Chương 88. Ngược dòng sơ duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Một giọng nói thành thục ổn trọng vang lên: "Bảo Châu, chúng ta tới rồi."

Gia Ý dụi dụi mắt rồi mở to.

Nam nhân trước mắt có bảy tám phần tương tự với Gia Ý, trên người lại có thêm phần thành thục của người đã trải qua tang thương trong cuộc sống.

Nàng nhu thuận mà mở miệng, "Cha."

Gia Viễn An từ ái sờ đầu nàng, sau đó ôm nàng xuống xe.

Gia Ý liếc mắt một cái liền thấy được trên cửa phủ đệ là tấm biển Tín Vương phủ.

"Viễn An huynh, ta chờ huynh đã lâu rồi!" Tiếng cười sang sảng truyền tới từ phía trước, một nam tử trung niên mặc trường bào từ trong phủ đi ra, khuôn mặt ông tuấn dật, toàn thân toát lên chính khí, phía sau còn có một vài người hầu đi theo.

Gia Viễn An vội hành lễ, "Bái kiến Tín Vương."

"Ai, hai ta cần gì những nghi thức xã giao đó chứ, chẳng lẽ là ngươi cố ý xa cách với ta?" Ông nâng Gia Viễn An đang muốn hành lễ dậy, cười nói.

"Sao có thể? Giang huynh và ta là tri kỷ, hiện giờ lại giúp ta một đại ân, ta cảm kích còn không kịp đâu!"

Tín Vương nhìn về phía nữ hài trong lòng Gia Viễn An, "Đây là lệnh ái?"

"Đúng vậy."

Tín Vương ôn nhuận cười, "Tiểu cô nương, cháu tên gì?"

Gia Ý nhìn ông chằm chằm trong chốc lát, sau đó mới nở nụ cười đáng yêu, nhỏ giọng nói: "Thúc thúc, cháu tên Bảo Châu."

.....

Năm đó, Gia Ý bảy tuổi.

Vĩnh An hầu Gia Viễn An đưa nàng tới thượng kinh tìm kiếm danh y, ông cùng Tín Vương Giang Tông từng học cùng trường, tính cách lại hợp nhau, bởi vậy cũng coi như là bạn tốt. Lần này tới thượng kinh sẽ ở tạm trong Tín Vương phủ.

Mấy ngày trước Gia Ý phát hiện Thanh Long bội cư nhiên có được công năng ngược dòng, nhớ tới chuyện Tạ Yến từng bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà mắt đi một vài ký ức, nàng liền muốn kích phát thử xem.

Nhưng không ngờ tới, muốn sử dụng công năng này, hai người phải linh nhũ giao hòa, không thể chia lìa, mới có thể liên thông được con đường ngược dòng.

Cho nên Gia Ý mới làm một bộ quần áo như vậy, cũng mới có một đêm làm bậy như thế.

Ai, thật là, vừa mệt vừa thẹn thùng.

Chỉ là ngược dòng này..... sao lại ngược dòng đến năm nàng bảy tuổi rồi? Chẳng lẽ còn có quan hệ với nàng sao?

Nhìn hoa rơi ngoài cửa sổ, Gia Ý chán đến chết mà chống đầu dựa vào trên bàn.

Theo lý mà nói, Tạ Yến cũng ở trong Tín Vương phủ, nhưng mà nàng đã ở nơi này ngây người bốn ngày, cũng không thấy bóng dáng người đâu.

Thân thể nàng yếu đuối, mỗi khi muốn trộm ra ngoài đều bị ma ma vẻ mặt không tán đồng mà xách trở về, đi hỏi người khác cũng đều nói là Tam điện hạ ở, nhưng lại chưa từng thấy qua.

Thật là không biết phải tìm ở đâu đây!

Nàng lại thở dài, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định ra ngoài tìm thử.

Thừa dịp nghỉ trưa, cửa sau Lâm Tuyết Viện nhẹ nhàng mở ra, một cái đầu nhỏ thò ra ngoài.

Cũng thật là trùng hợp, Tạ Yến vừa đi tế bái mẫu thân xong đang một mình một người ngồi trên một cây liễu bên hồ Lâm Tuyết Viện.

Nhánh cây kia duỗi tới trên mặt hồ, Tạ Yến vắt chân nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng sột soạt.

Bị người quấy nhiễu thanh tĩnh, thiếu niên cau mày mở mắt ra, liền nhìn thấy một tiểu cô nương trên đầu búi thành hai nụ hoa nhỏ lén lút chạy từ trong Lâm Tuyết Viện ra, rón ra rón rén mà đóng cửa.

Vừa ra tới, liền nhỏ giọng hoan hô một tiếng, trên búi tóc quấn hai cái lục lạc nhỏ kêu leng keng.

Tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu, nho nhỏ một đoàn, chỉ là sức khỏe có vẻ không tốt lắm, như là cảm nhiễm phong hàn, đi vài bước liền ho vài cái.

Tạ Yến vừa mới trở về, cũng không biết Tín Vương phủ có hai vị khách, trong lòng cảm thấy tò mò, xoay người một cái, liền nhảy từ trên cây xuống.

Bên này Gia Ý còn vỗ ngực mừng thầm không bị ma ma phát hiện, quay đầu liền nghe thấy động tĩnh, bị thiếu niên rơi từ trên trời xuống dọa chết khiếp, cuống quýt liên tục lui về phía sau vài bước, đợi khi thấy rõ ràng là ai, vừa tức giậ vừa vui mừng, tiến đến gần hắn, lên án nói: "Huynh..... sao có thể dọa ta như vậy chứ?"

Thiếu niên trước mặt khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng vóc dáng đã đĩnh bạt cao lớn, trên mặt còn mang theo nét ngây ngô của thiếu niên, cho dù không có khí thế trên người đế vương, nhưng toàn thân trầm ổn quý khí cũng che không được.

Tiểu cô nương trước mắt cách eo hắn còn kém một khoảng lớn, đôi mắt ngập nước, giọng nói mềm mại ngọt ngào, Tạ Yến nhất thời có chút chột dạ, sờ sờ cái mũi, mười phần quân tử nói: "Cô nương thứ lỗi, tại hạ không phải cố ý đường đột....."

Chỉ thấy tiểu nha đầu dùng tay xoa xoa đôi mắt, sau đó giống như là nhìn thấy đồ vật mới lạ mà đi xoay quanh hắn, cuối cùng học theo những quý nữ trong thượng kinh, xiêu xiêu vẹo vẹo mà hành lễ, "Chào công tử."

Hai cái lục lạc rũ xuống vang lên tiếng thanh thúy.

"Ngươi là người nơi nào? Sao lại ở chỗ này?" Tạ Yến quan sát nàng kỹ lưỡng, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng hỏi.

Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác mở to đôi mắt to trong nhìn hắn, như là lưu li trong suốt, thuần túy sạch sẽ.

Làm hắn nhìn có chút mềm lòng.

Hắn nghĩ, nàng thật là đáng yêu!

"Ta tên Bảo Châu, là nữ nhi của Vĩnh An hầu, tới thượng kinh xem bệnh." Nàng thoải mái hào phóng báo gia môn ra, cũng không hỏi nhiều, lập tức kép tay hắn đi tới bên hồ, quen thuộc nói, "Đại ca ca, huynh ở đây làm gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip