Chương 57: Thăm người thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Minh An

Beta: Cún

Nhà mẹ đẻ của Cố phu nhân – Lục gia cũng là nhà có tiền, môn đăng hộ đối với nhà của Cố Kính Chi. Nghe nói lúc ấy Cố phu nhân vừa gặp đã yêu Cố Kính Chi, nhiệt tình theo đuổi ông.

Nhưng khi đó vẫn là những năm 80 của thế kỉ trước, mọi người không cởi mở như bây giờ.

Mà Cố Kính Chi thuộc tuýp người đàn ông cổ hủ. Theo cách nói của người trẻ tuổi hiện nay thì đó chính là một người đàn ông mắc bệnh ung thư thẳng nam. Ông cảm thấy bị một cô gái theo đuổi mình là việc hết sức mất mặt nên không thèm nhìn tới Cố phu nhân.

Nhưng Cố phu nhân cũng không phải là người gặp khó mà từ bỏ. Lúc tuổi trẻ, da mặt bà dày, không sợ bị người ta cười nhạo nên cứ đâm đầu vào theo đuổi ông.

Tuy rằng lúc đó Cố Kính Chi không thích bà nhưng may là lúc đó cũng không có cô gái nào khác xen vào cản trở Cố phu nhân.

Thế là sau hai năm, hai người họ lại thật sự ở bên nhau. Lúc đó, sau khi biết Cố phu nhân theo đuổi người trong mộng mình thành công, trong giới thượng lưu còn loạn như cào cào. Rất nhiều cô gái noi theo gương của bà lớn gan lớn mật dám theo đuổi tình yêu của mình.

Kiều Vãn Tình nghe Cố Yến Khanh kể chuyện cũ của ba mẹ mình mà có chút ngây ngốc.

Cô nhớ rõ trong sách viết là Đàm tiểu thư bám riết không tha theo đuổi Cố Yến Khanh. Tuy rằng không biết theo đuổi bao lâu nhưng dựa vào miêu tả trong sách, chắc hẳn không chỉ có một hai năm.

Sở dĩ Đàm tiểu thư giàu nghị lực đến vậy, trong đó ắt hẳn không thể không kể tới công sức của Cố phu nhân.

Khụ khụ.

Lục gia cách Cố gia khá xa, ngồi ô tô đi phải hết một giờ. Nói thật, nếu không phải tình huống bắt buộc thì Kiều Vãn Tình cũng không muốn mang Khẩu Khẩu đi theo.

Đầu tiên mang theo một đứa nhỏ đi sẽ vô cùng mệt mỏi. Đặc biệt là đứa nhỏ thích khám phá hay tò mò như Khẩu Khẩu. Nó chưa hiểu chuyện, tới chỗ đông người sẽ thích nhìn nhìn rồi chạy đông chạy tây, không để mắt một chút thôi là không biết nó chạy đi đâu rồi.

Thêm vào đó Khẩu Khẩu vẫn còn uống sữa. Thỉnh thoảng còn phải thay tã giấy cho nó nữa. Vì thế nếu đi còn phải mang theo một bộ quần áo sạch cùng mấy món đồ chơi nhỏ, vô cùng phiền phức.

Hôm qua Khẩu Khẩu vừa đến chỗ mới, có lẽ cũng là do bị ông nội nó dọa nữa nên buổi tối ngủ không ngon. Đêm qua đang ngủ nó còn giật mình dậy đến ba lần, có lúc còn khóc. May là dỗ một lúc thì nó lại ngủ tiếp.

Vì thế hôm nay bạn nhỏ Khẩu Khẩu có chút héo héo, không hoạt bát như ngày thường.

Tới nơi, Kiều Vãn Tình ôm Khẩu Khẩu xuống. Cố Yến Khanh lấy đồ của Khẩu Khẩu mang xuống xe.

Ở ngoài xe đã có người ra chờ sẵn, là một cô gái trẻ cao gầy cùng một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Thoạt nhìn hai người như là một đôi. Cô gái kia nhìn thấy mấy người Cố Yến Khanh thì vui vẻ nói: "Anh họ, chị dâu, hai người tới rồi!"

Câu "chị dâu" này của cô gái đã lấy được lòng của Cố Yến Khanh. Cố Yến Khanh giới thiệu cho Kiều Vãn Tình: "Đây là em họ anh, Lục Vân Phỉ, còn người này......"

Cố Yến Khanh nhìn người đàn ông ngoại quốc đứng cạnh em họ mình, phát hiện tầm mắt của người kia cứ nhìn qua Kiều Vãn Tình. Anh hơi nhíu mày: "Bạn trai em hả?"

"Đâu ạ, đây là bạn em, cũng là đồng nghiệp của em. Cậu ấy tên là Lort."

Có lẽ trước đó Lục Vân Phỉ đã giới thiệu hai người với Lort nên Lort nói tiếng Trung một cách lưu loát chào hỏi hai người: "Chào Cố tiên sinh cùng Kiều tiểu thư xinh đẹp."

Mày Cố Yến Khanh càng nhăn chặt hơn, thằng cha Lort này làm anh cảm thấy không thoải mái.

Vì Khẩu Khẩu đang lẩm bẩm cái gì đó nên Kiều Vãn Tình cho rằng cậu nhóc đang không thoải mái. Vì thế lực chú ý của cô dồn hết trên người Khẩu Khẩu, không thấy có gì khác thường.

Kiều Vãn Tình là người nhà quê hiếm khi được thấy người nước ngoài. Lort lại vô cùng thân thiện nên Kiều Vãn Tình cười chào anh ta: "Chào anh, Lort tiên sinh."

"Kiều tiểu thư có sự duyên dáng đặc trưng của phụ nữ phương Đông." Lort tán thưởng nói.

Hôm nay Kiều Vãn Tình mặc một chiếc sườn xám, trang phục đặc trưng của Trung Quốc. Kiều Vãn Tình nghe nói những người nước ngoài tới Trung Quốc để làm việc và phát triển đều vô cùng thích Hán phục cùng sườn xám nơi đây do bọn họ khá yêu thích văn hóa cổ Trung Hoa.

Vì thế cô cũng không cảm thấy đối phương thất lễ chỗ nào, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."

Cố Yến Khanh ôm eo Kiều Vãn Tình: "Chúng ta vào thôi."

Đột nhiên bị anh ôm, hơn nữa ở đây có rất nhiều người. Lúc đi vào phòng khách, ánh mắt mọi người đều đặt trên hai người bọn họ. Kiều Vãn Tình bị anh bá đạo ép ôm như vậy cũng khá ngượng ngùng.

Hai người đi qua phòng khách đi vào phòng ngủ. Trong này đều là phụ nữ. Cố Yến Khanh giới thiệu Kiều Vãn Tình với bọn họ xong thì Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu cùng ngồi xuống trò chuyện với bọn họ, còn Cố Yến Khanh thì đi ra ngoài phòng khách nói chuyện làm ăn. Chỗ đó có người hút thuốc, mà khói thuốc không tốt cho Khẩu Khẩu nên anh không dẫn thằng bé theo.

Nhân vật chính của hôm nay chính là một cô bé mới sinh không lâu, tên ở nhà là Ca Cao. Nhưng vì tuổi vẫn còn nhỏ nên nhìn không ra là nam hay nữ.

Khẩu Khẩu nằm trong lòng ngực Kiều Vãn Tình. Trong lúc người lớn đang khách sáo nói chuyện với nhau thì Khẩu Khẩu trộm ngắm Ca Cao.

Ca Cao vừa mới bú sữa xong, đang không ngủ. Cô bé mở to mắt nhìn trần nhà, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, thỉnh thoảng thì giơ giơ lên cao, miệng nhỏ thì mấp máy, thoạt nhìn trông rất giống người lớn vươn vai cho đỡ mỏi.

Lúc còn nhỏ Khẩu Khẩu cũng như vậy.

"Xuống dưới." Khẩu Khẩu kéo kéo áo Kiều Vãn Tình, non nớt nói.

Vì đây là trong nhà, không sợ Khẩu Khẩu đi lạc nên Kiều Vãn Tình thả cậu nhóc xuống.

Khẩu Khẩu đáng yêu, lại là con của Cố Yến Khanh nên đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Có lẽ là do bị mẹ bế lâu nên sau khi Khẩu Khẩu được thả xuống thì nó cảm thấy hơi mỏi xíu, duỗi tay nhỏ xoa xoa cái mông ê ẩm của mình. Hành động này của cậu làm mọi người cười ra tiếng. Thằng nhóc này đúng là chẳng giữ hình tượng chút nào cả.

Tiếng cười của mọi người làm thằng nhóc quê mùa Khẩu Khẩu ngượng ngùng, rúc rúc sau chân mẹ mình, duỗi tay mân mê hoa văn trên áo cô.

"Khẩu Khẩu được mấy tháng rồi?" Vợ của Lục Vân Thâm, cũng chính là mẹ của Ca Cao, Dư Sơ hỏi.

"Thằng bé được một tuổi hai tháng rồi." Kiều Vãn Tình trả lời.

"Thằng bé lớn nhanh thật. Đứa nhỏ nhà em đều không thích ăn cơm, lớn hơn Khẩu Khẩu một tuổi mà cũng chỉ cao như thằng bé."

Kiều Vãn Tình thấy đứa lớn nhà bọn họ cũng đúng là nhỏ thật, nhìn mà không ngờ nó hai tuổi rồi luôn.

Mấy người ở đây gần như đều đã làm mẹ rồi nên có một đống đề tài để nói chuyện, rất nhanh họ đã quên béng luôn Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu đang đứng trước nôi của Ca Cao nhìn cô bé bỗng duỗi tay sờ sờ mặt cô.

Hành động này của cậu làm tất cả mọi người ngồi đây đều giật mình, phản ứng đầu tiên của mọi người là nghĩ Khẩu Khẩu đang định đánh Ca Cao. Mẹ Ca Cao thấy vậy sợ tới mức đứng ngay dậy ôm Ca Cao lên. Khẩu Khẩu chỉ duỗi tay sờ sờ mặt cô bé thôi, sau đó chạy lạch bạch về.

"Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng thằng bé định đánh Ca Cao cơ." Kiều Vãn Tình nghe thấy mọi người nói với nhau.

"Sao lại sờ lung tung thế nhỉ?"

"Chắc là còn nhỏ nên thằng bé tò mò thôi."

Khẩu Khẩu không biết mình đã trở thành đề tài bị người ta bàn tán, chạy ra chỗ Kiều Vãn Tình, nói: "Em gái, em gái thật, thật ngoan!"

Kiều Vãn Tình cũng không đoán được lúc nãy cậu định làm gì. Vốn dĩ nghe mọi người xung quanh nói vậy có chút xấu hổ. Nghe được Khẩu Khẩu nói vậy thì cô vui vẻ ôm nó vào trong ngực, dùng mặt cọ cọ nó: "Khẩu Khẩu thích em gái hả?"

Khẩu Khẩu gật đầu: "Thích."

"Từ khi còn nhỏ tôi đã dạy con tôi không được sờ loạn mọi thứ xung quanh. Bởi lẽ nếu nó sờ linh tinh xung quanh không những có thể làm chính mình bị thương mà còn có thể làm hỏng một số thứ quý giá đó." Một người phụ nữ khá lớn tuổi nói, mấy người xung quanh hùa theo.

Kiều Vãn Tình cũng hiểu điều đó, nhưng Khẩu Khẩu còn nhỏ như vậy, làm sao biết được mình có thể chạm vào cái gì. Hơn nữa nó chỉ sờ vào Ca Cao thôi, cũng chẳng làm việc gì đáng phải trách mắng cả. Vì thế không cần phải nói nặng lời đến vậy.

Cho nên Kiều Vãn Tình không nhịn được nói giúp Khẩu Khẩu: "Khẩu Khẩu còn nhỏ, không hiểu mấy thứ đó."

Người phụ nữ kia lại nói: "Không cần phải lấy cớ là còn nhỏ. Nếu không dạy thì nó sẽ không biết. Lần này nó chạm linh tinh phải mắng nó. Nếu không nó sẽ càng vô phép tắc hơn nữa. Da mặt của Ca Cao mỏng manh, nhỡ đâu chạm linh tinh rồi bị thương thì sao?"

Dư Sơ nghe xong có chút cạn lời, khó xử nói: "Làm gì đến mức đó, thím đừng dọa Vãn Tình, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm một chút cũng bình thường thôi."

"Đây chẳng phải là dọa, là vấn đề giáo dục," Một người phụ nữ khác trông khá trẻ nói, "Nhất định phải dạy dỗ mấy đứa nhỏ từ khi chúng còn bé. Hơn nữa Khẩu Khẩu cũng gần tuổi rưỡi rồi, chẳng còn bé bỏng gì nữa. Nhưng đây cũng là lần đầu Vãn Tình làm mẹ, có lẽ Yến Khanh cũng không quá để tâm tới vấn đề này, không dạy dỗ nó cẩn thận. Về sau nhớ chú ý hơn là được."

"Đúng đúng," người phụ nữ già kia phụ họa, "Nhưng mà mấy đứa nhỏ phải được cả ba cả mẹ dạy dỗ mới không học mấy cái xấu."

Kiều Vãn Tình nghe mấy người kẻ xướng người họa, chửi thầm trong lòng. Mấy kẻ này rõ ràng lấy đứa nhỏ làm cái cớ để chỉ trỏ nói cô chưa kết hôn đã có thai.

Ngay lập tức Kiều Vãn Tình cảm thấy có chút không vui. Tuy rằng biết người ta nói chẳng sai, nhưng mà bị châm chọc thẳng mặt vẫn vô cùng khó chịu.

"Khẩu Khẩu, về sau con không được sờ mó linh tinh nữa biết chưa?" Cô gái khá trẻ tuổi kia nói với Khẩu Khẩu, "Nếu mà sờ linh tinh làm em gái bị thương thì mẹ con sẽ đánh tay nhỏ của con đó. Đánh tay nhỏ biết chưa? Rất đau đó nha!"

Khẩu Khẩu rúc trong ngực Kiều Vãn Tình. Nhìn thấy mấy người lạ cậu vẫn có chút thẹn thùng.

"Có lẽ thằng nhóc này chưa được trải việc đời bao giờ nên mới nhát gan như vậy ý nhỉ?" Bà thím trung niên kia nói.

"Thím họ!" Thấy mấy người càng nói càng quá đáng, Dư Sơ không nhịn được cao giọng, "Hai người nói nữa là cháu sẽ giận đó!"

Nghe vậy hai người kia mới ngượng ngùng ngậm miệng mình lại. Kiều Vãn Tình cũng không còn hứng thú ngồi chỗ này chơi nữa. Nếu nói cô thì cô còn nhịn được, nhưng Khẩu Khẩu chỉ sờ mặt Ca Cao thôi mà mấy người kia nói Khẩu Khẩu không ngoan rồi nói đủ các thứ linh tinh, cô cũng tức giận.

Đúng là Khẩu Khẩu chưa thấy việc đời nhiều, nhưng tuyệt đối cậu không phải là một cậu nhóc nhát gan. Chỉ là Khẩu Khẩu khá thẹn thùng mà thôi.

Hơn nữa không phải tự cao nhưng cô cũng biết trên phương diện giáo dục, cô không có dung túng Khẩu Khẩu, cũng không quá hà khắc với thằng bé. Vì biết thân phận vai ác của nó ở tương lai, sợ thằng bé lầm đường lạc lối hoặc có thể nảy sinh ra các ý nghĩ đen tối nên riêng phương diện giáo dục, cô càng cẩn thận hơn.

Điểm này thì Cố Yến Khanh cũng giống cô, không chiều chuộng nhưng cũng không có hà khắc.

Kết quả mấy người này lại bảo Khẩu Khẩu hư, rồi còn ám chỉ là thằng bé không được dạy.

"Vãn Tình, mấy thím không biết lựa lời, chị đừng để trong lòng." Dư Sơ nói với Kiều Vãn Tình, không thèm nhìn tới bà thím của mình đang đen cả mặt. Dư Sơ nhìn Khẩu Khẩu, cười nói, "Khẩu Khẩu thích em gái hả? Nếu thế thì cháu vào đây sờ em thêm mấy cái nào, em gái cũng rất thích Khẩu Khẩu."

"Không cần đâu," Kiều Vãn Tình miễn cưỡng cười với Dư Sơ, "Chị mang Khẩu Khẩu ra ngoài chơi một chút, mọi người cứ ngồi nói chuyện đi."

Nói rồi cô cũng không thèm ngoảnh đầu lại, bế Khẩu Khẩu rời đi. Trước khi đi cô còn nghe được có người bảo cô lòng dạ hẹp hòi, nhưng lại bị Dư Sơ chặn miệng.

Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu ra khỏi phòng. Trong phòng khách có nhiều vị khách cô chưa gặp qua bao giờ, cũng không thấy Cố Yến Khanh ở chỗ này. Không biết anh đã chạy đi chỗ nào rồi. Nhưng ở chỗ này có người hút thuốc, mùi rất khó ngửi.

Hôm nay trời nhiều mây, bên ngoài cũng không nóng nên Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu ra sân chơi.

Ở chỗ mấy người kia Kiều Vãn Tình tức đến hộc máu, nhưng thằng nhóc Khẩu Khẩu chẳng biết gì vẫn tươi vui như thường.

Sân của Lục gia rất lớn, hơn nữa được thiết kế rất đẹp. Lúc này tất cả mọi người đều vào trong nhà, ở đây không có ai nên Khẩu Khẩu không còn thẹn thùng nữa mà chạy nhảy trong sân như con ngựa hoang.

Kiều Vãn Tình thở dài, có chút nghi ngờ không biết có phải Cố Kính Chi bảo hai người tới nơi này để bị mấy người họ hàng kia đả kích vài câu rồi nhanh chóng kết hôn không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip