Chương 166: Hệ thống vs hệ thống 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sau khi xuống núi, Nhậm Thính Phong lưu lại vài đệ tử, để cho bọn họ hộ tống những người bị bắt lên núi quay về thành Thời Vũ, làm rõ chuyện Sơn quỷ ngàn năm trước chưa từng hồi sinh, mọi người bị nhầm lẫn với sơn phỉ lẩn trốn trên núi, hiện tại sơn phỉ đã bị diệt sạch, xin mọi người không cần lo lắng.

Về phần kẻ trộm mộ thoát được một mạng, luôn miệng nói đồng bọn bị kéo xuống lòng đất, thân phận của hắn lúng túng, không thể tin tưởng hoàn toàn lời làm chứng của hắn, nói không chừng chỉ là vì nhóm trộm mộ có người chia của không đồng đều, giết chết lẫn nhau, bị người phát hiện nên ăn nói bừa bãi, hy vọng lấy ác danh của Sơn quỷ để rửa tội cho mình.

Nói chung bọn họ tận lực giúp Túc Cơ và Trình Vô Vân chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi việc.

Sau khi an bài xong, Nhậm Thính Phong vốn định cùng Văn Ngọc Kinh rời đi, Văn Ngọc Kinh lại ôn hòa nói: "Tam sư huynh, mọi người cứ đi trước đi."

"Lục sư đệ có việc?"

Thái độ của Văn Ngọc Kinh tương đối tao nhã lễ độ: "Bèo nước gặp nhau chính là hữu duyên, chúng ta vẫn cần đưa vị công tử này qua núi để đi thi."

Hắn đang nói đến Diệp Ký Minh.

Diệp Kí Minh ngẩn ra.

Lần này hắn tới Thời Vũ Sơn chỉ là vì nhớ Tiểu ngư, muốn đến xem thử một chút, vốn định sau khi xuống núi liền cùng bọn họ mỗi người một ngả, ai ngờ Văn Ngọc Kinh đưa ra yêu cầu muốn đưa tiễn, trong lòng hắn thầm lẩm bẩm một chút, nhưng cũng không từ chối.

Hắn muốn nhìn xem trong hồ lô của Văn Ngọc Kinh bán thuốc gì.

Nhậm Thính Phong quen thuộc mà khoát tay: "Đi đi, nhưng chớ như hồi trước, bảo là xuống núi hái cây tiên thảo mà đi một lần ba đến năm năm cũng không thấy quay về."

Văn Ngọc Kinh nở nụ cười nhìn Nhậm Thính Phong dẫn theo chúng đệ tử bao gồm cả Yến Kim Hoa rời đi, quay người lại, nói với Trì Tiểu Trì: "Ngươi ở đây chờ một chút, sư phụ đi tiễn Minh công tử một đoạn đường."

Trì Tiểu Trì hơi nhướng lông mày.

Đây chính là cố ý đẩy cậu ra.

Trì Tiểu Trì còn muốn tranh thủ một chút: "Sư phụ, không bằng chúng ta cùng đi..."

Văn Ngọc Kinh đi tới bên cạnh Diệp Ký Minh, chắp tay ra sau lưng, đầu cũng không quay, chỉ lặp lại: "Chờ một chút."

Trì Tiểu Trì nghiêng đầu ở sau lưng Văn Ngọc Kinh, nháy mắt với Diệp Ký Minh: Tự cầu phúc.

Diệp Ký Minh cũng có chút khó hiểu, nhưng hắn đã quen thói ngông cuồng càn quấy, tự nhận không làm chuyện gì đuối lý, đối với công tử hào hoa phong nhã, nhược chất phong lưu như vậy, hắn tự cảm thấy không có gì là đáng sợ.

Vì vậy hắn chắp tay: "Mời."

Thời Vũ Sơn có diện tích 800 dặm, người phàm không tiện ngự kiếm, Văn Ngọc Kinh liền đi ở phía trước, dẫn hắn đi vòng quanh núi.

Một đường không nói lời nào.

Đi được khoảng một dặm, Diệp Ký Minh mất kiên nhẫn.

Khi rút kiếm ra trong nháy mắt, y phục thư sinh của Diệp Ký Minh nổ tung, hòm sách sụp xuống, huyền y tung bay, một thanh trọng kiếm màu hắc kim lặng yên đặt trực tiếp lên cổ Văn Ngọc Kinh.

Diệp Ký Minh không muốn tiếp tục ngụy trang, lạnh lùng nói: "Còn muốn đi tới chỗ nào nữa?"

Văn Ngọc Kinh cũng không kinh sợ, chắp tay mà đứng, để mặc Diệp Ký Minh dùng kiếm kề sát cổ, tiếng nói vẫn trong suốt và lạnh nhạt: "Công tử không đi thi sao?"

Nơi này cũng không có người khác, Diệp Ký Minh cũng không cần phải che giấu, khí thế thư sinh hoàn toàn hóa thành tà khí: "Ngươi nhận ra từ khi nào?"

"Không khó."

Nói đến đây, Văn Ngọc Kinh đầu tiên là sững sờ, sau đó mới nhận ra giọng điệu này cực kỳ giống Trì Tiểu Trì, không khỏi nhẹ giọng nở nụ cuời.

Diệp Ký Minh bị Văn Ngọc Kinh cười như thế rất khó chịu, lại thấy hắn vẫn bình chân như vại, không có ý tranh đấu, ngược lại càng khiến Diệp Ký Minh trở nên lỗ mãng, trong lòng xì một tiếng: "Đã đoán ra, ngươi tính làm thế nào?"

Văn Ngọc Kinh xoay một vòng, lại đánh ra một đòn thái cực: "Đưa tiễn công tử đi thi."

Diệp Ký Minh: "..." Nghe chán ghét như đưa tiễn công tử đi viếng mồ mả thế này.

Vài câu qua lại, Diệp Ký Minh cảm thấy người này không phải mượn cớ đẩy ra Đoạn Thư Tuyệt để nhân cơ hội loại trừ mình.

Nhưng mà trước nay hắn luôn rất đề phòng, cho dù trong lòng nắm chắc cũng không dám hoàn toàn thả lỏng.

Văn Ngọc Kinh thì vẫn bình thản: "Công tử, mau lên đường thôi, đưa tiễn công tử sớm một chút thì ta cũng có thể quay lại sớm một chút, Thư Tuyệt còn đang chờ ta trở lại. Công tử cũng không muốn hắn sốt ruột chờ đợi đúng không."

Vừa nghe Văn Ngọc Kinh nhắc đến Đoạn Thư Tuyệt, Diệp Ký Minh liền biết trong lòng không ổn, lập tức biện bạch: "Ta và Tiểu...Đoạn Thư Tuyệt cũng chỉ là hữu duyên gặp mặt, không tính là quen biết."

"Ta biết."

"Ngươi là sư phụ của Thư Tuyệt, ta không muốn tranh đấu với ngươi."

"Trùng hợp, ta cũng vậy." Văn Ngọc Kinh tao nhã nói, "Đồ nhi kết giao vài bằng hữu là chuyện của hắn, ta cần gì phải quản nhiều."

Diệp Ký Minh: "..." Lời giải thích này quá mức đường hoàng khiến hắn chẳng dám tin.

Nhưng mà giọng điệu của Văn Ngọc Kinh thật sự khẩn thiết, khi Diệp Ký Minh ngẫm nghĩ một lúc, thiếu chút nữa đã muốn tin tưởng thì Văn Ngọc Kinh lại chủ động đưa tay, ngón tay cái và ngón tay trỏ nhẹ nhàng chà xát lên mũi kiếm hắc kim, nhắm mắt nói: "Kiếm tốt."

Diệp Ký Minh cả kinh, muốn rút kiếm về nhưng khi nỗ lực rút kiếm thì hắn ngơ ngác nhận ra hắn thậm chí không có cách nào di chuyển mũi kiếm đang nằm giữa hai ngón tay thon dài kia!

Hắn bị kích thích đến nổi giận, nắm chặt chuôi kiếm, đang muốn dùng lực để rút kiếm thì đột nhiên cảm thấy có một luồng khí men theo thân kiếm kéo tới khiến lòng bàn tay của hắn bị chấn động, cảm giác bỏng nhẹ làm cho da đầu của Diệp Ký Minh tê rần, lập tức thả ra chuôi kiếm, cúi đầu nhìn lại —-

Trong lòng bàn tay của hắn bị đánh ra một dấu ấn màu vàng nhạt, bên trên viết một chữ rồng bay phượng múa.

"Đến"

Diệp Kí Minh: "...!!!"

Diệp Ký Minh lập tức điều chỉnh kinh mạch, chỉ sợ cái tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này hạ độc mình, nhưng sau khi thử một chút, ngoại trừ lòng bàn tay có dư âm bị bỏng rát thì hắn không phát hiện có gì bất thường, kinh mạch chưa từng bị phong bế, trong cơ thể cũng không có độc tố chảy vào, tất cả đều bình yên.

Diệp Ký Minh che lại tay phải, cảnh giác lùi về sau: "...Văn Ngọc Kinh! Đây là cái gì?!"

Văn Ngọc Kinh rút ra cái ô sau lưng, trong nháy mắt đổi thành nhuyễn kiếm, trở tay quấn lấy chuôi kiếm hắc kim, lại khẽ xoay người, đem trường kiếm ném trở về vỏ kiếm bên hông Diệp Ký Minh.

"Hữu dụng." Văn Ngọc Kinh nói không tỉ mỉ, "...Nhưng tốt nhất không nên dùng."

Diệp Ký Minh cắn răng, thử lau chữ trên tay.

Chữ này nếu giống như dấu chấm thì Diệp Ký Minh chưa chắc sẽ nổi giận như vậy, nhưng mà chữ "Đến" này lại giống như đang gọi chó, quả thật kinh tâm động phách.

Thế nhưng chữ vàng kia như xâm vào da thịt, không có cách nào xóa đi, càng lau càng sáng.

Diệp Ký Minh gần như muốn hộc máu, thốt ra lời: "Văn Ngọc Kinh, ngươi dám nhục nhã bản Quân như vậy!

Văn Ngọc Kinh ôn hòa hạ thấp người: "Công tử hiểu lầm. Chỉ là vì đề phòng bất trắc mà thôi."

Diệp Ký Minh làm sao nghe lọt tai lời giải thích của Văn Ngọc Kinh, nhưng vừa nãy giao thủ chỉ trong khoảnh khắc thì hắn đã phán đoán được người này cũng không đơn giản, giao thủ với Văn Ngọc Kinh vừa không chiếm được lợi lộc gì, vả lại người này lại là sư phụ của Tiểu ngư, cho dù là vì Tiểu ngư thì mình cũng nên dùng lễ đáp lễ, không nên triệt để xé rách thể diện.

Tính toán lợi và hại, Diệp Ký Minh nhịn xuống, thả tay đang ấn chuôi kiếm xuống: "Có ai đã từng nói với ngươi, ngươi thoạt nhìn khá là chính nhân quân tử nhưng thực sự khiến người khác chán ghét chưa?"

Không thể động thủ còn không cho hắn động khẩu?

Rõ ràng chỉ là một câu đánh giá không đến nơi đến chốn nhưng Văn Ngọc Kinh lại hơi run rẩy.

Theo lý thuyết thì 061 chưa từng nghe qua lời đánh giá của Diệp Ký Minh.

Kể từ khi bị định dạng lại dữ liệu, đại đa số hệ thống từng quen biết đều đến an ủi anh, anh cũng ở trong sự an ủi của mọi người mà miễn cưỡng chắp vá những thứ liên quan đến bản thân.

Mọi người dùng khá nhiều từ hình dung về anh như "Người rất tốt", "dịu dàng", "các mối quan hệ đều tốt đẹp", vì thế anh liền tự nhiên cho rằng mình là người như vậy, nhưng một câu vô tình của Diệp Ký Minh lại mơ hồ thu về hồi ức rải rác bị xoắn nát của anh.

...Dường như anh từng nghe qua lời đánh giá tương tự.

Diệp Ký Minh ngoài miệng chiếm chút tiện nghi, lại thấy Văn Ngọc Kinh xuất thần, liền cho rằng là bị hắn đâm trúng tim đen, hơi đắc ý mà hừ một tiếng, giấu đi bàn tay bị đánh dấu ấn ra sau lưng, ném kiếm lên không trung, xoay người nhảy lên, cố ý khiêu khích: "Văn quân tử, bản Quân đi đây, không cần đưa tiễn, hữu duyên tái kiến."

Văn Ngọc Kinh cũng không giận, chắp tay nói: "Diệp công tử đi chậm rãi."

Vốn đang đắc ý, Diệp Ký Minh thiếu chút nữa đã rơi khỏi thân kiếm: "..."

Làm sao Văn Ngọc Kinh biết được tên họ của mình?!

Thật khó khăn mới dùng từ ngữ sắc bén để cầm hòa một trận, dự định nhân cơ hội thoát thân, ra đi khí phách hiên ngang, không ngờ lại bị họ Văn giáng xuống một đòn, hiện tại khí thế rơi gần hết, Diệp Ký Minh đành phải cưỡng ép nuốt xuống phần thiệt thòi này, quay đầu rời đi.

Đưa mắt nhìn Diệp Ký Minh rời đi, Văn Ngọc Kinh quay thân lại, dưới ánh trăng chậm rãi bước đi, chỉnh lý lại dòng suy nghĩ.

Vừa mới được Diệp Ký Minh dẫn dắt, trong đầu anh xuất hiện một ít đoạn tin tức cực kỳ rải rác.

Đó là giọng của 023, nghe có vẻ hơi tức giận: "Tại sao lại là cái này?! 061, anh có phiền hay không, lần thứ mấy rồi? Tự anh nói xem, bộ điện ảnh này xem lần thứ mấy rồi?"

Anh nghe được giọng của mình: "Vẫn tốt mà? Cũng không quá nhiều."

Giọng nói lười biếng của 089 truyền đến: "Đúng rồi, không quá nhiều, cũng mới tám chín mươi lần thôi...Nghiêm túc mà nói thì, 61 à, vợ của cậu tính khi nào thì đóng phim mới? Có thể cho tụi tôi một cái tin chính xác hay không?"

"Cậu ấy không phải, đừng nói như vậy." 061 nghe thấy giọng nói phủ nhận hơi nghiêm túc của mình, giải thích với 089, "Cậu ấy là em trai hàng xóm của tôi."

061 khá là kinh ngạc.

Trong trí nhớ hiện có của mình, anh chưa từng nói chuyện nề nếp như vậy với 023 và 089.

"Được rồi được rồi, là em trai, là em trai." Giọng của 089 lại vang lên, "Vậy cậu có thể để cho em trai của cậu nằm mơ, bảo cậu ấy xin hãy thương xót, một năm đóng vài bộ phim được không? Cậu tự vấn lương tâm của mình đi...tự vấn đi, bạn bè chúng ta tụ hội mà cậu cứ bật phim của cậu ấy lên, có phải là hơi quá đáng hay không?"

"Lần nào cũng đều có người chưa từng xem mà." Anh vẫn nỗ lực giải thích, "Cậu ấy diễn rất hay."

023 không thể nhịn được nữa, "Nhưng mà hai chúng tôi lần nào cũng có mặt nè!"

Anh dường như hơi ngượng ngùng một chút: "Xin lỗi xin lỗi, phim mới của cậu ấy đã đóng máy, có lẽ hai tháng sau sẽ công chiếu."

Lúc này bụng dạ của 023 mới thuận xuống một chút: "Lần sau tụ hội mà anh còn mở phim này xem thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu."

089 nói: "Nếu không lần sau cứ treo một tấm bảng trước cửa phòng, fan cuồng chớ tiến vào."

023: "Rất đúng, não tàn và fan cuồng chớ tiến vào."

089: "...Cậu nhìn tôi làm gì, cậu cứ nói ra đi, nếu không ba ba sẽ đau lòng."

023: "Anh có bản lĩnh đau lòng thì cứ đi ra ngoài đi, trước khi đi nhớ phun khoai tây chiên của tôi ra."

Hồi tưởng cũng không phải một chuyện vui vẻ, kèm theo đó là cơn đau đầu kịch liệt, Văn Ngọc Kinh đi lại loạng choạng, tinh thần hỗn loạn.

Nhưng bản thân anh lại càng muốn biết nhiều hơn những chuyện trong quá khứ liên quan đến mình.

Mãi đến khi có một giọng nói lay tỉnh Văn Ngọc Kinh: "Sư phụ?"

Văn Ngọc Kinh giương mắt nhìn lại, phát hiện Trì Tiểu Trì dùng thân thể Đoạn Thư Tuyệt đang ôm kiếm dựa vào một thân cây, đang kinh ngạc nhìn mình.

...Trì Tiểu Trì quả thật rất coi trọng tính cách thiết lập của Đoạn Thư Tuyệt, cho dù ở nơi không có người vẫn đứng một cách quy củ, dáng người kiên cường, đoan trang như ngọc.

Mà Văn Ngọc Kinh đi ngang qua thân cây lại chẳng nhận ra sự tồn tại của đối phương.

061 hoặc là nói Văn Ngọc Kinh, nhận ra mình đang thất thố, lập tức ôn hòa nói lời áy náy: "Xin lỗi, sư phụ đang suy nghĩ vài chuyện."

Trì Tiểu Trì khẽ gật đầu: "Sư phụ tiễn Diệp huynh rời đi rồi?"

Cậu vốn thông minh, thấy Văn Ngọc Kinh muốn đơn độc tiễn đưa Diệp Ký Minh, nhất định là có hoài nghi thân phận của Diệp Ký Minh, mà Văn Ngọc Kinh không phải nhân tộc, bản tính lại khoan dung, Trì Tiểu Trì cho rằng Văn Ngọc Kinh sẽ không làm gì Diệp Ký Minh, không cần quá mức lo lắng.

Quả nhiên, Văn Ngọc Kinh nói: "Ừm. Đã tiễn đi."

Trì Tiểu Trì bình thản nói: "Trước đó chưa báo thân phận của Diệp huynh cho sư phụ là lỗi của đồ nhi, thỉnh sư phụ trách phạt."

Văn Ngọc Kinh nhịn xuống cơn đau đớn như bị đao chém trong đầu, ôn hòa nói: "Sư phụ không phải không cho phép ngươi giao du bằng hữu, ngược lại càng hy vọng ngươi ra ngoài nhiều một chút, giao du với người khác nhiều một chút. Cái gọi là tu đạo cũng không phải nhắm mắt làm liều, diện bích chịu khổ, muốn thông hiểu mọi sự cần phải nhìn khắp thiên hạ, biết nhiều chuyện biết nhiều người, biết cái gì gọi là đẹp, xấu, thiện ác, tiêu hóa hòa hợp mới chứng minh được chân đạo. Là sư phụ không tốt, luôn hạn chế ngươi ở trong núi, không để ngươi giao du bên ngoài, sau này sư phụ sẽ thay đổi, đi thôi."

Văn Ngọc Kinh chưa từng nhiều lời như vậy khiến Trì Tiểu Trì hơi kinh ngạc: "Sư phụ?"

Văn Ngọc Kinh cũng nhận ra điểm này, bất đắc dĩ cười cười: "Có lẽ ở trong núi lâu nên thân thể hơi mệt, nuôi dưỡng quá yêu kiều khiến việc đi lại lâu như vậy cũng làm cho ta mệt mỏi. Làm phiền Thư Tuyệt đưa ta trở về núi, có được hay không?"

Trì Tiểu Trì gật đầu.

Văn Ngọc Kinh liền khom người xuống, ánh sáng trên người lóe lên, rất nhanh liền biến thành một cục mèo trắng muốt, yên lặng co tròn, giống như một cuộn len tinh xảo.

Trì Tiểu Trì ôm mèo đặt vào mũ trùm phía sau, ngự kiếm mà đi.

Trong mũ trùm, Văn Ngọc Kinh nhẹ nhàng ôm chặt vải vóc trước mắt, nghĩ đến danh xưng mà 089 đã từng gọi Trì Tiểu Trì, trong lòng trở nên ấm nóng.

......Nhậm Thính Phong trở về núi, bẩm báo tỉ mỉ sự kiện lần này cho Xích Vân Tử, Xích Vân Tử nghe xong đầu đuôi câu chuyện, vỗ tay than thở: "Đại thiện."

Xích Vân Tử cũng không phải người càn bướng, cũng mang lòng từ bi không đành lòng với thiện ma thiện yêu, chỉ là vì luôn phải giữ gìn lợi ích của phái Tĩnh Hư, cũng không thể không quả quyết một chút.

Kiếp trước ông đem người vây giết Đoạn Thư Tuyệt cũng chỉ vì dưới quan điểm của ông thì Đoạn Thư Tuyệt là Giao nhân, che giấu thân phận, lẻn vào núi, thật sự là giống như có mưu đồ gây rối.

Xích Vân Tử khá để bụng đối với chuyện ở Thời Vũ Sơn, gửi thư đến các vị tiên sơn đạo hữu, thỉnh cầu bọn họ nếu có nghe thấy lời đồn liên quan đến Thời Vũ Sơn thì chớ ra tay với Sơn quỷ kia.

Cốt truyện Thời Vũ Sơn đến đây được kết thúc hoàn mỹ.

Toàn bộ sự kiện Thời Vũ Sơn chỉ có duy nhất một người không vui vẻ chính là Yến Kim Hoa.

Hắn mang theo chí khí đầy mình rời đi nhưng lại không thu hoạch được gì mà quay trở lại, kế hoạch muốn mượn tay Đoạn Thư Tuyệt cướp đoạt đan tinh hoàn toàn sụp đổ, Sơn quỷ trở thành đối tượng trọng điểm được mọi người bảo hộ, còn hắn thì trong toàn bộ hành trình chỉ góp mặt như một tên ngốc nghếch, đi theo nhịp điệu của câu chuyện.

Nắm kịch bản trong tay nhưng lại bị cưỡng chế cướp đất diễn, từ ngai vàng của nam chính bị đạp mạnh xuống đất, lăn một đường trở thành người qua đường Giáp, loại cảm giác uất ức này khó có thể dùng từ ngữ để hình dung, vì vậy Yến Kim Hoa đành phải nghĩ ra cách để tự xả hận.

Hắn vốn không phải nguyên chủ, trước kia yên tâm chơi đùa là vì biết phần thắng của mình cực lớn, tựa như khi chơi bài cầm trong tay một đôi ách một đôi cơ, đối thủ chỉ toàn bài rác, đương nhiên cục diện chắc thắng không thua thật tốt, kết quả vì thao tác sai lầm của mình, trực tiếp thả ra đôi ách và đôi cơ, ngồi cầm cần câu chờ thắng, lại phát hiện thế bài của đối phương càng ngày càng đẹp, dù cho dùng bài rác vẫn có thể thoải mái chặt chém hắn, đương nhiên là hoảng loạn tay chân.

...Tục xưng là tâm tình sụp đổ.

Trước đây Xích Vân Tử chỉ tiếc hận Yến Kim Hoa tài hoa có hạn, chỉ có thể dừng lại ở đây, ai ngờ mấy ngày nay thường xuyên truyền đến tin tức hoang đường khó hiểu như việc hắn và đồng môn sư huynh đệ cãi vã, khiến ông càng thêm thất vọng và không thích.

Nhưng dù thế nào thì Yến Kim Hoa vẫn là đồ đệ mà Xích Vân Tử tự thu nhận, không thể chân chính bỏ mặc.

Xích Vân Tử gọi Yến Kim Hoa đến, giáo huấn mấy lần, Yến Kim Hoa chỉ đáp lời ở mặt ngoài nhưng vẫn liều chết không thay đổi, trong âm thầm thậm chí còn uống rượu say xỉn, Xích Vân Tử vô cùng phiền lòng, vì vậy hạ lệnh bắt hắn phải bế quan.

So sánh với Đoạn Thư Tuyệt được sư đệ lười biếng của mình tự tay dạy dỗ thì lại càng ngày càng hiểu chuyện.

Sau khi trở lại từ Thời Vũ Sơn, Văn Ngọc Kinh mở lòng không ít với cậu, đồng ý để cậu đi lại xung quanh, ra ngoài làm việc.

Đoạn Thư Tuyệt hòa hợp ở chung với các vị sư huynh đệ, vì tướng mạo của mình mà luôn cẩn thận thủ lễ, rất được các nữ đệ tử yêu thích, mà Đoạn Thư Tuyệt cũng rất biết đúng mực, lời nói cử chỉ chưa từng bỏ qua phép tắc, càng khiến người khác tán dương, bảo rằng Văn Ngọc Kinh biết cách dạy dỗ.

Đương nhiên người khác cũng không biết ở trong mũ trùm hoặc khăn quàng cổ của Đoạn Thư Tuyệt thường giấu một cục mèo trắng ấm áp thoải mái, hằng ngày hít mùi cá.

Xích Vân Tử nhìn thấy mà thật hâm mộ, thường xuyên nghĩ nếu người này là đệ tử của mình thì tốt rồi.

Còn Yến kim Hoa bị cấm túc, tức giận đến mức mỗi ngày đều mắng người, cũng thúc giục hệ thống, hỏi nó đến lúc nào có thể giải quyết cái tên cáo mượn oai hùm Văn Ngọc Kinh.

Hắn chán ghét Văn Ngọc Kinh, nhưng hắn cũng biết rõ giá trị lợi dụng của Văn Ngọc Kinh.

Đây là miếng ván nhảy cực kỳ quan trọng, nếu thao tác ổn thỏa thì hắn chắc chắn chỉ cần một lần hành động là có thể kéo xuống hai người đang đạp trên đầu mình!

Đừng thấy Đoạn Thư Tuyệt hiện tại dáng vẻ sung sướng như vậy, cẩn thận trèo cao té đau.

So với Yến Kim Hoa đang nôn nóng, hệ thống lại có chút do dự với hành động của đối phương.

Trong tay của nó đã nắm đủ chứng cứ, tuy rằng chưa được hệ thống phán định, nhưng có tám phần mười nắm chắc bản thân Văn Ngọc Kinh chính là một hệ thống.

Nó nghĩ tới một khả năng.

Đây chẳng lẽ là thiết lập của Giao Nhân Tiên Quân?

Dù sao Giao Nhân Tiên Quân bị bỏ dở giữa chừng, rất nhiều giả thiết vẫn chưa được triển khai, không thể phán đoán lung tung.

Nếu là như vậy, hệ thống đó tuyệt đối là cấp cao hơn mình, cho dù tố cáo thì khả năng cũng sẽ bị bác bỏ.

Nhưng Yến Kim Hoa không có nhiều lo lắng như vậy, ngày ngày thúc giục, hệ thống không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đưa những thông tin thu thập được giao cho Chủ hệ thống.

Yến Kim Hoa lo lắng đề phòng, đợi đủ ba ngày, rốt cục cũng đã đến ngày nhận được phán định từ Chủ hệ thống.

Nhưng kết quả lại làm hắn vô cùng thất vọng.

"Báo cáo kiểm tra: Đối tượng thật sự là hệ thống xâm lấn dị thường, nhưng trải qua phân tích tổng hợp, không ảnh hưởng đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ vẫn có thể giúp hoàn thiện hệ thống câu chuyện, thu về giá trị tiến độ của thế giới."

.......

Gần mấy tháng qua, Đoạn Thư Tuyệt càng ngày càng được trọng dụng, thường xuyên ra ngoài, vừa đi là mấy ngày, sau khi trở về môn phái đa phần đều ở núi Hồi Thủ, khá là an phận thủ thường.

Trên núi, nai trắng nhâm nhi trăng trong nước, uống vài ngụm liền tò mò nghiêng đầu nhìn người thanh niên cột tóc đuôi ngựa đang đạp nước trên mặt hồ, tiêu sái múa kiếm, sương mỏng như bao phủ lấy thân kiếm của cậu ấy rồi lặng lẽ biến mất.

Ngoại trừ luyện kiếm, trước đây Đoạn Thư Tuyệt không có sở thích gì đặc biệt, sau khi hồi sinh, cậu bắt đầu tận lực khám phá.

Gần đây cậu khá thích đọc sách, nhưng cũng không phải sách đứng đắn gì, chỉ là những quyển truyện mua từ quán nhỏ ở dưới chân núi, tất cả đều là những câu chuyện tình yêu bi kịch ngược luyến của những người trẻ tuổi mong mà không được đáp lại.

Đoạn Thư Tuyệt thích ngồi bên hồ, vừa vuốt lông giúp sư phụ vừa đọc mấy quyển sách tạp nhạp này.

Tinh lực của Trì Tiểu Trì cũng không đặt ở trong sách, cậu thường thấy các loại bi kịch trong hiện thực, do đó đã luyện ra được trái tim kim cương, sớm không còn là cậu nhóc sẽ khóc đến chết đi sống lại khi nhìn thấy nhân vật giả tưởng mà mình yêu thích bị chết trong truyện.

Cậu đưa tay phải trao trả cho Đoạn Thư Tuyệt, từ từ lật sách, tay kia thì vỗ về đình đầu sư phụ đang ngủ trên đùi mình, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp như đang sờ lên tơ lụa gấm vóc.

Trì Tiểu Trì vừa vuốt lông mèo vừa trò chuyện với 061: "Thầy à, tại sao tôi cảm thấy con trai của mình trưởng thành theo xu hướng không thích hợp cho lắm?"

Giọng điệu chẳng khác nào một ông bố độc thân lo lắng bận tâm cho con trai nhà mình.

061 ho nhẹ một tiếng: "Bố của đứa trẻ có thể đến văn phòng một chuyến sau giờ tan học hay không, chúng ta cần nói chuyện."

...Trì Tiểu Trì cảm thấy phương hướng cosplay này phát triển có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cục mèo nhỏ dưới tay cậu khẽ giật giật, mở đôi mắt to tròn màu xanh lam, chủ động cọ vào lòng bàn tay cậu, híp mắt lại rồi ngủ tiếp.

Trì Tiểu Trì nuôi sư phụ lâu như vậy, đại khái cũng biết tính tình của sư phụ, sẽ không dễ dàng để ý lễ tiết, mà có vẻ hơi mang theo tập tính của loài mèo.

Cậu để sách xuống, thừa dịp sư phụ đang ngủ, nâng lên một cách đại nghịch bất đạo mà hít một hơi, rồi nhanh chóng cầm sách lên, giả bộ đọc sách.

Sư phụ mơ màng tỉnh lại, nhìn xung quanh không tìm được kẻ cầm đầu, liền gập thân xuống liếm bụng, lắc lắc đuôi, lại một lần nữa nằm sấp lên người đồ đệ Giao nhân mà ngủ.

Trì Tiểu Trì và 061 thảo luận tới lui cũng không nghĩ ra tại sao Đoạn Thư Tuyệt lại trầm mê truyện ngược luyến đến mất kiềm chế như vậy, vì vậy đành bỏ cuộc, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Sau khi cậu ngủ, Đoạn Thư Tuyệt vẫn đang lật sách.

Đoạn Thư Tuyệt ít trải qua thế sự, mấy tháng mài giũa giúp cho cậu nhanh chóng trưởng thành, cũng khiến cậu có tâm sự và suy nghĩ của riêng mình.

Cậu đọc những văn tự u sầu triền miên trước đây chưa từng đọc, nỗ lực hòa mình vào đó.

Rốt cục khi đọc đến một câu chuyện liêu trai chí dị liên quan đến Hồ Tiên quỷ, cậu bị chạm đến tiếng lòng, nước mắt ướt mi, rớt xuống lập tức hóa thành minh châu rực rỡ.

Đoạn Thư Tuyệt rơi xuống hai ba giọt lệ, nhặt lên từng hạt ngọc châu, ngâm vào trong hồ nước để tẩy sạch tro bụi rồi nhét vào trong ống tay áo, tiếp tục xem.

061 nhìn thấy toàn bộ hành trình, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, ra vẻ không biết.

Trải qua mấy ngày nay Đoạn Thư Tuyệt tích cực ra ngoài hàng yêu, một vì công, một vì tư.

Cậu là chính nhân quân tử nhưng không phải không dính khói bụi trần gian, cũng không phải đầu gỗ bảo thủ đần độn.

Hàng yêu là vì mang đến danh tiếng tốt cho phái Tĩnh Hư, phản ứng trực quan nhất chính là "hương hỏa" và "ân tình", hương hỏa càng nhiều, ân tình càng nhiều, tín đồ cũng càng đông, mấy tháng này Đoạn Thư Tuyệt đạt được không ít chỗ tốt, cậu giao du với những người tài ba đồng lứa ở ba bốn phái tiên sơn, Xích Vân Tử càng khen đứa nhỏ này tiền đồ vô lượng, tận lực đem tài nguyên cho cậu, có vật gì tốt đều đưa tới để cậu chọn lựa, linh đan tiên dược, thiên tài địa bảo, trong tay Đoạn Thư Tuyệt đã tích lũy số lượng khả quan, nếu nói ra ngoài sợ sẽ tiện sát những người cùng thế hệ với mình.

Đoạn Thư Tuyệt thu giữ cẩn thận từng món bảo vật, cũng không tự ý lấy dùng, chỉ đem những thứ này cất kỹ, không biết dự định dùng vào việc gì.

Sau đó cậu thẳng thắn đánh chủ ý lên người mình.

Tính theo giá trị thị trường, một viên Giao châu thượng đẳng có giá trị trăm vàng.

Một củ hành tây có thể khiến Đoạn Thư Tuyệt một ngày kiếm hơn nghìn vàng.

Nói trắng ra là bản thân Đoạn Thư Tuyệt là một cái máy in tiền, còn có thể biết tự phòng vệ phòng đánh cướp, có thể nói là rất kinh tế và có lợi ích thực tế.

Dưới sự kích thích của những tảng văn ngược luyến, Đoạn Thư Tuyệt đã tích lũy một hộp Giao châu tràn đầy, 061 hoài nghi nếu như không phải Đoạn Thư Tuyệt tính tình ôn hòa chu đáo, không muốn làm phiền Trì Tiểu Trì nghỉ ngơi thì e là sẽ lén lút đan Giao châu đem ra ngoài bán.

061 cũng không biết hành động tích trữ Giao châu như sóc nhỏ tích trữ hạt dẻ là vì cái gì, chỉ có thể biết là vì quá khứ của cậu chịu quả đắng quá nhiều, không có cảm giác an toàn, tích trữ bảo bối đơn giản là vì muốn tìm thứ gì đó thuộc về tâm linh để ký thác, cũng có hiệu quả tuyệt diệu như đam mê sưu tầm của Trì Tiểu Trì.

Đoạn Thư Tuyệt vừa lén lút làm vừa không muốn người bên cạnh biết được, 061 cũng không cần thiết vạch trần, giả vờ câm điếc, cứ mặc kệ.

Từ khi tiến vào thế giới này, tâm thái phật hệ của 061 khiến Trì Tiểu Trì có chút giật mình.

Trước kia 061 sẽ luôn thúc giục cậu, hỏi cậu dự định khi nào thì ra tay, khi nào thì kiếm điểm hối hận, kế hoạch là gì, dường như luôn rất tận tâm, nhưng bây giờ anh không vội cũng không thúc giục như trước, mỗi ngày cùng Trì Tiểu Trì luyện kiếm, cũng giúp cậu cân bằng axit lactic tiết ra quá độ trong cơ thể sau mỗi lần luyện tập đổ mồ hôi đầm đìa, rất ra dáng một bảo mẫu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip