Anh Chong Tam Ly Bien Thai Cua Nu Longfic Chuong 35 Hormone Chet Tiet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Rõ ràng nói kiểu đó mà vẫn nói ra cho được, anh còn coi đó là lẽ đương nhiên.

Giọng anh trầm thấp mà không mất đi vẻ gợi cảm, nhưng cũng chẳng có bất kỳ ẩn ý sâu xa hay ám muội suồng sã nào, giống như mùi hương trên y phục anh, khiến người ta cảm thấy sạch sẽ và sảng khoái.

Mùi vị lịch thiệp, không nồng, rất thuần khiết.

Áo anh rất lớn, khoác lên người cậu dài đến đầu gối, mang theo nhiệt độ cùng mùi hương đàn ông khiến Wonu cảm thấy toàn thân như được ngâm trong dòng nước ấm áp, xông lên mặt, có chút khô nóng.

Tuy rằng có lúc hành vi, cử chỉ cùng suy nghĩ của anh quá khó hiểu khiến đối phương nhiều khi không thể lý giải nổi nhưng khuyết điểm không che khuất ưu điểm, anh là người đàn ông cực kỳ ga lăng.

Wonu dĩ nhiên không cho rằng hành động đột ngột ngày hôm nay của anh là do anh thương hoa tiếc ngọc. Nói theo kiểu của anh, anh sẽ không trơ mắt đi nhìn người đứng giữa trời đông ... theo anh phân tích 'Cậu thật sự đang rất lạnh'.

Giả sử ngày hôm nay không phải là cậu mà là người khác thì anh cũng làm y chang như vậy thôi, đây chỉ hành động của một người đàn ông chân chính, còn những chuyện khác không liên quan.

Từ trong ánh mắt của anh có thể nhìn ra ngay anh không có bất cứ tâm tình ám muội nào, đôi mắt trong vắt, lạnh lẽo mang chút kiêu ngạo.

Dưới ánh mắt như thế Wonu cũng dần tỉnh ngộ, luồng khí nóng trên mặt giảm dần, không còn đỏ mặt tiếp nhận ý tốt của anh: "Cảm ơn ..."

"Xấu quá!"

Lời cám ơn của anh còn chưa dứt, Kim Mingyu bất thình lình nói ra một câu không đầu không đuôi.

"Sao cơ?"

"Cậu như thế này trông lại càng nhỏ, giống như bị nhốt trong lu vậy!"

Wonu: "..."

Cậu thu hồi toàn bộ ý nghĩ tốt đẹp vừa rồi. Bây giờ đang hoài nghi ... anh khoác áo cho cậu chỉ để chứng kiến bộ dạng của cậu lúc này: Đây đây nhìn đi ... Wonu trông như một đứa trẻ con.

Quăng cái gì gọi là đàn ông galant đi!!!

Về nhà, cậu không chần chừ chạy thẳng về phòng.

Mùi xác thối lưu cửu trong người nếu bạn không làm pháp y bạn không thể cảm nhận được, đặc biệt hôm nay còn là Xác hóa sáp. Wonu loay hoay trong phòng tắm hơn nửa tiếng mới ra.

Trong bộ đồ ngủ rộng rãi, cậu thảnh thơi bước xuống lầu ... phát hiện bàn ăn đã dọn sẵn từ khi nào.

Kim Mingyu đã tắm xong, cũng mặc quần áo ở nhà, đi dép, đang loay hoay trước bàn bếp: nào là dao giải phẫu, cân tiểu ly, bình đo ...

Mỗi lần nhìn anh nấu anh, Wonu đều muốn phùng mang trợn má. Thế nhưng khi nhìn thành phẩm trên bàn ăn: cá hồi nướng muối, màu xanh của rau cần, màu vàng của khoai tây, hương thơm nồng của nắm hương, cà chua tỉa thành một chiếc chén đựng nước sốt trứng ... ngay lập tức cậu chỉ muốn quỳ xuống tôn sùng anh.

Wonu nuốt nước miếng cái ực: "Kim ... Kim Mingyu ... món này là anh làm hết sao?"

Quả thực quá mức tinh xảo, có thể so với đầu bếp của nhà hàng năm sao.

"Không phải tôi nấu! Là trời cho!", anh lên tiếng mà không quay đầu lại.

Wonu sờ sờ mũi, cảm giác vừa rồi mình hỏi có hơi dư thừa, nếu anh không làm thì còn ai vào đây? Không phải bây giờ anh cũng đang luôn tay sao.

"Khụ khụ! Tôi chỉ muốn khen anh quá lợi hại có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp."

"Trên thực tế nếu tôi đồng ý, thì cái danh xưng Vua đầu bếp đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ."

Kim Mingyu dọn món mì Ý lên bàn.

"Tôi tin!", Wonu không thể chờ đợi được nữa, trước tiên dùng nĩa cuốn cuộn mì ý một vòng: "Yeahhhh! Quá ngon! Kim Mingyu anh quả là thiên tài!"

"Cám ơn!" Kim Mingyu không ngại khi nhận được lời ca tụng như vậy: "Năng lực ngôn ngữ của cậu ngày một giảm sút."

Anh từ nhỏ đến lớn luôn tai nghe lời ca tụng là thiên tài, từ chỗ bắt đầu thiên tài cho đến cuối cùng gọi là quái vật.

Được ăn ngon tâm trạng Wonu hưng phấn hẳn, không thèm để ý đến lời anh nói, tiếp tục dành lời khen tặng cho anh: "Kim Mingyu, nếu anh mà mở nhà hàng nhất định sẽ rất phát đạt!" Nấu ngon đến thế cơ mà.

"Tôi không cần thiết phải đi bán tài nấu nướng để nuôi sống chính mình."

Anh không cho rằng cậu đang ca tụng anh??? Wonu quyết định ngậm miệng thì tốt hơn, tốt nhất không nên làm hỏng tâm trạng đang vui vẻ của mình.

Hai người yên tĩnh thưởng thức bữa tối ngon lành, Wonu cho muỗng sốt trứng cuối cùng vào trong miệng, liếm môi hưởng thụ, chưa hết thòm thèm: "Nếu như mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy thì quả thật như đang sống trên thiên đường."

Kim Mingyu cũng ăn miếng cá hồi cuối cùng, ưu nhã lấy giấy ăn lau miệng: "Tuy rằng cậu ám chỉ rất rõ ràng ... tôi nghe cũng hiểu ... thế nhưng tôi không dự định thỏa mãn nguyện vọng này của cậu."

Anh đứng dậy, cầm mâm cơm lên: "Sau này bữa trưa và bữa tối vẫn do cậu phụ trách."

Wonu chẳng hề lúng túng vì bị nói thẳng toẹt ra suy nghĩ của mình, cậu chỉ ước thôi mà: "Ngày hôm nay anh làm cơm rồi, bát dĩa để tôi rửa cho!"

"Không cần ..."

Kim Mingyu nhìn lên bàn tay nhỏ bé đang trùm lên tay anh.

Wonu không để ý, vẫn tự nhiên, xoay xoay bàn tay, sau đó rút mâm cơm trong tay anh ra, thu về phía mình: "Haizzza ... để tôi rửa."

Cậu bưng mâm cơm, tâm trạng phấn chấn đi vào trong bếp.

Kim Mingyu nhìn chằm lên mu bàn tay của mình, khẽ nhíu mày, rồi lại tiếp tục nhìn lăm lăm lên mu bàn tay nơi Wonu vừa chạm qua, vẫn còn xúc cảm vẫn chưa tiêu tan.

Ngày hôm nay anh đã tận mắt chứng kiến đôi bàn tay kia thao tác linh hoạt trên thi thể. Rất bình tĩnh, rất chuyên nghiệp, cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, ngay cả vết khâu cũng rất chăm chú. Không ngờ đến đôi bàn tay ấy lại ... mềm mịn như thế!!!

Tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng bàn tay anh vẫn có thể cảm nhận được sự va chạm dịu dàng này.

Wonu rửa sạch bát đi ra, trông anh vẫn con đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh bàn ăn nhìn chăm chăm bàn tay mình: "Tay sao vậy?"

Kim Mingyu nhếch miệng, nhìn cậu một cái không trả lời, rồi quay về chỗ cũ của mình, trong lòng đã có kết luận, tất cả đều là do hormone trên người cậu tiết ra, làm ảnh hưởng đến hệ thống sinh lý của anh.

Wonu ngạc nhiên không hiểu ánh mắt vừa rồi nghĩa là gì, nhưng anh không nói thì cậu cũng không miễn cưỡng, cả trưa nay bận tối mắt nên cậu hơi mệt: "Kim Mingyu! Tôi đi ngủ trước đây, anh cũng ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon!"

"... Ngủ ngon Wonu!"

Âm thanh của anh vẫn còn chút miễn cưỡng, ngồi trên ghế, nhắm mắt, không thèm nhìn cậu.

Kết quả đêm nay, Kim Mingyu có một giấc mơ.

Trong cơn mơ, anh nằm trên bàn giải phẫu, trần như nhộng, Wonu mặc chiếc áo blouse trắng toát đứng bên cạnh. Anh mở miệng nhắc cậu đeo găng tay giải phẫu nhưng cậu không nghe, bàn tay trần của cậu chạm lên bàn tay phải của anh ... không sai, chính là bàn tay cậu vừa chạm tối qua.

Trong văn học Hàn Quốc thường có câu thế này mềm dịu nhẹ nhàng như nước, trong lòng anh đột nhiên có cảm giác như điện giật.

"Kim ... rốt cuộc anh cũng thuộc về tôi."

Đang nói chuyện, gương mặt Wonu đột nhiên biến đổi, biến thành một người tóc vàng mắt xanh, xông về phía anh.

Kim Mingyu mở choàng mắt, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu, gào thét trong lòng: Cái hormone chết tiệt!





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip