Bhtt Cover Wenrene Tieu Ty Bat Hung Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sau khi Tôn Thừa Hoan đi vào, mới phát hiện nhà này giàu không giống như giàu bình thường, nhà chính cực kỳ cực kỳ lớn, còn có mấy cái hoa viên, sương phòng cũng nhiều, hạ nhân này kia cũng đều rất nhiều, nàng đi theo cha vòng tới vòng lui, đầu cũng sắp muốn hôn mê luôn. Tôn Thừa Hoan cảm thấy quả phụ nhân gia này giàu cũng không phải là giàu kiểu có tiền bình thường.

"Cha, chúng ta đi đâu?" Tôn Thừa Hoan là một bộ dáng chưa thấy qua phố thị, tiểu tâm thấp thỏm hỏi, bất quá nàng xác thực là chưa thấy qua phố thị như thế nào thật. Tôn Thừa Hoan vừa ốm vừa đen vừa bộ dáng nghèo hèn khúm núm gắt gao túm lấy tay áo cha nàng, sợ bị ném đi. Giờ phút này tâm tình Tôn Thừa Hoan quả thật khó có thể hình dung, nàng có điểm không tin mệnh của mình lại đột nhiên tốt như vậy, nghĩ đến có thể theo cha nàng ăn sung mặc sướng, nội tâm nàng liền rất kích động. Nhưng là loại kích động này khi gặp khí phái trang nghiêm của sảnh chính phủ đệ liền trở nên có chút bất an. Giờ phút này, nàng trộm ngắm nhìn cha nàng một cái, chỉ thấy bộ dáng cha nàng bình tĩnh, giống như đã nhìn quen khí thế như vậy, cũng không biết có phải ảo giác của mình không, nàng cảm thấy lão cha vô dụng trước kia với bây giờ có chút không giống nhau, nhân mô nhân dạng, thực sự có vài phần phú quý của công tử nhà giàu. Đại khái bởi vì cha nàng trời sinh có gương mặt tiểu bạch kiểm, tuấn tú quá phận, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn cảm thấy đẹp mã mà thôi, không thể kiếm cơm ăn được, nhưng mà hiện nay nàng lại bắt đầu thay đổi ý tưởng, đẹp có khi có thể kiếm được cơm ăn rồi.

"Đến trước là gặp phu nhân." Lúc Tôn Tử Sinh nói đến phu nhân, còn ngượng ngùng xoắn xít, gương mặt trắng nõn kia còn nổi lên một màu đỏ ửng khả nghi.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy cha nàng thực giống nữ nhân, trong lòng lại âm thầm khinh bỉ cha mình. Bất quá cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng đối với phu nhân trong miệng cha nàng tràn ngập tò mò cùng bất an. Nghĩ đến phu nhân này, Tôn Thừa Hoan cảm thấy vừa rồi hình như mình vui mừng quá sớm, vạn nhất phu nhân này không tốt, bản thân mình chưa chắc có ngày lành lặn, nghĩ đến đây, Tôn Thừa Hoan lại càng thêm bất an, tay nắm tay áo Tôn Tử Sinh càng thêm chặt.

Đi theo Tôn Tử Sinh thật lâu tiếp, đến trước một sương phòng ở tòa nhà chính, Tôn Tử Sinh dừng bước chân.

"Công tử." Tôn Thừa Hoan nhìn đến hai nữ tử trước cửa tầm 17 – 18 tuổi, đều thật xinh đẹp, cũng cúi đầu hành lễ với cha nàng, xưng hô cực kỳ lễ phép. Xem ra cha nàng ở đây đãi ngộ cũng không tệ, một tiếng công tử này có cảm giác cha nàng được tâng bốc lên tới trời cao.

"Phu nhân ở bên trong sao?" Ngữ khí Tôn Tử Sinh ôn nhu hỏi, đây là đặc điểm của Tôn Tử Sinh, hắn nói chuyện luôn luôn ôn nhu, nếu không suy xét đến mặt khác, bề ngoài của Tôn Tử Sinh quả thật là có thể gạt người, thực sự khiến cho người ta có cảm giác thân phong như ngọc, công tử vô song.

"Phu nhân ở bên trong." Cô nương kia cúi đầu trả lời, cũng không dám nhìn Tôn Tử Sinh.

Tôn Thừa Hoan nhìn cảnh tượng này, nhớ đến trong thôn có mấy cô nương chưa lấy chồng, đều ở xa xa ngắm trộm cha nàng, có đôi khi nói chuyện cùng cha nàng, mặt đều sẽ đỏ lên, khi đó trong lòng nàng liền cười lớn hai tiếng, thật là một đám cô nương ngu ngốc. Tuy rằng cha nàng thực sự tuấn tú, làm rất nhiều cô nương muốn đến gần, nhưng trong thôn mọi người đều biết sự thật, trừ bỏ vẻ đẹp bên ngoài, cha nàng không dùng được cái gì, cũng khiến nương nàng mệt chết, thanh danh rất kém cỏi, không ai dám đem khuê nữ gả cho cha nàng. Nàng cũng cảm thấy ai cưới cha nàng đều bị cha nàng hại đi, cho nên quả phụ coi trọng cha nàng kia, nếu không phải quá già quá xấu thì chính là đầu óc không được bình thường rồi.

Cho nên Tôn Thừa Hoan dự đoán phu nhân mới của cha nàng không già thì cũng xấu, nhưng đến khi theo Tôn Tử Sinh vào phòng, nhìn đến phu nhân đang xem sổ sách, cả kinh đến miệng cũng sắp không khép lại được. Phu nhân này thực sự cũng quá trẻ tuổi mĩ mạo đi, đây là nữ nhân đẹp nhất Tôn Thừa Hoan từng gặp qua, so với các cô nương trong thôn nàng đều không giống, thực sự giống như tiên nữ, Tôn Thừa Hoan không được đọc sách, cũng không tìm ra từ thích hợp nào để diễn tả, chỉ là cảm thấy quá đẹp, cái loại cảm giác này thực sự là nói không được, được rồi, giống như quý nhân vậy đi, Tôn Thừa Hoan cảm thấy hình dung như thế nào cũng không đúng. Tuổi cũng không quá lớn đi, trẻ tuổi mĩ mạo như vậy, gia tài còn bạc triệu, cha nàng rốt cục là vận cứt chó gì, mới được quả phụ như thế nhặt được, còn được nhân gia coi trọng, nàng thực muốn dâng hương khói cho mộ phần tổ tiên Tôn gia rồi.

"Phu nhân." Tôn Tử Sinh nhẹ giọng kêu một tiếng, vẻ mặt Tôn Tử Sinh là thẹn thùng, hiển nhiên cũng bị phu nhân trẻ tuổi mĩ mạo kia mê đắm đến xuân tâm nhộn nhạo.

"Trở lại sao." Ngữ khí phu nhân nhàn nhạt nói, không thân thiết cũng không xa cách.

"Đây là nữ nhi của ta, Tôn Thừa Hoan." Tôn Tử Sinh cuối cùng cũng xem như có lương tâm, không quên sự tồn tại của Tôn Thừa Hoan, nhanh giới thiệu nữ nhi của mình cho phu nhân.

Tôn Thừa Hoan mười phần co quắp nhìn phu nhân, nàng biết nữ nhân này có thích mình hay không, đều quan hệ đến tương lai sau này của nàng.

Phu nhân nhìn lại Tôn Thừa Hoan vừa ốm vừa đen, có chút kinh ngạc. Chợt thấy, nữ hài này một chút cũng không giống Tôn Tử Sinh, nhưng là nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện mặt mày có chút giống, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở đi.

"Mấy tuổi rồi?" Phu nhân nhẹ giọng hỏi.

"Tám tuổi." Tôn Thừa Hoan sợ hãi trả lời, kỳ thật nàng có chút sợ nữ nhân này, cảm giác phu nhân mới của cha nàng mới nhìn có vẻ ôn nhu, bộ dáng dễ dàng, nhưng theo cảm quan Tôn Thừa Hoan nghĩ không phải như vậy, phu nhân này mang đến cho nàng một cổ cảm giác bức bách không giận tự uy.

"Nhìn rất nhỏ." Phu nhân nói tiếp.

Tôn Thừa Hoan đương nhiên biết hình tượng của mình không tốt, nhưng bị phu nhân nhìn chằm chằm, nàng vẫn có cảm giác thẹn thùng xấu hổ.

"Về sau ta gọi ngươi Hoan Nhi được không?" Phu nhân hỏi.

Tôn Thừa Hoan gật đầu, chỉ cần cho ăn cơm, kêu cái gì cũng không sao hết.

"Vậy..... ta xưng hô ngài như thế nào?" Tôn Thừa Hoan không cảm thấy nữ nhân này sẽ cho mình kêu là nương, cho nên không mạo phạm, trước hết vẫn nên hỏi một chút.

Bùi Cẩn Ngưng nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, cười nhẹ đến mức không có phát hiện, hai cha con này thực sự là có ý tứ.

Tôn Thừa Hoan bắt giữ một mạt ý cười này, nội tâm sợ hãi mười phần, cho rằng bản thân mình chọc nàng không vui.

"Tùy ngươi." Bùi Cẩn Ngưng nói.

Tôn Thừa Hoan thực sự không quá thích loại trả lời không xác định này, vậy rốt cục gọi cái gì mới tốt đây? Hình như người trong phủ đều gọi nàng là phu nhân, mình lại là con chồng, đại khái chắc cũng không hơn gia hoàn trong phủ bao nhiêu đi.

"Phu nhân...." Tôn Thừa Hoan thử kêu lên tiếng.

Bùi Cẩn Ngưng nghe vậy, không khỏi mỉm cười.

"Ta cùng tỷ tỷ đến thỉnh an mẫu thân." Âm thanh thiếu niên trẻ tuổi truyền vào, người chưa tới, tiếng đã tới trước rồi. Tôn Thừa Hoan không nhịn được tính tò mò, nhanh chóng quay về hướng phát ra âm thanh.

Người đến là một nam một nữ, cũng khoảng 11 – 12 tuổi, nam hài hơi cao một chút, tư thế công tử, rất có quý khí, nữ nhân còn lại trang dung lại lịch sự tao nhã một chút, không hùng hổ như nam hài kia, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy nữ hài, liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nữ hài có vài phần rất giống phu nhân, Tôn Thừa Hoan cảm thấy bộ dáng phu nhân chính là bộ dáng sau này của nữ hài. Theo trực giác của Tôn Thừa Hoan, hai tỷ đệ này thực sự không nên đụng đến, trực giác của Tôn Thừa Hoan trước giờ vẫn luôn rất chính xác.

"Nha đầu này thật xấu quá đi, giống như lão chuột vừa đen vừa xấu." Thiếu niên kia cười nhạo nói.

"Chương Nhi, không được vô lễ." Bùi Cẩn Ngưng nhẹ giọng trách cứ.

"Tỷ tỷ, tỷ không thấy nàng vừa xấu vừa đen giống chuột lớn sao?" Bùi Chương hỏi thiếu nữ ở bên cạnh. Thiếu nữ nhếch cười không nói.

Tuy rằng Tôn Thừa Hoan thừa nhận bản thân mình lớn lên thực xấu, nhưng bị chê giống lão chuột trước mặt mọi người thực sự là tổn thương, người ta rốt cục vẫn thích nữ hài tử xinh đẹp, bị thương tổn như thế, Tôn Thừa Hoan cảm thấy thiếu niên mặt người lòng cẩu này quả thật là độc ác, trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông Bùi Chương mắng đến, nhưng lại nghĩ đến sau này phải ăn nhờ ở đậu, Tôn Thừa Hoan chỉ có thể nhịn, ít nhất chuyện nàng làm bây giờ là chán ghét Bùi Chương, đều có thể chán ghét đến cả đời. Từ đây, Tôn Thừa Hoan đối với nam nhân đẹp mã, bắt đầu không còn một chút hảo cảm nào. Còn thiếu nữ xinh đẹp kia, tuy rằng không trả lời, nhưng ý cười lạnh nhạt, Tôn Thừa Hoan liền biết, nàng là đồng ý với quan điểm của đệ đệ mình. Lại còn nhìn mình chằm chằm, nhìn đến cả người Tôn Thừa Hoan đều không thoải mái. Tôn Thừa Hoan ra vẻ ảm đạm cúi đầu, bộ dáng giống như thực bi thương.

"Tôn Thừa Hoan, lớn lên không giống lão chuột, chỉ là đen một chút thôi, sau này trắng lên liền đẹp...." Ngữ khí Tôn Tử Sinh nhẹ nhàng nói, dù sao cũng là cha ruột, vì nữ nhi nói một lời công bằng vẫn là được đi.

Bùi Chương có chút nhướng mày nhìn đến tiểu bạch kiểm mẫu thân tìm được, hiển nhiên đối với nam nhân không có tiếng nói này dám phản bác ý kiến của mình có chút ngoài ý muốn.

Tôn Thừa Hoan có chút không thể tin nhìn về phía cha nàng, nàng vẫn là có chút cảm động, làm tiểu bạch kiểm kiếm cơm, vẫn có thể vì chính mình nói một câu công bằng, đã không dễ dàng gì, không uổng công mình mỗi ngày đều nhịn đói cũng phải nuôi hắn. Bất quá Tôn Thừa Hoan lại lo lắng, cha mình vì mình nói chuyện như vậy, sau này bị thứ công tử không tốt đẹp này gây khó dễ thì làm sao bây giờ.

"Đây là muội muội mới của ta đi?" Thiếu nữ nhìn nàng chằm chằm xong lúc này mới mở miệng nói, ba chữ muội muội mới này làm Tôn Thừa Hoan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ, cất nhắc chính mình như thế, thật sự làm bản thân kinh sợ, Tôn Thừa Hoan không cho rằng nàng kia thiệt tình muốn làm tỷ tỷ của mình. Không biết vì sao, Tôn Thừa Hoan bị nàng nhìn liền cảm thấy hoảng sợ đến khiếp đảm, chỉ mong ngóng tầm mắt nữ hài này mau chóng rời khỏi người mình đi.

Bùi Châu Hiền cảm thấy nha đầu xấu xí này chẳng những làn da đen, mà tròng mắt cũng đặc biệt đen, đặc biệt có thần, nhìn thực sự rất không thành thật, có chút thú vị, đặc biệt là lúc mình gọi nàng là muội muội mới, cặp mắt lộ ra sợ hãi, thực sự thú vị. Nha đầu này xem mặt đoán ý, thực ra rất có linh tính đi, nhìn không giống bộ dáng năm sáu tuổi.

"Mấy tuổi rồi?" Bùi Châu Hiền hỏi.

Không hổ là mẹ con, vấn đề hỏi ra cũng giống nhau, tâm Tôn Thừa Hoan âm thầm nghĩ đến.

"Tám tuổi." Tôn Thừa Hoan thật cẩn thận trả lời.

"Thật là hài tử đáng thương, tỷ tỷ về sau sẽ thương ngươi." Bùi Châu Hiền vươn tay sờ soạng đầu Tôn Thừa Hoan một cái, ra vẻ ôn nhu nói.

Bùi Châu Hiền là tỷ tỷ, quả nhiên ổn trọng hơn so với Bùi Chương nhiều.

Từ lúc Tôn Thừa Hoan biết chuyện đến nay, nương nàng đều bận rộn sinh kế, đối với bản thân ít có ôn tồn, cũng không phải nương nàng không thương đứa nhỏ này, chỉ là thực sự không có cách nào. Tôn Tử Sinh thì không nói, cái gì cũng không làm, chăm sóc hài tử đương nhiên sẽ không, Tôn Thừa Hoan từ nhỏ đã bị ném sang một bên, tự mình lớn lên. Cho nên nàng không có thói quen tiếp xúc cơ thể với người khác, vì vậy Bùi Châu Hiền đột nhiên duỗi tay đến, sờ đầu mình, khiến nàng không quen theo bản năng tránh đi. Thực ra nàng không định tránh đi, nhưng thân thể là phản xạ có điều kiện, lúc nàng tránh đi, rõ ràng nhìn thấy tỷ tỷ mới hư tình giả ý này hiện lên một chút không vui bên khóe mắt, Tôn Thừa Hoan sợ tới mức không dám động. Không sai, nàng chẳng những sợ phu nhân, cũng sợ tỷ tỷ mới trước mắt này, chỉ là nàng cảm thấy phu nhân sẽ không khó xử chính mình, còn tỷ tỷ mới này thì thật khó nói.

"Tóc có chút bẩn, là nữ hài tử, vẫn nên thích sạch sẽ một chút." Bùi Châu Hiền có chút ghét bỏ thu hồi tay mình, nha đầu này rốt cục là bao lâu rồi không gội đầu?

Mặt Tôn Thừa Hoan nháy mắt một cái liền đỏ, bất quá cũng may là mặt nàng đen, không nhìn thấy quá rõ ràng. Lớn lên xấu, đó là sự tình không thể thay đổi, là do sinh ra như vậy rồi còn có thể lý giải, nhưng là bị người ta nói ở dơ thì quả thật so với mắng mình xấu, còn quá đáng hơn. Nàng liền biết thiếu nữ hư tình giả ý này thật sự không phải người tốt, vừa rồi nàng còn có chút ảo giác, cảm thấy tốt hơn Bùi Chương một chút, chỉ là không phải ghét nhất, chỉ thấy hơi đáng ghét mà thôi. Mới nãy Tôn Thừa Hoan còn cảm thấy nhang khói cho mộ phần tổ tiên Tôn gia tốt đẹp, giờ lại cảm thấy cỏ mộ phần sắp cao ba thước rồi, nàng cảm thấy tương lai của mình thực sự là không lạc quan. Bất quá nói đến, mộ phần tổ tiên Tôn gia ở đâu, Tôn Thừa Hoan cũng không biết, từ trước đến giờ cha nàng cũng không đi tảo mộ bao giờ.

"Nghiên nhi, ngươi mang tân tiểu thư an bày thỏa đáng một chút." Bùi Cẩn Ngưng phân phó nha hoàn bên cạnh.

Lúc này Tôn Thừa Hoan nắm lấy tay áo cha nàng, nàng ở chỗ xa lạ này cha nàng là người quen thuộc duy nhất.

"Phu nhân, Hoan Nhi mới đến sợ là không quen, ta đi bồi nàng một chút." Tôn Tử Sinh nói với Bùi Cẩn Ngưng, Tôn Tử Sinh đối xử với Tôn Thừa Hoan vẫn còn tốt, cơ bản cũng xem như 'hữu cầu tất ứng'.

"Cũng được." Bùi Cẩn Ngưng gật đầu.

Nha hoàn gọi Nghiên Nhi đưa Tôn Thừa Hoan cùng Tôn Tử Sinh ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người mẫu tử Bùi gia.

"Chương Nhi, ngươi nói nương vì sao muốn cho Tôn Tử Sinh ở rể?" Bùi Cẩn Ngưng hỏi.

"Mẫu thân sợ buồn, muốn gọi một cái ngoạn vật thôi." Bùi Chương trả lời.

"Hiền Nhi, con nói xem?" Hiển nhiên đối với đáp án của Bùi Chương cũng không vừa lòng.

"Người Nam Triệu chúng ta luôn bị người nhìn ngó, mẫu thân tuổi trẻ tang phu, lại là dòng chính duy nhất của Nam Triệu, triều đình định chiêu hôn phu cho mẫu thân, so với người của triều đình đưa xuống, không bằng tự mình tìm một người nghe lời, cắt đứt ý tưởng muốn làm thân với người Nam Triệu của triều đình." Bùi Châu Hiền trả lời.

"Thì ra là thế." Bùi Chương bừng tỉnh đại ngộ.

"Hiền Nhi cảm thấy cha con Tôn gia như thế nào?" Bùi Cẩn Ngưng lại hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip