***
"Xin chào mọi người, em là Barcode Tinnasit, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn." Lần đầu tiên em chính thức nói chuyện Jeff phải kể đến cảnh quay đầu tiên của em và anh. Cho dù đã gặp nhau nhiều lần trong các buổi tập trước nhưng em và anh chưa có lần nào nói chuyện riêng với nhau cả. Em nghe bảo, Jeff năm nay hai mươi sáu tuổi rồi, hơn em tận chín tuổi. Mẹ em nói, hơn mười tuổi thì phải gọi chú, vậy chín tuổi còn thiếu một thì sao?"Barcode, em không khỏe à?" Jeff trông thấy em ngồi trầm tư một góc không do dự mà tiến tới cạnh em hỏi han em.Barcode giật mình ngẩng đầu, "A, không, em không sao ạ. Chú ơi..."Chú? Nghe em gọi như thế nụ cười trên môi anh bỗng tắt ngấm. Jeff nghe xong như sét đánh ngang tai cái đùng vậy, đại não trong phút chốc ngừng hoạt động. Năm nay anh mới có hai mươi sáu tuổi, cũng đâu có già đâu mà em lại gọi anh bằng chú?"Bộ anh nhìn già lắm sao?""Không ạ, nhưng mẹ em nói hơn mười tuổi thì gọi là chú.""Nhưng anh hơn em có chín tuổi mà?" Barcode lại nghĩ ngợi thêm một lúc, "Em có thể làm tròn lên mười không?"Jeff chau mày nghi hoặc, khó thế mà em cũng nghĩ ra sao? Tuổi trẻ bây giờ đều như thế à? Vậy là anh già thiệt rồi hả?"Không được." "Đúng là gọi như thế thì nghe già lắm, nhưng mà không phải chú già hơn em thật sao? Thôi em gọi chú là chú, xưng em như nãy giờ cho chú nghe đỡ già nhé?"Là có đỡ chưa? Chứ mỗi một lời em nói ra khác nào cầm dao đâm thẳng vào trái tim anh. Chấp niệm về tuổi tác của anh với em cũng bắt đầu từ đó.Jeff rất ít khi cảm thấy bất lực, và đây là một trong số những lần hiếm khi ấy. Dẫu sao cũng không thể ép em gọi anh như thế khi em không muốn....Qua một đoạn thời gian, vì là partner của nhau nên em và Jeff nói chuyện với nhau nhiều hơn, không chỉ thế mà thời gian gặp nhau cũng đã tăng lên, thân nhau hơn trước. Những câu chuyện em nói cùng anh đã không còn xoay quanh kịch bản hay cảnh quay nữa rồi. Em có thể cùng anh tán ngẫu những vấn đề hằng ngày giản đơn tỉ như là ca hát, phim ảnh, những việc lặt vặt hằng ngày,..."Chú Jeff, sau này em cũng sẽ hát hay như chú."Mỗi lần nói chuyện với em, anh đều cảm thấy anh già đi rất nhiều đấy! Nhưng không hiểu sao, anh rất thích được cùng em nói chuyện, em cho anh cảm giác thoải mái không cần kiêng dè quá nhiều. Jeff vươn tay nhéo lấy má em. Mềm xèo. Nhéo thích tay thật này."Gọi P' đi rồi anh dạy em hát hay như anh.""Ngượng miệng lắm, em không thèm đâu." Barcode bĩu môi, em gọi 'chú' riết quen rồi. Bây giờ bảo em đổi, em lại không thuận miệng. Thật ra mà nói, đổi thì cũng được thôi, nhưng em không thích.Jeff dở khóc dở cười trước em, sao cũng được, em thích gọi gì thì cứ gọi vậy....Em biết mình rung động
Chỉ dám lặng lẽ thương
Một mình ôm mỗi nhớ
Đem cõi lòng đơn phương.
[Hôm nay học có mệt lắm không?]
[Không ạ. Ngày mai em có bài kiểm tra quan trọng, em hơi lo.][Đừng lo, em giỏi mà. Anh biết em sẽ làm được thôi. Tin vào bản thân em ấy.]
Có những ngày tâm hồn anh bừa bộn, anh không nghĩ mình sẽ lựa chọn nói ra với em nhưng anh đã làm thế. Và nếu như không nói, anh sẽ không sao biết được, so với cái tuổi của em, em suy nghĩ trưởng thành hơn rất nhiều.[Chú mệt rồi thì chú nghỉ ngơi đi nhé! Chú đã làm rất tốt rồi, em biết chú đã rất cố gắng. Những lời dèm pha ngoài kia, chú đừng để tâm đến.]
[Em còn nhỏ, em chưa thể hiểu hết những áp lực mà chú phải chịu. Nhưng mà chú yên tâm, em ở đây mà.]
Rồi bỗng một ngày, em đột nhiên hỏi anh:[Chú, liệu chú sẽ thích em không?]
Jeff đọc dòng tin nhắn vừa được em gửi đến không khỏi chau mày.[Sao em lại hỏi thế?]
[Thì chú cứ trả lời em đi.]
[Anh không biết.]
[Vậy nếu em nói em thích chú thì sao? Có ngoại lệ nào cho em không?]
Em thích anh à?Sẽ không tự nhiên mà em lại hỏi như thế. Và anh đã đúng, Barcode em thích anh.[Anh không có ngoại lệ.]
Jeff là kiểu người có quy tắc, một trong những quy tắc của bản thân anh là không có ngoại lệ. Và với anh, quy tắc không sinh ra để phá vỡ.Được nhắn tin với anh, em cứ thế nói mãi không chán, nói mãi cũng không hết chuyện. Em vui vì điều đó, nhưng em cũng rối bời bởi cảm xúc khác lạ trong lòng với anh. Thứ cảm xúc ấy khiến lòng em bồi hồi, bâng khuâng khó tả. Thứ cảm xúc ấy rồi sẽ khiến lòng em chằng chịt những vết xước.[Chú ơi, em thích chú. Từ giờ em sẽ theo đuổi chú.]Sáng sớm mở điện thoại lên đã thấy dòng tin nhắn này của em. Đầu óc chưa tỉnh ngủ mơ màng tiếp thu tin nhắn của em, đến khi nhận thức được liền hoảng hồn ngồi bật dậy.Anh trầm tư chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Nhưng thực chất, anh muốn nhìn kỹ lòng mình, anh có chút tình cảm nào với em hay không? "Nhưng...anh không thích em." Câu nói này Jeff chỉ giữ trong lòng.Không thích em? Là thật sao? Chính anh cũng không dám chắc về điều đó.Mãi sau này anh mới biết, em là tình yêu cả đời anh trân quý....."Chú Jeff, chú có đói không?" Lại là một ngày em được ở cùng anh. Em rất sợ sau khi anh đọc được dòng tin nhắn ấy, anh sẽ phớt lờ em. Nhưng mà, anh vẫn vậy, vẫn đối với em như chưa từng có dòng tin nhắn đó, chỉ khác là em thả thính anh nhiều hơn thôi."Anh không đói.""Nhưng nếu chú đói có thể ăn em này.""Barcode...Tập trung vào kịch bản đi nào." Jeff khẽ cười gõ nhẹ vào đầu em một cái. Kể từ hôm ấy, chưa lần nào anh né tránh những lời thế này của em. Không né tránh nhưng cũng không hưởng ứng."Nhưng em đói...Chú ơi mình đi ăn gì một chút đi. Chỉ chút xíu thôi mà." Barcode kéo dài giọng, đưa tay xoa chiếc bụng đã sôi lên từ nãy đến giờ. Sáng giờ em chưa bỏ gì vào bụng cả, em thật sự đã đói đến não không chịu hoạt động nữa luôn rồi mà anh còn có thể ngồi đây xem kịch bản, không những xem mà là xem rất chăm chú."Được được, đưa em đi ăn."...."Sau này gọi em là Ngode nhé? Chịu không?""Ngode à? Thôi em không chịu đâu. Gọi như thế nghe trẻ con lắm, em lớn rồi mà. Hoặc là nếu chú thích em, em sẽ để chú gọi." Jeff bĩu môi, "Không cho em gọi chú thì em không gọi hả? Anh hỏi vậy thôi chứ em cho hay không thì anh cũng sẽ kêu em như thế, Ngode...""Thôi em không nói với chú nữa, em dỗi chú luôn." Barcode nói rồi cúp máy cái rụp không kịp để Jeff nói thêm lời nào. Mà Jeff đâu biết, sau khi em cúp mắy vành tai đã ửng đỏ lên được giấu kín sau chiếc chăn dày.Đang bối rối tính gọi lại dỗ em thì điện thoại anh rung lên, một tin nhắn từ em.[Chúc chú Jeff của em ngủ ngon.]Anh nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đến, khóe môi không giấu được mà vẽ nên một nụ cười."Ngủ ngon, bé Ngode."Người ta thường nói, mưa dầm thấm lâu. Tình cảm anh dành cho em lâu ngày cũng dần khác đi rất nhiều....Em không muốn suốt ngày
Cứ mãi nghĩ đến anh
Mặc bầu trời cứ xanh
Còn lòng như mưa đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip