự đem những thứ trong hoàng cung đều dọn về phủ, vì vậy đem Phác Thái Anh kéo đến một bên, thì thầm to nhỏ. Những thứ trong hoàng cung đều sang quý không phải người bình thường muốn dùng là có thể dùng, những thứ ngự ban đều phải bảo tồn hoặc là cung phụng, một vài thứ là được rồi, lấy nhiều thêm phiền.

Phác Thái Anh nghe vậy mới chịu thôi, vì vậy vô cùng không muốn mà chọn ra vài thứ trong những thứ nàng nhìn trúng, kim bát, kim châu, nàng cảm thấy ngày lễ ngày tết cầm lại nhà mẹ đẻ đựng thịt để hàng xóm thấy được nhất định rất uy phong, mẫu thân thích hạt châu, kim châu lớn như vậy mẫu thân nhất định chưa thấy qua.

Lạp Lệ Sa đang suy nghĩ có nên nhắc nhở Phác Thái Anh, thật ra thứ nàng chọn đều là thứ không đáng tiền trong hoàng cung hay không, trong rất nhiều kỳ trân dị bảo lại chọn hai thứ không đáng giá tiền nhất, cũng thực sự là không dễ dàng, tùy tiện đều một thứ còn tốt hơn hai thứ này. Tỷ như nói, Phác Thái Anh lúc này cầm cái chén lớn bằng vàng, cái đó lớn đến thái quá, thô tục còn không nói, còn không đáng giá chính là cái chén nhỏ bị Phác Thái Anh vô cùng ghét bỏ, ngay từ đầu đã bài trừ ở ngoài cùng lại trân quý không biết bao nhiêu lần so với cái chén vàng kia, Lạp Lệ Sa quyết định vẫn nên chờ sau khi trở về hãy nói cho Phác Thái Anh biết, vừa nghĩ phản ứng của Phác Thái Anh lúc đó Lạp Lệ Sa liền cảm thấy hẳn là sẽ rất thú vị.

Phác Tú Anh dĩ nhiên biết ánh mắt thưởng thức của tỷ tỷ, thấy nàng ôm kim bát cùng kim châu vô cùng hài lòng cũng không đi nhắc nhở.

Lạp Lăng Húc nhìn Phác Thái Anh chỉ chọn kim bát cùng kim châu, cho rằng Phác Thái Anh không có lòng tham, còn nghĩ, nữ tử này không tham tài, hắn làm sao biết Phác Thái Anh chính là tham tài nên mới chọn kim bát cùng kim châu, trong mắt bách tính thường dân còn có cái gì quý giá thiết thực hơn vàng đây? Những thứ khác Phác Thái Anh không có cách nào nhận ra giá trị, chỉ có vàng mới thực dụng.

Tỷ muội các nàng lại nói chút chuyện, vì không muốn xa muội muội Phác Thái Anh lại bắt đầu rơi nước mắt cuối cùng nhất định không muốn rời khỏi hoàng cung.

Sau khi Phác Thái Anh rời khỏi, đôi mắt Phác Tú Anh mới hơi phiếm hồng.

"Nhất định là bụi vào mắt rồi." Phác Tú Anh xoa nhẹ khóe mắt, khiến bản thân thoạt nhìn có thần thái một chút, nàng không thể giống như tỷ tỷ tùy ý rơi nước mắt, dù sao Phác Tú Anh cũng không chấp nhận bản thân trong mắt Lạp Lăng Húc là người dễ dàng rơi nước mắt.

"Đồ ngốc, luyến tiếc cùng khó chịu mới là bình thường." Lạp Lăng Húc nhìn thấy Phác Tú Anh giả vờ kiên cường như vậy lập tức vô cùng đau lòng ôm lấy Phác Tú Anh.

Sau khi Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh rời khỏi hoàng cung, Lạp Lệ Sa trở về phủ Túc Thân Vương một chuyến, cáo biệt phụ thân cùng ấu đệ.

Phác Thái Anh ở bên ngoài chờ, dù sao Túc Thân Vương tuyệt đối sẽ không muốn gặp một người lớn lên giống hệt Phác Tú Anh. Phác Thái Anh cảm giác được sau khi phu nhân bước ra từ phủ Túc Thân Vương tâm tình còn kém hơn nàng.

"Nếu phu nhân luyến tiếc phụ thân, ngày sau chúng ta trở lại thăm bọn họ." Phác Thái Anh dùng lời của muội muội đã nói an ủi Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa lắc đầu, lần này từ biệt sợ là không thể gặp lại nữa, chỉ là việc này Lạp Lệ Sa không cách nào tinh tế nói rõ với Phác Thái Anh, chỉ là nhắm hai mắt lại, dựa vào vai Phác Thái Anh.

"Không có gì, chỉ là mệt mỏi." Sau khi Lạp Lệ Sa nhàn nhạt nói một câu liền không lên tiếng nữa.

Phác Thái Anh ôm lấy phu nhân, để phu nhân có thể tựa vào người nàng thoải mái một ít, sau đó trìu mến nhẹ nhàng hôn lên tóc phu nhân, phu nhân nhu nhược như vậy làm cho nàng muốn đem phu nhân ôm vào lòng mà bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip