(...)
"Trí Tú....Trí Tú...!!"Nàng tỉnh giấc trong hoảng hốt, hai tay bấu chặt ga giường, miệng không ngừng gọi tên em, một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ bao trùm khắp toàn thân, bốn phía chỉ có bóng tối mơ hồ tịch mịch, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, thở dốc nặng nề. Bốn năm qua, nàng đều liên tiếp gặp ác mộng giống nhau, thấy Trí Tú nằm trơ trọi trên nền đất xám xịt, không biết là nơi đâu nhưng hoàn toàn không có sự sống, cơ đơn đến tột độ làm người ta sợ hãi mà tháo chạy. Trí Tú không nhúc nhích, mắt mở to nhìn mình tràn ngập oán hận, thân thể xanh xao, gương mặt trắng bệch. Nàng gọi tên nhưng em ấy không trả lời, liền cố sức chạy đến, nhưng hai chân vô lực mềm nhũn, hoàn toàn không thể cử động. Nàng hoảng sợ, người kia chắc chắn rất hận mình, mình thật sự không muốn người kia đi mãi mà không quay trở lại, thật sự không muốn.Trân Ni đi vào nhà tắm, dội nước lên mặt rất nhiều lần, dòng nước lạnh buốt lướt qua trên mặt từng đường làm cơ thể run lên bần bật. Vội nhìn vào trong gương, bản thân bốn năm qua vì những cơn ác mộng giống nhau đó cứ lặp đi lặp lại liên tục làm mình sợ hãi tỉnh giấc lúc nửa đêm, dần dần gầy đi rất nhiều, xương quai xanh lộ ra thấy rõ. Nghĩ đến đây, Trân Ni lắc lắc đầu, ngoại hình bây giờ đối với mình cũng đâu còn quan trọng nữa, trước kia muốn bản thân phải thật xinh đẹp để cho người kia ngắm nhìn, bây giờ người không còn bên cạnh, bản thân cũng không cần xinh đẹp nữa.Nàng thẫn thờ trở vào phòng, nhìn xung quanh một lát, khóe môi khẽ nhếch, tự hỏi không biết từ khi nào căn phòng trước kia treo đầy tranh phong cảnh của mình giờ đây chỉ toàn là tranh vẽ một người. Trân Ni bước đến bên cạnh bức tranh dang dở còn đang đặt trên giá vẽ, tay nhặt cọ vẽ rơi trên sàn nhà, thấm một chút mực đen, đầu cọ nhẹ lướt trên nền giấy trắng. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng ra gương mặt người kia gần mình trong gang tấc, trong suốt như ánh mặt trời, còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nồng, trong đầu nghĩ đến đâu, tay liền vẽ theo đến đó, họa lại từng đường nét trên mặt người kia rất rõ ràng, thậm chí còn vẽ thêm vào đó linh hồn của người kia.Bốn năm trước, nàng nhận được cuộc gọi từ Lệ Sa, mới biết được Trí Tú đã bí mật quyết định đi du học mà không một lời từ biệt. Lúc đó nàng chỉ còn chưa đầy một giờ đồng hồ để lao đến sân bay, thật sự còn chưa thể tin nổi Trí Tú kiên quyết rời xa mình như vậy, thật không dám nghĩ đến những ngày tháng sau này sẽ không còn được nhìn thấy em ấy nữa. Yêu một người đã trở thành thói quen, mỗi ngày đều vì người đó mà vui vẻ, cũng vì người đó mà đau lòng, vậy một khi tỉnh mộng, người kia không còn nữa, liệu thói quen cũng sẽ theo đó mà phai nhạt hay không? Khoảnh khắc nhìn thấy em ấy một thân lặng lẽ đứng đó nhìn đồng hồ, bên cạnh là bố mẹ và Lệ Sa, nàng dựa vào một cây cột lớn cách đó không xa, vừa đủ nhìn thấy tiểu thần mặt trời trong mộng, nhưng người qua lại trong sân bay khá đông, phía bên kia Trí Tú không nhìn thấy được nàng, duy chỉ có mỗi Lạp Lệ Sa là phát hiện ra. Nàng đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó lẳng lặng nhìn Trí Tú. Nàng lúc này đây thật sự rất muốn biến thành một tên ích kỉ, chạy đến bên cạnh ôm lấy người kia, thu lấy tất cả ánh dương quang lại, chỉ để người kia phát sáng trong lòng mình. Thế nhưng mọi việc đã đi đến mức này rồi, chỉ một bước đi của Trí Tú nữa thôi, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, sẽ trở thành một con người thật sự cường đại như em ấy đã từng mong muốn. Nàng càng nghĩ, trong lòng càng đau nhói, hóa ra cảm giác đẩy người yêu ra xa khỏi mình còn đau đớn gấp ngàn lần tưởng tượng. Nàng cứ thế lén nhìn Trí Tú, khoảng cách không gian rõ ràng không xa, nhưng khoảng cách giữa lòng người thì xa vô cùng tận.Lạp Lệ Sa muốn đánh cược một ván, liền gọi điện cho cô giáo Kim vào giờ phút quyết định. Cô nàng không dám tin tưởng cô giáo Kim có bao nhiêu yêu thương đứa bạn thân này, nhưng từ lúc vô tình phát hiện cô giáo lặng lẽ theo sau Trí Tú tan học về nhà, trên mặt toàn là nước mắt, cô mới còn một phần hy vọng cho Trí Tú. Nếu cô giáo Kim đến đây trước khi cô bạn mình lên máy bay đến một vùng trời mới, tức là cô giáo Kim vẫn còn yêu tên ngốc kia, khi đó mình sẽ không trách Kim Trí Tú cứ mãi vì sao không quên được người này, thậm chí sẽ ở một bên ủng hộ cô bạn hãy mau chóng cường đại trở về, bù đắp hết những tháng ngày chờ đợi mà cô giáo Kim đã hy sinh cho nó. Lệ Sa hiện tại nhìn thấy cô giáo Kim phía bên kia đầu tóc rối bời chạy đến, nước mắt đầm đìa, liền thở dài trong lòng một hơi, sau đó không tự chủ khóe môi khẽ động, thật sự giờ đây đã có thể an lòng. Muốn có hạnh phúc thật sự, chắc chắn phải đánh đổi, chắc chắn phải rèn luyện bằng thử thách, mà thử thách lớn nhất, chính là lòng chung thủy.Trân Ni nhìn Trí Tú đi khuất, một nửa linh hồn của mình cũng theo đó mà tan biến. Mọi thứ xung quanh như dừng lại thật lâu, trời đất cũng ngừng xoay chuyển, chỉ còn lại hai người tâm linh không thông, một đuổi, một chạy, một bỏ trốn, một kiếm tìm, chạy mãi một vòng về chốn cũ, cũng không thể bắt kịp nhau.Trân Ni tỉ mỉ ngắm nhìn bức tranh cuối cùng cũng hoàn thiện. Sau khi Trí Tú rời đi, tất cả những bức tranh phong cảnh từ nhỏ đến lớn mà nàng vẽ đều bị dồn qua một góc phòng, vì quá nhớ thương người kia mà bắt đầu tập vẽ người, cứ mỗi lần nhớ tới thì sẽ vẽ lại, dùng hết tinh lực trau chuốt từng đường nét trên mặt người kia trong tay mình, những đêm ác mộng tỉnh dậy trong hoảng hốt, Trân Ni sẽ cũng ngồi dậy họa lại người trong mộng, nước mắt rơi xuống gương mặt người kia trong tranh, như thể người trong tranh cũng đang cùng mình khóc. Kim Trân Ni nguyện ý người đầu tiên mình vẽ là/22-11-2022/
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip