Chương 21 -23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 21

Thẩm Giáng Niên đã sống gần 30 năm, cô chưa bao giờ nghiện bất cứ thứ gì, từ nhỏ đến lớn, Thẩm Giáng Niên luôn tỏ thái độ thờ ơ với người ngoài và phớt lờ với mọi thứ xung quanh. Có không ít nhiều người đều bị lừa tình bởi cái vẻ bề ngoài này.

Lê Thiển là người từng chứng kiến sự lừa tình của Thẩm Giáng Niên, lúc còn đi học, để có thể thu hút sự chú ý của các chàng trai, cô ấy còn sáng tạo ra những lần ngẫu nhiên gặp được. Cô ấy sẽ vờ làm ra vẻ lơ đãng, che giấu tâm tư thầm kín của bản thân, sau đó sẽ âm thầm tiếp cận người ta, đây chính là Thẩm Giáng Niên ngày xưa. Lê Thiển từng cười nhạo vì cái tính trẻ con của cô ấy, "Nếu thích thì cứ quang minh chính đại mà gặp, nhìn cậu thế này mà còn sợ người ta từ chối nữa sao?

Thẩm Giáng Niên chỉ cười nói, cô chỉ hiếu kỳ mà thôi, cũng không có thích người ta, nếu thực sự thích cô sẽ chủ động. Cho dù, Thẩm Giáng Niên dùng chiêu thức gì thì cuối cùng cô vẫn sẽ đạt được mục đích của cô.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ mất đi lý trí, điều này Lê Thiển cũng không biết, cho nên trong mắt Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên càng trưởng thành thì càng thản nhiên, nhưng Lê Thiển không biết rằng, cái vẻ thản nhiên của Thẩm Giáng Niên thực ra là bởi vì mỗi một chuyện xảy ra, chỉ cần Thẩm Giáng Niên muốn thì luôn kiểm soát được bản thân.

Nhưng mà khi gặp được Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên như gặp được khắc tinh, suy nghĩ, thân thể và tim cô ấy... đều nằm ngoài tầm kiểm soát. Lần này mất kiểm soát, khiến cô ấy trở tay không kịp, bởi vì đã rơi vào cạm bẫy, cho nên không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ lo nghĩ đến việc say đắm vào đó.

Đêm nay, hãy cứ để cô say đắm, dẫu cánh cửa địa ngục có mở ra, thì cũng hãy đợi sương tan đi.

"Mở chân ra đi." Thẩm Thanh Hoà vỗ vỗ khuôn mặt hồng hào của Thẩm Giáng Niên, sau đó cúi đầu, "Mở ra đi, sau đó nhắm mặt lại, tôi sẽ làm cho em bay lên tầng mây cao." Thẩm Giáng Niên thẹn thùng, nhưng vẫn phối hợp, nhưng mà chỉ hơi mở ra.

Thẩm Thanh Hoà không cần dùng nhiều sức đã tách được hai chân Thẩm Giáng Niên ra, mặc dù Thẩm Thanh Hòa đã nói cô nhắm mắt lại, nhưng mà cô cũng chẳng phải là một đứa trẻ ngoan, mắt thấy đầu Thẩm Thanh Hoà dần dần đi xuống, cô mới hiểu được Thẩm Thanh Hoà đang muốn làm gì, "Đừng!" Thẩm Giáng Niên muốn khép chân lại cự tuyệt, nhưng mà không có cách nào để trốn.

Thẩm Thanh Hoà chuẩn xác mà chạm vào nơi bắt đầu của cơn giải toả, đầu lưỡi nóng bỏng chạm nhẹ, khiến Thẩm Giáng Niên đang vùng vẫy lập tức mềm nhũn, "A~ ha~" Một giọng rên rỉ mang theo sự run rẩy, "A~ đừng, đừng như vậy ~ em không chịu nổi~"

Thẩm Giáng Niên nói đứt quãng, "A ~ quá, quá sâu ~" Đầu lưỡi Thẩm Thanh Hoà hơi xâm nhập vào bên trong, khiến nơi trống rỗng Thẩm Giáng Niên có cảm giác được lấp đầy, "Thanh Hoà, Thanh Hoà, em, em thật sự... rất thích người... a~ a~, cảm giác sắp chết ~" Thẩm Giáng Niên ngẫu hứng bày tỏ, cô căn bản không biết bản thân đang nói cái gì.

Cô chỉ biết, giờ phút này đây, cô thuộc về Thẩm Thanh Hoà, người này đang kiểm soát cơ thể cô.

Thẩm Giáng Niên chưa trải sự đời, cho nên cơ thể vô cùng nhạy cảm, chỉ vài lần nhấp nhô thôi, mà Thẩm Giáng Niên đã lên đạt đỉnh cao trào. Phía dưới thân co thắt, chảy ra rất nhiều mật dịch, Thẩm Giáng Niên thở gấp, giơ tay che mắt lại, có cảm giác như đang ở trên mây.

"Đừng liếm nữa~" Thẩm Giáng Niên muốn đẩy Thẩm Thanh Hoà ra, nhưng tay đã bị Thẩm Thanh Hoà nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng liếm lấy đoá hoa đang nở rộ, "Tôi làm, tôi sẽ chịu trách nhiệm." Thẩm Giáng Niên thẹn thùng nhìn xuyên qua khe ngón tay, thấy Thẩm Thanh Hoà vùi đầu vào giữa chân cô, người vẫn xinh đẹp không có ai sánh bằng, tư thế thuần phục dưới người cô, khiến thân dưới Thẩm Giáng Niên đông cứng lại.

Thẩm Thanh Hoà rất đẹp, cô cũng muốn được chạm vào Thẩm Thanh Hòa, cô kéo Thẩm Thanh Hoà hoà lên, bắt chước dáng vẻ của cô ấy, khi tay cô trượt xuống dưới, thì Thẩm Thanh Hoà đã bắt lấy tay cô. Thẩm Giáng Niên cố gắng thoát ra nhưng không thành công, cô dừng lại, thở nhẹ hỏi, "Người không muốn sao~" Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn cô, tay vẫn nắm chặt cổ tay cô, "Em thoải mái là được ~"

"Nhưng mà em cũng muốn làm như thế với người ~" Cơn sóng tình thứ nhất đã hạ xuống, một Thẩm Giáng Niên thẹn thùng đã trở lại, nhưng mà đầu óc vẫn còn choáng, cho nên, tay cô lần nữa vùng vẫy thoát ra, "Để cho em hôn phía dưới của người~ được không?" Thẩm Thanh Hoà mím môi.

Thử vài lần nhưng đều thất bại, Thẩm Giáng Niên ý thức được Thẩm Thanh Hoà không muốn để cô chạm vào, trong lòng dâng lên đầy chua xót và thất bại chưa từng có, "Là người không thích em sao?" Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên không nhịn được hỏi ra, lại sắp muốn khóc.

"Không phải...." Thẩm Thanh Hoà ôm lấy Thẩm Giáng Niên đang co rúm trong lòng ngực cô, Thẩm Giáng Niên nức nở hỏi, "Thế tại sao?"

"Ừm...." Thẩm Thanh Hoà dừng một chút, "Đã lâu rồi không bị chạm vào." Lời này không ngờ lại làm dịu đi nỗi chua xót của Thẩm Giáng Niên, "Vậy em có thể chứ?" Cô thử thăm dò, ngượng ngùng chạm vào mặt và tại Thẩm Thanh Hoà, "Để em chạm vào ~ liếm ~ em cũng muốn làm người thoải mái~"

"Thẩm Giáng Niên~" Hơi thở Thẩm Thanh Hoà đầy nặng nề.

"Hửm~"

"Tôi cần phải đi vào...."

"Sao?" Thẩm Giáng Niên khẽ hỏi bên tai Thẩm Thanh Hoà, "Đi vào cái gì?"

"Vào bên trong cơ thể, mới có khoái cảm, mới có thể chấp nhận đối phương chạm vào...." Thẩm Thanh Hoà cố gắng nói khéo léo, Thẩm Giáng Niên kéo khoảng cách ra, "Là vậy sao, là người cần đi vào trong cơ thể em à?" Cô nhớ tới cái gì đó, "Dùng tay đi vào sao?"

"Ừa." Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà sáng ngời, "Cho nên...."

"Một ngón tay có thể làm cho người ta sướng à?" Đến giờ, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa nắm bắt được điểm mấu chốt, đặc biệt là sau khi gặp Thẩm Thanh Hòa, cô luôn lạc lối.

"Tôi có thể làm cho em sướng lên tận trời mây, em có muốn thử không~" Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy cái dáng vẻ tò mò của cô, cả tinh thần lẫn thể xác đều hứng phấn, đã lâu rồi cô không có khao khát chạm vào người khác như lúc này.

"Vậy, người nhẹ chút nha, em vẫn còn là...." Thẩm Giáng Niên nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, "Lần đầu tiên." Nhưng mà Thẩm Thanh Hoà vẫn nghe thấy, có chút không thể tin được, mặc dù đã 30 tuổi nhưng vẫn là xử nữ, cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng mà Thẩm Giáng Niên lại xinh đẹp, ưa nhìn, vóc dáng chuẩn chắc hẳn có rất nhiều người theo đuổi cô ấy. Biết được đây là lần đầu của Thẩm Giáng Niên, ngược lại Thẩm Thanh Hoà càng cẩn thận hơn, "Thẩm Giáng Niên, em đã suy nghĩ kỹ chưa, lần đầu của em, thực sự cho tôi sao?" Thẩm Thanh Hoà không phải là người coi trọng lần đầu tiên, nhưng mà cô coi trọng người.

"Thẩm Thanh Hoà~"

"Ừa."

"Người sẽ vẫn luôn đối xử tốt với em chứ?"

"Tốt của em là theo kiểu nào?" Thẩm Thanh Hoà rất nghiêm túc cùng cô thảo luận vấn đề này, "Tôi cần phải làm rõ cái em nói tốt là tốt theo kiểu nào."

Bỗng nhiên, Thẩm Giáng Niên có cảm giác bất lực, cô chỉ đơn giản hỏi vậy thôi, Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn có thể trả lời qua loa với cô, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà lại cố tình nghiêm túc. Nghiêm túc đến mức không thú vị, cái biểu cảm nghiêm túc đó giống như là sợ cô sẽ quấn lấy người không buông tha. Mặc dù, cô cũng muốn lắm suy nghĩ cho kỹ, nhưng mà bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là sắc dục.

Thẩm Giáng Niên rũ mắt xuống, ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, ở bên tai cô ấy nói, "Thanh Hoà, bắt đầu đi." Nếu nói vừa rồi chỉ là màn mở đầu đã làm Thẩm Giáng Niên không chịu nổi, thì những gì tiếp theo Thẩm Thanh Hoà làm, khiến cô thật sự không nghĩ được gì hết, chỉ có thể mở miệng rên rỉ.

Tiếng rên thật lớn, đặc biệt là lúc Thẩm Thanh Hoà nói, "Bảo bối, tiếng rên của em thật dễ nghe, rên cho tôi nghe đi, tôi thích~" Thẩm Giáng Niên hoàn toàn thả lỏng bản thân phiêu dạt nơi xa, vì hạnh phúc của cô, vì khoái cảm của bản thân, cho nên cô càng rên lớn hơn, "A a a? Nhanh lên, nhanh lên nữa đi, dùng thêm sức nữa a~ a a!" Mỗi lần Thẩm Thanh Hoà khiêu khích cô, đều dừng ngay đúng chỗ.

Nghe nói lần đầu tiên rất đau, nhưng mà Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không có cách nào cảm nhận được, bởi vì cô đã sướng lên tận trời mây, Thẩm Thanh Hoà dùng sức vừa đủ, dưới cơ thể cũng được kiểm soát hoàn toàn, ngực bị đầu lưỡi nóng bỏng của Thẩm Thanh Hoà khiêu khích, làm Thẩm Giáng Niên lần đầu tiên mở ra một chân trời mới cho cuộc đời của cô.

Phía dưới co rút kéo dài vài phút, cô chưa kịp hoàn hồn, thì Thẩm Thanh Hoà lại lần nữa lấp đầy nó, "Phản ứng bên trong em thật tốt." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà thật nhẹ nhàng, không giấu được niềm vui ở trong đó, cho nên Thẩm Giáng Niên cũng vui theo, giọng nói có chút khàn, "Người thích sao~"

"Thích~" Môi Thẩm Thanh Hoà vẫn còn du ngoạn, trong lúc Thẩm Giáng Niên sơ hở, đã đẩy đầu lưỡi đi vào, "A~ người thật xấu xa... em còn chưa sẵn sàng ~ a ư a~" Thẩm Giáng Niên thút thít, phía dưới cô không chịu nổi sự xâm nhập của Thẩm Thanh Hoà, cứ thế bỏ mặc Thẩm Thanh Hoà trêu đùa, "Bảo bối ~ thoải mái không~" Thẩm Thanh Hoà gọi cô là bảo bối, tim Thẩm Giáng Niên tê dại, "Thoải mái ~ cho em đi~"

Đêm đó, vào vào ra ra không biết bao nhiêu lần, thể lực Thẩm Thanh Hoà tốt đến Thẩm Giáng Niên không ngờ được, cuối cùng, Thẩm Giáng Niên chịu không nổi nữa, "Bảo bối, em bị người làm cho hỏng rồi." Cô cũng bạo gan gọi người ta là bảo bối.

Thẩm Thanh Hoà không có phản đối, vẫn còn vui đùa trước ngực Thẩm Giáng Niên, tay còn ở phía dưới sờ sờ, "Bên em trong phản ứng tốt quá, tôi thích, với lại phía dưới em rất đẹp, hồng hào mềm mại, nhìn là muốn liếm rồi." Nói xong, lại lần nữa vùi đầu xuống, cày ruộng.

Thẩm Giáng Niên thẹn thùng nói không nên lời, nhưng mà cô rất vui bởi vì cô cảm giác Thẩm Thanh Hoà rất thích cơ thể cô.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Giáng Niên hết lần này đến lần khác xin tha, còn muốn hát cho Thẩm Thanh Hoà một bài, Thẩm Thanh Hoà mới chịu buông tha cô, nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô, "Muốn hát gì?"

Người đẹp say sưa cười nói, "Em muốn hát bài 'One night in Beijing' cho người nghe." Thẩm Thanh Hoà không biết bài hát này, còn Thẩm Giáng Niên là người Bắc Kinh chính hiệu, hát tiếng phổ thông cực kỳ chuẩn, nhưng mà cô vẫn không quên được giọng nói đặc trưng của người Bắc Kinh, cho nên hát lên bài hát ấy đậm chất nồng nàn, bởi vì là giọng nữ cho nên nghe ra càng tinh tế ôn nhu, cô hát bài hát ấy mang theo sự bi thương u sầu. Thẩm Thanh Hoà im lặng ôm lấy Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên hát đi hát lại nhiều lần, lần cuối cô bật khóc, khẽ nói, "Bài hát này, dịch ra tiếng trung là 'một đêm ở Bắc Kinh', hát tặng người. Ngủ ngon, Thẩm Thanh Hoà."

---------------------

Chương 22

Đêm đó, tại sao lại đau đến thế? Rõ ràng giây phút ấy thật hạnh phúc.

Đêm đó, tại sao lại rơi lệ? Trước mặt cô chính là Thẩm Thanh Hoà đẹp làm lòng cô thao thức.

Đêm đó, tại sao lại muốn hát bài <Một đêm ở Bắc Kinh> chứ?

Bởi vì cô biết, giữa các cô, đêm hôm đó, thật sự chỉ là một đêm ở Bắc Kinh.

Đối với 20 triệu dân sống ở Bắc Kinh mà nói, đêm hôm đó cũng chỉ là một đêm hè oi bức giống như ngày hôm qua, nhưng đối với Thẩm Giáng Niên mà nói, đó là một đêm mà cô không thể nào quên trong đời.

Vào một đêm bình thường, cô gặp được Thẩm Thanh Hoà, một người đẹp đến mức làm lòng cô thao thức.

Trong lòng cô có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, nhưng mà lại người ta u mê không lối thoát.

Cánh cổng thiên đường vẫn luôn mở rộng chào đón cô, mà chỉ trong nháy mắt lại mở ra cánh cổng địa ngục, mà cô thì quên đi bản thân nhảy vào đó.

Tại sao chứ? Chỉ vì ba chữ: Thẩm Thanh Hoà.

Sau này, Thẩm Giáng Niên viết linh tinh vào cuốn sổ tay của cô, cũng không biết bản thân đang hoài niệm cái gì nữa, nhưng mà lồng ngực của cô đã tích lũy quá nhiều cảm xúc, nên cô cần phải viết ra để giải tỏa.

Sau cơn động tình, còn đọng lại gì nhỉ? Giống như là một ngọn lửa cháy bừng rồi dần dần trở thành tro tàn, chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận. Sự trống rỗng to lớn gần như nuốt chửng Thẩm Giáng Niên, như thể nó thấm đẫm linh hồn cô, khiến Thẩm Giáng Niên không còn nơi nào để bám vào, cô yên lặng ôm chặt Thẩm Thanh Hoà, chen vào vòng tay người ta, khẽ nỉ non, "Ôm em chặt thêm chút nữa đi~" Thẩm Thanh Hoà không trả lời dùng hành động để trả lời, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Ngủ ngon, Thẩm Giáng Niên."

Thẩm Giáng Niên quá mệt, lần đầu tiên cơ thể cô tiêu hao thể lực quá mức. Giống như một người đã lâu chưa vận động, mà mỗi lần vận động thì làm cho cạn sức lực. Giờ phút này, cô thấy thật bất lực, muốn chạm vào Thẩm Thanh Hoà nhưng mà giờ đây như nụ hoa héo úa không thể nở, đến sức vươn vai cũng không có. Thẩm Giáng Niên không muốn ngủ, vì cô biết, sớm mai thức giấc, cô lập tức sẽ đối mặt với hiện thực.

Thẩm Giáng Niên luôn dũng cảm thế mà giờ đây lại rụt rè nằm trong vòng tay Thẩm Thanh Hòa, đôi mắt trong lúc lơ đãng sẽ cay cay. Bình minh đến cũng là lúc Thẩm Thanh Hoà sẽ rời đi, các cô, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Thẩm Giáng Niên tuỳ ý để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Bây giờ cô nên làm gì đây? Sống gần nửa đời người, lần đầu tiên lại rơi vì tình thế không trở tay kịp.

Thẩm Thanh Hoà, người không nằm trong dự kiến của em.

Thẩm Giáng Niên không bao giờ nghĩ rằng cô và một người phụ nữ sẽ có một điều kỳ lạ xảy ra trong vòng chưa đầy 24 giờ quen nhau. Tâm loạn như ma, lý trí luôn bị cảm xúc cắt ngang, một người thường xuyên dùng lời nói để dẫn dắt người khác, giờ phút này, lại bị người ta dẫn dắt.

Vậy thì mặt trời đừng mọc nữa, cứ như vậy ngày mai sẽ không đến phải không? Lòng mang một mớ hỗn độn, cuối cùng lý trí của Thẩm Giáng Niên không đánh lại trái tim cùng với thể xác vô cùng mệt mỏi, dần dần thiếp đi. Cơ thể trống rỗng đã từng được lấp đầy, nhịp nhàng uyển chuyển giống như đưa cô lên tận mây xanh, để cô nhìn thấy những khoảnh khắc đẹp nhất. Thẩm Giáng Niên dần tiến vào giấc mộng, bước thật chậm trên mây, một giấc mộng đẹp.

Tưởng chừng như là đến ngày tận thế, sẽ không còn cơ hội được ngủ, Thẩm Giáng Niên ngủ một giấc đến chạng vạng ngày hôm sau, mặt trời cũng sắp xuống núi. Lúc cô tỉnh lại, đám mây trắng đã nhiễm một màu đỏ ửng, cô còn cho rằng trời vừa mới sáng, mới ngủ được một lúc thôi? Xem ra Thẩm Giáng Niên bị lệch múi giờ.

Trong tiểu thuyết luôn được miêu tả như vậy, nhân vật chính sau khi sự việc xảy ra liền đầu óc trống rỗng. Nhưng Thẩm Giáng Niên thực sự muốn nghi ngờ bây giờ những người viết tiểu thuyết viết lung ta lung tung, trong tâm trí cô, khoảng trống là một thứ xa xỉ, hơn nữa hỗn độn càng thêm hỗn loạn.

Thẩm Giáng Niên biết rõ cô sẽ không vì chuyện này mà chạy trốn hay chơi trò mất tích. Bản chất của con người khi gặp phải vấn đề, đặc biệt là vấn đề nan giải, phản ứng đầu tiên của họ là chạy trốn. Nếu chạy không thoát, thì sẽ nhìn về chỗ khác, hoặc là nhắm mắt làm ngơ, cho đến khi vấn đề kia dính hiệu ứng bươm bướm, gây ra những hậu quả khó kiểm soát, làm người ta phải đối mặt.

Trước khi đi ngủ, Thẩm Giáng Niên cũng đã dự đoán được, sau khi cô tỉnh dậy, cũng chỉ còn lại một mình cô ở đây. Bây giờ xem ra đúng là như thế thật. Thẩm Giáng Niên nằm thẳng trên giường, một lúc sau, cảm giác cơ thể như không còn là của chính cô nữa. Eo đau, đúng như câu quảng cáo: Tôi cảm thấy cơ thể như bị đào rỗng.

Thẩm Thanh Hoà đi rồi phải không? A, đi rồi, đây vốn dĩ là... tình một đêm. Một khi tỉnh giấc, Thẩm Giáng Niên phải đối mặt với thực tế. Cụm từ tình một đêm này, thật là cho người ta cực kỳ chán ghét, ai phát minh ra 419 vậy. Bây giờ, Thẩm Giáng Niên mới hồi tưởng lại, vậy là món quà bất ngờ Tiền Xuyến Tử chuẩn bị cho cô, chính là tình một đêm sao? Rồi cô không nhận được gì mà còn lại đánh mất bản thân? Hừ Tiền Xuyến Tử, chờ cô sẽ báo thù lại.

Thẩm Giáng Niên nằm ở trên giường, đầu óc quay cuồng, cô có ép bản thân đừng suy nghĩ nữa, nhưng mà không được, cô vẫn sẽ nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Không được, cô phải dậy, phải kiếm việc làm để cho bản thân bận rộn, nó chẳng phải là một liều thuốc để quên đi bản thân sao? Thẩm Giáng Niên nheo mắt, chống đỡ cơ thể đau nhức, chân mới chạm đất thôi mà đã run, khoả thân đứng tại chỗ trấn định lại vài phút.

Thẩm Giáng Niên mò mẫm đi vào nhà tắm, dựa vào trí nhớ đêm qua, cô chạm đến công tắc, bật nó lên, sau đó là tiếng nước chảy, dòng nước ấm vẫn như đêm qua. Cô ngẩng đầu lên, để dòng nước xối sạch từng chân tơ kẽ tóc như đêm qua, cô sợ mình chưa đủ sạch, đứng trước mặt Thẩm Thanh Hoà sẽ không đủ hoàn hảo, khi bàn tay vuốt ve cơ thể, nó vẫn nóng như vậy.

Khoảnh khắc này giống như đêm qua. Chỉ có điều, tâm trạng đã không còn.

Thẩm Giáng Niên nhìn cô trong gương, trên người có đủ dấu vết, giống như những bông hoa vào mùa, nở rộ mê hồn, còn cơ thể cô là một khu vườn ngập hương xuân. Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm những dấu hôn trên cơ thể cô trong gương, đây là cô sao? Nhìn một hồi lâu, sau đó giơ tay lên chạm vào vết hôn trước ngực, đây là Thẩm Thanh Hoà để lại. Thẩm Giáng Niên nhắm chặt mắt, hơi ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài trên khóe mi, cô không có cách nào quên được.

Chuyện xảy ra đêm qua hiện lên quá rõ ràng, giống như đã khắc vào sâu trong cuộc đời của cô, có chết cũng không thể quên được 'một đêm ở Bắc Kinh', cô đã từng thuộc về Thẩm Thanh Hoà. "Thẩm Thanh Hoà!" Gọi hết tiếng này đến tiếng khác, nhưng mà ba tiếng Thẩm Thanh Hoà không có ai đáp lại, Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa nhà tắm, một cảm giác lạnh ập đến, cô rùng mình một cái, thức tỉnh một chút. Thẩm Giáng Niên, mày đang nghĩ gì vậy? Thẩm Thanh Hòa đã đi rồi, cả hai chẳng qua cũng chỉ là tình một đêm thôi, người sẽ đối xử tốt với mày sao? Đừng tự lừa dối bản thân nữa. Có lẽ, kỳ thực giữa hai người cũng chỉ là một đêm ham muốn, chứ chẳng có tình, có gì để lưu luyến.

Tắm nước nóng không phải là vô ích, nó rửa sạch bụi bẩn, và cũng rửa sạch những điều vô nghĩa. Xác định rõ ràng giữa cô và Thẩm Thanh Hoà chỉ là tình một đêm, cho nên sau đêm hôm qua, phất tay một cái, còn có tình gì mà lưu lại.

Thẩm Giáng Niên quấn khăn tắm, phủ một cái khăn mềm mại lên đầu, cái tắm này là cô cố gắng lắm mới xong, từ đêm qua đến giờ, cô tiêu hao quá nhiều thể lực, đói muốn xỉu. Sau khi đã tỉnh hẳn, nhìn lại đồng hồ mới biết giờ này làm gì mà sáng sớm, bây giờ đã chạng vạng rồi. Sau chạng vạng lại chính là đêm đen. Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa sổ, ánh nắng chiều hoàng hôn chỉ còn chút tia sáng le lói, có lẽ bị ánh trăng kéo đi yêu đương vụng trộm? Thẩm Giáng Niên bật cười trước suy nghĩ ngớ ngẩn của cô, sau khi cười xong lòng lại buồn, yêu đương vụng trộm dẫu sao thì vẫn có tình trong đó nhưng mà chỉ là lén lút.

Bật đèn trong phòng lên, cô mới thấy ở bên đầu giường có đặt quần áo mới, có váy liền thân, quần áo, bên cạnh còn có áo ngực và quần lót.... Thứ này Thẩm Giáng Niên thích không phải là do Thẩm Thanh Hòa chuẩn bị mà đây là những kiểu dáng mà cô thích. Quần áo cũng như váy đều là những màu đơn giản, cô không thích đồ quá màu mè. Lúc mặc nội y vào, cô mới phát hiện, không chỉ chọn trúng kiểu dáng mà cô thích, mà kích thước cũng rất vừa vặn. Chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà là thợ may à? Thẩm Giáng Niên cười tự giễu, tính ra thì sờ cũng khắp nơi, sờ cả đêm rồi, coi như Thẩm Thanh Hoà vẫn còn chút nghiêm túc.

Thẩm Giáng Niên thu dọn đồ cá nhân của cô, cuối cùng cầm lấy điện thoại, nhấn màn hình điện thoại, không biết điện thoại đã bị Thẩm Thanh Hoà để chế độ im lặng từ khi nào. Có mấy cuộc gọi nhỡ kèm với mấy tin nhắn chưa đọc, còn có cả WeChat nữa.... Trong lòng chợt nhẹ bẫng.

Thẩm Giáng Niên kiểm tra từng cái một, 10 cuộc gọi nhỡ, 5 cuộc gọi từ nhà, Lê Thiển, sếp cũ và đồng nghiệp hiện tại, và 2 bạn học đại học; 15 tin nhắn thường chưa đọc, nếu lời chúc sinh nhật từ ngân hàng và công ty quản lý tài sản bị coi là tin nhắn rác, vậy có thể bỏ qua 15 cái tin nhắn kia, cuối cùng cô đặt cược vào WeChat.

Có một hàng chấm đỏ nhỏ, nhìn thoáng qua cô cũng không nhìn thấy người khiến cô nao lòng, cô không muốn thừa nhận, bản thân đang ôm một tia hy vọng cuối cùng khi kéo màn hình, khi một tấm chân dung nho nhỏ xinh đẹp nhảy vào mí mắt cô, một lần nữa trước ngực cô lại rung động.

Nó chỉ có bảy từ, không cần nhấp vào xem, vẫn có thể đọc toàn bộ nội dung, nhưng mà cũng đã tạo nên cơn gợn sóng.


--------------------

Chương 23

Thẩm Thanh Hoà: Khi nào dậy thì gọi cho tôi.

Ồ, bao gồm cả dấu câu, 8 ký tự.

Sau tình một đêm, giữa họ chỉ còn lại 8 chữ này.

Nếu bạn thích một ai đó, bạn sẽ biểu hiện thế nào? Liệu có tách 8 cái từ kia ra phân tích rồi hợp nó lại không, hình như có thể dùng N phương thức để đi phân ẩn ý sâu xa trong câu nói kia sao? Sẽ vì 8 từ đó mà hồi tưởng lại hạnh phúc cùng với bi thương đã từng xảy ra sao? Sẽ bởi vì một người khi nhớ đến mà ngực lại đau đến bật khóc sao? Sẽ vì bỗng nhiên thương nhớ mà muốn gặp người đó sao?

Thẩm Giáng Niên không biết có phải là thích không, nhưng mà cô cảm nhận được, cô đã bật khóc sau vô số lần suy đoán và phủ nhận. Điều đáng sợ nhất là nó phải lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Đời này của cô, có lẽ sẽ chẳng trở thành một người vĩ đại, cũng sẽ chẳng trở thành một người có lòng có dạ như Phạm Trọng Yêm, lo hạnh phúc của thiên hạ sau đó mới đến hạnh phúc của bản thân, bởi vì cô ích kỷ, càng coi trọng cảm xúc của bản thân hơn.

"Thẩm Giáng Niên, em thật điên rồ, đi ra ngoài tâm sự đi." Trong những cuộc gọi nhỡ, Thẩm Giáng Niên chủ động liên hệ với sếp cũ của cô, một giám đốc của một tập đoàn trong ngành bán lẻ Âu Mỹ, lãnh đạo cấp cao của BD, người con lai Hoa Kiều, cô ấy nói tiếng Nhật, Hàn, Trung vô cùng tốt. Tên tiếng trung là Ôn Đế. Sau khi nghe được giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm của Thẩm Giáng Niên, cô ấy đã thốt lên câu nói trên.

Là một người nước ngoài, phong cách cư xử của Ôn Đế cũng rất táo bạo, và cũng cởi mở với chuyện SEX, nhưng mà cô ấy vẫn dùng từ "điên rồ" để nhận xét về hành động của Thẩm Giáng Niên. Chỉ vì trong ấn tượng của Ôn Đế về Thẩm Giáng Niên, thì người này trong công việc rất nghiêm túc, hà khắc trong cuộc sống, cho nên cô ấy cho rằng Thẩm Giáng Niên là người bảo thủ trong các mối quan hệ thân mật, vì vậy ngay cả khi đối mặt, cô ấy vẫn liên tục lắc đầu, "Không thể tin được, ngay tại ngày sinh nhật của em, em lại chúc mừng bản thân bằng 419."

"...." Thẩm Giáng Niên muốn dùng cái nĩa chọc vào cái đầu tóc vàng, "Em đã nói rồi, không phải do em sắp xếp."

"Quá ghê gớm, để người khác sắp xếp tình một đêm cho mình." Ôn Đế ngạc nhiên thở dài, nhưng mà vẫn cười hề hề hỏi Thẩm Giáng Niên có cảm giác thế nào, "Đã lắm phải không?"

Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, "Ăn bít tết cũng không lấp được cái miệng của chị." Oán giận cắn một miếng bít tết chín bảy phần, căn bản ăn cũng không ra mùi vị gì.

"Chị biết hôm qua em bận, cho nên cũng không hẹn em." Trông Ôn Đế làm ra vẻ là một chị gái quan tâm đến em gái, "Có phải chị đây rất tâm lý không?" Ôn Đế đã 35 tuổi, xưng chị cũng không có gì là quá phận.

"Đúng vậy, chị rất tâm lý." Lòng Thẩm Giáng Niên vẫn còn phiền muộn, con người mà, lỡ động tâm một cái, làm sao có thể dễ quên được.

Ăn được vài miếng, Thẩm Giáng Niên không ăn nữa, nếu đã ra ngoài tâm sự, Ôn Đế đề nghị uống rượu sau đó tâm sự cho nhau nghe. Thẩm Giáng Niên vừa nghe thấy, lắc đầu ngay. Ngày hôm qua, nếu không phải vì rượu, thì cô đâu có thể làm chuyện mất kiểm soát được.

Rượu, quả nhiên là cội rễ của mọi điều ác. Rượu mà biết nói, chắc nó sẽ hét lên hết lần này đến lần khác: không phải lỗi của tôi, tôi không gánh đâu.

"Hiện tại em không hoảng sao? Chị hỏi em, lúc tỉnh thì không nói được nên em với chị uống vài ly đi, chúng ta tâm sự." Ôn Đế tốt bụng nói, "Chị thì không sao hết, chỉ sợ em nghẹn trong lòng." Thấy vẻ mặt do dự của Thẩm Giáng Niên, cô lại nói thêm, "Chị đây là chuyên gia tình yêu, có vấn đề gì mà không giải quyết được."

Đúng vậy, bây giờ Ôn Đế bên người có không ít hoa cỏ nhưng vẫn độc thân, mà lý do của cô ấy là: còn chơi chưa đủ. Thế giới hoa mỹ có quá nhiều thú vị, ai lại muốn yêu đến nhàm chán?

Trước đây rất lâu, trước khi cô gặp được Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên coi như là trong sáng, mặc dù cũng đã có đọc những cuốn sách đầy màu sắc, nhưng mà cũng chẳng mấy hứng thú. Truyện sao, cô cũng có đọc đó, nhưng mà cảm thấy không thật, đặc biệt là mấy cái tình yêu ngọt như sôcôla, sợ sẽ làm răng của cô mềm.

Nhưng sau lễ rửa tội đêm qua, thế giới của Thẩm Giang Niên bắt đầu có chút thay đổi, cô cũng không kiêng nể gì, hỏi chuyện riêng tư, "Chị Ôn, người ta nói 30 như sói, còn chị đã 35, là một con sói già...."

Bang! Ôn Đế chộp lấy khăn giấy ướt còn chưa xé bao bì đập lên tay Thẩm Giáng Niên một cái, "Em mới là sói già, chị đây còn trẻ, là thiếu nữ sói, ok?"

Thẩm Giáng Niên không thể nhịn được cười, "Đúng vậy, chị sói, là một thiếu nữ sói, chắc chị ham muốn lắm đúng không?" Thẩm Giáng Niên dừng lại chút rồi hỏi tiếp, "Vậy chị sẽ làm thế nào?" 

Vẻ mặt Ôn Đế như không hiểu Thẩm Giáng Niên đang nói cái gì, cô nhún nhún vai, "Hai câu của em là một à? Ham muốn cao sao? Chị phải làm sao à?"

"...." Mặt Thẩm Giáng Niên hơi đỏ, "Chị biết em muốn hỏi cái gì mà?"

"Chị nghe không hiểu." Ôn Đế làm giá, làm cho Thẩm Giáng Niên nhớ đến một vị minh tinh nào đó, những lúc làm bộ thế này diễn rất ghê gớm.

"Chính là lúc cơ thể trống rỗng, chị sẽ làm thế nào?" Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên cũng hỏi thẳng, làm trò trước mặt Ôn Đế, quả thật không dễ.

"Ồ, em nói là chuyện này à." Ôn Đế không ngại ngùng, nói chuyện này thật nhẹ nhàng, nhìn thấy cái vẻ mặt hiếu kỳ của Thẩm Giáng Niên, cô nói, "Cái này sao, có rất nhiều cách." Sau đó nhướng mày, đôi mắt hổ phách đầy ranh mãnh, "Em muốn hỏi loại nào?"

Trong mắt Thẩm Giáng Niên lóe lên một tia sáng, rất nhiều loại? Thẩm Thanh Hoà khiến cô mở rộng tầm mắt, chẳng lẽ lại có nhiều hơn nữa.

Ôn Đế bật cười, "Sự hiếu kỳ của em đều viết lên hết ở đây rồi." Cô chỉ chỉ vào mắt, "Được rồi, em muốn hỏi gì thì cứ trực tiếp hỏi đi, bớt lòng vòng với chị." Thẩm Giáng Niên không biết là mình muốn hỏi cái gì, thật ra cô chỉ muốn tìm người tán gẫu chuyện này.

Tìm tới tìm lui, người thích hợp để nói đến chuyện này chính là Ôn Đế. Thẩm Giáng Niên cũng thật phiền muộn, "Chị nói em thử, em với cô ấy thật sự chỉ là tình một đêm thôi sao?"

"Chứ muốn sao nữa?" Giọng nói thản nhiên của Ôn Đế, làm cho Thẩm Giáng Niên có chút cô đơn, cô theo thói quen mà ừ một cái, Ôn Đế nói tiếp, "Nói chung là chị cũng không biết giữa hai người là như thế nào, cũng khó mà nói hết được." Vì thế, Thẩm Giáng Niên nói sơ bộ lại như sau: Vào đêm sinh nhật, cô gặp được một người khá tốt, hai người trò chuyện với nhau rất vui, cô uống không ít rượu, sau đó thì xảy ra mấy chuyện sảng.

Còn mối dây dưa của hai người, cô chỉ muốn để lại ở trong lòng, không nói ra, mà nói cũng không nói rõ được, điều quan trọng hơn nữa Thẩm Giáng Niên phát hiện, cô thế mà... lại có chút hẹp hòi. Đối mặt với sếp cũ là Ôn Đế, cô không muốn nói chi tiết. Đặc biệt là về Thẩm Thanh Hoà, Ôn Đế lại hiếu kỳ, "Cô ấy trông thế nào? Đẹp lắm sao?" Không đợi Thẩm Giáng Niên trả lời, cô lại nói rất kiên định, "Chắc chắn rất đẹp, mới làm cô gái phương Đông cao lãnh xinh đẹp như em động tâm."

Xu hướng tính dục của Ôn Đế, theo như lời cô ấy nói thì, giống như trẻ con vậy, cô ấy thích cái đẹp, bao gồm cả người. Sau khi Thẩm Giáng Niên từ chức, Ôn Đế còn khen cô, nói cô xinh đẹp, không giống những người khác, nhưng Thẩm Giáng Niên cũng không quan tâm lắm cho nên không hỏi thêm.

Ôn Đế quen biết Thẩm Giáng Niên lúc còn trẻ, nét mặt rõ ràng, tóc dài đen nhánh, lạnh lùng thờ ơ, rất ít khi cười. BD là công ty đầu tiên Thẩm Giáng Niên làm việc sau khi tốt nghiệp, lúc đó làm phiên dịch nhưng không phải là phiên dịch cao cấp, mà lúc đó tiếng Trung của Ôn Đế không có giỏi như bây giờ, chức vị của cô ấy là giám đốc kinh doanh, được điều đến Trung Quốc để phát triển thị trường Châu Á Thái Bình Dương. 

Trong BD, chuyện Ôn Đế làm rất nhiều, một là bay đi khắp nơi cùng với Thẩm Giáng Niên, hai là mang Thẩm Giáng Niên đi khắp nơi dạy dỗ.

Các cô chỉ cách nhau 6 tuổi, sự khác biệt không chỉ có ở chức vị mà còn có cả kinh nghiệm, theo như Ôn Đế nói, cô ấy bước vào xã hội sớm. Ôn Đế là người tuyển Thẩm Giáng Niên vào làm việc, cho nên sau này Ôn Đế phát hiện Thẩm Giáng Niên là một khối đá không thể đối chọi được, cô còn nói giỡn, "Người mình chọn, có khóc cũng phải mang đi cùng." Cô là người hiếu thắng vậy đó.

Trong nháy mắt, một Thẩm Giáng Niên ngây ngô, lần đầu tiên chưa có thế mà giờ..., Ôn Đế rất thương tâm, "Nếu biết em thích phụ nữ, chị nên ăn em luôn, nhìn cái nhan sắc của em đi, chị thèm đã lâu." Ôn Đế nửa nói đùa, "Em không biết à, chị chọn em, bởi vì em đẹp, đặc biệt...." Ánh mắt lại lướt qua ngực Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên thật sự muốn cho cô một cái tát.

Thích? Cô thích Thẩm Thanh Hoà sao?

Nháo qua nháo lại cười đùa với nhau, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, điện thoại lại vang lên, cô lấy ra xem, là Lê Thiển, đã gửi một cái biểu cảm: "Này, Nhị Cẩu Tử." Nhưng cô cũng không trả lời lại, mà tiếp tục nói chuyện với Ôn Đế.

"Chị Ôn, chị nói xem, em có nên gọi điện thoại cho cô ấy không?" Câu hỏi có vẻ không chắc chắn của Thẩm Giáng Niên đã tiết lộ ý định thật sự của cô. Đúng vậy, cô muốn, nếu có thêm một người nói với cô, có thể gọi cho Thẩm Thanh Hoà, thì cô có thể danh chính ngôn thuận để gọi.

"Nếu là chị, chị sẽ không gọi.."

"Nhưng mà cô ấy có gửi tin nhắn WeChat cho em, nói khi nào dậy thì gọi cho cô ấy."

"Cô ấy nói em gọi thì em gọi sao? Theo cách giao tiếp kiểu Trung Quốc, cô ấy có thể chỉ nói như vậy như một phép lịch sự.", Ôn Đế nhún vai. "Dù sao thì, chị không thích người tình một đêm gọi điện cho chị trừ khi... "

"Sao ạ?" Có lẽ thêm cái lý do, cô nhất định sẽ gọi cho Thẩm Thanh Hoà.

"Trừ khi chị muốn tiếp tục với người đó ..." Ôn Đế nói từng chữ, "Tình một đêm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip