----------
Lại thêm một năm nữa qua đi. Đêm giáng sinh, tiếng chuông lần lượt ngân vang, từng lời yêu ngọt ngào trao nhau, từng bông hoa tuyết rơi xuống phủ kín mặt đất. Nơi phòng bệnh lạnh lẽo, tiếng khóc nức nở không lúc nào là dứt. Bác sĩ đi tới đi lui dọn dẹp phòng bệnh. Sau nhiều năm cố gắng, đến cùng chỉ còn độc một thân xác lạnh lẽo hốc hác là ở lại. Jimin khóc, cậu khóc thảm thương hơn bao giờ hết, cả gương mặt đầy nước mắt dúi sâu vào lòng bàn tay đã chỉ còn da bọc xương của con gái. Chỉ có những tiếng dỗ dành nhỏ nhẹ từ đứa con trai. Jeon Minjun ôm lấy Jimin, liên tục nói" Đừng khóc, ba "" Chị cảm thấy đã dày vò mọi người đủ rồi, không muốn để mọi người khổ thêm nữa nên mới rời đi "Những lời nói nhỏ hơn tiếng khóc rất nhiều và cũng chẳng thể làm Omega thôi đau đớn. Phía góc phòng, nơi ánh sáng từ đèn trang trí trên cây thông giáng sinh ngoài của sổ không thể chiếu đến, Alpha to lớn đang mím chặt môi. Hắn chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn về phía bạn đời ngăn cản không để bác sĩ đem thi thể con gái đi. Hắn không thể cử động, không thể làm gì ngoài việc run rẩy. Jeon Jungkook cứ run không ngừng. Hắn khóc. Kì lạ làm sao, từng giọt nước mắt rơi xuống, kéo theo cả từng cơn đau khỏi ở bên trong cơ thể. Hắn cảm nhận được bàn tay nhỏ của con gái thứ hai đang nắm chặt lấy tay mình như ăn ủi. Dù có như thế thì hắn vẫn không thể ngừng run.Jungkook không mạnh mẽ được. Hắn không cần thiết phải cố gắng để làm chỗ dựa cho ai nữa. Chẳng một ai cần hắn cả, phải không. Trước đây hắn thường bảo bọc Jimin, thường an ủi cậu mỗi khi có nỗi buồn. Nhưng hắn chợt nhận ra rằng:Bản thân hắn luôn an ủi cậu nhưng thực chất lại chẳng thể tự ăn ủi mình. Tất cả những nỗi đau dồn nén từ trước tới giờ như chen lấn nhau mà tuôn hết ra. Toàn bộ. Hắn mất một đứa bé, khi mà nó thậm chí còn chưa chào đời. Hiện tại hắn mất một đứa bé nữa, khi mà nó đang trong độ tuổi đẹp nhất của đời người.Trong tang lễ, chỉ có tiếng gõ mõ của vị đại sư và tiếng lầm rầm cầu nguyện cho linh hồn siêu thoát vẫn liên tục phát ra. Tất cả đều im lặng. Bọn họ mất con, mất đi một đứa bé. Park Jimin đang ôm di ảnh con gái, với đôi mắt đã sưng đến không thể nhìn thấy gì. Và bên cạnh là Jeon Jungkook, người mà giống như đã mất đi linh hồn. Khoảng trống giữa họ chưa đến 30cm. Sau tất cả những gì đã phải trải qua trong 4 năm Jeon Jungji hôn mê thì cả Jimin lẫn Jungkook đều biết rằngKhoảng cách của họ vốn không xa nhưng có lẽ sẽ không bao giờ có thể gần lại được nữa.--------
Và sau chừng ấy khoảng thời gian câm lặng, họ nói chuyện với nhau." Tôi luôn muốn chết. Thực sự đấy "Jimin đã nói, trong khi chỉ còn cả hai trên bàn ăn. Bữa sáng phong phú đúng tiêu chuẩn bây giờ lại thật nhàm chán và vô nghĩa. Động tác phết bơ lên bánh mì của Jungkook chậm lại rồi dừng hẳn, hắn ngẩng đầu" Có thể chết sao? Tôi cũng cảm thấy mình có lẽ sẽ không sống nổi ngày hôm nay đâu "Chiếc bánh mì phết bơ dang dở bị bỏ xuống. Alpha đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, ra khỏi nhà. Chỉ còn Omega ở lại, một mình tiếp tục bữa sáng chẳng có ai động đến này.------------
Buổi tối, khi Jeon Jungkook trở về nhà, cả một bàn ăn chỉ có một mình Jeon Junghe, không có một ai khác. Tháo cà vạt, cởi giày, treo áo khoác, tiến tới xoa đầu con gái, lại ngồi xuống bàn cơm. Dù cố gắng không để ý đến mức nào thì tiếng khóc từ trong căn phòng đối diện vẫn chui vào trong tai Jungkook, khiến hắn phát điên lên. Cánh cửa vốn đã bị khóa lại đang mở hé. Omega chui rúc giữa hàng tá đống thùng các tông, tự vò xù lên mớ tóc đã dài ra không ít trên đầu, nước mắt rơi liên tục xuống những đầu ngón chân vì bấu víu vào nhau mà trắng bệch.Hắn quỳ hẳn xuống, gần như đem cậu ấn sâu vào trong ngực. Lâu lắm rồi hắn mới ôm cậu như thế. Jeon Jungkook cố gắng mãi mới nặn ra một câu nói gượng gạo" Đừng khóc nữa. Xin cậu đấy "Hắn không muốn làm thế này đâu, hắn không muốn quan tâm cậu thêm một chút nào. Nhưng đôi mắt sưng đến đáng sợ kia, hay là những sợi tóc cứ rơi vương vãi trên sàn nhà, hay là 10 đầu ngón tay bật móng do Jimin đã cào liên tục vào tường khiến Jungkook thấy sợ. Hắn mất con gái rồi, sẽ không thể nào mất thêm cả bạn đời nữa. Cứ sống vô hồn cũng được, giống như không quen biết cũng được.Nhưng xin đừng chết.Xin cậu đấy.Không còn sự phản kháng của người trong lòng nữa, Jeon Jungkook hoảng sợ. Jimin vốn phải nên gào thét, vốn phải nên giãy giụa đi chứ. Đừng yên lặng như thế." Có thể ôm tôi đi được không, chỉ ôm một cái thôi cũng được "Cố gắng đem hai cánh tay đã buông thõng kia dán chặt vào cơ thể mình. Nhưng dù cho có làm gì đi nữa thì hai cánh tay đó vẫn cứ buông xuống, chạm vào sàn nhà." Park Jimin, đừng bỏ tôi một mình, tôi sẽ phát điên lên mất thôi "Omega trong lòng có vẻ đã không còn tỉnh táo. Đôi mắt vô hồn mặc người định đoạt, đôi môi không còn mấp máy, duy chỉ có hai dòng nước mắt là vẫn không ngừng trào ra.----------
Mối quan hệ dày vò nhau này tiến được thêm 1 năm rưỡi nữa. Jimin cùng Jungkook thêm một lần tiến hành làm thủ tục ly hôn. Đôi bên đều hoàn toàn tự nguyện. Những đau khổ suốt bao năm qua đã quá đủ cho một mối quan hệ đã từng 1 lần đổ vỡ.Jeon Minjun không một lời nào dọn sạch đồ đạc theo Jimin rời đi. Jeon Junghe cứ yên yên lặng lặng mà ở bên cạnh Jungkook, chăm sóc hắn, khiến hắn thôi không day dứt về những chuyện đã qua.------------
Trời tối đen và Jeon Junghe không thể hiểu nổi tại sao mình lại ở đây. Không phải sợ cái bóng tối hiện tại mà cô chỉ là đang bực bội mà thôi. Không hiểu sao cô lại ở cái khu rách nát bẩn thỉu này. Omega 28 tuổi một mình lần mò trong bóng tối tìm đường đi tới nơi có thể gọi Tax về nhà. Làm con gái của một tên xã hội đen, không lí nào Junghe lại không biết có người đang đi theo mình được. Cô đi cố ý rẽ tới một góc khuất sau đó đợi người kia hoảng thì xông ra. Omega lao ra từ sau máy lọc không khí hỏng, thuận tiện đáp xuống người một tên bị trói bằng thắt lưng nằm còng queo dưới nền đất toàn rác rưởi. Mặt mũi tên đó giống như là vừa mới bị bạo hành, thâm tín đến kinh hoàng. Và mùi hương Alpha khiến cô không thể nào quên được lại đang phảng phất ở xung quanh đây." Ô, nhận ra tôi rồi đấy sao "Bóng đen thôi không đu mình trên cầu thang gỉ sét, tiếp đất một cách an toàn. Alpha mặc một cái jacket đen bóng, đeo găng tay da đen, đi một đôi boots cao đến hơn mắt cá. Trang phục đang che đi toàn bộ cơ thể. Khuyên tai cùng khuyên môi, khuyên mày lấp lánh trong bóng tối và cả thứ hình xăm lấp ló sau áo khiến Junghe nhíu mày.Jeon Minjun trông giống hệt một thằng lưu manh." Sao, chị muốn trả tôi bao nhiêu tiền đây? Tôi đã giúp chị bắt tên đó cơ mà "" Tôi không yêu cầu cậu phải làm việc đó "Jeon Minjun nhún vai một cái rồi khẽ cười. Nụ cười này làm cho Junghe ngây người bởi nó quá giống chị ta, người mà khiến cho cả gia đình cô tan nát, người mà đã chết rất lâu về trước. Minjun tiến đến gần Junghe, vỗ vai cô một cái. Trước khi rời đi còn giễu cợt nói" Tôi cũng chẳng muốn đâu. Chỉ vì chị gái tôi trước đó luôn nói với tôi rằng phải bảo vệ chị cho nên tôi mới làm thôi "" Chị không cần tôi vẫn phải bảo vệ chị cho chu toàn. Đó là lời hứa mà tôi đã hứa với với chị gái của tôi, trước khi chị ấy qua đời "Jeon Minjun cứ thế đem Junghe ra khỏi khu ổ chuột, đem cô về tận của nhà." Cậu không cần phải phiền phức như thế. Chị ta đã chết rồi, không cần phải như vậy nữa đâu "Bóng đen đang đi chợt dừng lại. Jeon Minjun rất nhanh quay người, nhìn Junghe bằng ánh mắt đáng sợ" Đó là chị gái của tôi. Chị, nếu chị còn có nửa lời nói về chị ấy như thế thì không chừng tôi sẽ giết chị vào một lúc nào đó đấy "Nói xong liền rời đi, còn không quên vẫy tay chào tạm biệt " Tôi phải về nhà bây giờ. Chậm một chút nữa có lẽ ba tôi sẽ lo lắng lắm. Ông ấy rất yếu đuối nhưng vẫn cứ cố tỏ ra mình có thể giải quyết được mọi thứ cơ. Chị cũng biết mà "Alpha sau đó rất nhanh đã khuất sau bụi cây thường xuân, đi mất dạng. Sẽ chẳng còn gặp lại nhau đâu. Jeon Junghe cũng nhanh chóng quay trở vào nhà. bố có lẽ sẽ rất lo lắng khi cô về nhà muộn như thế này.----------
Lại một mùa giáng sinh nữa đến, tuyết năm nay cơ hồ rơi dày hơn mấy năm trước, tôn mặt đường lên cực cao, máy dọn tuyết cứ phải liên tục làm việc để đường xá được thông, tránh ách tắc. Alpha và Omega không hẹn mà gặp tại nghĩa trang gần ngôi nhà cũ trước đây họ từng chung sống. Trên tay cả hai đều là bó hoa bách hợp trắng muốt. Mùi thơm của hoa bách hợp xen lẫn với mùi thuốc lá, không giống mùi pheromone." Anh cũng đến thăm con à? "Jimin hỏi rồi lại tự mình trả lời" Đúng nhỉ, hôm nay là ngày giỗ của con bé cơ mà "Jeon Jungkook vươn tay về phía trước, ôm lấy bó hoa giống y hệt của mình trên tay Jimin, đặt nó xuống trước bia mộ của con gái. Hắn tháo ra găng tay da, lại cẩn thận lau những vết bẩn vào áo măng tô khoác ngoài rồi mới khẽ chạm vào khuôn mặt xinh đẹp trên tấm bia đá lạnh lẽo." Con gái, bố đã trả thù cho con rồi "Một câu nói khiến Jimin sững người. Phải đến lúc Jungkook đứng dậy, thôi không ngồi trên nền tuyết cạnh bia mộ nữa cậu mới thấy những vết bẩn dính đầy trên bộ suit bên trong cái măng tô dài. Không phải vết bẩn, là vết máu.Gió ngày càng thổi mạnh, vô tình khiến cho cả gương mặt Omega đỏ bừng, cơ thể cậu run lên vì lạnh. Jeon Jungkook dập tắt điếu thuốc đang hút dở, vùi nó xuống tuyết. Sau đó không nói lời nào mà kéo người đi. Hắn mở cửa phi thuyền, tống cậu vào trong. Cả quá trình đều rất mạnh bạo.Nhưng bên trong này rõ ràng ấm hơn rất nhiều." Không phải là tai nạn. Là cố ý giết người "Vừa nói vừa cố ý tăng nhiệt độ máy sưởi. Chỉ một câu nói không đầu không đuôi nhưng Jimin lại hiểu. Cậu tức giận, đến mỗi móng tay găm chặt vào lòng bàn tay, suýt chút nữa đã bật máu. " Có muốn tới xem hắn ta không? Kẻ chủ mưu ấy "Ngôi nhà cũ bọn họ từng ở chung, tất cả đồ đạc đều phủ một lớp khăn trắng khiến người ta không khỏi rùng mình khi bước vào trong. Từng bước một dẫn Jimin xuống hầm, Jungkook đưa cậu tới nhà giam trước mặt, nơi mà kẻ đầu sỏ bị bịt kín mặt bằng tấm vải đen, cơ thể hắn ta đang không ngừng chảy máu. Dường như cảm nhận được sự giận dữ của Jimin còn lớn hơn ban nãy rất nhiều, Jeon Jungkook lẳng lặng nhét vào tay cậu một khẩu súng.Đem tay của Omega đặt vào cò súng, đưa lên ngang tầm mắt. " Nào, em muốn giết chết hắn ngay lập tức hay là muốn hành hạ hắn, khiến hắn sống không bằng chết đây "Alpha vừa dứt lời, một tràng đạn liên tiếp được xả ra. Omega xả súng, cho đến khi không còn một viên nào nữa thì thôi. Mùi thuốc súng nồng nặc làm người ta khó thở. Không bắn vào vị trí nguy hiểm nhưng bắn nhiều lần. Không chết lập tức những cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.Park Jimin không biết mình đã nghe thấy Jeon Jungkook nói cái gì, chỉ mơ hồ mà gật đầu đồng ý. Cuối cùng tỉnh dậy lại phát hiện không phải đang ở nhà mình. Bên ngoài phòng ngủ, tiếng cãi nhau chí chóe của Jeon Junghe và Jeon Minjun vang lên không dứt, xen vào đó đôi lúc là tiếng nhắc nhở của Jeon Jungkook.Không biết bằng cách nào nỗi ám ảnh về cái chết của Jungji đã được buông xuống, không biết làm thế nào mà Minjun và cả Junghe lại tự mình chuyển đồ đạc về căn nhà cũ trước đây.Và Jeon Junghe đã tới thăm Jungji, với bó hoa bách hợp trắng." Tôi biết chị thích hoa này nhất. Nhưng tôi lại ghét nó vô cùng "" Bố với ba giống như đã quay về rồi. Mọi người đang dọn dẹp lại nhà cũ. Chị ở đó hạnh phúc đúng không? Với anh Minjae? "" Bây giờ tôi lại nghĩ rằng chị nếu như không chết mà tỉnh lại thì sao nhỉ, có lẽ sẽ không kéo dài đến bây giờ đâu "" Jeon Jungji, tôi vẫn hận chị. Nhưng hiện tại thì bắt đầu có chút giảm dần rồi. Không biết tại sao lại như thế nữa "Jeon Junghe tựa như mỗi ngày đều sẽ đến nghĩa trang này với một bó hoa khác nhau, cùng người chị gái sinh đôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Hôm nay cũng thế, trên tay cô là bó hoa hồng đỏ rực. Omega hôm nay trang điểm kĩ càng, mặc một bộ lễ phục trắng với dải ruy răng dài thắt lại phía sau lưng làm tôn lên cái eo nhỏ. Khẽ cúi người đặt bó hoa lên trước bia mộ, Junghe im lặng. Tiếng chuông từ lễ đường vọng tới, nghe rõ mồn một." Nè, Jeon Jungji, chị có nghe thấy gì không? "" Đoán xem cặp đôi già nào lại giãy đành đạch lên đòi tổ chức hôn lễ lần thứ ba đây "Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip