Bhtt Cover Wenrene Tieu Ty Bat Hung Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Đi ra ngoài, ai cho phép ngươi bước vào phủ này?" Ngữ khí Bùi Châu Hiền lạnh băng hỏi ngược lại.

Đối với phản ứng của Bùi Châu Hiền , Tôn Thừa Hoan giống như đã sớm đoán được, nên dù Bùi Châu Hiền có xua đuổi nàng, nàng vẫn không muốn rời đi.

"Ta biết ngươi giận ta, nhưng là ta cảm thấy ta không có làm sai." Ngữ khí Tôn Thừa Hoan có chút quật cường nói, nàng muốn hòa hảo với Bùi Châu Hiền , nhưng là nàng cũng không muốn nhận sai.

"Ngươi đáng để ta tức giận sao, đừng nghĩ mình quá quan trọng đi. Còn nữa, ngươi đúng hay sai có quan hệ gì với ta? Ta không muốn nhìn thấy ngươi, lập tức cút đi cho ta!" Ngữ khí Bùi Châu Hiền càng thêm lạnh lùng nói, lúc nói chữ cuối cùng càng thêm không lưu tình.

"Nếu là ngươi bị người khác khi dễ, ta cũng sẽ vì ngươi làm như vậy, ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi!" Tôn Thừa Hoan lớn tiếng nói, thái độ Bùi Châu Hiền làm nàng vừa sốt ruột lại vừa khó chịu.

Bùi Châu Hiền nhìn thấy bộ dáng lo âu sốt ruột của Tôn Thừa Hoan , thậm chí còn nói phải bảo vệ mình, Bùi Châu Hiền cảm thấy Tôn Thừa Hoan ngu xuẩn muốn chết. Từ khi nàng biết chuyện đến nay, tất cả mọi người đều xem nàng như người mạnh mà đối đãi, chưa từng có ai xem nàng là người yếu đuối mà đến bảo hộ, Bùi Châu Hiền khịt mũi coi thường lời nói của Tôn Thừa Hoan , nhưng trong lòng vẫn có chút xúc động.

"Đây là lời nực cười nhất ta từng nghe qua." Mặt Bùi Châu Hiền không biểu tình nói.

"Ta chỉ nói là nếu." Nếu Bùi Châu Hiền bị người khác khi dễ, mình cũng sẽ vì nàng không màng tất cả, thậm chí còn khó tiếp thu hơn khi thấy Thủy Hương bị người khác khi dễ. Tuy rằng nàng cũng cảm thấy Bùi Châu Hiền sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ, mà mình lại có bị Bùi Châu Hiền khinh thường vẫn là có chút không dễ chịu, nhưng trong lòng nàng vẫn có niềm tin mãnh liệt, một ngày nào đó, nàng sẽ mạnh hơn Bùi Châu Hiền . Bây giờ mỗi ngày nàng đều tập võ, cũng không hề lười biếng chút nào, nàng cũng có thể tự cảm nhận được mình tiến bộ từng ngày.

"Sẽ không có nếu, ta sẽ không để bản thân mình yếu đến mức cần ngươi bảo hộ." Ngữ khí Bùi Châu Hiền cực kỳ khẳng định nói. Bùi Châu Hiền mở miệng liền không nói lời hay, thậm chí còn không có chút uyển chuyển nào, nhưng Tôn Thừa Hoan hôm nay bị Bùi Châu Hiền mắng mỏ, dù rất khó chịu, nhưng lại thấy có chút thoải mái.

"Ta biết." Tôn Thừa Hoan ấp úng nói.

"Cho nên ngươi có thể cút rồi sao?" Bùi Châu Hiền liếc liếc mắt nhìn Tôn Thừa Hoan , vẫn không khách khí xua đuổi như cũ.

Tuy rằng bị Bùi Châu Hiền đuổi nhiều lần, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn đứng đó không nhúc nhích, cũng không chịu rời đi.

Tôn Thừa Hoan ăn vạ thà chết không đi, Bùi Châu Hiền cũng không mở miệng xua đuổi nữa, mà không quan tâm nàng, tiếp tục làm việc của mình.

Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền làm việc, cũng không đuổi mình đi nữa, liền nhận định là Bùi Châu Hiền đồng ý cho mình ở lại, suy nghĩ như thế, làm nàng có chút vui vẻ. Tôn Thừa Hoan vẫn luôn nhìn Bùi Châu Hiền , thấy Bùi Châu Hiền dùng máu của mình trộn với mấy loại dược liệu khác, nhìn thực sự rườm ra mà phức tạp.

Khi Tôn Thừa Hoan vẫn còn thấy đau lòng vì Bùi Châu Hiền cắt ra một chén máu lớn như vậy, thì nàng lại thấy Bùi Châu Hiền lại kéo tay áo lên lần nữa, cũng cầm thanh dao sắc bén đến. Tôn Thừa Hoan nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đi qua, muốn lấy lại dao trong tay Bùi Châu Hiền , chỉ là bị Bùi Châu Hiền dễ dàng tránh đi.

"Ngươi đã cắt một chén máu lớn rồi, sao có thể tiếp tục lấy máu nữa, như vậy chắc chắn sẽ tổn hại đến thân thể ngươi, ngươi biết sắc mặt của ngươi bây giờ tái nhợt biết bao nhiêu không?" Tôn Thừa Hoan cực kỳ ngăn cản nói, làm gì có người nào đối đãi với thân thể mình như vậy.

Bùi Châu Hiền thấy gương mặt vẫn còn non nớt của Tôn Thừa Hoan giống như tràn ngập lo lắng.

"Cũng không phải cắt máu của ngươi, lo lắng cái gì?" Bùi Châu Hiền trào phúng nói.

Tôn Thừa Hoan nghe Bùi Châu Hiền nói như vậy, không vui vẻ gì, mình thực sự là lo lắng cho Bùi Châu Hiền , Bùi Châu Hiền lại cảm thấy mình hư tình giả ý.

"Ngươi không thèm để ý cũng không quan tâm người khác, cũng không đại biểu cho chuyện ta cũng giống như ngươi, ta là thực sự để ý ngươi, cũng thực lo lắng ngươi, ta không muốn ngươi làm hư thân thể của mình. Ngươi là đại phu, không biết như vậy đối với thân thể của mình là không tốt sao?" Ngữ khí Tôn Thừa Hoan rất nghiêm túc và chân thành nói.

Bùi Châu Hiền thấy thái độ Tôn Thừa Hoan như vậy, hơi ngẩn ra một chút.

"Máu không đủ dùng chẳng lẽ cắt máu của ngươi cho ta dùng sao?" Ngữ khí Bùi Châu Hiền tốt hơn vừa rồi một chút.

"Vì sao nhất định phải dùng máu mới được? Ta cảm thấy sau này ngươi không cần dùng máu chế thuốc nữa mới tốt." Tôn Thừa Hoan cảm thấy dùng máu chế thuốc quả thật là không ổn rồi.

Bùi Châu Hiền nghe vậy cười lạnh một chút, cảm thấy ý nghĩ của Tôn Thừa Hoan quả thật là ngu ngốc đến cực điểm, nếu thực sự có thuốc thay thế, ai sẽ ngu ngốc mà cắt máu của mình ra chứ?

"Không được cản trở ta làm việc!" Ngữ khí Bùi Châu Hiền có chút không kiên nhẫn nói, nàng cầm dao nhỏ lên, tất nhiên là muốn tiếp tục lấy máu.

Tôn Thừa Hoan liền thấy vội vàng.

"Nếu ngươi muốn dùng máu thì cắt của ta đi." Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình rất dễ ăn, thân thể lại chắc nịch, cho dù có cắt một chén máu lớn chắc cũng không có gì ghê gớm, còn Bùi Châu Hiền gầy như vậy, khẳng định không thể lấy máu nữa, nàng nguyện ý thế Bùi Châu Hiền lấy máu, cuối cùng mình cũng xem như là có chỗ hữu dụng với Bùi Châu Hiền đi.

Bùi Châu Hiền thấy Tôn Thừa Hoan vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, nhắm mắt lại, giống như muốn thế mình lấy máu.

"Một chén không đủ, phải cần hai chén." Bùi Châu Hiền nói.

Tôn Thừa Hoan vừa nghe, thầm nghĩ hẳn là quá đáng rồi, nếu mình không ở đây chẳng lẽ Bùi Châu Hiền thật sự còn muốn cắt ba chén máu, không phải là muốn đòi nửa cái mạng của Bùi Châu Hiền luôn rồi sao.

"Được rồi, bao nhiêu ta cũng tùy ngươi cắt." Tôn Thừa Hoan cắn răng một cái, cùng lắm thì trở về, kêu phòng bếp làm nhiều đồ tẩm bổ cho mình ha ha.

Bùi Châu Hiền đem dao nhỏ sắc bén đặt trên cánh tay Tôn Thừa Hoan , Bùi Châu Hiền thấy mặt Tôn Thừa Hoan không quá dễ coi, hiển nhiên là có chút sợ hãi.

"Cũng không ai bức ngươi, nếu sợ, hà tất phùng má giả làm người mập làm chi?" Bùi Châu Hiền trào phúng nói.

Cảm giác được dao nhỏ để trên cánh tay của mình, loại cảm giác lạnh lẽo sắc bén này khiến Tôn Thừa Hoan xác thật sợ hãi.

"Ta cũng muốn làm chút chuyện gì đó cho tỷ tỷ, không muốn tỷ tỷ tiếp tục giận ta, tỷ tỷ không để ý tới ta, ta rất khó chịu...." Tôn Thừa Hoan nói thật lòng.

"Khổ nhục kế sao?" Bùi Châu Hiền hỏi.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy rõ ràng mình không có nghĩ nhiều đến như vậy, nhưng mỗi khi đến miệng Bùi Châu Hiền , mình liền biến thành tâm cơ thâm trầm, người trong lòng toàn là tâm kế, miệng Bùi Châu Hiền thật sự là có độc.

"Cho dù là ngươi có tiếp tục giận ta, cũng tiếp tục không để ý đến ta, ta vẫn muốn thay ngươi lấy máu, ta chỉ thấy thân thể ngươi quá gầy yếu, khẳng định không có nhiều máu như ta, ta lại dễ ăn, rất dễ dàng bồi bổ trở lại." Tôn Thừa Hoan nói, dù sao nàng đã làm quyết định lấy máu rồi.

"Nói vậy cũng đúng, heo bồi bổ cũng dễ dàng hơn chút." Bùi Châu Hiền giống như đồng ý với cách nói của Tôn Thừa Hoan , dao nhỏ trên tay nàng trên da thịt Tôn Thừa Hoan lướt lên lướt xuống, giống như đang tìm kiếm vị trí thích hợp.

Giờ khắc này, Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan đang nhắm mắt, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lại khăng khăng muốn thay mình lấy máu, trong lòng có chút vi diệu.

Tôn Thừa Hoan có chút khẩn trương, cảm thấy Bùi Châu Hiền chỉ cần nhẹ nhàng khứa một cái, là có thể phun ra máu, khi Tôn Thừa Hoan đã chuẩn bị tinh thần xong, thì cảm giác đau đớn khi dao cắt vào lại không xuất hiện, lại nghe được tiếng máu rơi xuống chén. Tôn Thừa Hoan nhanh chóng mở mắt ra, liền nhìn thấy Bùi Châu Hiền vẫn là cắt tay mình đang lấy máu, mà sắc mặt Bùi Châu Hiền lại càng thêm trắng.

"Không phải đồng ý lấy máu của ta thế cho ngươi sao?" Tôn Thừa Hoan nhìn máu Bùi Châu Hiền đỏ tươi trong chén, trong lòng Tôn Thừa Hoan thật sự khó chịu, nàng thực sự hy vọng mình có thể lấy máu được.

"Nếu như máu người khác có thể dùng được, ta cần gì lấy máu mình của mình, ngươi cho rằng ai cũng ngu xuẩn giống như ngươi sao?" Bùi Châu Hiền cười nhạo hỏi ngược lại.

"Vì sao nhất định phải dùng máu của ngươi mới được?" Tôn Thừa Hoan hỏi, sắc mặt Bùi Châu Hiền giờ thật quá trắng, nàng nhìn thấy thực sự lo lắng cực kỳ.

"Ở thế giới nam tôn này, vì sao Bùi gia lại là nữ tôn, chính là chỉ có thân thể nữ nhân mới có thể luyện thuốc được. Bùi gia dùng thuốc lập thiên hạ, là do máu của người Bùi gia là chí bảo, cũng trở thành thuốc dẫn chỉ mình Bùi gia mới có." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói, năm đó mẫu thân lấy máu của mình dưỡng bệnh cho phụ thân, nhưng nữ tử một khi đã phá thân, hiệu quả không còn được như trước nữa.

"Thật sự cần thiết phải dùng máu mới có thể sao? Dược liệu khác không được sao? Cứ như vậy mà dùng hoài sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi, nghĩ đến chuyện Bùi Châu Hiền thường xuyên bị bắt lấy máu, liền cảm thấy tâm rất đau, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Hiển nhiên Tôn Thừa Hoan lại hỏi một vấn đề ngu ngốc khác, Bùi Châu Hiền căn bản không thèm trả lời. Dược liệu giống nhau, cũng trị bệnh giống nhau, không phải áp dụng cho mọi chứng bệnh, từ nhỏ nàng đã dùng các loại dược liệu trân quý nuôi dưỡng cơ thể, tuy không dám nói có thể giải được bất cứ loại độc nào, nhưng ít nhất cũng dùng được cho đại đa số chứng bệnh và độc tính. Vì thế ba năm một lần, Bùi gia đều phải cống thượng một viên vạn linh đan cho triều đình, một viên vạn linh đan này thuốc dẫn chủ yếu là máu của gia chủ Bùi gia. Hôm nay nàng luyện thuốc là luyện vạn linh đan để cống cho triều đình, mỗi lần luyện vạn linh đan đều phải luyện nhiều, vì phòng cho máu gia chủ không thể dùng được nữa vẫn còn có thuốc để cống cho triều đình.

"Vậy ngươi ngàn vạn lần đừng cho người khác biết máu của ngươi dùng tốt." Tôn Thừa Hoan đột nhiên nghĩ tới một chuyện, rất thận trọng nói với Bùi Châu Hiền , nếu để cho người khác biết máu của Bùi Châu Hiền làm đan dược hiệu quả, vậy mỗi người đều muốn có rồi, Bùi Châu Hiền cũng không có nhiều máu để cho như vậy.

Việc này người bình thường có lẽ không biết, nhưng có một số chuyện cũng không thể coi là bí mật, đương nhiên Bùi gia cũng sẽ phòng tránh trước, máu này nếu dùng không, là có độc, chỉ có Bùi gia mới biết cách bỏ đi độc trong máu này. Bất quá thấy Tôn Thừa Hoan khẩn trương nói với mình đừng để cho người khác biết, Bùi Châu Hiền lại cảm thấy buồn cười.

"Còn chưa đủ dùng sao?" Tôn Thừa Hoan nhìn máu Bùi Châu Hiền chảy càng ít lại, sắc mặt nàng càng thêm trắng rất lo âu hỏi, sợ máu Bùi Châu Hiền đông lại luôn rồi.

Bùi Châu Hiền nhìn máu trong chén cũng đã đủ lượng, lúc này mới dừng lấy máu, rắc một ít thuốc bột lên miệng vết thương của mình, sau đó miệng vết thương khô lại, cũng không chảy máu nữa, đồng thời cũng tự cấp cho mình một viên đan dược bồi bổ.

Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền mất máu quá nhiều, trên mặt không còn chút huyết sắc, lại còn gầy yếu như vậy, giống như có cảm giác Bùi Châu Hiền sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, Tôn Thừa Hoan liền canh giữ bên người Bùi Châu Hiền , lỡ như Bùi Châu Hiền ngã xuống, mình có thể chạy đến đỡ lấy nàng được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip