Ta Bi Bat Duong Cong Sau That Huong Xuyen Nhanh Chuong 20 Bach Nguyet Quang Bac Si Lao Nam Nhan Nha Giau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Uyên tan tầm về nhà, liền nhìn thấy Cố Cũng khập khiễng đi trước mặt hắn, liền ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.

Cố Cũng "??? ”

Gã này đột nhiên quan sát cậu làm gì?

Không phải là hoài nghi cậu chứ?

Cố Cũng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tần Uyên bất thình lình mở miệng nói: "Tiểu Hoa, em què không phải chân phải sao? Tại sao bây giờ lại đổi chân trái? ”

Cố Cũng trong lòng nhất thời "lộp bộp" một chút, không phải chứ? Cậu lại què sai chân!

Cậu cơ hồ là theo phản xạ có điều kiện thay đổi một chân què, sau đó làm bộ như không có việc gì phát sinh, tính toán lặng lẽ bỏ chạy...

Nhưng mà một giây sau, Cố Cũng cảm giác được thân thể nhẹ nhàng, cả cơ thể bay lên trời, bị Tần Uyên một tay xách lên, bên tai là thanh âm trầm thấp từ tính của hắn.

"Tôi lừa em, là chân trái."

Cố Cũng vài giây mới phản ứng lại, mình phạm phải sai lầm cấp thấp cỡ nào.

Tần Uyên cậu nam nhân này vậy mà lại lừa cậu!

Mà cậu một con chó thông minh có linh hồn nhân loại cư nhiên bị lừa! Xong đời!

Cố Cũng giương nanh múa vuốt giãy dụa trong tay Tần Uyên.

Nhưng mà lại là vô ích, Tần Uyên gắt gao xách cậu, để cho cậu cùng mình cùng một độ cao đối mặt, "Ai dạy em, vậy mà học được lừa gạt người khác? ”

"Gâu gâu." Cố Tiểu Cẩu giả vờ nghe không hiểu, hắn chẳng qua chỉ là một nhỏ ngây thơ đáng yêu mà thôi, chó con có thể có cái gì xấu xa đây!

Tần Uyên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ nghiêm túc, nói với Cố Cũng: "em có biết tôi lo lắng cho em đến mức nào không? ”

Cố Cũng: Lo lắng mù quáng, cậu ăn ngon ngon, thân thể tốt gấp bội, làm sao có thể bởi vì một cái tát mà tàn tật.

Thấy cậu nhìn đông nhìn tây, bộ dáng không biết hối cải, ngữ khí Tần Uyên nhất thời trở nên nghiêm khắc, trầm giọng nói: "Tôi nhất định phải giáo dục em thật tốt mới được. ”

Mắt chó con của Cố Cũng nhất thời mở tròn.

Giáo dục? Làm thế nào để giáo dục?

Tên cẩu nam nhân này lại muốn đánh cậu một lần nữa phải không?

Hắn ta có tin cậu bỏ nhà đi không?

Tần Uyên đặt Cố Cũng xuống đất, thuận tay trả lại cho cậu một cái nơ nhỏ bị lệch, sau đó mới căng mặt nói: "Tịch thu đồ ăn vặt, mặt đối vách tường suy nghĩ đi. ”

Tịch thu đồ ăn vặt, mặt đối vách tường suy nghĩ quá nhiều nhàm chán, Cố Cũng vì trốn tránh trừng phạt, lập tức sử dụng đòn sát thủ của mình —— bán manh.

Không biết có phải là nguyên nhân thân thể nhỏ hay không, hắn cũng không tự giác nhiễm thói quen chó con, thích ăn vặt thích làm nũng, cả người đều trở nên ấu trĩ, lúc này hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.

Dù sao không ai biết cậu là con người, mọi người đều nghĩ rằng cậu là một con cún đáng yêu.

Những gì câụ làm là hợp lý.

Nhưng ai biết Tần Uyên thờ ơ, tâm cứng rắn như một tảng đá, quyết tâm muốn giáo dục cậu.

Cố Cũng: Chậc, tôi không tin không thể trị được anh.

Hai móng vuốt của Cố Cũng duỗi ra phía trước, làm một động tác duỗi thắt lưng, hai chân ngắn nhảy lên, liền nhảy lên đầu gối Tần Uyên, kỵ một cái giật tiểu Jijio hôn lên mặt nam nhân một cái.

Tần Uyên căn bản chưa kịp phản ứng, chỉ cảm giác được sườn mặt bị nhẹ nhàng chạm xuống, chó con ướt át mũi cọ vào mặt hắn, một loại cảm giác kỳ diệu trong nháy mắt tràn ngập lồng ngực, trái tim lạnh lùng cứng rắn đều trở nên mềm nhũn, tựa như một đoàn bông phơi nắng.

Hắn hai tay ôm lấy vật nhỏ trong ngực, không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu, một gương mặt tuấn tú giả vờ nghiêm túc rốt cục phá công, "em cái này..."

Những lời sau đó không biết phải nói gì.

Cố Cũng chớp chớp đôi mắt to ướt sũng nhìn hắn, Tần Uyên và cậu nhìn nhau vài giây, giống như bại trận, bất đắc dĩ buông cậu xuống, sau đó sờ sờ cái đầu nhỏ đáng yêu của cậu.

"Quên đi, không có lần sau."

Cố Cũng: A, đàn ông. Trẫm biết, không ai có thể thoát khỏi mị lực của trẫm.

Giáo dục gì, hình phạt nào.

Trong nháy mắt toàn bộ hình phạt bị Tần Uyên ném ra sau đầu.

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Cố Cũng: "Nếu chân đều tốt, vậy qua hai ngày nữa dẫn em đi ra ngoài chơi một chút. ”

Đôi mắt Cố Cũng nhất thời sáng lên.

Nhưng Tần Uyên lại bán quan không chịu nói, điều này càng gợi lên hứng thú của Cố Cũng, hận không thể thời gian gia tốc, để cho hai ngày này nhanh chóng đi qua.

Hai ngày sau, Tần Uyên chọn cho Cố Cũng một bộ quần áo nhỏ màu vàng nhạt, phối với chiếc nơ nhỏ đáng yêu, Cố Cũng trong nháy mắt biến thành tiểu vương tử tinh xảo.

Người giúp việc còn đeo cho cậu một cái túi nhỏ màu cầu vồng, Cố Cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy mình càng thêm tinh thần.

Tần Uyên mang theo Cố Cũng đi tới địa điểm cẩu cẩu tụ tập, rất thuận lợi tiến vào hội trường.

Cố Cũng vừa đi vào trong mắt đầy chó, ngây dại.

Thư ký liếc mắt một cái liền thấy được Tần tổng nhà mình, vội vàng dắt Bỉ Hùng Khuyển đi tới chào hỏi, "Tần tổng anh cũng tới rồi sao? Đây là chó con của anh sao, dễ thương hơn hình ảnh! ”

Tần Uyên rụt rè đáp một tiếng, "Ừm, chó của anh cũng không tệ. ”

Tuy rằng hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn con gấu kia một cái, nhưng lễ thượng lui tới.

Cố Cũng lúc này mới biết được, Tần Uyên nói muốn dẫn cậu đi ra ngoài chơi, kỳ thật là dẫn cậu đến tham gia tụ hội cẩu cẩu.

Nếu cậu thực sự là một con chó, nó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, nhưng trọng tâm là cậu không phải là chó thực sự, cậu không muốn tham gia vào loại bữa tiệc trước và sau này nữa! Cậu thích cùng người ở bên nhau a!

Hùng Khuyển của thư ký rất nhanh chú ý tới Cố Cũng, đối với chó con không giống người thường này sinh ra hứng thú, vì thế thân thiện tiến lên chào hỏi, tiến lên ngửi ngửi mông nhỏ của Cố Cũng ——

Cứu tôi! SOS!

Nếu cậu có tội, hãy để pháp luật trừng phạt cậu thay vì tham dự một bữa tiệc chó, để chó ngửi mông!!!

Cố Cũng điên cuồng tránh né, hai móng vuốt nhỏ không ngừng lôi kéo Tần Uyên.

Ôm tôi! Ô ô ô!

Cũng may Tần Uyên hiểu được ngôn ngữ cơ thể của cậu, khom lưng liền ôm cậu lên, đặt ở trên khuỷu tay.

Cố Cũng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Thư ký thân thiện cười nói: "Ha ha, Tần tổng, chó nhà anh có phải là sợ xã giao hay không? Nếu vậy thì chỉ cần đưa nó ra ngoài chơi nhiều hơn. ”

Tần Uyên đáp: "Hình như em ấy không phải rất cao hứng, để em ấy tự mình ở lại một lát. ”

Thư ký gật gật đầu nói: "Được, Tần tổng. Có gì cần giúp thì anh gọi cho tôi, tôi dẫn Đậu Đậu nhà tôi đi chơi trước. ”

Tần Uyên thản nhiên nói: "Ừ. ”

Chờ thư ký mang theo chó nhà mình vừa đi, hắn liền cúi đầu hỏi Cố Cũng, "Có phải không thích trường hợp như vậy hay không? ”

"Gâu." Cố Cũng nhìn hình ảnh đám cẩu cẩu ngửi mông của nhau gật đầu như giã tỏi, thật đáng sợ!

Tần Uyên an ủi vuốt ve sống lưng cậu một chút, ôn nhu nói: "Xin lỗi, tôi tưởng em sẽ thích, vậy chúng ta đi thôi. ”

Cố Cũng: Đi nhanh đi!

Nhưng Tần Uyên vừa mới nhấc chân muốn đi, Cố Cũng thấy cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc, chính là Lâm Thanh Ninh không thể nghi ngờ!

Chờ đã, cậu không thể đi!

Cố Cũng trực tiếp từ trong ngực Tần Uyên nhảy ra, bởi vì động tác quá gấp, còn lăn vài vòng trên mặt đất, hung hăng chết một phen trước mặt tất cả cẩu cẩu.

Cố Cũng: "..."

Người đàn ông thực sự, không sợ cái chết xã hội!

Cố Dã xoay người đứng lên, chen qua một, giống như trèo đèo lội suối, chạy như điên về phía Lâm Thanh Ninh, rốt cục đi tới trước mặt Lâm Thanh Ninh.

Lâm Thanh Ninh nhìn chó con chạy về phía mình trước mắt, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, "Là em a!  Em vẫn chưa quên anh, phải không? ”

Trên tay hắn cũng dắt tiểu Bác Mỹ, là Tần Tử Tuấn vì dỗ cậu vui vẻ mua, tốn không ít tiền, tính cách nhu thuận nghe lời, thập phần dịu dàng đáng yêu.

Nhưng hắn vẫn thường xuyên nhớ thương chó con kia, cũng không biết hắn chạy đi đâu.

Không nghĩ tới hôm nay hắn mang theo Tiểu Bác Mỹ đến tham gia bữa tiệc cẩu cẩu, sẽ ngoài ý muốn gặp được chó con nhớ thương đã lâu, hơn nữa chó con cũng nhớ rõ hắn.

Lâm Thanh Ninh nhìn thấy trên người cậu mặc quần áo xinh đẹp, trên cổ có vòng cổ cùng dây thừng, ánh mắt sáng ngời tràn đầy sức sống, nói vậy chủ nhân mới nhất định đối với cậu rất tốt.

Cố Cũng hưng phấn nhìn Lâm Thanh Ninh, đầu óc nhanh chóng vận chuyển nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Tiểu Bác Mỹ của Lâm Thanh Ninh, nhất thời có chủ ý.

Lúc Tần Uyên đuổi theo, liền nhìn thấy nhà mình đang vây quanh tiểu Bác Mỹ của Lâm Thanh Ninh, tựa hồ đặc biệt thích bộ dáng của đối phương, trong mắt tràn đầy hào quang hưng phấn.

Lúc nhìn thấy Tần Uyên, Lâm Thanh Ninh rõ ràng sửng sốt một chút, thăm dò hỏi: "Tần tiên sinh, đây là chó của anh? ”

"Ừm." Tần Uyên lạnh nhạt đáp lại.

Trong mắt Lâm Thanh Ninh không khỏi viết đầy kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tần Uyên lạnh lùng như vậy cũng sẽ nuôi chó, nuôi vẫn là một vật nhỏ đáng yêu, một người một chó nhìn thế nào cũng không hợp.

Bởi vì Tần Tử Tuấn và Tần Uyên quan hệ không tốt, cho nên hắn cũng không có nhiều cái gì làm quen, chỉ nhìn hai con chó con chơi cùng một chỗ nói: "Hình như nó rất thích bác mỹ nhà ta, không bằng để cho bọn họ cùng nhau chơi một lát đi. ”

Tần Uyên hiếm khi thấy Cố Cũng thích một đồng loại như vậy, nghĩ đến bình thường cậu cũng không có bạn bè cẩu cẩu gì, cho nên gật đầu đồng ý.

Cố Cũng đâu có thật sự thích chơi với chó, chẳng qua là làm bộ mà thôi.

Đợi đến khi tụ hội cẩu cẩu chấm dứt, Lâm Thanh Ninh dắt Bác Mỹ muốn rời đi, vì thế lễ phép nói lời tạm biệt với Tần Uyên, ai ngờ Tiểu Hoa Cẩu lại đuổi theo Tiểu Bác Mỹ của hắn, như thế nào cũng không chịu đi cùng Tần Uyên.

Sắc mặt Tần Uyên hơi trầm xuống nói: "Tiểu Hoa, lại đây. ”

Bản lĩnh giả điếc giả câm của Cố Tiểu Hoa là hạng nhất.

Thực xin lỗi lão Tần, hôm nay Cố Tiểu Hoa là một cặn bã, nhất định phải vứt bỏ ngươi.

"Tiểu Hoa có thể không nỡ làm đẹp." Lâm Thanh Ninh cười cười nói, "Tần tiên sinh, dù sao chúng ta ở gần, không bằng để cho Tiểu Hoa đến nhà chúng ta chơi vài ngày. ”

"Không được." Tần Uyên mặt lạnh lùng cự tuyệt, hai tay áp chế Cố Cũng dưới nách nâng cậu lên, mặc cho cậu giãy dụa thế nào cũng không buông ra.

Cố Cũng: "Ngao ngao ô ô. ”

Cậu không cần về nhà! Không về nhà a!

Cậu muốn cùng Lâm Thanh Ninh trở về hoàn thành nhiệm vụ!

Nhưng Tần Uyên lại lãnh khốc vô tình ôm cậu trở lại biệt thự, đen mặt nói: "Bất quá chỉ là một con chó con, liền đem hồn em câu mất? Ngay cả nhà cũng không muốn trở về? ”

Cố Cũng tức giận, cậu không làm nhiệm vụ, chẳng lẽ muốn cả đời làm chó sao?

Cậu cũng không thèm nhìn Tần Uyên, xoay người qua, chỉ lưu lại cho Tần Uyên một cái mông tròn.

Tần Uyên quả thực tức giận không chỗ  đánh.

Đánh lại đánh không được, mắng cũng mắng không nghe.

Kiếp trước hắn làm cái gì nghiệt mới bày ra một nhỏ vô tâm vô phế như vậy?

Người giúp việc nghe nói sự tình từ đầu đến cuối, linh cơ khẽ động nói: "Tần tiên sinh, nghe nói chó đực nhỏ đều ở nhà không giữ được, sẽ bị chó cái bên ngoài bắt cóc, sẽ không bao giờ trở về nữa. Nếu muốn ngăn chặn tình trạng này, tốt hơn là đi triệt sản càng sớm càng tốt. ”

Cố Cũng trong nháy mắt đồng tử động đất: "!!! ”

Tỷ tỷ ta cùng ngươi thù gì oán hận gì!

Sao chị lại hại tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip