Chuyen Ver Vkook Anh Co Muon Ket Hon Voi Toi Khong Chuong 101 Kho Chiu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Từ sáng sớm Jungkook đã làm đồ ăn sáng tức tốc mang vào bệnh viện cho Han Dong Min. Trong lúc đang ăn Han Dong Min đã nói cho cậu quyết định của mình sau một đêm suy nghĩ của mình là sẽ rời khỏi Seoul nơi có rất nhiều kỉ niệm rất tốt đẹp, rất vui vẻ, nhưng mà những kỉ niệm kia đều là người đó cho cậu, mà anh ta cũng cho cậu những kí ức cực kỳ đau đớn, những kí ức đó, nhớ lại một lần, là một lần đau thấu xương, ở lại Seoul, đau đớn còn nhiều hơn vui vẻ. Mười năm nay cậu sống vì người khác, sau này cậu muốn là chính mình. Quay trở về quê nhà Busan làm lại tất cả.

Jungkook sau khi biết quyết định của bạn mình thì cũng có chút buồn trong lòng khi phải rời xa người bạn thân của mình nhưng cũng mừng cho cậu ấy vì cậu ấy đã biết nghĩ cho bản thân mình hơn.

Sau khi ăn uống, thăm hỏi xong thì Han Dong Min đuổi cậu về không cho cậu ở lại. Lúc này cậu đang đi qua khuôn viên của bệnh viện đúng lúc chắn nắng, lúc này trong vườn hoa bệnh viện, có rất nhiều người nhà và bệnh nhân qua lại trên bãi cỏ, cũng có người ngồi trên ghế đá chuyện trò.

Jungkook đi ngang qua, vô ý nhìn theo, nhưng trùng hợp lại thấy một thân ảnh nho nhỏ quen thuộc, một mình ngồi trên một cái ghế đá, tay cầm đồ chơi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ tâm tình không tốt lắm.

Jungkook bước lên, nửa ngồi xuống trước mặt đứa bé, đứa bé này không phải ai khác, chính là con trai Kim Saem, đứa trẻ ngày đó bị dị ứng hải sản nghiêm trọng, bây giờ mới nhớ ra hai ngày trước gặp phải Kim Saem ở siêu thị gần bệnh viện, anh ta đã nói là tiểu quỷ nhà anh ta sốt cao phải nằm viện, không ngờ hôm nay trùng hợp lại gặp ở đây.

"Hắc, anh bạn nhỏ, có nhớ anh không?" Jungkook mỉm cười chào hỏi đứa bé kia.

Đứa bé nhìn chằm chằm Jungkook, dường như mãi một lúc mới nhận ra Jungkook, nhìn cậu một lát, thế mà lại cúi thấp đầu tiếp tục nhìn chăm chú vào cái robot biến hình trong tay.

Jungkook ngồi xuống cạnh cậu bé, nhìn hỏi nó: "ở đây một mình sao, bố cháu đâu?"

Nghe vậy, thằng bé ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại không nói chuyện, sau đó liền quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào món đồ chơi trong tay.

Jungkook chán chường, nhưng cũng không thèm để ý, quyết định ngồi cạnh cậu bé, trước khi người chăm nom nó quay lại, mình sẽ ở cùng nó.

Một y tá trẻ tuổi lúc này đến đây, nhìn xung quanh một lát, dường như không tìm được người, hỏi thằng bé: "Kim Junghoon, cháu gọi cho bố cháu chưa? Lúc nào anh ta tới đây đón cháu xuất viện."

Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn cô y tá trước mắt, cuối cùng lắc đầu.

Cô y tá hơi không hài lòng nhíu mày, nói thầm: "sao lại có người bố vô trách nhiệm thế a, bệnh tình đứa bé này đã chuyển biến tốt mấy ngày rồi, cũng không thấy đến chăm nom, xuất viện cũng không có ai đến đón, phụ huynh cái kiểu gì vậy a."

Dường như Jungkook nghe ra nguyên do, liếc nhìn thằng bé, vội vàng đứng lên hỏi cô y tá kia: "cô y tá, cô vừa mới nói gì a, bố đứa bé vẫn chưa tới đây sao?"

Cô y tá nhìn cậu, hỏii: "anh là?"

"Ách, tôi quen bố đứa bé này." Jungkook giải thích.

Cô y tá kia hiểu rõ, gật đầu, nói: "thế nếu anh là bạn của phụ huynh đứa bé, vậy anh có thể giúp đỡ liên lạc với bố thằng bé không, sao mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng, ném con ở lại bệnh viện này rồi đi, đứa bé này đã hạ sốt rồi, sức khỏe đã không còn gì đáng ngại nữa. Anh bảo anh ta nhanh tới lo liệu thủ tục xuất viện, không nên chiếm giường lâu như vậy, hơn nữa, vi khuẩn gây bệnh cảm cúm rất nhiều, cứ ở lại bệnh viện lâu thế này cũng không tốt cho thằng bé." Nói xong, xoay người đi về.

Jungkook hơi bất ngờ, cậu nhớ khi gặp Kim Saem là ba ngày trước, chẳng lẽ ba ngày qua anh ta cũng không đến bệnh viện, hay là anh ta căn bản đã quên con mình ở bệnh viên?

Jungkook nhìn thằng bé, thấy nó cúi đầu, mở miệng hỏi: "mấy ngày qua bố cháu không tới đây sao? Không ai ở bên cạnh cháu sao?"

Đứa bé có lẽ là hơi hướng nội, không nói chuyện, chỉ yên lặng lắc đầu.

Jungkook chỉ cảm thấy người này quá vô trách nhiệm rồi, con mình nằm viện mấy ngày thế mà chẳng quan tâm gì, cũng không qua xem. Vừa định hỏi thằng bé số điện thoại của Kim Saem không, thì mới nhớ hôm đó vì chuyện dây chuyền, anh ta đã cho mình số điện thoại.

Lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm lại lịch sử trò chuyện, gọi dãy số kia, điện thoại vang lên một lúc mới được người đón nghe. Ở bên kia điện thoại Kim Saem dường như khá bất ngờ với cuộc điện thoại của Jungkook, dù sao bọn họ cũng không quen thân, không đến mức có thể gọi điện hỏi thăm nhau.

"A lô?"

"Kim Saem, có phải anh đã quên anh còn có con trai ở bệnh viện không, tôi đang ở cạnh con trai anh, vừa rồi có cô y tá tới đây, hỏi lúc nào anh đến lo liệu cho con trai xuất viện. Thằng bé đã hết sốt rồi, không việc gì phải tiếp tục ở lại bệnh viện, ngược lại có thể dễ bị lây vi khuẩn và vi trùng."

Ở bên kia điện thoại Kim Saem sửng sốt, một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "tạm thời công ty tôi có việc cho nên mấy ngày nay tôi vẫn phải đi công tác nước ngoài." Vì đi công tác, cho nên mới không có thời gian đi bệnh viện xem. Cũng không biết tình hình của thằng bé.

"Vậy có sắp xếp người khác đến chăm sóc đứa bé không?" Thế này coi như là mình bận bịu công việc không rảnh rỗi, vậy hẳn cũng phải tìm người khác đến chăm đứa bé chứ, đứa bé còn nhỏ như thế, để nó lại một mình ở bệnh viện như thế này sao có thể yên tâm. Nghe vậy, ở bên kia điện thoại Kim Saem rõ ràng im lặng một lát, rất lâu mới mở miệng nói: "có thể đưa điện thoại di động cho thằng bé nghe được không?"

Jungkook liếc nhìn thằng bé, hắng giọng gật đầu, đưa di động cho đứa bé ngồi cạnh cậu, nói: "bố cháu muốn nói chuyện với cháu."

Đứa bé sẵn sàng nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới cầm lấy di động từ trong tay cậu, kề sát vào tai, nhẹ nhàng gọi: "bố."

Jungkook không biết bọn họ nói những gì, thấy đứa bé kia khẽ đáp vài câu có và không, một lúc lâu, mới trả lại di động cho Jungkook.

Jungkook cầm lấy điện thoại di động lại áp vào tai: "a lô?"

"Có thể làm phiền cậu ngồi lại bệnh viện với thằng bé một lát được không, hiện tại tôi sẽ sắp xếp người đến đón thằng bé xuất viện. Chờ một chút tôi bảo người nọ gọi điện cho cậu." Bên kia điện thoại Kim Saem nói như vậy.

Như thế, Jungkook cũng chỉ gật đầu đồng ý, cúp điện thoại, lại ngồi cùng thằng bé một lát, không đến nửa tiếng, điện thoại lại vang lên, là một số lạ, Jungkook biết hẳn là người mà Kim Saem sắp xếp đến rồi. Nhận điện thoại, là giọng một người đàn ông, liền hỏi bọn họ đang ở đâu, nói mình đã ở cửa bệnh viện rồi, chờ một chút sẽ đến.

Jungkook cảm thấy giọng nói này hơi quen quen, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói mình và thằng bé bây giờ đang ở trên bãi cỏ xanh rờn cạnh tầng một bệnh viện.

Người nọ lên tiếng rồi cúp điện thoại, lại đợi mấy phút đồng hồ, Jungkook đang đưa tay sờ sờ đầu thằng bé, đột nhiên nghe có người gọi mình từ phía sau, quay đầu lại, thấy Jung Hoseok đang nhìn cậu đầy bất ngờ.

"Jeon Jungkook?!" Jung Hoseok thật bất ngờ khi thấy người ngồi cạnh con trai Kim Saem lại là Jeon Jungkook! Vừa rồi anh định mở cuộc họp ở công ty, đột nhiên nhận được điện thoại của Kim Saem, nói mong anh đến bệnh viện đón con trai anh ta, mà bản thân anh ta lúc này lại đang đi công tác nước ngoài, không thể nhanh chóng trở về được, hi vọng hai ngày này anh có thể giúp đỡ chăm sóc con trai anh ta. Anh lập tức đồng ý, liền hoãn cuộc họp lại, chạy đến bệnh viện trước, lại không ngờ rằng người liên lạc trong miệng Kim Saem lại là Jeon Jungkook!

Jungkook cũng có phần bất ngờ người Kim Saem gọi tới lại là Jung Hoseok, nhưng mà nghĩ lại trước kia bọn họ là bạn tốt, bây giờ Kim Saem không có ở đây, liên lạc với anh ta cũng không có gì là lạ.

"Sao cậu lại ở đây?" Jung Hoseok tiến lên, có chút khó hiểu nhìn Jungkook.

Jungkook đứng lên, giải thích: "tôi tới thăm bạn bè, đúng lúc gặp đứa bé này, sau đó y tá tới nói đứa bé bị bỏ lại ở bệnh viện này mấy ngày rồi, cho nên tôi mới gọi cho Kim Saem."

Jung Hoseok gật đầu, tiến lên nửa ngồi xuống trước mặt đứa bé, cười nói: "Junghoon, bố cháu đi công tác, cháu đến ở nhà chú vài ngày được chứ?" Thật ra thì chỉ từ sau chuyện lần trước, anh liền giữ liên lạc với Kim Saem, thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ra ngoài uống một chén.

Junghoon nhìn anh một lát, cuối cùng gật đầu. Nhận ra anh là chú đã đến thăm khi nó nhập viện lần trước, bố nói là bạn tốt của bố, hơn nữa vừa rồi trong điện thoại bố cũng nói, sẽ có một người chú đến đón nó xuất viện, bảo nó về nhà cùng người chú đó.

Jung Hoseok mỉm cười, vươn tay với nó: "đi thôi, chú dẫn cháu về nhà."

Jungkook nhìn đứa bé kia một cái, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ kia, sau đó nói với Jung Hoseok: "anh đã tới, vậy tôi đi trước đây." Nói xong, xoay người liền muốn rời đi, hôm nay trở về còn phải cho ra bản thiết kế, Han Min Hyuk cho thời hạn là ngày mai, xem ra tối nay là phải thức đêm rồi.

"Cậu rất quen thân với Kim Saem sao?" Jung Hoseok nói sau lưng cậu.

Jungkook quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn anh ta, nói: "nếu như gặp mặt vài lần cũng coi như là quen thân."

Jung Hoseok nhíu mày: "Taehyung nói chuyện với cậu về Kim Saem?"

Jungkook gật đầu, cậu rất cảm kích sự thẳng thắn của Kim Taehyung, như vậy khiến cậu có lòng tin với cuộc hôn nhân này.

Jung Hoseok cười nhẹ nhỏ giọng tự nói: "chuyện này mà cũng có thể nói, xem ra đúng là đã buông xuống."

Jungkook không nghe thấy anh ta nói gì, nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: "anh nói cái gì?"

Jung Hoseok kịp phản ứng, lắc đầu với cậu, nói "à, không có gì."

Anh ta không nói Jungkook cũng không hỏi nhiều, gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

"À, đúng rồi, căn nhà đã xong rồi, lúc nào hai người chuyển qua a?" Lúc trước tiểu tử Taehyung kia thúc giục anh nhanh lên như quỷ đòi mạng vậy, hiện tại anh đuổi kịp tiến độ rồi thì cậu ta chẳng nhắc đến nữa. Lần trước gọi điện hỏi cậu ta có dọn sang không, mà anh ta lại ngược lại, nói tâm trạng bé xã không tốt, muốn hoãn lại vài ngày, sao trước đây anh không nhìn ra tiểu tử kia có chút tố chất làm thê nô như thế a!

Jungkook sửng sốt, hỏi: "Đã xong rồi?" Lúc Kim Taehyung đưa cậu đến xem hồi trước, dường như còn rất nhiều cái chưa xong, theo tiến độ thi công bình thường, ít nhất cũng phải còn hơn nửa tháng mới xong a.

Jung Hoseok đảo cặp mắt trắng dã, nói: "mấy ngày trước đã xong rồi, Taehyung nói tâm trạng cậu không tốt, cho nên hoãn lại mấy ngày nữa, nói đi, lúc nào tâm trạng của cậu tốt lên, để tôi còn bố trí cho hai người dọn nhà." Nhìn đi anh thật là quá giỏi mà, ngay cả phục vụ sau khi bán cũng thực hiện đúng hạn như thế.

Bị anh ta nói thế, Jungkook bỗng chốc thật áy náy, có lẽ là mình vì chuyện Han Dong Min, vì không muốn làm phiền cậu, nên Kim Taehyung chiều theo ý cậu, không nhắc đến chuyện chuyển nhà.

"Tối nay anh ấy về tôi sẽ hỏi anh ấy." Jungkook nói như vậy, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào vì sự săn sóc của Kim Taehyung.

Jung Hoseok gật đầu, lại nói: "cậu lái xe đến sao? Không phải thì tôi đưa cậu về, dù sao cũng thuận đường."

Jungkook suy nghĩ một chút, cũng không từ chối.

Hai người làm thủ tục xuất viện cho thằng bé, khi đi ra khỏi bệnh viện đã gần tối.

Trên xe, Jungkook và thằng bé ngồi ở ghế sau, đứa bé kia ngoan ngoãn ngồi đó, cúi đầu chơi đồ chơi biến hình trong tay, Jungkook xoa xoa đầu nói, thằng bé này rất ít cười, ngoài lúc mình nhìn thấy nó cười đùa vui vẻ ở đại viện quân khu ra, mấy lần gặp sau căn bản cũng không thấy nó cười, hơn nữa hình như nó rất sợ Kim Saem trong khi rõ ràng trong lòng thích anh ta, cậu có thể nhận ra điều này từ biểu lộ khi nó tỉnh lại nhìn thấy Kim Saem lần trước.

Jung Hoseok nhìn Jungkook qua kính chiếu hậu, trong lòng không khỏi có chút cảm khái nho nhỏ, rằng trước đây anh ta còn có chút suy nghĩ với Jungkook, chẳng qua là chưa kịp có hành động gì thì phát hiện cậu đã là chồng nhỏ của Taehyung rồi. Đời người thật kỳ diệu, rõ ràng anh và Taehyung cũng biết cậu vào cùng một ngày, nhưng cuối cùng cậu trở thành bé xã của Taehyung, rõ ràng nhiều năm như thế Taehyung không nói chuyện tình cảm, không nói chuyện yêu đương, nhưng lại bất ngờ nhanh chóng cưới cậu, hơn nữa bây giờ xem ra quan hệ hai chồng chồng của họ không tệ lắm.

"Tôi thấy quan hệ của cậu và Taehyung không tệ nha, hồi đó hai người làm sao quen biết a?" Anh vẫn luôn muốn biết Taehyung ra tay như thế nào, lại có thể dễ dàng như trở bàn tay thế, nếu một ngày anh gặp được, có lẽ cũng nên thử một chút. Nhưng mà mỗi lần hỏi tiểu tử kia, tên kia lần nào cũng chỉ cười không nói, thần thần bí bí.

Nghe vậy, Jungkook sửng sốt, thật sự khó có thể nói ra tình cảnh cuộc gặp gỡ nhầm nhọt hồi đó của bản thân, ánh mắt lảng tránh, cười khan nói: "thì, thì xem mắt quen biết chứ sao."

"Xem mắt?" Jung Hoseok nhíu mày, lẩm bẩm: "không phải cậu ta vẫn luôn bài xích sao? Hay vì biết là cậu nên mới đi?"

"Hả? Anh nói cái gì?" Jungkook có chút nghi hoặc, cái gì là biết cậu? Trước đó bọn họ quen biết sao?

"Ta biết tiểu tử này phúc hắc mà, nhất định là cậu ta sớm biết là cậu, cho nên mới đồng ý đi xem mắt." Jung Hoseok chắc chắc nói, có chút hối hận hồi đó mình không tiên hạ thủ vi cường*, nếu không bằng việc anh ngọc thụ lâm phong và anh tuấn phóng khoáng thế này, làm sao có thể không bằng con sói phúc hắc khó chịu kia. Nhưng mà có bài học lần này, lần sau, lần sau đừng cho anh gặp phải, nếu không anh sẽ mạnh mẽ ra tay trước.

(tiên hạ thủ vi cường*: ra tay trước thì chiếm được lợi thế)

"Trước đây anh ấy đã gặp tôi?" Jungkook thử hỏi.

"Tôi đã nói tôi đã từng nhìn thấy cậu nha, cậu còn không tin. Trước đây khi cậu đi xem mắt ở một tiệm cơm gặp phải cực phẩm nam, gọi Macchiato caramel, lần đó, tôi và Taehyung ngồi phía sau hai người, lúc cậu rời đi, tôi còn đặc biệt thò đầu ra nhìn." Jung Hoseok nói: "chỉ là không nghĩ khi đó tiểu tử này đã có ý nghĩ với cậu, còn bỉ ổi tiên hạ thủ vi cường lừa cậu kết hôn, làm hại tôi không có chút cơ hội nào." Jung Hoseok nói, giọng nói có chút rầu rĩ.

Jungkook sửng sốt, hoàn toàn không ngờ khi đó bọn họ lại ngồi phía sau cậu, hơn nữa còn chứng kiến toàn bộ quá trình, Jungkook nghĩ mà thấy xấu hổ, nhưng mà nhất định truy ra ai là người tiên hạ thủ vi cường, vậy hẳn không phải là Kim Taehyung, mà là cậu, nói cho cùng thì hồi đó gặp mặt cậu mới là người yêu cầu kết hôn.

"Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, cậu cũng rất lợi hại nha, lại có thể chỉnh đốn được Taehyung ngoan ngoãn, tôi chưa từng thấy cậu ta tốt với người phụ nữ nào như vậy." Jung Hoseok cằn nhằn: "hồi đó khi cậu ta và Baek Yona ở cùng nhau cũng không thấy cậu ta tốt với Baek Yona như vậy."

"Hồi đó anh ấy không đối tốt với Baek Yona sao?" Jungkook hơi ngạc nhiên hỏi, trong lòng dường như có cảm giác ê ẩm, cậu không biết là đó có tính là mình ghen hay không, nhưng mà dường như cậu không thích nghe chuyện liên quan đến anh và Baek Yona.

"Nói như thế nào đây, hồi đó cậu ta và Baek Yona đến với nhau, gần như là chuyện hợp tình hợp lý, từ nhỏ Baek Yona đã thích Taehyung, chuyện này mọi người đều biết, phải nói là Taehyung cũng không ghét, hơn nữa hai bên bố mẹ đều biết, lâu ngày mọi người đương nhiên coi bọn họ là một đôi, sau đó hai người cứ thế là đến với nhau, đừng nhìn Taehyung ngoài mặt thì rất ôn hòa, dịu dàng, thật ra thì cậu ta đối với ai cũng xa cách, cũng không dễ tiếp xúc, hồi đầu Baek Yona còn nhiều lần oán trách trước mặt chúng tôi, sau lâu dần mới từ từ quen được." Nói xong, Jung Hoseok lại liếc nhìn cậu qua kính, tiếp tục nói: "nhưng mà thấy cậu ta đối với cậu thật sự không tệ, là cậu quá mạnh mẽ hay cậu ta vốn luôn phục tùng vợ nghiêm ngặt?"

Jungkook tức giận nhìn anh ta, trịnh trọng nói: "chúng tôi tôn trọng lẫn nhau." Thế nào cậu cũng không quá tin người đàn ông này thực sự là J-Hope kia, người được khen là nhà thiết kế kiến trúc thiên tài, J-Hope! Tính tình anh ta và phong cách thiết kế của anh ta chẳng giống nhau chút nào.

Jung Hoseok nhìn cậu một cái, không sao cả nhún vai một cái, lắc đầu nói: "chưa biết chừng tiểu tử kia đang có âm mưu gì, căn bản là cậu không hiểu Taehyung, tiểu tử kia là một tên nham hiểm, là con sói phúc hắc." Từ kinh nghiệm lớn lên cùng với cậu ta, tiểu tử Taehyung này chưa làm chuyện mua bán lỗ vốn bao giờ, nói gì nghe nấy như thế này, anh ta thấy, hoặc là tiểu tử này động chân tình, hoặc là cậu ta đang âm mưu cái gì, nhưng mà trên người Jeon Jungkook hẳn cũng không có âm mưu gì mới phải a.

Bị anh ta nói như vậy, Jungkook đột nhiên sửng sốt, không phải là lo lắng đến kế hoạch âm mưu gì, mà là đúng như anh ta nói, dường như cậu thật không hiểu anh, không biết sở thích của anh, không biết khẩu vị của anh, thậm chí đôi khi tuyệt nhiên không hề nhìn ra tâm tình từ vẻ mặt của anh. Rõ ràng bọn họ ở cùng nhau hàng ngày, rõ ràng rất thân mật, nhưng đôi khi cậu có cảm giác, cảm thấy bọn họ cách rất xa nhau, có lẽ đúng như Jung Hoseok vừa nói, dường như cậu thật không hề hiểu gì về anh.

Về đến nhà đã hơn năm giờ, vì buổi sáng dậy muộn, cậu cũng không biết tối nay Kim Taehyung có xã giao hay không, nhưng mà để phòng ngừa nhỡ ra, Jungkook tính toán đi siêu thị cạnh khu chung cư mua một ít nguyên liệu nấu ăn, chờ lát nữa sẽ làm bữa tối đơn giản, như vậy dù Kim Taehyung không có xã giao trở về, cũng không đến nỗi không có cơm ăn, nếu anh không về, mình có thể tùy ý ứng phó với cái dạ dày.

Đẩy xe trong siêu thị, nhưng Jungkook lại mù tịt căn bản là không biết mua gì, có phần là cậu biết làm, nhưng không biết Kim Taehyung có thích ăn hay không, cho nên do dự không biết có nên mua hay không, dù có mua, cậu cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Cuối cùng đi dạo một vòng lớn, trong xe đẩy vẫn trống không, cuối cùng Jungkook quyết định, vẫn cứ mua ít đồ cậu biết làm, dù không biết anh có thích ăn không, nhưng ít ra cậu biết làm, không đến nỗi mua xong rồi để tủ lạnh phải chờ anh đi làm cả ngày về rồi mới xử lý.

Jungkook đẩy xe lại một lần nữa, lấy một ít rau cải và ngô bắp từ khu rau quả, lại nhặt vài hộp sườn lợn từ khu thịt tươi, vừa định đi lấy ít trứng gà thì đụng phải một xe đẩy khác, Jungkook theo bản năng lễ phép xin lỗi: "không cố ý." Nhưng khi ngẩng đầu thì bỗng chốc sửng sốt.

Baek Yona mỉm cười nhìn cậu, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài phong cách Á âu có hoa văn lá cành màu lam nhạt, tóc dài tự nhiên để xõa xuống, cả người đẹp đến mức khiến người ta có cảm giác như thần tiên hạ phàm, có luồng tiên khí, không thuộc về nhân gian.

"Thật trùng hợp a, cũng đến mua đồ ăn sao?" Baek Yona nhìn cậu mở miệng trước, thoải mái, tự nhiên, biểu hiện rất phóng khoáng.

Jungkook khẽ gật đầu, cười cười với cô ta, mà nụ cười kia lại bao hàm sự xa cách nhàn nhạt, qua lần trước, gặp lại cô ta, Jungkook thế nào cũng có cảm giác âm ỷ khó chịu.

"Để tôi xem cậu mua cái gì." Baek Yona vẫn nhiệt tình như trước, chẳng qua là Jungkook luôn có cảm giác, sự nhiệt tình của cô ta kèm theo mục đích, tuyệt đối không đơn giản.

Không đợi Jungkook mở miệng đồng ý hay từ chối, Baek Yona đã tự mình cúi đầu kiểm tra đồ đạc trong xe đồ của cậu. Khi nhìn thấy trong xe có ngô bắp, không khỏi sợ hãi kêu lên: "a, sao cậu lại mua ngô a, Taehyung chưa bao giờ ăn ngô, nói ngô có vị là lạ, anh ấy không quen." Nói xong, lại nhặt cây cải trắng trong xe lên, nhìn Jungkook lại lắc đầu nói: "Taehyung cũng không ăn rau cải trắng, anh ấy nói ăn hơi đắng, anh ấy thích cải củ hơn." Ngoài ra còn nhìn mấy hộp sườn lợn trong xe, không khỏi cau mày thở dài, nói tiếp: "Jungkook, cậu không hề biết Taehyung thích ăn gì sao? Buổi tối, anh ấy không thích ăn đồ mỡ, nếu không ăn xong anh ấy sẽ kêu la phải vận động để tiêu hao nhiệt lượng trên người." Nói xong, bỏ mấy hộp sườn lợn lên lên giá.

Cười nói với Jungkook: "đi thôi, tôi dẫn cậu đi mua, nếu không để cậu mua như thế, tối nay Taehyung cứ đợi bụng đói mà khỏi cần ăn đi."

Trong lòng Jungkook rất khó chịu, nhất là nghe thấy Kim Taehyung thích gì, không thích gì từ miệng cô ta, cậu nghe thế nào cũng thấy vô cùng khó chịu, có chút tức giận một lần nữa nhặt lại hộp sườn lợn kia thả vào trong xe mua đồ, nhìn cô ta, nói: "tôi ăn cái gì, Huyngie sẽ ăn cái đó."

Baek Yona giật mình sững sờ nhìn cậu, một lúc lâu mới phì cười, nói: "đúng thế a, tôi sao đã quên mất, Taehyung rất quan tâm người khác, làm gì cũng vì nghĩ đến người khác, tất nhiên anh ấy sẽ chiều theo cậu."

Jungkook bình tĩnh nhìn cô ta, tiếp lời cô ta, nói: "đúng vậy a, anh ấy rất thương tôi, cũng rất chiều ý tôi, tôi muốn ăn cái gì, làm cái gì, dù là anh ấy không thích, anh ấy cũng sẽ rất vui vẻ ăn cùng tôi."

Baek Yona nhìn cậu gật đầu: "anh ấy chính là như vậy, hồi trước đối với tôi cũng như thế, từ nhỏ đến lớn chỉ cần tôi thích, dù khó khăn thế nào cũng nghĩ cách làm cho tôi bằng được. Đôi khi tôi lo lắng anh ấy quá vì tôi, vì chiều theo tâm tình của tôi mà tự làm ủy khuất mình, cho nên tôi luôn cố gắng hết sức đền bù cho anh ấy, ví dụ như anh ấy thích ăn gì, anh ấy thích làm gì, tôi sẽ cố gắng làm hài lòng anh ấy. Suy cho cùng cũng không thể quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình mà ủy khuất anh ấy. Cậu nói có đúng không."

Không biết là tâm trạng gì, nghe cô ta nói thế, tay đang nắm cái xe đẩy không khỏi dùng sức nắm chặt lại, nhìn cô, Jungkook muốn cười, nhưng không cười nổi, chỉ hơi cứng ngắc, nói: "tôi không hề cảm thấy anh ấy làm cho tôi có gì ủy khuất mình, tôi thấy anh ấy rất vui vẻ."

"Phải không." Baek Yona cười khẽ, ý cười nơi khóe miệng có thâm ý khó tả, nhưng lọt vào trong mắt Jungkook, là cỡ nào khó chịu.

"Đúng vậy a." Tay nắm chặt, Jungkook lãnh đạm nói: "tôi thấy đã mua đủ cho hôm nay rồi, cô Baek còn muốn mua gì thì cứ tự nhiên, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được." Nói xong, liền cười khẽ, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, nói: "ngại quá, chút nữa là Taehyungie tan sở rồi, tôi còn phải về nấu cơm, không nói chuyện được nữa."

Baek Yona vẫn cười nhìn cậu, gật đầu, "xin cứ tự nhiên." Mặc dù là cười nói, nhưng rõ ràng giọng nói kia, nụ cười kia đã cứng ngắc đi rất nhiều.

Jungkook gật đầu, đẩy xe đẩy đi qua cạnh người cô ta. Không hề nhìn cô ta thêm cái nào, đi thẳng về phía trước.

Baek Yona quay đầu nhìn bóng lưng của cậu, trên mặt vẫn nở nụ cười, chẳng qua là tay nắm xe đẩy chặt hơn rất nhiều, thậm chí các đốt ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch, có thế thấy được sức lực kia lớn thế nào.

Jungkook về đến nhà, tức giận bỏ đồ lên chiếc bàn đá trơn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, có chút uất ức lẩm bẩm, rồi vo gạo cho vào nồi cơm điện nấu. Trong lúc cắm cơm, rồi đưa tay lấy cái bắp ngô, động tác hơi giận dỗi, bóc từng hạt từng hạt cho vào trong khay, để sẵn một bên.

Lại lấy nước sạch rửa từng cây từng cây cải trắng, loại bỏ lá úa, cuối cùng xử lý cái hộp sườn lợn, rửa sạch, rồi cho vào nồi nước lã luộc lên, đợi sườn chín kĩ, nước luộc chỉ còn hơn nửa bát, sau đó cho thêm giấm, xì dầu, thêm muối, đường, lại bật bếp từ từ, đợi đến khi nước canh đặc sền sệt, chỉ còn không tới một phần tư, thì lại cho thêm hai thìa đường, tăng lửa lên, tiếp đó nhấc nồi ra, đặt lên bàn.

Lại lấy chân giò từ trong tủ lạnh, thái nhỏ, sau đó cho dầu ăn vào nồi, cho ngô và chân giò vào xào lên, đợi có mùi thơm thì cho gia vị vào. Cuối cùng cho rau cải trắng đã rửa sạch vào trong nồi nấu canh.

Ba món ăn này là cậu học được từ cuốn sách nấu ăn của Gim Hyun mà cậu lấy từ chỗ Han Dong Min lần trước, tương đối đơn giản dễ hiểu, các bước cũng không phức tạp, cho nên liền nhớ kỹ. Nhưng mà hôm nay thử làm lần đầu tiên, mùi vị thế nào vẫn là một ẩn số.

Đến khi Jungkook làm xong mấy món ăn, bên kia nồi cơm điện cũng kêu lên, dọn mấy món ăn lên trên bàn ăn, lúc này cửa được mở ra.

Kim Taehyung cằm cặp công văn đi vào, đứng trước cửa đổi giầy, sau đó mới vào phòng khách, lại thoang thoảng ngửi thấy mùi thức ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Jungkook đang đứng sau bàn ăn, trên người đeo tạp dề, trong tay còn bưng đĩa thức ăn chưa kịp để xuống, lẳng lặng ngắm nhìn như thế, dường như cảnh tượng này từng xuất hiện trong giấc mộng của anh, mỗi khi tan sở quay về nhà, trong nhà đã không còn bầu không khí giá lạnh như trước nữa, có người để cửa chờ anh dưới ngọn đèn màu vàng ấm áp kia, có thể nhìn thấy trong phòng bếp, có người vừa làm cơm xong, mỉm cười nhìn anh, khẽ gọi anh đến ăn cơm.

Mỉm cười nhìn Jungkook, thả cặp công văn vào ghế sô pha trong phòng khách, mỉm cười đi về phía cậu, anh không nhìn thức ăn trên bàn ăn, mà chỉ nhìn chăm chú vào cậu, đưa tay khoác lên hông cậu, khẽ cười hỏi: "tối nay làm món gì?"

Jungkook nhìn anh chằm chằm, trong nháy mắt bị mê hoặc, suýt nữa không kịp phản ứng, bị lạc trong ánh mắt dịu dàng có thể khiến người khác chìm đắm của anh, lại nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên nhớ tới những lời Baek Yona nói trong siêu thị, trong lòng lại khó chịu, có chút buồn bực, đưa tay đẩy nhẹ anh ra, hơi buồn bực nói: "tự anh nhìn đi."

Kim Taehyung không chú ý thấy sự biến đổi tâm trạng của cậu, nghe vậy thì quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "nhìn qua có vẻ không tệ."

Jungkook không nói gì, tự mình đi lấy bát đũa từ trong tủ khử trùng ra, sau đó xới cơm đặt lên bàn, nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, nói: "rửa tay rồi ăn cơm." Rồi xoay người xới cho mình hơn nửa bát cơm ngồi xuống đối diện anh.

Kim Taehyung vui vẻ xoay người rửa tay trong bồn rửa, sau đó thuận tay kéo cái khăn bông lau khô, rồi hơi vội vã ngồi xuống bàn ăn, hăm hở cầm đũa nhắm đến chỗ thức ăn kia.

Nhanh chóng gắp miếng sườn xào chua ngọt thả vào miệng, nhẹ nhàng nhấm nháp, chân mày khẽ nhăn lại, cuối cùng vẫn rất nể tình không nhổ ra, liền nuốt xuống.

Jungkook không bỏ sót cái nhăn mày trong nháy mắt của anh, đáy lòng có chút thất vọng, có lẽ đúng như Baek Yona nói vậy, anh thực sự không thích những đồ ăn này, chẳng qua là anh ấy vẫn là người đàn ông biết quan tâm, dù không thích ăn đi chăng nữa, cũng không biểu hiện ra ngoài, sẽ không để mọi người nhìn ra, mặt vẫn không đổi sắc nuốt hết đồ ăn trong tay.

Jungkook cầm lấy cái muôi trên bàn, múc một muôi đầy chân giò xào ngô cho vào bát Kim Taehyung, nhẹ nhàng nói: "nếm thử món này."

Kim Taehyung vẫn mỉm cười nhìn cậu, gật đầu, múc hơn nửa thìa cho vào miệng, mùi hạt ngô vẫn khiến anh không thích ứng được, khẽ cau mày, cũng không hề nhai nhiều, nhanh chóng muốt xuống bụng.

Jungkook vẫn không hề bỏ qua anh vì vị ngô mà nhăn mày lại, rót cuộc là có căn cứ chính xác, khi anh với đũa hướng tới bát canh rau cải trắng, Jungkook đột nhiên đưa tay bắt được tay anh, lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: "không quen ăn, không thích ăn thì đừng cố ép bản thân."

Kim Taehyung giật mình sững sờ nhìn cậu, lúc này mới để ý tối nay dường như cậu có gì đó không bình thường. Hỏi: "làm sao vậy?"

Jungkook lắc đầu, đứng dậy nói: "em nấu mì cho anh." Mì có lẽ còn hợp khẩu vị của anh hơn so với những món này.

Kim Taehyung hơi nghi hoặc đưa tay nắm tay cậu, đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi: "làm sao vậy?"

Jungkook cúi đầu, chẳng qua là khẽ lắc đầu, thì thầm: "không có gì."

Kim Taehyung nhìn chằm chằm vào cậu, đưa tay nâng đầu cậu lên, để cậu nhìn vào mắt mình, có loại bá đạo không cho cậu xem nhẹ, nói: "Jungkook, nói cho anh biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Jungkook nhìn anh một lúc lâu, cậu nghiêng đầu sang một bên, không nhìn anh, hơi rầu rĩ nói: "chỉ là trong lúc vô tình em biết thật ra anh không hề thích ăn những thứ này." Đúng như Jung Hoseok nói trên xe, dường như căn bản là cậu không hiểu biết Kim Taehyung, đứng nói là mù tịt về suy nghĩ trong lòng anh, ngay cả vấn đề đơn giản như anh thích ăn gì, không thích ăn gì, cậu cũng phải nghe từ miệng người khác. Cảm giác thật tồi tệ, khiến cậu thật sự không vui.

Kim Taehyung sửng sốt, hơi bất ngờ với đáp án của cậu, xoay mặt cậu lại, chăm chú nhìn cậu: "em nghe ai nói?"

Jungkook bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: "lúc tối đi siêu thị gặp Baek Yona, cô ta thấy em mua những thứ này, mới nói cho em biết thật ra anh không hề quen ăn những món này." Cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: "hình như em căn bản là không biết anh thích gì, ghét gì, đúng như bọn họ nói, chúng ta là chồng chồng, mà em không hề hiểu biết anh, ngay cả thói quen và sở thích cơ bản nhất em cũng phải biết từ miệng người khác, nghĩ thế nào cũng khó mà tưởng tượng được. Em không thích cảm giác như thế, nhất là nghe từ miệng người khác mới biết được thói quen và sở thích của anh, thế nào cũng thấy khó chịu." Nói thẳng thắn như thế, lúc này cậu đang bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình.

Nghe vậy, Kim Taehyung ngẩn người một lúc lâu, mới phản ứng lại được, lấy lại tinh thần, nói: "nếu em muốn biết, em có thể trực tiếp hỏi anh, không sao cả."

Jungkook sửng sốt, nhìn anh không gật đầu cũng không lắc đầu.

Kim Taehyung cười khẽ sờ sờ mặt cậu, hỏi: "vừa rồi em như thế, anh có thể cho rằng là em đang ghen chứ?"

Jungkook rầu rĩ nghiêng người đi, nhỏ giọng nói: "em chỉ là thấy không thoải mái, ngoài ra em thấy, có một số việc mình từ từ hiểu được, từ từ hiểu rõ còn thú vị hơn, có ý nghĩa hơn thôi, cảm giác nghe từ miệng người khác thế này thật là tồi tệ." Hơn nữa người kia lại là Baek Yona, cậu không biết mình làm sao nữa, nhưng mà lại có chút buồn bực như vậy, biết rõ không để ý chuyện quá khứ giữa anh và Baek Yona, nhưng mà thực sự nghĩ đến trước kia bọn họ cũng thân thiết giống mình bây giờ thì trong lòng vẫn thực sự không thoải mái, tâm tình sẽ cực kỳ suy sụp, cậu cũng không muốn như thế, tuy nhiên lại không kiềm chế được, cậu không thích mình như bây giờ chút nào.

Kim Taehyung cười, quay đầu cầm lấy cái thìa trong bát trên bàn ăn, đưa tay múc một thìa ngô đầy, cho vào mồm, anh vẫn không quá mong đợi mùi vị ngô kia, nhưng mà đây được xem như là bữa tối chính thức đầu tiên cậu làm cho anh, sự vui vẻ đã vượt qua cả mùi vị kia, lần đầu tiên nhai kỹ còn nếm ra được vị ngọt ngào giữa những hạt ngô, thanh thanh dễ chịu, cũng không phải đáng ghét, không ăn được như anh đã tưởng. Nhìn Jungkook, khẽ cười nói: "ăn rất ngon."

Jungkook hơi méo miệng nhìn anh, nói: "không cần miễn cưỡng mình, như vậy anh khiến em thấy em rất ích kỷ."

Kim Taehyung lắc đầu, lại múc một miếng cho vào miệng, rồi nuốt xuống, nói: "đúng là không thích mùi ngô, nhưng đây là em làm, nên khác, muốn ăn mùi vị chiến thắng kia, cũng không phải là ủy khuất hay miễn cưỡng bản thân, chỉ là muốn ăn bữa tối em tự tay làm cho anh, không phải uất ức, mà ngược lại, cảm thấy hạnh phúc."

Jungkook nhìn anh, lên tiếng oán trách: "anh chỉ biết nói lời dễ nghe lừa em."

Kim Taehyung cười lắc đầu: "anh nói thật, người ta nói lời nói thật lúc nào cũng dễ nghe."

Jungkook bật cười ra tiếng, cười mắng: "cưỡng từ đoạt lý, nói như thế nào cũng là anh nói có lý."

Kim Taehyung kéo kéo tay cậu, đặt đôi tay nhỏ bé của cậu vào lòng bàn tay mình, cười nhẹ nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Jungkook, anh biết tốc độ của chúng ta hơi nhanh, trong thời gian này em không thể hiểu rõ anh là bình thường, chúng ta không giống người khác, họ là yêu đương trước rồi mới kết hôn, chúng ta là kết hôn trước rồi mới yêu đương, thứ tự trái ngược, em không thể đòi hỏi anh và em hiểu nhau giống như giữa những người đã quen biết nhau lâu năm được, chúng ta chỉ có thể hiểu nhau qua những va chạm trong đời sống. Nếu em cảm thấy tốc độ hiểu nhau qua những va chạm này quá chậm, thế thì em muốn biết cái gì, liền hỏi thẳng anh, anh sẽ nói cho em biết hết, không giấu diếm, có được không?"

Jungkook nhìn anh, nhìn chằm chằm, rất lâu, khóe miệng từ từ cong lên, nặng nề gật đầu, "vâng."

Kim Taehyung cười, sau đó kéo cậu ngồi xuống, nói, "đói bụng quá, đừng nấu mì, ăn cùng anh luôn."

Jungkook gật đầu, một lần nữa ngồi xuống chỗ cũ, bưng bát lên, sau đó với đũa tới món sườn xào chua ngọt kia, nhìn lại món ăn hôm nay cũng không nhiều, thật ra cũng là lần đầu tiên cậu làm, vừa làm xong cũng chưa kịp nếm thử mùi vị, thì anh đã về, cho nên bản thân cũng không biết mùi vị đồ ăn mình làm hôm nay thế nào.

Đôi đũa của Jungkook còn chưa đặt lên món sườn xào chua ngọt, đột nhiên Kim Taehyung đưa tay ra cầm lấy đĩa sườn kia, nhìn cậu hơi ngang ngược nói: "tối nay anh rất thích món sườn này, cho nên tất cả là của anh, em ăn món khác đi."

Jungkook có chút ngờ vực nhìn anh, anh ngang ngược thế này dường như không giống với anh bình thường, nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào, nhíu mày một lúc lâu, mới chuyển đôi đũa sang gắp miếng rau cải trong bát canh.

Kim Taehyung cười nhạt ăn sạch sành sanh món sườn xào chua ngọt kia, không sót một miếng nào, chẳng qua là vừa ăn, anh uống cũng không ít nước canh rau cải, như là rất khát nước vậy.

Ăn xong cơm tối, Kim Taehyung chủ động đề nghị rửa bát, Jungkook không có khăng khăng giành, nhớ tới bản thiết kế phải hoàn thành trong tối nay, liền đi vào thư phòng.

Sau đó Kim Taehyung cũng cầm cặp công văn vào thư phòng, ngồi xuống ghế mây trong thư phòng, lấy giấy tờ từ trong cặp công văn ra xem, vì thực sự vội vàng vẽ xong, cho nên Jungkook cũng không khách khí nói muốn dùng thư phòng, căn cứ vào bản thảo đã vẽ hôm qua mà chuyên tâm hoàn thiện bản thiết kế từng chút từng chút một, vừa vẽ vừa chú ý đến sự kỳ lạ của Kim Taehyung tối nay, khi anh đứng dậy đi rót chén trà thứ tư trong tối nay, rốt cục Jungkook không nhịn được hỏi: "tối nay anh ăn cái gì rồi, sao lại uống nhiều nước như thế?" Cậu làm đồ ăn quá mặn sao? Hẳn sẽ không a, cậu ăn cũng không thấy a!

Kim Taehyung nhìn cậu, hình như là đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "Kookie, sườn xào chua ngọt, sau này có thể không coi muối là đường để dùng được chứ?"









-----------------------------------------------------------------------------

HAPPY BIRTHDAY JEON JUNGKOOK !!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip