Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Ha ha, thật xin lỗi,"

Chu Tề ngồi ở trên ghế lái, cười đến nỗi tay cũng run lên, căn bản không có biện pháp cầm lái.

"thật sự là...... cô gái kia rất khôi hài."

Anh ta liếc mắt nhìn sắc mặt đang sa sầm của Mạnh Quỳnh, muốn nhịn cười, nhưng mà làm sao cũng không được.

Anh nhìn chằm chằm Chu Tề, ánh mắt lạnh giống như vào đông

"Chu Tề, đủ rồi." anh cài dây an toàn,

"không muốn chết ở trên đường thì thôi cười ngay!"

"Khụ khụ,"

Chu Tề giả bộ ho hai tiếng, xoa xoa cơ mặt mình, thật vất vả mới khôi phục bộ dáng ôn nhuận như ngọc bình thường.

"Buổi trưa đến nhà tôi ăn cơm không? Mẹ tôi vẫn nhắc tới cậu đấy."

"không đi, phải về bệnh viện."
Mạnh Quỳnh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt đề nghị của Chu Tề.

Đúng là buổi chiều anh có việc ở bệnh viện thật, anh vừa mới chuyển đến bệnh viện này, thủ tục bàn giao còn chưa xong, buổi chiều có thủ tục cuối cùng cần anh tự mình đi.

Chu Tề nghe vậy cũng không ép nữa, trực tiếp khởi động xe, chiếc xe Maserati vẽ ra một đường cong đẹp mắt trong không khí

"Được rồi, lần sau có thời gian nói sau."

Lúc dừng xe chờ đèn đỏ trên giao lộ, Chu Tề bỗng nhiên quay đầu sang Mạnh Quỳnh nói:

"Này, tôi cảm thấy cô gái kia rất thú vị đấy."

Mạnh Quỳnh đẩy gọng kính trên mũi, âm thanh lạnh lùng nói:

"không thấy."

-*--*---*----*-----*------*-------*

"Phi Nhung, cô thực dũng cảm!"

"Đúng vậy, Nhung Nhung, giấu tài nha!"

Phi Nhung đỏ mặt cúi đầu, lê từng bước ra khỏi công ty, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, thân thể bác sĩ Mạnh vốn cứng rắn mà!

thật sự là rất mất mặt, Phi Nhung thật khốn khổ chạy trốn khỏi một đám đồng nghiệp vây quanh, ai biết câu nói kia lại có nghĩa khác như vậy!

Vất vả mãi mới đợi được một chiếc xe buýt ít người, mặt Phi Nhung đỏ bừng bỏ tiền vào thùng lên xe. Ở góc đường thì xuống xe, đi chợ mua một ít tỏi, một chân giò lợn, một củ cải trắng, rồi mới trở về nhà.

Vốn là cô không định mua thịt, bây giờ giá thịt lại đang tăng, nhưng vừa mới phẫu thuật, ăn một chút thịt cũng tốt.

Tay phải Phi Nhung xách túi đồ ăn lên lầu, chưa kịp lấy chìa khóa trong túi ra, đã thấy bà chủ cho thuê nhà đang đứng chờ ở cạnh cửa.

"Bác, sao bác lại lên đây?"

Bà chủ nhà là một người tốt, cho Phi Nhung thuê phòng với giá rất phải chăng, khiến cho cô vô cùng cảm kích, nên cô thường xuyên mang đặc sản từ nhà lên biếu.

"Nhung Nhung à,"

Bà chủ xoắn tay, lộ ra vẻ mặt vất vả mệt mỏi và buồn bã

"Bác, bác có chuyện này muốn nói với cháu."

"Bác vào nhà ngồi đã."

Vừa nói chuyện, Phi Nhung vừa mở cửa, hướng bà chủ nhà ra hiệu, ý bảo bà vào trong.

"không cần, không cần."

Bà chủ nhà khoát tay

"Nhung Nhung, bác không thể cho cháu thuê phòng này nữa."

Trong lòng Phi Nhung lộp bộp một tiếng, chìa khóa trên tay nháy mắt rơi xuống nền nhà, phát ra âm thanh chói tai.

"Bác, bác thấy tiền nhà ít sao? Cháu, cháu......"

"Aizz, không phải"

Bà chủ liên tục lắc đầu

"Nhung Nhung, bác thực xin lỗi, chồng bác có đứa cháu muốn tới đây mà không có chỗ ở, bác định để nó đến đây !"

Nếp nhăn trên mặt bác gái cũng nhíu lại một chỗ, nhìn càng thêm già nua.

"Bác, bác thật ngại quá, à, đây là tiền thuê nhà tháng này, bác sẽ không lấy, Nhung Nhung, cháu đừng trách bác."

Phi Nhung mờ mịt nhìn lướt qua căn phòng, lại nhìn bà chủ trước mặt, nuốt nước miếng, gian nan cất tiếng nói:

"Bác à, cháu bác khi nào đến?"

"Ngày mốt."

-*--*---*----*-----*------*-------*

Nấu cơm trưa rối tinh rối mù, canh cải trắng cạn nước, cháy hơn phân nửa, tỏi thì quên bỏ muối .

Phi Nhung hiếm khi vội vàng ăn xong cơm trưa, sau đó nhanh chóng lên mạng tìm thông tin phòng cho thuê.

Kết quả là nếu không cách công ty quá xa thì lại quá đắt, tìm mấy giờ, thế nhưng không được chỗ nào thích hợp .

Buổi chiều, thành phố A phát triển mạnh mẽ, trên đường người đến người đi như mắc cửi.

Phi Nhung đứng ở trên lầu tám nhìn xuống, nơi nơi đều là nhà cao tầng, lại không có chỗ cho cô dung thân.

Trong lòng bỗng nhiên thấy thê lương, cảm giác lo sợ bất lực giống như thấy dã thú gào rít lao đến, nháy mắt liền đem cô nuốt chửng.

Ngày mốt, vậy thì ngày mai nhất định phải chuyển đi rồi, nhưng ngày mai cô còn phải đi làm gia sư, căn bản là không có thời gian tìm phòng chuyển nhà.

Nhưng nếu không tìm được phòng, cô sẽ phải lưu lạc ngoài đường. Ở khách sạn thì khẳng định là cô không trụ được, tháng này đã tiêu vượt kế hoạch rồi, tiền lương còn lại chỉ đủ duy trì sinh hoạt bình thường.

Phi Nhung ngồi xuống giường, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng ảm đạm không chút ánh sáng.

Thời gian quá vội, nếu cho cô hai ngày......Phi Nhung cắn môi.

A! Đúng rồi! Duyệt Nhiên! cô có thể tới chỗ Duyệt Nhiên ở nhờ hai ngày!

Mắt cô sáng lên, vội vàng lấy điện thoại di động, ấn số của Lý Duyệt Nhiên.

"Nhung Nhung, tư vấn tâm lý thế nào, a...... đừng, đừng lộn xộn......"

Phi Nhung cứng đờ cả người, lời sắp nói ra đành nuốt xuống

"Duyệt Nhiên, Đường Niên đang ở nhà cậu?"

"Đúng vậy!" Lý Duyệt Nhiên thật vất vả điều hòa hơi thở, lúc này mới để ý đến Phi Nhung,

"Buổi tối cậu lại đây ăn cơm đi, cũng lâu rồi Đường Niên không gặp cậu."

"không, không được." một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Phi Nhung cũng tan biến.

"Tớ còn có việc."

"Chuyện gì? Đúng rồi, Nhung Nhung cậu gọi điện có việc gì à? Cần tớ giúp sao?"

Phi Nhung miễn cưỡng nở nụ cười

"không có gì, định kể chuyện hôm nay cho cậu nghe thôi, bỏ đi, không quấy rầy cậu với Đường Niên nữa, thứ hai đi làm rồi nói sau."

"Được rồi, lần sau nhất định cậu phải tới đấy!"

Lý Duyệt Nhiên không nghe thấy giọng nói buồn rầu của Phi Nhung, vui vẻ nói qua điện thoại.

"Được."

Ngắt điện thoại, tâm tình cô càng thêm nặng nề, chỗ Lý Duyệt Nhiên khẳng định là không được, cho dù cô khó khăn thế nào cũng không thể đi quấy rầy cô ấy và Đường Niên. Bọn họ vốn là yêu xa, thời gian ở bên cạnh nhau rất quý giá.

không có cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng tìm được phòng trọ.

không biết có phải ông trời cố ý làm khó cô hay không, Phi Nhung thủy chung không tìm được phòng thích hợp, đêm đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm, cô đành tắt máy tính, rửa mặt lên giường.

..................

Mặc kệ, mai còn cả một ngày, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ba luôn nói với cô như vậy, cô vẫn nhớ kỹ, nhiều phòng cho thuê như vậy, cô không tin không có cái nào thích hợp !

"Này, Nhung ngơ ngác, chị làm sao vậy?" Quý Ngọc Thành cầm bút bi phóng trên bàn, bỗng nhiên đưa tay xoa đầu Phi Nhung, lúc này mới dựa vào lưng ghế lười biếng hỏi.

Cô trừng mắt nhìn hắn một cái, sửa sang lại tóc bị cậu ta làm loạn

"Gọi cô giáo Nhung! Đừng mất tập trung, vừa rồi tôi giảng cho cậu về hàm số đã hiểu chưa?"

"Rốt cuộc chị làm sao vậy?"

Quý Ngọc Thành nghiêng người dựa sát vào Phi Nhung, trong mắt lóe ra tia hứng thú

"Thất tình? Bị đá?"

"Làm bài cho tốt đi!" Phi Nhung không để ý tới cậu ta, lật sách ôn tập đẩy tới trước mặt Quý Thành

"Cậu phải thi vào trường cao đẳng, làm sao......"

"Ngừng! Ngừng!" Vẻ mặt Quý Thành đau khổ

"Được rồi Nhung ngơ ngác, cả ngày ba mẹ tôi lải nhải chị cũng lải nhải, vẫn còn nửa năm mà."

"Nửa năm thoát cái sẽ trôi qua, cậu......"

"nói cho tôi đi!"

Quý Thành đem sách ôn tập đóng lại, kề sát vào mặt Phi Nhung

"Chị nói cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì, nói xong tôi làm bài ngay, nếu không tôi sẽ không làm!"

Phi Nhung bị Thành làm cho phát cáu, lại không có biện pháp đối phó, đành phải nói thật. Càng nói càng nản lòng, càng cảm thấy xấu mặt.

"Dừng, sự tình chỉ có như vậy!"

Quý Thành bĩu môi.

Phi Nhung cầm lấy bút bi trên bàn gõ mạnh lên đầu cậu ta

"Đó là cậu không biết khó khăn ở đời! Cả ngày được phục vụ như thiếu gia!"

Quý Thành ôm đầu kêu lên

"Nhung ngơ ngác, đây là chị bạo lực gia đình đấy!"

Phi Nhung cười đắc ý

"Bạo lực gia đình thì thế nào! Nhanh làm bài đi, thiếu gia!"

"Này, Nhung ngơ ngác, đây là việc nhỏ,"

Ngón tay Quý Thành linh hoạt đặt bút viết

"Tôi có một phòng ở gần công ty chị để không......"

Hô hấp Phi Nhung đột nhiên cứng lại.

"Cái đó...... thật sự ngại quá." Phi Nhung kéo va li hành lý nho nhỏ đứng trước một phòng trọ xa hoa, không dám đi vào.

"Đây là nhà đứng tên tôi."

Quý Thành đoạt lấy hành lý trong tay cô, lôi kéo tay cô đi lên phía trước.

"Á......" Sắc mặt Phi Nhung trắng nhợt, đau đến nỗi gập cả thắt lưng.

"Chị làm sao vậy?"

Quý Thành vội vàng buông hành lý quay đầu từ trên xuống dưới đánh giá Phi Nhung

"Đau ở đâu ?"

Vừa rồi cậu ta lôi kéo đụng đến vết mổ của cô, không biết có bị nứt ra không. Trong lòng Phi Nhung lo lắng không thôi, cũng không thể không biết xấu hổ nói với Quý Thành, đành ấp úng trả lời:

"không sao, dưới cánh tay tôi có vết thương, cậu đừng đụng vào bên trái tôi."

Quý Thành nửa tin nửa ngờ nhìn cô, cũng không truy hỏi nữa, đổi bên, lại cầm tay phải Phi Nhung, đưa cô vào phòng của mình.

Phòng này trang hoàng đẹp đẽ, thiết kế đồng nhất, đèn trần thủy tinh xinh đẹp, đồ dùng tinh xảo, tất cả mọi thứ đều làm cho cô thấp thỏm không yên.

"Quý Thành, tôi chỉ ở vài ngày rồi sẽ đi."

cô đem hành lý của mình đặt cạnh tủ giày, hơi lo sợ

"Dù tôi không lấy tiền dạy thêm, thì cũng không đủ tiền thuê phòng này, nhưng tôi......"

"Được rồi!"

Quý Thành không kiên nhẫn ngắt lời cô

"Tiền dạy chị cứ cầm lấy, đây là phòng của tôi, không liên quan gì tới ba mẹ tôi cả, nếu chị coi tôi là bạn thì cứ ở đi!"

Cậu ta thấy Phi Nhung lại định nói lời khách sáo, nhất thời phiền não phủi phủi tóc

"Đồ trong nhà chị cứ dùng tùy ý, được rồi, tôi đi đây, nếu không ba mẹ lại tra hỏi."

Cậu ta cười cười với Phi Nhung, làm động tác gọi điện thoại

"Có việc thì call tôi!"

Ngày đầu tiên chuyển tới nhà của Quý Thành, Phi Nhung hơi khó ngủ. Dù Quý Thành luôn nhấn mạnh đây là nhà của cậu ta, nhưng trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn.

Để ngày mai, ngày mai cô nhất định phải tìm được phòng, mau chóng dọn khỏi đây, không thể không công chiếm tiện nghi của người ta!

Lúc nửa đêm đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên Phi Nhung nghe thấy một trận thanh âm nháo nhao ồn ào. cô mơ hồ mở mắt, đi đến cạnh cửa vừa định mở đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, thì bỗng nhiên cánh cửa lại bị đẩy mạnh ra.

một đoàn nữ nhân hùng hổ xông vào, người đi đầu vừa thấy Phi Nhung mày liễu lập tức dựng thẳng đứng

"Tôi đã nói bộ dáng tiểu Thành gần đây luôn không tập trung, thì ra là bị hồ ly tinh mê hoặc!"

Trong phòng ngủ không bật đèn, người bên ngoài chỉ có thể nhờ vào ánh đèn phòng khách mơ mơ hồ hồ thấy cô là nữ nhân, mặt cũng không thấy rõ .

Phi Nhung lại nhận ra giọng nữ này, là mẹ của Quý Thành! Vội vàng từng bước lui về phía sau, lên tiếng giải thích

"không, tôi không phải...... tôi là Phạm......"

"Mau! Tóm lấy hồ ly tinh này cho tôi! Hôm nay tôi nhất định phải lột da cô ta!"

Mẹ Quý Thành căn bản không nghe cô nói, bàn tay to vung lên, một đám nữ nhân lập tức vọt vào, lao thẳng tới Phi Nhung!

__________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip