Ke San Moi Dinh Cap Thuy Thien Thua Chuong 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit: Mon

Sau khi Cù Mạt Dư rời đi, Thẩm Đại xách cơm hộp trở về trốn trong văn phòng. Bữa trưa đương nhiên cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng, trước đây anh rất thích tài nghệ nấu ăn của đầu bếp Cù gia, thanh đạm lại bổ dưỡng, hương vị thơm ngon, nhưng bây giờ anh lại chẳng thèm ăn, vì không muốn lãng phí đồ ăn nên anh mới miễn cưỡng ăn vài miếng. Ăn xong lại càng khó chịu hơn, thậm chí anh còn phải chạy vào nhà vệ sinh để nôn một trận.

Cả buổi chiều sau đó Thẩm Đại hầu như đều ở trong văn phòng.

Một là anh cần điều chỉnh lại trạng thái thể chất và tinh thần của mình, hai là anh không yên lòng với Khâu Khâu nên thỉnh thoảng muốn xem qua camera giám sát hoặc trò chuyện video với bảo mẫu..

Từ sau khi Khâu Khâu chào đời, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy. Ban đầu chắc em bé rất khó thích nghi, quấy khóc không ngừng, không dỗ được thông qua trò chuyện video nên bảo mẫu phải để Khâu Khâu nằm trong đống quần áo của Thẩm Đại, nhưng công dụng cũng có hạn.  Vẻ mặt Thẩm Đại đau khổ và sốt ruột, nhưng giai đoạn "tự lập" này sớm muộn gì cũng phải làm, anh bắt đầu cân nhắc có nên đến bệnh viện trích một ít dịch tuyến cho Khâu Khâu dùng hay không.

Vừa đến giờ tan ca, Thẩm Đại liền xách cặp rời đi. Anh dự định ngồi tàu điện ngầm, sau khi rời khỏi ga tàu điện ngầm lại bắt taxi, như vậy mới có thể về nhà một cách nhanh nhất trong giờ cao điểm như này.

Sau khi chen chúc vào tàu điện ngầm, ngay khi anh vừa mới đứng vững thì điện thoại di động của anh vang lên, là Cù Mạt Dư gọi tới. Anh nhấn nút tắt tiếng, đợi điện thoại đổ chuông rất lâu rồi tự động cúp máy, giả vờ như không nghe thấy.

Tàu điện ngầm chật ních người, anh nắm lấy lan can muốn đi về phía cửa, nhưng mới đi được vài bước đã bỏ cuộc. Trong xe có điều hòa lưu thông nhưng người quá nhiều, các loại mùi của Alpha và Omega lẫn lộn với nhau, tự nhiên sẽ không dễ ngửi, anh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, thân thể lúc nóng lúc lạnh, rất không thoải mái.

Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, Thẩm Đại chạy đến hiệu thuốc gần nhất mua một hộp thuốc dạ dày uống ngay tại chỗ. Cù gia chắc chắn có đủ loại thuốc dự phòng nhưng nếu dì Lan và những người khác biết chuyện thì họ sẽ chuyện bé xé ra to.

Sau khi lên xe taxi, anh mở điện thoại di động lên lần nữa thì thấy Cù Mạt Dư đã gọi năm sáu cuộc điện thoại, còn có một tin nhắn hỏi anh đang ở đâu, anh ném điện thoại di động vào ba lô.

Về đến nhà, Thẩm Đại chạy ngay vào trong phòng, Khâu khâu vừa nhìn thấy anh liền ấm ức mà nhỏ giọng khóc thút thít, mí mắt bé con sưng đỏ, rõ ràng hôm nay đã khóc rất nhiều.

Thẩm Đại cực kì đau lòng, ôm Khâu Khâu vào lòng và hôn liên tục, thì thầm nói với Khâu Khâu lý do tại sao hôm nay anh lại ra ngoài, tại sao anh lại muốn làm việc, hôm nay anh đã làm những gì,... anh cảm thấy rằng Khâu Khâu có thể nghe hiểu, không phải hiểu ngôn ngữ mà là hiểu cảm xúc, sau đó từ từ mà chấp nhận.

Chưa đầy nửa giờ sau, Cù Mạt Dư đã về. Thẩm Đại nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc trong sân, trong lòng lập tức căng thẳng.

Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếng gõ cửa có vẻ không kiên nhẫn, "cốc cốc cốc" ba tiếng, Cù Mạt Dư đẩy cửa ra, trên mặt đè nén lửa giận.

Khâu Khâu lập tức im lặng, đôi mắt to đảo quanh, vẻ mặt trở nên căng thẳng.

Thẩm Đại thấp giọng nói: "Cậu đừng dọa con sợ."

Cù Mạt Dư đưa mắt ra hiệu với bảo mẫu, bảo mẫu đi tới: "Anh Thẩm, để tôi dẫn Khâu Khâu đi xem cá trong sân."

Thẩm Đại không nhúc nhích, bảo mẫu xấu hổ nhìn Cù Mạt Dư, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Cù Mạt Dư đứng ở cửa, cảm thấy không thể kiểm soát được sự bực bội. Omega của hắn lạnh lùng và kháng cự hắn, hắn thậm chí còn không dám tùy ý đến gần con trai mình, tại sao hắn lại rơi vào tình cảnh này? Vẻ mặt hắn trầm xuống, nói: "Em đã nói buổi tối sẽ đón anh."

Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Tôi không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi vội vàng trở về xem Khâu Khâu."

"...Tại sao em muốn đối xử tốt với anh nhưng anh lại kháng cự em?"

Thẩm Đại chỉ cảm thấy thái dương đau nhói, lửa giận đã dồn lên trán, nhưng anh biết dù anh nói cái gì, làm cái gì thì Cù Mạt Dư đều không hiểu, cũng không cách nào thay đổi.

"Là bởi vì buổi trưa em tới gặp anh sao?" Cù Mạt Dư nheo đôi mắt lại, "Em lo lắng anh đi làm lại sẽ không quen, muốn bọn họ coi trọng anh. Em chưa bao giờ mang chuyện cá nhân của mình lên công ty, vì anh nên em mới ..."

"Đừng nói là vì tôi nữa." Thẩm Đại trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư, "Cậu vẫn chưa quên mình còn có vị hôn thê chứ? Cả công ty cũng chưa quên."

Cù Mạt Dư nhíu mày.

"Đương nhiên, Cù tổng cảm thấy tôi có thể làm người tình của cậu thì tôi nên mang ơn đội nghĩa với cậu. Cậu thân là đỉnh cấp Alpha, cho tôi cái gì thì đều như ban ơn, đồng nghiệp của tôi không nể mặt tôi thì họ cũng sẽ nể mặt cậu." Thẩm Đại tức giận đến mức môi run run.

Khâu Khâu nhận thấy được những thay đổi về cảm xúc, ngay lập tức trở nên lo lắng.

Trong giây lát, Cù Mạt Dư cảm thấy tim mình như bị ai đấm vào mấy quyền: "Em đã nói sẽ hủy hôn ước, tin tức này sẽ sớm được công bố trên các phương tiện truyền thông. Em chỉ muốn mọi người biết rằng anh là Omega của em, chẳng lẽ em làm cái gì thì anh cũng xem là ác ý?!"

Thẩm Đại hít một hơi, sắc bén nói: "Cậu muốn cho tất cả mọi người đều biết tôi là tình nhân của cậu, sau này sẽ không có ai tin tưởng tôi đã học hành chăm chỉ như thế nào, để vào được viện nghiên cứu đã phải trả giá bao nhiêu, những thành tích và giải thưởng mà tôi đạt được trong tương lai đều sẽ bị quy kết thành vì tôi có cậu làm chống lưng. Cậu dào dạt đắc ý vì có thể cung cấp những điều kiện tốt cho tình nhân của mình, trong khi đó những nỗ lực và phấn đấu của cá nhân tôi sẽ không đáng nhắc tới!"

Cù Mạt Dư ngây dại. Hắn không ngờ Thẩm Đại lại nghĩ như vậy. Đối với hắn mà nói, công khai Omega này là người của mình ở một nơi như công ty là một lời hứa hẹn mà hắn chưa bao giờ thực hiện.

Khâu Khâu run rẩy bắt đầu khóc, đây là lần đầu tiên bé con cảm nhận được sự nóng nảy lớn như vậy từ người mà mình ỷ lại nhất, ngay cả khóc to cũng không dám, chỉ có thể khẽ nức nở.

Thẩm Đại hoàn hồn, vội vàng dỗ dành xin lỗi Khâu khâu: "Ngoan ngoan ngoan, ba không nên lớn tiếng như vậy, bảo bối ngoan..." Xoang mũi anh chua xót, trong lòng xót xa không thể tả.

Cù Mạt Dư đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nỗi khổ của hắn có một năng lượng khổng lồ nhưng không thể truyền đạt đến Thẩm Đại, giống như hắn làm cái gì đều không đúng, cho dù hắn thật sự muốn đối xử tốt với Thẩm Đại thì cũng là sai.

Hắn chưa bao giờ nóng lòng muốn lấy lòng, muốn tới gần một người nào như vậy, tại sao kết quả lại như thế này? Hắn tức giận, ấm ức, khó chịu, bất lực và khổ sở, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác bất lực như vậy trong bất kỳ giai đoạn khó khăn nào mà hắn gặp phải trong đời.

Không thể buông tay cũng không thể nắm chặt, hắn không biết nên làm như thế nào với Thẩm Đại.

Bả vai Cù Mạt Dư rũ xuống dưới, khàn giọng nói: "Em không có ý đó."

Thẩm Đại biết Cù Mạt Dư cũng không cố ý làm cho người ta cảm thấy hắn bao dưỡng anh, chỉ là hắn không thèm để ý. Đôi mắt hắn treo trên tận mây xanh, hắn không nhìn thấy tôn nghiêm, lý tưởng, thành tựu và giá trị của một Omega thấp hèn. Hắn chưa bao giờ coi Omega là một người bình đẳng, chỉ bố thí những thứ "tốt" theo cách mà hắn nghĩ là "tốt".

Thẩm Đại ôm Khâu Khâu quay người lại, nhẹ giọng dỗ dành.

Trong phòng im lặng hồi lâu, Cù Mạt Dư lại mở miệng nói: "Có phải em làm gì thì anh đều không hài lòng đúng không?"

Thẩm Đại trầm mặc không nói, Cù Mạt Dư nhìn chằm chằm bóng lưng anh một hồi, mở cửa rời đi.

Thẩm Đại đặt Khâu Khâu vào lại giường em bé, anh cũng ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần.

Điện thoại rung lên, anh cầm lên thì thấy là Bạch Hướng Vãn gửi tin nhắn: Sắp tới ở Bắc Kinh có hội thảo học thuật, anh sẽ đưa Tiểu Điệp đến tham dự.

Tiếp theo là một tin nhắn khác: Vừa lúc có thể đến thăm em và Khâu Khâu.

Thẩm Đại nhìn chằm chằm khung thoại nửa ngày, không biết nên trả lời như thế nào. Anh nhớ Bạch Hướng Vãn và Tiểu Điệp, đặc biệt là Tiểu Điệp đã chăm sóc họ lâu như vậy, Khâu Khâu cũng có tình cảm sâu sắc với Tiểu Điệp. Anh nghĩ mình sẽ sớm quay lại nên không chính thức nói lời tạm biệt, chỉ là bây giờ anh đang ở trong tình cảnh này, không còn mặt mũi nào để gặp họ.

Nhưng không thể nào thật sự biến mất luôn, anh suy nghĩ hồi lâu, đáp: Tốt quá, tuần sau gặp.

Lúc này có tiếng gõ cửa, là dì Lan mang cơm tới.

"A Đại, thiếu gia nói cậu đang dỗ Khâu Khâu, bảo tôi mang bữa tối lên cho cậu."

Thẩm Đại điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói: "Cảm ơn dì Lan."

Dì Lan đặt khay cơm lên bàn, đi tới nhìn Khâu khâu: "Để tôi trông Khâu Khâu cho, cậu đi ăn cơm đi, tan làm về nhà lại dỗ con, chắc đói bụng lắm rồi. "

Thẩm Đại vốn muốn nói anh không đói, chẳng những không đói mà anh còn không muốn ăn, nhưng nếu không ăn thì thì sẽ bị mời chuyên gia dinh dưỡng tới, hoặc là Cù Mạt Dư sẽ chú ý quá mức, cho nên anh chỉ có thể ép mình ăn chút gì đó, mặc dù trong lòng anh thật sự rất bài xích.

Khoan đã!

Thẩm Đại đột nhiên bị linh cảm của chính mình dọa đến toát mồ hôi lạnh. Phản ứng của anh như này, chẳng lẽ là kỳ phát tình sắp tới sao?!

Từ khi mang thai đến khi sinh hạ Khâu Khâu, anh đã không có kỳ phát tình hơn một năm. Đặc biệt là khi tuyến thể bị tổn thương trong quá trình xóa ký hiệu khiến anh thậm chí không có ham muốn nào trong thời gian qua, vì vậy anh không nhận ra hiện tượng chán ăn này rất có thể là dấu hiệu báo trước của kỳ phát tình.

Bác sĩ từng nói sau khi sinh ba tháng mà không bước vào thời kỳ phát tình thì nhất định phải đến bệnh viện điều trị, nhưng anh không thèm quan tâm, thậm chí còn cảm thấy nếu anh mãi mãi không có kỳ phát tình thì là chuyện tốt.

Nhưng sau khi Cù Mạt Dư xuất hiện, hắn không ngừng sử dụng pheromone để tác động đến anh, đánh thức tuyến thể của anh.

Mặt mũi Thẩm Đại trắng bệch, lúc này mà phát tình thì anh sẽ không có chỗ trốn, anh sẽ phục tùng Alpha của mình trong kỳ phát tình, Cù Mạt Dư không cần tốn nhiều sức đã có thể khiến anh phải thần phục hắn.

Dì Lan chú ý tới sắc mặt khác thường của Thẩm Đại, lo lắng hỏi: "A Đại, cậu sao vậy?"

"Không, không có gì." Thẩm Đại nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, dạ dày càng thêm khó chịu, "Dì Lan, lát nữa tôi ăn cơm, tôi muốn dỗ Khâu Khâu ngủ trước."

"Để tôi dỗ, cậu cứ ăn cơm đi."

"Cả ngày nay Khâu Khâu đã không gặp tôi, bây giờ chắc chỉ có tôi dỗ mới chịu ngủ." Thẩm Đại gượng cười, "Dì đi làm việc của dì trước đi."

"Được rồi, ăn nhiều một chút, tôi thấy mấy ngày nay sắc mặt cậu tốt hơn một chút rồi, thực phẩm bổ là tốt nhất."

Sau khi dì Lan rời đi, Thẩm Đại mở lịch trình của hội thảo học thuật ban ngày vừa được đăng trong nhóm công việc ra, thời gian Bạch Hướng Vãn và Tiểu Điệp đến Bắc Kinh trùng với kỳ phát tình của anh, cách duy nhất vào lúc này là nhờ Tiểu Điệp giúp anh chăm sóc Khâu Khâu, còn anh sẽ trốn đi và sử dụng thuốc ức chế, dành một hoặc hai ngày để vượt qua.

Anh tuyệt đối không thể để Cù Mạt Dư khống chế mình trong kỳ phát tình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip