Conan Edit Ke Toan To Chuc Ao Den Lai Cap Scotch Mot Khoan Tien Lon Chuong 44 Lai Suong Mu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Kawaori Rino mình bị thiệt rồi.

Thiệt thòi lớn!!!

Sống lại nhiều lần đến vậy!

Cô còn chưa một lần được nhìn cơ thể của Scotch trông như thế nào!

Trên người Scotch còn có một chút nước giặt hương cam quýt, các ngón tay được rửa sạch sẽ, giống với mùi hương trên bộ quần áo để ở đầu giường của cô.

Nhưng đôi tay này lúc cầm súng bởi vì hơi dùng sức mà dẫn tới mấy đầu ngón tay có chút trắng bệch.

Tay hắn cầm chặt khẩu súng, khẩn trương giống như sắp lên chiến trường vậy.

“Tôi thực sự không thấy gì.”

Đối với lời giải thích của Scotch, kể cả hắn không thấy gì, Kawaori Rino cũng la lối khóc lóc cho là hắn nhìn thấy.

Cơ hội tốt như vậy tuyệt đối không thể lãng phí bỏ qua.

Kawaori Rino đứng trên giường, trên người còn khoác chiếc thảm lông màu xám kia, giống như là áo choàng của nữ chiến sĩ lộ ra cặp chân trơn bóng.

Cô bắt lấy bả vai Scotch, sờ đến cúc khoá trên quần áo hắn, hận không thể trực tiếp mở ra giống như mở quà.

“Anh đã thấy, anh đã thấy, anh đã nhìn thấy! Đừng có nghĩ dỗ tôi! Nếu thấy rồi liền thoải mái hào phóng thừa nhận đi, tôi cũng sẽ không làm gì anh, chỉ là công bằng ‘thưởng thức’ lẫn nhau một chút mà thôi. Anh không phải là cái dạng vô lại dám làm không dám nhận giống Bourbon đấy chứ? Scotch?”

Cô bày ra bộ dạng không nói lý, lần đầu tiên Scotch cảm giác được đầu muốn nổ tung.

Nhưng hắn thật sự là không làm được cái chuyện 'thưởng thức' lẫn nhau này, ngại ngùng quá đi.

Thấy hắn không nói lời nào, Kawaori Rino bắt đầu duỗi tay cởi bỏ thảm lông trên người mình ra: “Dù sao anh cũng đã nhìn qua rồi, nhìn thêm một lần hay hai lần cũng có khác gì nhau đâu, tôi để cho anh nhìn thêm một lần, anh như vậy liền……”

“Đừng!” Scotch duỗi tay nắm lấy tay cô lại, hai người đem thảm lông trở thành một cái vật để lôi kéo.

Cặp mắt ám lam khuếch tán ra một loại rung chuyển dị thường, hắn quay mặt đi, không dám nắm tay cô thân mật như vậy nhưng lại sợ cô thật sự làm ra cái hành vi kinh hãi thế tục mà không thể không nắm lấy tay cô.

Orianko, ở một chuyện nào đó mà nói.

Thật sự rất khó giải quyết.

Kawaori Rino nhìn hắn giống uống phải rượu Whiskey vậy, thật sự là không hiểu: “Đây là chuyện rất khó thực hiện hay sao? Bộ dạng này của anh là sao chứ, làm như tôi cưỡng bách gì anh vậy, rõ ràng người chịu thiệt là tôi cơ mà!”

Càng nói càng ủy khuất.

Kawaori Rino mếu máo, cố ý rặn ra một tia âm thanh run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm mỗi một biểu tình trên mặt Scotch.

Đúng là quá tốt, Vermouth không lừa cô.

Quả nhiên giả vờ đáng thương là thủ đoạn lừa gạt đàn ông hữu dụng nhất.

Scotch thấp hèn nâng đầu lên, ngơ ngẩn mà nhìn Kawaori Rino.

Cái khuynh hướng cảm xúc rối rắm cùng tràn đầy do dự thật dễ dàng làm đáy lòng sinh áy náy, sinh ra tâm thái tự trách không nên như vậy bao lấy hắn.

Kawaori Rino lắc lắc đầu, tự nói với bản thân, ném bỏ lương tâm đi, lúc này lương tâm chính là thứ vô dụng nhất!

Thật lâu sau.

Liền ở Kawaori Rino cho rằng hắn thỏa hiệp rồi, Scotch gắt gao nắm lấy thảm lông trên người cô: “Thật xin lỗi.”

“?”Kawaori Rino.

“Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, lúc cô ngất đi tôi đã khoác thêm thảm lông cho cô rồi, khăn tắm là sau khi khoác thảm lông lên mới rơi xuống.”

Scotch vô cùng thành khẩn mà cùng cô giải thích, ánh nắng mềm mại huân đỏ gương mặt hắn cùng môi mỏng, khóe môi mềm mại như là thấm giọt sương khi hoàng hôn.

Sẽ tin tưởng sao?

Orianko sẽ tin tưởng sao?

Chính hắn còn không tin…… Trời ạ.

Scotch cảm thấy, ngày trước lúc thi vào Học viện cảnh sát còn không khó khăn như lúc này.

Bộ dạng Kawaori Rino đáng thương thật sự quá mức…… Nếu nước mắt cô mà rơi, Scotch cảm thấy chính mình thực sự có khả năng sẽ bỏ qua xấu hổ, ỡm ờ thoả hiệp với cô.

Nhưng là, nước mắt Kawaori Rino rặn nửa ngày không ra.

Cô thực sự không phải một người thích khóc.

Chỉ có thể bẹp miệng, ủy khuất mà đứng ở trên giường nương theo độ cao ván giường, cúi đầu nghiêm túc nhìn Scotch chân thành tha thiết liền bắt đầu do dự.

Làm sao bây giờ, cảm thấy như là đang lừa người.

Quá đáng giận đi, cảnh sát quả nhiên đều là một đám nói dối thành tinh.

Nhưng cô lại không có chứng cứ.

Kawaori Rino không vui, Scotch đối chính mình nói.

Tinh thần trọng nghĩa từ trong xương cốt kia làm hắn cảm thấy mình thật sự phạm tội bị người ta phát hiện, hắn nhìn Kawaori Rino yên lặng ngồi trở lại trên giường, không rên một tiếng mà bắt đầu chuẩn bị thay quần áo, ôn nhu hỏi: “Cô muốn ăn chút gì không?”

Sandwich cũng không ăn nhiều.

Có thể là không hợp khẩu vị của cô ấy, Scotch tính toán bồi thường một chút từ phương diện khác.

“Bourbon nói nơi này có nhà ăn nhỏ, tôi đi hỏi một chút xem bọn họ có thể để một vị trí cho tôi không, hiện tại là giai đoạn không biết ‘Eien Yoru’ có đầu độc qua đồ ăn hay không. Tôi có thể làm cho cô mấy món muốn ăn, donburi, cá nướng, đồ chiên karage…… Đều có thể……”

Kawaori Rino hầm hừ mà nói: “Không ăn! Không đói bụng! Anh đi đi!”

“……” Scotch, thật tức giận nha.

Hắn không đi, duỗi tay lôi kéo thảm lông trên người Kawaori Rino, lại chỉ chỉ bộ quần áo của cô được giặt sạch sẽ ở bên cạnh, ám chỉ trong lúc Kawaori Rino hôn mê bản thân đều làm mấy chuyện đó. Theo sau, lại nói một câu: “Nếu cô nhất định muốn……”

Kawaori Rino đột nhiên quay đầu lại, biểu tình ngang ngược kiêu ngạo: “Dù sao chính là anh bắt nạt tôi.”

“……” Scotch cúi đầu thở dài, anh Takaaki ơi em không muốn vậy đâu nhưng việc đến nước này em đành phải vi phạm những điều anh đã dạy em từ nhỏ thôi.

“Nếu anh muốn tôi vui vẻ phải đáp ứng với tôi một điều!”

“Được, cô nói đi.”

“Tên thật của anh là ‘Hiro’ đúng không?” Kawaori Rino nhấn mạnh chữ 'Hiro' này, một câu hai nghĩa.

Midorikawa Mitsu, Morofushi Hiromitsu.

Đều là Hiro.

Scotch gật gật đầu.

Kawaori Rino tiếp theo nói: “Vậy sau này tôi muốn gọi anh là Hiro, tên này chỉ có tôi được gọi thôi. Này, hắn, người khác đều không được! Tôi nói chính là này, hắn, người khác nha! Trên thế giới này chỉ có tôi mới được gọi như vậy! Nếu có người khác gọi anh như thế, tôi sẽ vô cùng tức giận, có thể chứ!”

Cô hùng hổ, căn bản không có ý thương lượng.

Scotch buồn cười gật gật đầu: “Có thể.”

Dù sao người gọi hắn như vậy cũng chỉ có Furuya Rei, bọn họ hiện tại đều là gián điệp cũng sẽ không gọi tên thật, còn không biết khi nào có thể trở về tên thật, đến lúc đó cùng Zero nói một tiếng vậy.

“Còn có, chúng ta đều phải công bằng một chút. Tôi gọi tên của anh, anh, anh cũng có thể gọi tên của tôi……” Kawaori Rino thanh âm càng ngày càng nhỏ, tựa như bị mắc xương cá.

Scotch âm thầm cười khẽ: “Kia…… Rino?”

“Tốt! Liền như vậy định rồi, anh đi ra ngoài đi! Tôi muốn thay quần áo!” Kawaori Rino nhảy xuống giường, đem hắn đẩy ra ngoài cửa.

Mặt càng ngày càng nóng, không thể để anh ấy nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt này được, quá xấu hổ.

A, tim đập thật nhanh.

Scotch bị đẩy đi ra ngoài, nghe được từ khe cửa truyền đến một câu.

“Còn có, tôi muốn don cái gì gì đó, karage cái gì gì đó, mấy cái món anh vừa mới nói đó tôi đều phải ăn!”

“Được, được, được, cô thay quần áo đi, tôi ở chỗ này chờ cô.” Scotch đứng ở ngoài cửa, dựa vào vách tường cạnh cửa nhìn mấy cái cúc áo của mình bị phá liền dở khóc dở cười.

Hắn duỗi tay đem cúc áo một lần nữa đóng lại, đem một chút chờ mong vừa nãy đè ép xuống, tâm trạng điều hoà bình thường chờ Kawaori Rino thay xong quần áo.

Ngẫu nhiên giống Matsuda cùng Furuya Rei làm chút chuyện khác người, cũng rất thú vị.

Scotch cúi đầu nghĩ thầm.

Kawaori Rino thay quần áo có chút chậm, lúc cô đi ra, di động còn kẹp ở giữa bả vai và lỗ tai, khi đẩy cửa ra đồng thời nói một câu: “Đã biết, đã biết, tắt đây.”

Là điện thoại của Vermouth.

Vermouth nói chuyện với Kawaori Rino, cơ bản đều coi như là sự kiện trung tâm bên trong tổ chức.

Scotch cũng tinh ý không hỏi nhiều.

Nhưng chuyện này vẫn là có thể cùng Scotch nói qua một chút.

Trên đường hai người đi tới nhà ăn, Kawaori Rino đem nội dung trong điện thoại nói nguyên vẹn cho Scotch: “Vừa rồi Vermouth gọi điện nói với tôi, ‘Eien Yoru’ ngày trước đã từng giết vài thành viên của tổ chức, trong cơ thể đều phát hiện ra một loại độc tố gọi là ‘an khổ toan’ có thể nháy mắt khiến tim tê mỏi, trung khu thần kinh lũng đoạn. Loại độc tố này mùi sẽ rất gay mũi, không có biện pháp cho vào trong đồ ăn, chỉ có thể chọn dùng phương thức lấy ống tiêm tiêm vào cơ thể.”

Biết phương thức tập kích là được.

Nhưng mà có chỗ kỳ quái.

Vì sao đêm qua lúc tên kia tới là thả khí gây mê đầu tiên?

Kawaori Rino đem tin tức trong điện thoại đều nói ra: “Vermouth còn nói, ‘Eien Yoru’ biết tổ chức vẫn luôn tìm hắn, nhưng nhìn thái độ trước mắt này của hắn, khả năng hắn sẽ không muốn gia nhập tôt chức. Cho nên những thành viên được cử đi tìm hắn đều bị hắn xử lý.”

Scotch trầm tư: “Nói như vậy, việc hắn theo dõi cô có khi nào liên quan đến tổ chức không?”

Kawaori Rino không vui: “Vậy cũng chả đúng, tên khốn này nếu cảm thấy chúng ta đều là thành viên của tổ chức, kia hẳn là đem mọi người cũng phân chia vào thành mục tiêu a? Vì sao chỉ nhằm vào một mình tôi, đáng giận đáng giận!”

Scotch không nói gì, lúc hắn ở trạng thái tự hỏi sẽ hơi hơi kéo dài đuôi mắt. Lông mi dài rậm bởi vì buông xuống càng giống như tán ô che đi đôi mắt.

Toàn bộ tầng 3 đều là phòng ở của các hành khách du lịch.

Ở cuối hành lang phía tây có một cái thang máy nhỏ, mặt sau của thang máy chính là cánh cửa nhỏ mà Bourbon đã nhắc tới.

Cánh cửa này là cửa sau của nhà ăn, còn muốn đến cửa trước phải đi thang máy xuống tầng dưới mới có thể thấy cửa lớn bằng gỗ màu trà.

Trên cửa treo một cái chuông gió tự làm, khi đẩy cửa ra vào sẽ làm chuông gió phát ra âm thanh thanh thúy, giúp người ở trong biết có người tiến vào.

Scotch trong lúc đợi Kawaori Rino thay quần áo liền dùng điện thoại gọi cho cửa hàng trưởng nhà ăn, mượn một góc bếp cùng nguyên liệu nấu ăn để tự mình chế biến.

Vé tàu “Seraph” rất quý, lại đều là những nhân vật nổi bật ở xã hội thượng lưu.

Các loại yêu cầu vô lý đều sẽ được các nhân viên công tác thoả mãn.

Cửa hàng trưởng không nói quá hai câu, liền thu thập một gian bếp nhỏ cho Scotch.

Khi Scotch đẩy cửa bước vào bỗng cảm thấy được trước mặt có một cổ sóng nhiệt đánh úp lại, ngay sau đó còn có một thanh niên la to.

“Cẩn thận!”

Kawaori Rino cùng Scotch phản ứng đều rất nhanh chóng, đồng thời hướng bên cạnh lui ra sau một bước, nhìn một cái nồi nước sôi nóng bỏng rơi “lộc cộc” một tiếng dừng ở chỗ hai người đứng lúc đầu.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi!” Có một thanh niên tóc đen nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, đối với Kawaori Rino liều mạng khom lưng xin lỗi. “Bởi vì quá nóng tôi không bắt lấy, thiếu chút nữa làm bỏng đến hai vị khách quý, thật sự rất xin lỗi!”

Hắn thẳng tắp gập người thành một góc vuông, lộ ra đỉnh đầu đen sì xin lỗi Kawaori Rino đang định mắng chửi.

Bên cạnh chạy tới một nữ phục vụ, cũng đi theo xin lỗi, thuận tiện lại trách cứ vài câu tên thiếu chút nữa gây hoạ.

“Teizaiha Kiri! Sao hôm nay cậu lại thế này! Ngày thường rất vững chắc, như thế nào lại suýt chút nữa làm bỏng đến khách nhân vậy chứ!” Nữ phục vụ cầm trong tay thực đơn, đập vào vai phải Teizaiha Kiri một chút, thấp giọng mắng.

Người tên Teizaiha Kiri kia tay vẫn chạm đầu gối, ý tứ "cô không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không đứng thẳng dậy", bị đập liền “ai u ai u” lên: “Harui-san không cần như vậy, cô biết rõ tôi ngày hôm qua bởi vì kéo cái rương, bả vai bị cái thang đổ vào, sao còn ở đây rải muối lên vết thương của tôi vậy chứ.”

“Ít nói nhảm, nhanh xin lỗi vị khách này đi!” Giọng nữ phục vụ tăng lên.

“May mắn không có văng đến chỗ hai vị, thật vô cùng xin lỗi, nếu không tôi thực sự là muốn lấy chết tạ tội……”

Kawaori Rino nhìn bộ dáng tên này, mắt thấy liền phát cáu, tiến lên xách cổ áo hắn: “Không văng đến thì không có việc gì sao? Cậu ngu ngốc như vậy, cậu……”

Đôi mắt cậu ta đỏ lên, nước mắt ẩm ướt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt giống như nai con, khuôn mặt thuần tịnh như là hoa nhung nhỏ lộng lẫy.

Cảm giác như Kawaori Rino chỉ cần mạnh tay một chút liền có thể đem cậu ta bóp nát.

Một người đàn ông.

Mang một khuôn mặt non nớt như con gái.

Còn lộ ra biều tình đáng thương như vậy.

Này đối với Kawaori Rino mà nói, chính là bia ngắm sống.

Kawaori Rino duỗi tay hướng tới vai phải hắn.

“Ai u!” Teizaiha Kiri lập tức duỗi tay bụm mặt, bộ dạng như bị Kawaori Rino giơ tay muốn đánh, “Vị khách này, sao cô còn đánh tôi chứ, tôi cũng đã xin lỗi……”

Lông mày Kawaori Rino nhíu lại, vô cùng ghét bỏ, xương ngón tay tinh chuẩn mà bắt lấy kẽ hở ở xương vai phải với đầu cánh tay Teizaiha Kiri, âm thầm dùng sức.

Ngày hôm qua, cô đem đầu xương cánh tay của tên kia bẻ ra, dù có nắn trở về cũng vẫn sẽ đau. Đặc biệt là hiện tại cô dùng sức bắt lấy đầu xương cánh tay của đối phương, cái loại cảm giác đau đớn này giống như kim đâm đau nhức!

Nhưng nếu chỉ là bị cái thang đổ vào người cũng sẽ không đặc biệt đau.

Trên mặt Teizaiha Kiri không có chút gì gọi là đau đớn, chỉ là một bộ 'cô đừng đánh tôi, tuy rằng tôi rất đáng đánh', run rẩy mà nhìn Kawaori Rino.

Giống như không có gì là không đúng?

Nhưng không biết vì sao, cô cảm thấy cái tên này thật sự thèm đòn.

So với Bourbon còn thiếu đánh hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip