Cảm giác đó ám ảnh cậu suốt từ ngày ấy cho đến tận bây giờ. Thời gian dường như chẳng thể gột rửa máu tanh và dịch nhầy - những thứ đã dính dớp khắp những tháng ngày thơ ấu của Pete. Thời gian chỉ dạy cậu cách giấu nó đi, và tạo ra một lớp vỏ bọc rực rỡ nhất mà đương đầu với thế giới.
Pete thầm nghĩ, giá như ngày ấy cậu không cô đơn. Giá như có một người che chở cậu những ngày non nớt ấy. Như cái cách Vegas bảo vệ Macau lớn lên hồn nhiên biết bao, giữa thế giới tăm tối của họ.
Ngày đầu tiên Pete làm vệ sĩ cho Tankul, cũng là lần đầu tiên Vegas bước vào cuộc đời cậu - một Vegas bằng xương bằng thịt chứ không phải qua lời kể của mọi người. Nhìn Vegas không ngần ngại lao ra chắn thùng nước sắp đổ lên đầu Macau, dù lúc ấy anh ta còn băng bó khắp người, Pete bỗng ngẩn ngơ. Vegas Therapanyakul, ờm, hình như cũng không tồi tệ như lời đồn.
Lần thứ hai chạm mặt, trời xui đất khiến lại để Pete bắt gặp Vegas trong tình huống thật trớ trêu. Hậu viện chính gia, giữa ánh đèn mập mờ trong đêm tối, tiếng "chát" chói ta vang lên, tiếp theo đó là tiếng một cơ thể va đập vào nền đất. Là Vegas, người vừa ăn trọn một cú tát đau điếng và ngã vật ra đất, gần như bất tỉnh, là cậu cả thứ gia vàng ngọc được cưng chiều trong mắt mọi người. Là ngài Gun, người vừa ra tay không một chút tiếc thương, và giờ đứng buông lời mắng nhiếc thậm tệ lên người con đang quỳ rạp dưới nền đất: "Thằng đĩ điếm, mày ăn hại và ghê tởm y hệt con mẹ mày!". Là người cha mẫu mực, thương con hết lòng ai ai cũng đều ngưỡng mộ.
Đêm hôm đó, sau khi ngài Gun bỏ đi, Vegas nằm bất động trong bóng đêm, dưới nền đất lạnh, cả người run lên từng đợt, những tiếng nấc nghẹn khẽ tan vào ánh đèn lập loè.
Đêm hôm đó, sau bụi hoa hồng, Pete đứng mãi cho đến khi Vegas ngồi dậy, lau qua loa gương mặt ướt đẫm rồi bỏ đi. Pete cứ đứng vậy mà nghĩ, về tiếng nấc thầm đớn đau, tiếng chửi rủa oan nghiệt, những giọt nước mắt trong màn đêm và cả những nụ cười lúc ban ngày. Trong niềm đau của Vegas mà cậu vừa chứng kiến, Pete bắt gặp những vết thương chưa bao giờ thôi rỉ máu trong chính mình.
Kể từ đó, Pete vô thức chú ý nhiều hơn đến Vegas, thầm ngưỡng mộ và ước ao sự bảo hộ đầy yêu thương Vegas dành cho đứa em bé bỏng của mình. Hắn cũng bất hạnh, hắn cũng đớn đau, nhưng hắn dành hết thảy sức lực còn lại, dành tấm thân lành lặn nhất để chở che một người mà đối với hắn là tất cả. Hắn là một ác ma với đôi cánh thiên thần - đôi cánh chỉ dành cho những tình yêu của hắn.
Pete bất giác muốn đồng hành cùng hắn. Và cậu đã làm thế, bằng cách của cậu, âm thầm đứng về phía Vegas. Cậu nuối tiếc, nếu Vegas đã xuất hiện trong cuộc đời cậu sớm hơn, và nếu may mắn, cậu và hắn là một người quan trọng đối với nhau, có phải họ sẽ bớt đau đớn đi không? Họ sẽ che chở nhau, hay chí ít là có một người đồng hành trên con đường nghiệt ngã ấy? Nhưng nếu đã không thể như thế, cậu có thể mơ đến điều đó trong tương lai chứ, cho dù nó thật xa vời?
Cứ vậy, Pete len lén mong ước chở che, và được chở che bởi một người quá xa tầm với. Một người chẳng thể coi là bạn, mà thậm chí, có thể trở thành kẻ thù...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip