***
Hwiyoung thiếp đi những năm lần khi đang nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ duy nhất trong tầng hầm trước khi suy tính đến chuyện lập ra một kế hoạch tấn công mới tốt hơn. Tuy nhiên, Hwiyoung lại là một tên nhóc chết dẫm cứng đầu, và cậu thà có một kế hoạch ngu ngốc còn hơn không có cái nào.
Vì vậy, cậu luẩn quẩn quanh cửa sổ, cố giữ bản thân tỉnh táo và hy vọng rằng nếu cậu nhìn đủ lâu, con mực sẽ cảm nhận được sự hiện diện của cậu và xuất hiện. Một phần trong cậu tự hỏi liệu có khi nào con mực từ chối hiện lên đơn giản vì nó thấy phiền không, hay liệu Dawon đã mua chuộc nó theo một cách nào khác.Hwiyoung sẽ có lớp trong một tiếng nữa, nhưng cậu lại đang ngồi sụp xuống trước cửa sổ và đập đầu vào tường. Thực sự thì cậu không cố ý thiếp đi thêm một lần nữa đâu,nhưng lời ru nhẹ nhàng của hồ nước đen đã phù phép lên não cậu – bộ não của một thanh niên đang thiếu ngủ.Nhưng lần này cậu lại thức dậy theo cách khác."Cậu đang làm gì ở đây vậy?"Hwiyoung chớp mắt tỉnh táo, "Hả?"Đang trong cơn ngái ngủ, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Hwiyoung là ồ, giọng nói này trầm thật đấy. Cậu dụi đi cơn buồn ngủ trong mắt, ngước lên để rồi chạm phải ánh nhìn chăm chú của Yoo Taeyang, với hai cánh tay bắt chéo đặt ngay ngắn trước ngực và đôi lông mày hoàn hảo, điềm đạm đang phán xét cậu.Taeyang nhếch mép cười, biểu cảm ấy lướt qua khuôn mặt của anh như thể nó được thiết kế dành riêng cho anh vậy. Anh giương mắt chế nhạo, dựa vào bức tường trên đầu Hwiyoung và đưa mắt nhìn xuống; xuyên thấu tâm hồn cậu. Nó khiến cậu rợn hết cả sống lưng, và khi Hwiyoung lồm cồm bò dậy, cậu đã vấp phải áo choàng của chính mình. Taeyang không hề di chuyển; anh chỉnh tề đứng cạnh Hwiyoung một khoảng cách vừa đủ để cậu có thể an toàn dựa vào. Hwiyoung để ý rằng anh có mùi rất giống mùi vanilla, nó khiến cậu liên tưởng đến những chiếc bánh cupcake của bà mình – và không có lí nào một người đàn ông đầy tội lỗi như Yoo Taeyang lại gợi nhớ về người bà nhỏ bé, hay cầm trên tay chiếc dép (*) của cậu cả.(*) Cụm từ slipper-wielding mình không biết nên dịch sao cho đúng nữa, giống như kiểu mấy bà mẹ hay cầm dép đánh con ấy =))))))))))))"Vậy...?" Taeyang hỏi. "Cậu đang làm gì thế?""Er... Em chỉ là..." Hwiyoung bất lực liếc qua liếc lại giữa cửa kính và Taeyang, cố gắng nghĩ ra lí do bớt ngớ ngẩn nhất để trả lời, nhưng bộ não Hufflepuff tội nghiệp của cậu lại chẳng giúp ích được một tí nào.Ravenclaw cái mẹ gì chứ, Hwiyoung nghĩ. "Em chỉ...anh biết đấy...thư giãn thôi."Taeyang mím môi và gật đầu tỏ vẻ đã rõ, còn Hwiyoung thì chán ghét bản thân vì cậu không thể nào nói chuyện với những người có sức hút được. "Thư giãn," Taeyang lặp lại."Đúng vậy." Hwiyoung nói, "Hôm nay là một ngày rất tuyệt để thư giãn đấy."Hwiyoung quyết định, trong khoảnh khắc ấy, không có ai trên Trái đất này mà cậu ghét hơn chính bản thân mình.Nhưng rồi Taeyang cười, điều này hoàn toàn trái ngược với những gì Hwiyoung mong đợi. Chất giọng quyến rũ của anh bỗng trở nên nhẹ nhàng, anh híp mắt lại và đưa tay lên miệng để che giấu biểu cảm của mình. Giống như được thuần hoá, vẻ đẹp trai ngông cuồng, nóng bỏng trước giờ lại có thêm một chút dễ thương – nhưng vẫn nóng bỏng đến phát điên lên được.Taeyang đẩy mình ra khỏi bức tường, và mặc dù Hwiyoung rất cảm ơn vì đã có thể thở lại bình thường, nhưng đồng thời cậu lại lưu luyến mùi hương ấy. Taeyang đang định lên tiếng, thì anh ấy đột nhiên bị xen ngang lại bởi một Slytherin năm bảy đang rảo bước tới."Này ngài Vô địch!" Ai đó gọi, "Đi đến phòng sinh hoạt chung hả?"Hwiyoung hơi giật mình. Tiếp xúc với người lạ không phải sở trường của cậu.Taeyang lại nhướng mày lần nữa, nhưng Hwiyoung chỉ có thể nở một nụ cười bất lực. "Ừm, em nên -""Nhóc nào đây?" Các Slytherin vây quanh Taeyang, một trong số họ quàng tay qua vai cậu và bọn họ đều xoáy chặt vào Hwiyoung bằng cái nhìn đầy toan tính. "Nhóc đi lạc qua đây hả?"Nghiêm túc thì Hwiyoung nghĩ hiện tại không phải thời điểm tốt để nhắc đến con mực khổng lồ chút nào. Tuy nhiên, bất chấp điểm số cao ngất ngưởng của Hwiyoung và khao khát mãnh liệt muốn tiếp thu từng chút thông tin về phép thuật mà đôi tay nhỏ bé tham lam của cậu có thể với tới, có một lý do rất rõ ràng cho thấy cậu là một Hufflepuff."Tôi đang tìm con mực khổng lồ," cậu lầm bầm.Cả ba Slytherin đều nhìn chằm chằm vào cậu.Cậu nghe thấy tiếng nói trong tiềm thức của mình, hệt như giọng nam trầm của Chanhee một cách đáng kinh ngạc. Hwiyoung, mày ăn l chết chắc thật rồi.Các học sinh lớn tuổi hơn cười đến nỗi cúi gập cả người xuống trong khi Hwiyoung lo lắng lê chân. Taeyang không phát ra tiếng, chỉ nhăn mặt và cau mày khó chịu. Anh nhìn Hwiyoung, cậu khiến anh nhớ đến Inseong mỗi khi ảnh làm trò gì đó ngu ngốc.Một trong những học sinh lách ra khỏi Taeyang và quàng tay qua eo Hwiyoung, kéo cậu lại gần hơn. "Tôi nghĩ tôi biết cậu đấy," hắn trầm ngâm, "Cậu không phải đứa máu bùn đó sao? Lúc nào cũng kè kè bên cạnh Kang Chanhee ấy?"Hwiyoung gằn giọng; nhưng rồi cậu chùn lại khi nghe nó nhẹ nhàng làm sao. Cậu bật ra tiếng cười ngượng nghịu, cố gắng khéo léo thoát khỏi vòng vây của tên rắn đó, nhưng hắn ta lại càng siết chặt lấy eo của cậu hơn. "À...phải, uh... đó là tôi," Hwiyoung nuốt nước miếng.Tên học sinh véo má cậu, mạnh đến mức Hwiyoung chắc kèo sáng mai sẽ có một vết bầm tím nơi đó. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là làm sao để giải thích điều này với anh Youngbin và làm thế nào để ngăn Chanhee cho nhà mình một mồi lửa. "Anh biết đấy, tôi nghĩ là mình phải đi đây. Có lẽ nó thật sự không tồn tại, "Hwiyoung vội vã lẩm bẩm.Taeyang thô bạo túm lấy cà vạt của tên học sinh, giật mạnh đến mức đủ để kéo hắn xuống ngang tầm mắt. Hwiyoung ực một tiếng, nhưng Taeyang thì ném ra một điệu cười khinh bỉ. "Để cậu ta yên đi," anh ra lệnh. "Các người đều có khá nhiều cảnh cáo khi sử dụng từ đó rồi đấy, nếu tôi nhớ không nhầm."Cả đám dần tái mặt, và tên học sinh bị Taeyang kìm chặt đã giật mạnh lại cà vạt của mình. "Thôi nào, bọn tôi chỉ đùa chút thôi mà." Hắn đảo mắt và nhìn về phía Hwiyoung, "Không giận chứ?""Phải." Hwiyoung nói trong hơi thở gấp gáp, đan hai tay vào nhau bên dưới tay áo choàng. "Không có gì đâu,"Taeyang càng cau mày hơn nhưng những tên rác rưởi ấy đã nhanh chóng chuồn đi. Hwiyoung chợt thấy họ lầm bầm điều gì đó về những kẻ phản bội dòng máu và một tên vô địch bất tài nhưng cậu đã quá run để có thể chú ý thêm. "Ừm..." cậu lên tiếng."Cậu thực sự không nên thư giãn ở đây," Taeyang nhíu mày, anh lại khoanh tay trước ngực nhưng không dựa vào tường nữa, thay vào đó anh nhìn Hwiyoung như muốn xuyên thủng tâm hồn cậu, thật khó khăn để không hét lên trong tình huống này. "Nơi này rất nguy hiểm,"Suy nghĩ này khiến cậu không thoải mái nổi. "Em không phải trẻ con," Hwiyoung khịt mũi, "Chúng ta học cùng năm, anh biết đấy."Taeyang nhíu mày lại và trừng mắt, "Tôi biết điều đó, Youngkyun." Anh lầm bầm. "Chỉ là ở dưới này không có người tốt đâu,"Hwiyoung đảo mắt, "Ở trên tầng cũng vậy cả thôi," cậu nhận xét. "Em có thể tự lo cho bản thân, cảm ơn."Taeyang thở dài, đưa tay lên vuốt tóc (nó tỏa sáng ngay cả trong ánh đèn kỳ quái của tầng hầm, và Hwiyoung nghĩ điều này thật không công bằng). "Đó không phải là điều tôi – sao cũng được. Thế tại sao cậu lại phải tìm một con mực khổng lồ?"Hwiyoung bối rối, "Ờ thì... em đã đánh cược với anh Dawon – Ý em là anh Sanghyuk. Em cần chứng minh nó tồn tại trước cuối năm nay nếu không em sẽ phải trở thành tay sai cho ảnh".Taeyang phì cười, và Hwiyoung thề rằng nếu mặt trời có thể phát ra tiếng, hẳn đó sẽ là tiếng cười du dương như một bản nhạc phát ra từ miệng Yoo Taeyang. Cậu ho nhằm che đi đôi má đang dần ửng hồng và cầu nguyện rằng Taeyang sẽ không phát hiện ra. "Và cậu nghĩ sẽ tìm được nó nếu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ sao? Trong mấy tiếng liền?"Hwiyoung xù lông, "Đây là một nơi tốt để bắt đầu hơn bất cứ chỗ nào khác đấy nhé",Taeyang thở dài và gạt nhẹ giọt nước mắt. "Quay về phòng sinh hoạt chung của nhóc đi," Anh nói, với một nụ cười trên môi; và không phải kiểu nhếch mép tràn đầy tự tin khiến trái tim Hwiyoung loạn nhịp – mà là một nụ cười chân thật, rạng rỡ đến khôn cùng. Không phải kiểu cười ngoác đến mang tai như anh Dawon, nhưng nó lại nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt anh như thể sau cùng đó vẫn là nơi nó thuộc về.Hwiyoung thực sự không thích bị bảo phải làm gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu thực sự chỉ muốn cuộn tròn mình trên chiếc giường thân yêu. Quả thật là một ngày cực khổ khi cậu phải giao tiếp với mọi người nhiều hơn bình thường, và cậu chỉ muốn được ở một mình thôi; mực khổng lồ chết tiệt. "Được rồi... em đi đây. Nhưng ừm... nhân tiện thì, cảm ơn anh."Taeyang không nói gì cho đến khi Hwiyoung đi qua anh khoảng chừng mười mét. "Và nhân tiện," anh gọi với theo. "Mực khổng lồ chắc chắn không tồn tại đâu,"Khi Hwiyoung quay đầu nhìn lại, Taeyang đang nhếch mép nhìn cậu.Hwiyoung quyết định, trong thời khắc ấy, nếu cậu không tìm thấy một con mực khổng lồ nào, cậu chắc chắn sẽ đặt mua một con trên Amazon._____ Cont._____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip