Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Buổi trưa Jungeun cùng Jo Haseul ăn cơm bên ngoài, Jungeun cũng thừa dịp lần này trả tiền lúc trước vay mượn Jo Haseul. Buổi chiều, Jungeun mang Jo Haseul đến bệnh viện.

Tinh thần Kim Ba cũng không tệ, cùng Jo Haseul hàn huyên rất nhiều chuyện thú vị của Jungeun lúc trước. Nói đến, sau khi Kim gia xảy ra cố sự, đây là lần đầu tiên có người chủ động đến thăm. Đề tài của hai người đều xoay quanh Jungeun, khi nói về sự nghiệp tương lai của Jungeun, Kim Ba không khỏi thở dài.

"Nếu như không có tôi, đứa nhỏ này nên có một lối thoát tốt hơn mới phải." Ông cảm thấy hổ thẹn với Jungeun.

Jo Haseul cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng bà nhìn thoáng hơn Kim Ba, "Hiện tại Jungeun có thể ở lại trường cũng coi như là một hình thức đào tạo sâu đi. Tài nguyên giảng dạy của Đại học Seoul khá tốt, ngài là trưởng bối cũng đừng lo lắng. Chờ sau này có cơ hội, Jungeun cũng có thể tiếp tục ước mơ của em ấy."

Hai người hàn huyên một lúc, tinh thần Kim Ba có giới hạn, chuẩn bị đi ngủ, Jo Haseul nói lời tạm biệt.

Khi Jungeun nhìn thấy người trên giường bệnh đã chìm vào giấc ngủ say, nàng mới đưa Jo Haseul xuống lầu. Sau khi đưa Jo Haseul rời đi, Jungeun kiểm tra thời gian, nàng sẽ đến đại lý xem phòng. Nàng đã hỏi qua bác sĩ, tháng sau Kim Ba sẽ xuất viện, trước sau gì cũng sẽ giải quyết chuyện nhà. Hiện tại trong nhà này, nàng không thể dựa dẫm vào ai khác ngoài chính bản thân mình.

Nắng tháng bảy cực kỳ gay gắt, Jungeun không cầm ô, giơ cánh tay trắng sáng lên ngang trán, vùi đầu nhìn con đường dưới chân bước nhanh. Tại ngã ba đường, trong tầm mắt nàng xuất hiện một đôi giày da, Jungeun không nhìn lên, đi về phía bên trái hai bước, đôi giày da trong tầm mắt cũng không biến mất, cũng chuyển động theo nàng. Khi Jungeun bước sang phải, đôi giày đó trước sau luôn xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Kết quả là Jungeun không thể không ngẩng đầu.

Lúc nhìn thấy người kia, lông mày xinh đẹp không khỏi cau lại. Trước buổi sáng hôm nay, có thể nàng không biết người trước mặt, nhưng sau khi gặp Lee Eunha, Jungeun lại có chút cảnh giác với nam nhân lúc nhìn nàng có chút xâm lược.

"Kim tiểu thư." Nam nhân chắn đường nàng lên tiếng trước, trên mặt tràn đầy ý cười, "Còn nhớ tôi không?"

Jungeun cao mày, "Cái việc gì sao?" Nàng không biết người này làm sao tìm được nàng, không biết hiện tại xuất hiện trước mặt nàng là có ý gì, nhưng nàng cũng không có hứng thú muốn biết.

Người chắn đường Jungeun lúc này là Chu Soo Hyung, cũng coi như là bạn trai của Lee Eunha, hắn cũng biết rất nhiều về Jungeun "Cũng không có gì, chỉ là muốn ăn một bữa cơm với Kim tiểu thư mà thôi, nói đến chúng ta cũng coi như là người một nhà mà". Hắn cợt nhả nói, dạy nghề ở trường trung học, Chu Soo Hyung cũng được coi là có nhiều nữ sinh yêu thích, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Jungeun lúc sáng, trong lòng hắn liền có chút ngo ngoe rục rịch.

Lông mày Jungeun như sắp nhíu lại thành chữ "Xuyên", nàng nhìn nam nhân đang lung tung bắt cầu làm họ với nàng, cảm thấy buồn bực, "Không có thời gian, tôi cũng không phải người cùng một nhà với anh. Tôi còn có việc, xin tránh đường." Nàng nói rất khách khí, muốn vòng qua người trước mặt rời đi.

"Làm sao không phải là người một nhà a?" Nhưng người trước mặt nàng không biết có cái thú vui gì, còn quấn quít lấy nàng, "Cô xem, dì của tôi tốt xấu gì cùng với ba cô nhiều năm như vậy, tính ra cũng là người một nhà. Nếu tôi cũng đã đến bệnh viện, không bằng, tôi cũng đi nhìn chồng của dì tôi một chút đi?"

Jungeun mất một lúc mới hiểu được thân phận của người trước mặt. Lúc nàng nhận ra liền tức giận đến run lên.

"Anh có liên quan đến nữ nhân họ Chu kia sao? Anh còn dám tới đây? Anh muốn thế nào!" Trong nháy mắt, Jungeun trở nên cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt. Nàng không tin Chu gia lại có hảo tâm như vậy, còn đặc biệt bảo một tiểu bối thối đến thăm cha nàng.

Chu Soo Hyung nhìn thấy vẻ mặt nàng đột nhiên biến sắc, liền nở nụ cười đắc ý, "Kim tiểu thư, cô đừng lo, tôi chỉ đến tìm cô ăn một bữa cơm mà thôi. Cô xem chúng ta cũng là người một nhà mà phải không? Mấy năm nay không liên lạc, hiện tại chúng ta nhận thức, sau này cũng liên hệ nhiều hơn mới phải."

Jungeun không chịu nổi loại đạo đức giả này, cau mày hỏi hắn muốn làm gì.

Chu Soo Hyung chà xát hai tay, trong mắt tràn ngập không có ý tốt, nhìn Jungeun bằng ánh mắt giống như lần đầu tiên nhìn thấy Jungeun lúc sáng. "Buổi sáng Eunie cũng nói hiện tại trong tay cô không thiếu tiền, ha ha này không phải quá tốt sao? Cô ta có cho tôi một ít tiền, tôi dẫn cô đi ăn chút đồ ăn ngon được không? Nghe nói cô đang theo nữ nhân, này thật quá vô vị. Đêm nay cô theo tôi, chúng ta còn có thể..."

Hắn chưa kịp nói hết lời thì bị một chai nước lao tới làm gián đoạn.

Jungeun tức giận run lên, nàng vốn không có cảm tình với họ Chu, hiện tại còn bị khiêu khích ở trước mặt, cho dù người này nói mấy câu vô liêm sỉ không chịu nổi, dù có tu dưỡng tốt đến đâu, nàng cũng không thể nhịn được.

Đó là một chai nước khoáng 400 ml, hơn một nửa Jungeun còn chưa uống hết, trực tiếp nện vào mặt nam nhân đối diện.

"Không biết xấu hổ!" Jungeun mắng, nàng cũng không nhiều lời mắng người, chỉ nói lặp đi lặp lại mấy câu "Loại giòi bọ như các người làm sao được thấy ánh mặt trời vậy? Không biết sẽ làm cho người khác cảm thấy buồn nôn sao? Hiện tại làm tiểu tam còn diễu võ dương oai? Anh cho rằng Kim gia chúng ta dễ bị khi dễ sao?" Như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt Jungeun kém đến đáng sợ, nàng hạ giọng, trong mắt có chút oán hận, "Anh đừng quên, Chu gia các người vẫn còn nợ tôi một mạng!"

Nàng sẽ không quên mẹ nàng đã chết như thế nào. Sáng nay trở về nhà cũ, mặc dù rất sợ hãi, nàng vẫn đi vào phòng tắm trước khi rời đi. Nơi cướp đi mạng sống của mẹ nàng, giữa hai cánh mũi tựa như còn quanh quẩn mùi máu tanh. Jungeun nghĩ, cả đời này nàng sẽ không bao giờ quên được.

Kim Mẹ đã cùng Kim Ba trải qua rất nhiều sóng gió, coi nàng như bảo bối duy nhất trên đời, Kim Mẹ vẫn là hậu thuẫn vững chắc cho Kim Ba bất chấp những khoản nợ chồng chất của công ty, nhưng sau khi bà biết được người chồng yêu quý nhiều năm tương cứu hoạn nạn lại quá trớn liền chọn cách tự sát.

Người kiên cường cũng có thể bị người khác chạm vào nơi mềm yếu. Mà nơi mềm yếu này chính là một tay Chu gia phá hủy!

Người đã cướp đi mạng sống của mẹ nàng! Jungeun không thể nào quên được.

Lúc này, Jungeun giống như muốn gϊếŧ người, ánh mắt của nàng hung ác hơn bất kỳ ai khác.

"Anh tên là Chu Soo Hyung đúng không? Vậy anh nên nhớ kỹ, hiện tại tốt nhất anh nên cút khỏi cuộc sống của tôi!" Jungeun trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, cố gắng giữ cho giọng nói của mình ổn định, nàng thực sự tức giận đến phát run.

Nhưng lời uy hiếp này của nàng ban đầu chỉ khiến Chu Soo Hyung ngẩn ra, không lâu sau, nam nhân vô lại này lại bỏ qua lời nói của nàng.

"Kim tiểu thư." Chu Soo Hyung đột nhiên tới gần nàng, "Cô nói xem, nếu tôi đưa cô đi khỏi con phố này, vậy có ai phát hiện ra không?" Lúc này, hắn giống như một con hồ ly gian trá, vươn tay về phía Jungeun.

Jungeun không thèm để ý, ngay khi không để ý liền bị người trước mặt ôm vào lòng.

Khí tức xa lạ khiến nàng cảm thấy buồn nôn, "Buông tôi ra!" Nàng hét lên, giơ tay đánh nam nhân trước mặt, cố gắng thoát ra.

Nhưng mà, Jungeun giống như một cành liễu nhỏ, làm sao có thể là đối thủ với tên vô lại như Chu Soo Hyung, một chút khí lực này của nàng căn bản không có tác dụng gì.

"Đừng nháo, theo tôi trở về." Chu Soo Hyung rất thưởng thức Jungeun giãy dụa như vậy, trên mặt còn lộ ra ý cười.

"Cứu mạng!" Nơi này vẫn là một thành phố sầm uất, Jungeun không quản được nhiều như vậy, lên tiếng hét. Nàng biết rằng hiện tại chính là cơ hội cuối cùng để tự cứu mình, nếu như bị Chu Soo Hyung mang đi, mọi chuyện sẽ thực sự trở nên không thể kiểm soát được.

"Cứu mạng! Cứu mạng!" Nàng lại hét lên.

Ngã tư không ít người qua lại, cũng có không ít người dừng lại xem trò cười trước mặt.

Ai đó đã bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng không ai tiến lên phía trước. Chu Soo Hyung không hoảng sợ mà trái lại còn cười, giải thích cho những người đang nghi hoặc: "Đây là vợ tôi, tôi cãi nhau với cô ấy. Cô ấy ở bên ngoài một ngày, thật vất vả mới tìm được, dọa chết tôi rồi. Chỉ là hiện tại cô ấy vẫn chưa nguôi giận, ha ha, quấy rầy mọi người rồi, thật xấu hổ."

Những người xem nghe xong lời này, tựa hồ đã hiểu ra. Còn có người khuyến cáo nói: "Ai nha, lại là thanh niên cãi nhau a. Trời nóng như vậy, vẫn là đừng nháo nữa, mau về nhà đi, vạn nhất bị cảm nắng thì khổ!"

"Đúng rồi, hiện tại tiểu cô nương sinh khí rất lớn! Tiểu tử cậu cũng thông cảm một chút ..."

"Mau về nhà đi, vợ chồng hảo hảo nói chuyện ..."

Jungeun nghe vậy liền kinh hãi, "Tôi không phải vợ của hắn, tôi căn bản không biết người này! Cứu mạng!" Nàng hét lớn.

Chu Soo Hyung vỗ nhẹ lên đầu nàng "Jungeun, hiện tại lấy chứng minh thư ra đây, cái gì mà không biết a, đừng nói nhảm." Hắn không chút sợ hãi.

Quả nhiên, lúc đầu đám đông nghe Jungeun hét lên không quen biết thì lại vây quanh, nhưng khi nghe câu Chu Soo Hyung chắp vá, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu cô nương, nhân gia ở đây cầu xin cô, vẫn là hạ hỏa một chút đi, hôm nay trời nóng, đừng hồ đồ như vậy. Có chuyện gì thì hai vợ chồng về nhà giải quyết a."

Jungeun khóc không ra nước mắt, nàng hét lên Chu Soo Hyung thực sự không phải chồng nàng, mà người ở hiện trường giống như không tin nàng.

Nàng có chút tuyệt vọng, muốn thoát khỏi gông cùm của Chu Soo Hyung nhưng không thoát ra được, muốn cầu cứu nhưng không ai tin.

Tại ngã tư này, bởi vì hai người mà bị một vòng người vây quanh, còn có người chiếm vỉa hè, thực sự chặn các phương tiện lưu thông phía sau.

Thật trùng hợp, bên trong có xe của Jinsoul.

Gần đây Jinsoul tự mình lái xe, cô để xe trong nhà cùng tài xế cho Jungeun. Hiện tại, Jinsoul lái một chiếc xe màu bạc, dừng lại trên đường.

Cô có chút buồn vực với tình trạng kẹt xe trong giờ cao điểm này. Qua cửa sổ, cô có thể nhìn thấy một nhóm người đang xem náo nhiệt trước mặt. Cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ đối với loại hành vi này. Trên đời này có rất nhiều người thích xem náo nhiệt, loại thích xem bát quái này cô không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Nhưng khi nhìn thấy người bị bát quái ở trung tâm bị bao vây, lần này, cô có chút không thể bình tĩnh.

Jungeun bị Chu Soo Hyung kéo đi về phía đầu bên kia, nàng vẫn chưa từ bỏ phản kháng, mạnh mẽ thoát ra khỏi nam nhân vô liêm sỉ trước khi bị người mang đi. Mái tóc bị nàng làm có chút ngổn ngang, nhưng lại không cách nào che được vẻ đẹp của nàng.

Chỉ qua một cái nhìn, Jinsoul đã xác định được người bị lôi kéo là Jungeun.

Sau khi nhận ra Jungeun, Jinsoul cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa xe, mặc kệ hiện tại mình dừng xe ở vị trí nào, cánh tay thon dài đóng cửa xe, đi thẳng tới chỗ hai người đang giằng co trên phố.

Vừa đến gần, cô đã nghe thấy nam nhân không quen biết trước mặt, cũng không thể nào thuộc về thẩm mỹ của cô nói: "Vợ a, đừng nháo nữa, mọi người đều đang nhìn, theo chồng về nhà a!"

Vợ? Danh xưng này khiến Jinsoul vừa đi tới trong nháy mắt sắc mặt lập tức chìm xuống.

Cóc ghẻ từ đâu tới vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip