Vo Cau Ca Slug

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chung Nhân thay đổi sắc mặt, nhấn mạnh câu nói.

- Là ai?

An Nhã đảo mắt qua mắt lại một vòng rồi bình tĩnh trả lời.

- Là bà Tư á. Bà ấy thù cái Lệ cái tội để con trai cưng của bà ấy đổ vỏ.

Chung Nhân ánh mắt nghi hoặc hỏi lại.

- Sao cô biết?

- Chính mắt em thấy bà Tư đẩy nó xuống hồ.

- Bạn cô bị đẩy xuống hồ mà cô trơ mắt ra nhìn được à? Cô nói dối cũng phải hợp lý một chút.

- Em.. lúc đó vì em sợ, em thấy ánh mắt bà Tư phát đỏ lên không dám tới gần. Chính vì vậy mà sáng nay em không dám ra ngoài đó nhìn nó lần cuối. Em sợ nó oán em.

- Cô nói cô thấy mắt bà Tư phát đỏ?

- Đúng rồi. Nhìn đáng sợ lắm.

Chung Nhân bắt đầu suy nghĩ, nếu như cô ta nói vậy cũng có chút hợp lý, theo anh được biết bà Tư dạo này đang cố tình luyện vào tà thuật mạnh hơn và rất có khả năng sẽ thành tinh. Tuy nhiên anh vẫn chưa thể hoàn toàn mà tin tưởng An Nhã.

- Được rồi. Cô ra ngoài xem mọi người làm gì thì phụ cùng đi.

- Vậy em đi trước nhé.

An Nhã thở phào nhẹ nhõm bước đi, càng lâu dần tiếp xúc với Chung Nhân, đặc biệt khi biết anh không bị điên, cô càng có ấn tượng đặc biệt với anh. Tiếc là lúc nào người chồng này của cô cũng một sống hai chết muốn bảo vệ chị ta, cô thực sự không cam tâm.

*******

Buổi sáng hôm sau nghe nói đưa Nhật Lệ đi thiêu rồi chôn cất ở chân đồi gần nhà. Bầu trời đang hửng nắng, bỗng chốc trời nổi gió lớn, mây đen kéo đến rồi rơi xuống mặt đất những hạt mưa nặng hạt. Cô đứng thở dài bên ô cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn những hạt mưa rơi, tự dưng cảm thấy lòng nặng trĩu như có một tảng đá lớn đè trên vai. Cảm giác này, rất khó nói lên lời, cái chết của Nhật Lệ ra đi đột ngột và có quá nhiều ẩn tình, cô cảm nhận cuộc chiến này đang đi về tâm điểm.

Tại Hưởng mở mắt dậy thấy cô đứng đó bần thần, anh nhẹ nhàng bước chân xuống giường rồi ôm lấy eo cô từ phía sau lưng, cái ôm buổi sáng đầy ngọt ngào và ấm áp. Giọng nói hết thảy dịu dàng.

- Sáng nay hai mẹ con muốn ăn gì nào? Để ba đích thân xuống bếp nấu cho hai mẹ con ăn.

- Vậy ba làm cho hai mẹ con món mỳ xào thập cẩm nhé. Lâu lâu không được ăn mỳ, nhớ muốn chết.

- Được rồi. Sẽ có mỳ xào thập cẩm cho hai mẹ con. Nhân tiện đó cho ba gửi thêm chút yêu thương vào nữa nghen.

Cô mỉm cười " dạ " một tiếng nhỏ nhẹ rồi sau đó xoay người lại ôm anh thật chặt. Cô biết trên vai anh đang gánh là trăm ngàn những áp lực, từ việc công ty tới việc gia đình nhưng không bao giờ anh biểu lộ để cô thấy mình mệt mỏi, ngược lại có những lúc anh còn cố gắng chiều chuộng cô để đổi lại nụ cười trên khoé môi cô. Người đàn ông này, tu bao nhiêu kiếp cô mới gặp được. Gặp được anh là một hạnh phúc.

*******

Tầm trưa lúc cô đang định đặt lưng xuống giường nghỉ một lát thì Út Liên với bé Su đi vào.

- Chị dâu định nghỉ trưa ạ? Vậy để chiều em ghé.

- Không sao. Thím ngồi xuống đó đi, Su vô đây chơi với bác nào.

Con bé cười tươi chạy đến ôm chầm lấy cô. Cô mỉm cười vuốt nhẹ những sợi tóc dài mượt của con bé rồi hỏi.

- Su muốn ăn bánh không? Bánh này bác Tại Hưởng mua bên Đài Loan về, ăn ngon hết thảy.

- Dạ có ạ.

- Vậy để bác lấy bánh cho Su ngồi chỗ kia ăn để mẹ và bác nói chuyện nghen.

- Dạ.

Út Liên kéo ghế ngồi xuống cạnh cô rồi thở dài một tiếng.

- Cả đêm qua em ngủ cứ mơ mơ màng màng về cái chết của Nhật Lệ.

- Kể cũng tội, thanh xuân của cô ấy vẫn còn dài.

- Càng lúc em càng cảm thấy ngôi nhà này thật đáng sợ. Nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra, chỉ ước có một ngôi nhà đủ ở với những bình yên cuộc sống.
- Ước mơ như thím bây giờ mới là khó ấy. Vì sao? Vì chúng ta là dâu Kim Gia, chúng ta không được tự ý quyết định chuyện gì cả. Trong nội quy có ghi rõ " Sống là người Kim Gia, chết làm ma Kim Gia "

- Nhiều lúc em ngưỡng mộ chị vì sau lưng chị luôn có anh cả chống đỡ. Còn em, càng ngày càng thấy ghê tởm người chồng đã đầu ấp tay gối với mình. Anh ta mãi mãi chỉ sống sau cái bóng của mẹ anh ta mà thôi.

- Đấy. Thím nói mới nhớ, chú ấy từ bên đó về chưa?

- Em nghe đâu biểu chiều nay mới về. Mà hình như 4 giờ chiều nay bà nội làm lễ gọi hồn Nhật Lệ rồi cầu siêu cho cô ấy luôn.

- Ừm. Cũng mong linh hồn cô ấy ra đi thanh thản. Mà thím có hay gặp ba không?

- Ba đi vắng suốt nên em ít gặp. Gặp lúc hồi chiều qua nhưng thấy ba yếu yếu thế nào ấy.

- Hôm bữa pha trà cho ba tôi cũng thấy vậy. Tôi có chuyện này không biết có nên nói với thím không nữa.
- Chị cứ nói đi. Biết gì em sẽ nói.

- Thím làm dâu bà Tư, vậy thím có biết bà ấy am hiểu về bùa ngải không?

- Em biết chứ. Vì ông ngoại Chung Đại là thầy phù thủy mà.

- Thực ra là tôi cũng đang bị bà ấy chơi xấu, làm tà thuật sau lưng.

- Ôi má...Ngày trước bà ấy sợ anh cả, bây giờ liều vậy rồi hả?

- Suỵt. Thím nói nhỏ tiếng thôi không lại đến tai bà ấy.

- Được rồi... được rồi. Chị từng có ơn với em, bây giờ chị muốn em làm gì để giúp chị cũng được. Trên đời em có thể không biết nhiều cái nhưng em biết có ơn nhất định phải trả.

- Hôm nào thím ghé vô phòng bà ấy, tìm giúp tôi xem có cái gì khác lạ không? Phòng không lắp camera đúng không?

- Tất nhiên, phòng bà ấy chuyên làm việc xấu, sao mà dám lắp camera.

- Vậy thím cố gắng giúp tôi nhé.

- Vâng. Chị yên tâm đi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, được sự trợ giúp của út Liên nên cũng yên tâm hẳn. Tuy nhiên cuộc chiến này còn dài.
Đúng 4 giờ chiều bà nội tập hợp mọi người và hỏi tuổi từng người một để xem ai hợp tuổi với Nhật Lệ. Trong nhà có nhỏ Nhi, bà hai, anh Nô, 2 chị đầu bếp và cô là hợp tuổi với Nhật Lệ. Tuy nhiên cô đang mang bầu nên bà nội không cho xuống dưới, bắt ở yên một chỗ trên phòng. Tại Hưởng lo cô sợ hãi nên tranh thủ ghé về nhà một tiếng để ở trên phòng với cô. Hai người đứng lẳng lặng nhìn qua ô cửa sổ để quan sát phía dưới.

Nhỏ Nhi được thầy pháp cho cầm cành phan, thầy với hai người nữa khấn bái. Gió bắt đầu nổi lên, cành phan đung đưa với gió một hồi rất lâu nhưng bất ngờ dừng lại. Thầy pháp gọi lớn.

- Hú ba hồn chín vía cô Trương Nhật Lệ ở đâu thì mau về nhập vào cành phan...hú ba hồn chín vía cô Trương Nhật Lệ ở đâu thì mau về nhập cành phan...
Gió đưa cành phan rũ xuống, nhỏ Nhi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Đột nhiên gió ngừng, cảm giác chóng mặt cũng biến mất. Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế rất nhiều lần, thầy Pháp trầm ngâm đưa đôi mắt sáng nhìn xung quanh một lượt rồi hoảng hốt nói.

- Trong nhà này có người nuôi ngải, là những vong hồn rất mạnh đã ngăn cản vong linh yếu ớt của cô gái này nhập hồn.

Bà nội khuôn mặt chuyển sắc, lắp bắp hỏi lại.

- Nhà này có người nuôi ngải sao?

- Đúng vậy lão phu nhân.

Mọi người mơ hồ nhìn nhau, ở tại đây chỉ có bà hai là hiểu rõ người thầy pháp nhắc tới chính là bà tư.

Vậy là lễ gọi hồn cũng kết thúc thất bại, trong lúc thầy Pháp đi ra cổng có vô tình đụng trúng bà tư. Thầy sững người nhìn bà một hồi, bà Tư cười nhẹ.

- Có gì không thầy?

Thầy giật mình trả lời.
- Không.. không có gì đâu.

- Vậy thầy về cẩn thận nghen.

Thầy gật đầu bước đi, vừa đi vừa suy nghĩ rồi thở dài " nam mô a di đà phật. Cầu mong đức Phật phù hộ độ trì Kim Gia sớm qua kiếp nạn này "

Trong lúc bà Tư bận bịu dưới nhà, Út Liên có tranh thủ vô phòng tìm kiếm xem có vật gì đáng nghi. Sau một hồi tìm từ tủ quần áo tới ngắn kéo tủ rồi tới đầu giường thì vô tình phát hiện ra chiếc lọ nhỏ màu trắng đục, buộc dây đỏ. Cô nhíu mày suy nghĩ, bất chợt có tiếng bước chân một lúc một tới gần, vội vàng cô bỏ vô túi áo rồi bước ra khỏi phòng, sắc mặt tái xanh hơn. Bà Tư kịp lúc từ tầng một bước lên, cô ấp úng.

- Mẹ...

- Cô đứng đây làm gì?

- Con sang phòng tìm mẹ nhưng không thấy.

- Tìm tôi có chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip