Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Jungkook được Taehyung dẫn đi sâu vào một con hẻm nhỏ chỉ đủ 3 người đi một lần. Càng đi cậu càng có cảm giác không đúng lắm, theo cậu biết thì lão đại của bang lớn nhất tại Mã Lai là Hilmi.

Nghe đồn ông ta sống trong một căn biệt thự bậc nhất tại đây. Theo cậu thấy thì đường vô biệt thự này có phải hơi tồi tàn không?

Điều Jungkook để ý nhất lại lại việc tay của mình đang được Taehyung bao bọc lấy. Hắn nắm tay cậu kéo sát vào bên mình, mở đường cho cậu đi một cách thoải mái nhất.

"Cố gắng đi một lát nữa thôi sẽ đến nơi"

Hắn nhỏ giọng thủ thỉ với cậu, hình tượng lão đại ít nói hoà nhã bây giờ sụp đổ hoàn toàn. Thay vào đó là một Kim Taehyung ôn nhu dịu dàng với Jeon Jungkook.

Có những thay đổi chỉ vì người trước mặt là Jeon Jungkook, ngoài cậu sẽ không ai có được.

Trước mặt cậu là một cảnh cửa nhỏ đủ một người đi, cậu ngước lên thì thấy gương mặt nghiêm nghị của hắn.

Hắn cận mở cửa rồi vào trước "Jungkook đi sau anh"

Cậu nghe hắn nói thế giật mình đi theo, cái tên này làm hết hồn nha. Qua khỏi cánh cửa đi tầm năm bước cậu dường như cảm nhận được rằng mình vừa đến được thiên đàng vậy.

Cảnh vật trước mặt quả thật thơ mộng đến lạ, ánh tím của hoa và màu xanh của cây cối. Khác hẳn với thế giới đầy u ám khi nãy.

Taehyung thấy cậu ngẩn ngơ như vậy thích thú chạm vào chiếc mũi nhỏ đáng yêu. Rồi nắm tay cậu đi thêm một đoạn, các thuộc hạ của hắn cũng lần lượt đi đến.

Trước mặt là một biệt thự khá cổ và có giá trị lịch sử lâu năm. Quả thật cậu rất thích căn biệt thự này, cả cách trang trí cũng như cấu trúc của nó.

Chủ động buông tay Taehyung ra để chạm vào lớp gạch đã ngả màu. Phía xa một người đàn ông khoảng 50 tuổi đi đến mở cổng.

"Ngài Vante mời vào. Xin lỗi vì làm mất thời gian của ngài"

Irfan nói, hắn nở nụ cười hoà nhã

"Không sao"

Nói rồi hắn cùng thuộc hạ đi vào, cậu cũng lật đật chạy theo sau cách hắn vài ba người.

Đến khi vào trong dinh thự, hắn đi vào thì không sao nhưng đến cậu thì bị thuộc hạ của Irfan chặng lại.

"Mày không phải là thuộc hạ của ngài Vante, nói mày là ai?"

Cũng phải thôi mỗi lần Taehyung đến đây thuộc hạ đều được bên Irfan nhớ, cậu quả thực lần đầu đến thì làm sao người ta biết được

Jungkook thu lại vẻ mặt trẻ con kia trong lòng lại thấy có chút hờn dỗi, sao hắn không thông báo cho người ta biết là cậu cũng đi vậy?

"Quỳ xuống"

Hilmi từ đâu xuất hiện, lão có vẻ trông khá nghiêm túc và nguy hiểm. Thuộc hạ của lão hoảng sợ quỳ xuống.

Jungkook hướng mắt về phía Hilmi thầm đánh giá.

Hilmi cúi đầu "Điện hạ, thất lễ rồi. Bọn chúng không biết điện hạ sẽ ghé thăm, mong điện hạ lượng thứ"

Chiếc khuyên môi màu bạc lấp lánh, thuộc hạ nhìn lên thì thấy ngay hình xăm trên tay cậu. Càng run rẫy hơn, nếu hôm nay Jungkook không tha thì họ chết chắc rồi.

Ấy thế mà Jungkook chẳng nở lấy một nụ cười, Yoongi thấy có điềm liền vào trong kéo Taehyung ra ngoài.

Hắn bước ra thấy vẻ mặt như ai lấy sổ gạo của cậu, sải bước đến cạnh "Họ chọc giận em sao?"

Cậu lúc này mới ngước lên nhìn hắn "Tha hay không?"

Hắn đảo mắt nhìn thuộc hạ đang sợ sệt mà khúm núm lại một góc, giọng trầm ôn nhu "Tha, họ không cố ý"

"Lần sau cẩn thận hơn"

Dứt lời liền đi vào trong, hắn cũng vì vậy mà nối gót theo sau. Hilmi thoáng sửng sốt trước Kim Taehyung bây giờ, hắn chịu cho Jeon Jungkook đi trước mình luôn sao?

Jungkook quyết định không ngồi cùng Taehyung và thay vào đó là đứng nghe. Dù gì hắn cũng là ngài Vante, cậu cũng biết phía sau gương mặt kia của hắn có biết bao nhiêu phần là quyền lực và kiêu ngạo.

Ít nhất cũng cho chồng mình mặt mũi chứ

"Ngài Vante thứ lỗi cho sự cố ngày hôm nay, chúng tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra việc như vậy"

Hilmi lên tiếng, Taehyung chỉ nhìn trực diện lão cười xã giao. Nói như vậy ai mà tin chứ, có khi là lão đã bắt tay với đám bên Kelvin rồi.

"Ta nghĩ Hilmi lão đại rõ hơn ai hết, chỉ là không kịp...chuẩn bị"

Min Yoongi cố tình ngân dài thêm một chút, anh tin rằng lão không thể không run sợ

"Suga cứ thích đùa..."

Tiếng động từ chiếc bậc lửa Zippo màu xám xanh của Jungkook vang lên cắt ngang lời của Hilmi. Đôi môi xinh đẹp đang ngậm lấy đầu điếu thuốc.

Taehyung đảo mắt qua cậu rồi cũng không nói gì.

Jungkook bị nghiện thuốc những ai tiếp xúc với cậu đều biết, chỉ là gần đây cậu đã ít dùng hơn.

"Ta đi dạo một chút, mọi người cứ tự nhiên"

Không đợi bất cứ ai trả lời cậu đã rời đi nhanh chóng với điếu thuốc. Yoongi nhìn cậu rồi nhìn sang Taehyung, người ương bướng như Jungkook liệu hắn làm sao để theo đuổi nhỉ?

"Lô hàng đó chuyển qua cho chính phủ, tối nay người của họ sẽ đến chuyển đi. Thời gian qua làm phiền Hilmi lão đại rồi"

Taehyung nói, Hilmi như hoá đá trước câu nói của hắn. Lô hàng đó thì ra là hắn mượn cảng để nhờ chứ không phải là bán cho họ.

Hilmi đã bàn bạc với một lão đại ở Châu Phi để bán lô hàng ngon nghẻ này. Giờ hắn nói lấy lại chẳng khác nào muốn ép lão vào đường cùng.

"Ngài Vante liệu ngài có thể bán lô hàng đó cho chúng tôi được không? Chúng tôi quả thực rất cần nó"

Hilmi xuống giọng, từ sâu trong đôi mắt màu hổ phách của Taehyung xuất hiện tia tàn bạo.

Lão ta có mưu đồ với hắn, hắn biết rõ và hôm nay là thời điểm hắn sẽ khiến cho Hilmi khắc cốt ghi tâm. Mỗi lần nhớ đến phải sợ hãi.

"Irfan"

Hắn trầm giọng, Hilmi kinh ngạc nhìn sang người thân cận của mình từng bước đi đến quỳ dưới chân Taehyung.
Irfan chính là người mà hắn cho vào bên cạnh Hilmi nhằm nắm rõ tình hình.

Đặc biệt Irfan rất trung thành

"Thì ra...thì ra là ngài muốn mở rộng địa bàn của mình. Ngài hôm nay đến đây chắc cũng chuẩn bị không ít bom đạn. Ngài Vante ngài tưởng ngài một tay che trời sao?"

Hilmi cười điên điên dại dại hỏi hắn, mọi kế hoạch mà lão chuẩn bị đều thất bại ngay cả khi chưa thực hiện.

Tiếng súng vang lên ầm trời, Taehyung vẫn là phong thái của một vị vua ngồi xem kịch hay.

Hilmi tái xanh mặt mày tháo chạy lên tầng trên, thuộc hạ định đuổi theo nhưng hắn giơ tay lên cản lại.

Thật muốn xem xem bọn người này thoát khỏi móng vuốt của Kim Taehyung này thế nào.

Cả những ngày đầu tiên rồi, hắn luôn nói thuận hắn thì sống nghịch hắn thì chết.

Và chết một cách tàn nhẫn nhất đừng mong một ai có thể trốn đi.

Vợ con của Hilmi đều bị HoSeok giam giữ, hắn sẽ không vô cớ giết phụ nữ và con nít. Nhưng cũng không có nghĩa sẽ tha cho họ dễ dàng.

Jungkook vốn không hề hay biết về kế hoạch của Taehyung, cậu vẫn thản nhiên ngồi ở bục cao nhất của biệt thự mà hút thuốc.

Mây đen kéo đến che mất ánh sáng ấm áp, gương mặt của Jungkook có lẽ cũng vì điều đấy trở nên ma mị hơn bao giờ.

Khói thuốc và ánh lửa từ thuốc làm cho đôi mắt cậu trở nên sáng rực, như một con sói chực chờ con mồi.

Rồi cậu nghe tiếng súng, tiếng la hét. Cậu cố bịt tai lại ngăn những âm thanh đó lọt vào màng nhĩ của mình. Cậu ngước lên thấy ngay phía xa trực thăng kí hiệu V đang bay đến, trên tay của Shinara chính là quả bom mà cậu thấy Nam Joon từng lắp.

Cậu ném điếu thuốc đi chạy nhanh vào biệt thự, chắc chắn là Kim Taehyung muốn thanh trừng nơi này. Jungkook trước đó cũng đã nghĩ đến nhưng không ngờ hắn sẽ làm ngay ngày hôm nay.

Không chạy trực tiếp tìm Taehyung mà thay vào đó là tầng trên của biệt thự.

Việc máy bay của hắn gặp phải đám người của Kelly không phải trùng hợp. Đã có tính toán cả rồi, vậy thì đám người bên ngoài kia chắc chắn sẽ đông hơn rất nhiều.

Taehyung im lặng nhìn khung cảnh tàn khốc sau cánh cửa kia. Tiếng nổ của bom đạn kích thích thính giác của hắn.

Phải đây là điều hắn muốn nghe, tiếng gào thét, tiếng van xin tha mạng của những kẻ phải bội.

Jungkook đi lên tầng trên thấy Hilmi đang lắp đặt mấy khẩu súng. Cậu tựa lưng vào tủ sách mỉm cười.

"Ta không biết Kelly đã cho ông những gì để ông phản bội ngài Vante"

Giọng cậu bất ngờ vang lên làm cho Hilmi hoảng hồn run rẫy. Đây là Jeon Jungkook một người không có tính nhẫn nại quá cao, đặc biệt nguy hiểm.

"Mày lên đây bằng cách nào?"

Cậu nhếch môi

"Nơi như thế này mày nghĩ làm khó được ta sao?"

Từng bước tiến lại Hilmi khiến lão lùi về sau, gương mặt ma mị của cậu thêm cả giọng nói kia

"Nói đi Hilmi mày sợ Kelly hay là ngài Vante hơn nhỉ?"

"Nếu như Kelly trọng dụng mày thì bây giờ đáng lí ra phải cho thuộc hạ đến đánh sống chết với Taehyung một trận rồi"

"Nhìn xem nơi đây chìm vào biển lửa, bom đạn của Kim Taehyung là vô tình nhất. Mày vẫn còn đang mắc kẹt tại đây, nếu như mày chịu nói Kelly đang muốn làm gì tiếp theo thì ta sẽ đảm bảo mày còn sống sót một cọng tóc cũng còn nguyên vẹn"

Từng âm thanh cứ chui lọt vào tai của Hilmi, Jungkook chính là đang dụ dỗ lão.

Lão đứng suy nghĩ thật lâu, tay run lên trán cũng thấm đẫm mồ hôi. Cậu lại tiếp tục khiêu khích

"Quả bom đầu tiên đã được Shinara ném xuống phía sau biệt thự còn quả thứ hai chắc chắn sẽ ném vào đây. Hilmi lão đại nhanh lên không có nhiều thời gian đâu"

Giọng Hilmi lạc đi "Kelly và Kelvin đang cố nhập những loại vũ khí tối tân nhất từ chỗ ngài Vante, những người hợp tác cũng ngài Vante có khoảng 4 5 người mua hàng từ ngài ấy sau đó bán lại họ. Một lô hàng mới nhất đầy đủ tất cả loại vũ khí đang được vận chuyển ở biển, cụ thể là ở Thái Bình Dương 1 tuần nữa sẽ cập bến tại Italia."

Cậu gật gù, rất tốt. Xem ra con chó này không trung thành với chủ nhân lắm. Giữ lại chỉ gây phiền phức lớn mà thôi, những kẻ phản bội sẽ không được sống sót.

"Tốt, theo ta gặp ngài Vante. À mà khoan để tránh thuộc hạ nổ súng mày có thể để ta làm con tin"

Cậu nói xong Hilmi lập tức kê súng vào thái dương cậu, từng bước đi xuống chỗ Kim Taehyung.

Jungkook nở nụ cười tinh ranh đến lạ.

Taehyung thấy Jungkook đứng ở phía lan can của tầng trên lại bị Hilmi khống chế. Tay hắn bất giác cuộn thành quyền, Jungkook là bé cưng của hắn sao lão dám làm vậy với cậu.

"Tao đang giữ Jeon Jungkook trong tay, mau ra lệnh cho thuộc hạ của mày dừng lại đi Kim Taehyung"

Đáy mắt Taehyung chỉ toàn là ôn nhu khi hướng về chàng trai trên kia. Cậu không có chút cảm xúc gì, nhưng hắn lại muốn ôm cậu vào lòng.

Đưa tay lên ám hiệu dừng lại, Hilmi cười đắc chí. Lão vốn đâu muốn thua như vậy. Có Jeon Jungkook là con tin thì Kim Taehyung sẽ không dám làm gì nữa.

"Hình như mày vừa gọi thẳng tên tao"

Hilmi cảm nhận rất rõ ràng nguy hiểm và phẫn nộ từ Jungkook. Phải chính là như kiểu đôi mắt của một con sói đang nhắm con mồi.

Rồi Jungkook quay sang đấm một cái thật mạnh khiến lão chao đảo lưng đập vào lan can. Có thể nghe rõ tiếng xương gãy ra, lão đã đánh giá sai hoàn toàn về Jeon Jungkook.

"Kẻ phản bội chỉ có thể chết, đừng mong có kết cục khác"

Thẳng tay đẩy một cái mạnh khiến lão rơi từ trên xuống, lão mở trân trân đôi mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt của cậu.

Lão gào lên một tiếng đầy căm phẫn "JEON JUNGKOOK"

Tia thoả mãn bất ngờ xuất hiện trên gương mặt mỹ miều. Đây là lần đầu tiên có kẻ chết mà oán hận cậu tới vậy.

Ngay khoảng khắc đó Shinara chạy vào thông báo "Chủ nhân, toàn bộ người của Hilmi đã diệt hết. Giờ nơi đây chính thức là địa bàn của ngài rồi"

Jungkook từ phía trên nhảy xuống, Taehyung hoảng hồn chạy đến đỡ cậu. Jungkook lọt thỏm trong vòng tay săn chắc của hắn.

Gò má phiếm hồng "Bỏ tôi xuống, anh nghĩ tôi sẽ gãy tay gãy chân với độ cao vậy hả?"

Màu hổ phách trừng lên cảnh cáo cậu, cậu bĩu môi ngoan ngoãn choàng tay ôm lấy cổ hắn. Áp sát mặt vào lòng ngực ấm kia, đến lúc này hắn mới thả lỏng gương mặt.

"Đi, đến Mỹ"

Hắn nói rồi bế cậu bước đi trước bao nhiêu thuộc hạ. Sủng nịnh Jungkook vô cùng.

"Kim Taehyung đáng ghét anh xem tôi là gì vậy hả? Tôi là sát thủ đấy. Thế quái nào lại nằm gọn ơ trong tay anh?"

Cậu chửi rủa hắn với mục đích để hắn nghe thấy, nhưng cậu nói đúng mà. Hắn làm cậu mất mặt quá trời.

"Đơn giản vì em là tâm can của Kim Taehyung này"

Cậu bất giác siết chặt cổ hắn "Tôi bóp chết anh bây giờ, trước bao nhiêu người mà nói vớ vẩn"

Taehyung mỉm cười

"Thành thật đi bé cưng"

Cậu khẽ cười đấm một cái vào bụng hắn. Mặt hắn đỏ lên vì đau, đúng là cậu chẳng biết thương tiếc gì hắn hết.

Và Taehyung có thể chắc rằng ngoại trừ Jeon Jungkook ra thì không ai có thể đánh hắn chứ huống chi là đánh bại.

Đội chồng lên đầu thì sẽ trường sinh bất tử...không phải trên chiến trường thì ít nhất cũng là trên giường.

Bế cậu an toàn ngồi lên máy bay, Taehyung khẽ hỏi "Có mệt lắm không? Ăn gì đó rồi ngủ tí nhé?"

Cậu nhăn mặt

"Anh tưởng tôi là heo chắc, không ăn đang giảm cân"

Hắn nhíu mày bóp chặt hai quả đào căng mọng

"Hay em muốn ăn thứ khác? Hửm?"

"Lưu manh bỏ ra coi, anh sàm sỡ tôi đó à. Kim Taehyung!!!"

À ừ lục đục phía sau nên không ai dám nhìn.

Taehyung bị Jungkook đè xuống ghế đánh túi bụi cho chừa tật hay chọc ghẹo

"Em nhẹ tay tí thì chết à?"

"Nhẹ tay với anh thì tôi còn là Jeon Jungkook hả?"

"Ít nhất em cũng phải nghĩ tới việc gương mặt này của anh còn dùng chứ, đánh đâu mà ngay mặt"

"Anh toàn ăn đậu hủ của tôi, mặt còn dày hơn bê tông nữa còn sợ rách da hay gì"

"Jeon điện hạ tha mạng, đủ rồi đau quá"

"Đánh cho chết anh"

______________________

Một chút đáng yêu của Jeon điện hạ và quý ngài Vante vào ngày cuối tuần.

⭐👉💬

30.9.22

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip