Thận: Lụm được trên mạng, các bạn cứ tưởng tượng đây là thanh niên Jerry nhá =))"Kẻ được chọn đang nhảy bước nữ?", cô bé tóc vàng mắt xanh đứng bên cạnh Draco ngạc nhiên."Đương nhiên, không lẽ lại để con trai của chủ nhiệm nhảy?", Draco hừ lạnh, dạy một đứa trẻ mới hơn 3 tuổi nhảy điệu Waltz mệt cho Potter còn nghĩ ra."Đó chính là Jerry?", cô bé há hốc miệng."Astoria Greengrass, chú ý lễ nghi của em.", Draco nhắc nhở bạn nhảy kiêm vị hôn thê của mình."Ôi trời, không biết chủ nhiệm có để ý một cô con dâu lớn tuổi không đây?", một nữ sinh tóc đen từ đàng sau tiến lên gia nhập câu chuyện."Pansy Parkinson, Slytherin hành vi thủ tục điều thứ mười một, xà vương, thần thánh không thể xâm phạm.", Draco khó chịu nói."Tôi biết chứ, kẻ được chọn đã thuộc chủ quyền của xà vương, nhưng con của xà vương thì chưa thuộc về ai nha.", Pansy lắc lắc vai chạm nhẹ ly rượu pha lê của mình vào ly của Draco, cô nhướng mày chống lại vẻ mặt ngỡ ngàng của nó, gì chứ? Ánh mắt của chủ nhiệm rõ ràng như vậy cơ mà, đừng tưởng các cô cái gì cũng không biết."...", Draco câm nín nhìn trời, cái thế giới này điên hết cả rồi.Snape nhìn cặp đôi đặc biệt nhất buổi tối hôm nay, có ảo giác như chính bản thân 18 tuổi đang nắm tay dẫn lối cho bạn đời tương lai ngọt ngào cùng chuyển động mềm mại khiêu vũ chung đôi. Giá như phép màu nào đó khiến điều tuyệt vời kì diệu này đến với hắn sớm hơn có phải hắn sẽ không lầm đường lạc lối lâu đến vậy. Cả đời hắn chỉ rung động hai lần, lần đầu tiên là với cô gái tóc đỏ thiện lương, xinh đẹp như thiên thần, tia sáng duy nhất trong thời thơ ấu u ám của hắn. Lần thứ hai mỉa mai thay lại là với con trai của cô, đứa nhỏ trong veo, ấm áp như ánh mặt trời, sưởi ấm tâm hồn cằn cỗi tưởng chừng như đã chết lặng của hắn. Hai tiếng tha thứ, là em cứu ta ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, cho ta lý do để sinh tồn , em nói xem ta làm cách nào có thể để em đi được đây? Vậy nên... em hãy cứ ngoan ngoãn ở trong vòng tay ta nhé, Harry!Điệu nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, các cặp đôi nhìn nhau như vẫn còn đắm chìm trong điệu nhảy. Một khúc nhạc khác lại tiếp nối dành cho mọi người, lục tục những đôi trẻ nắm tay nhau tiến vào cùng khiêu vũ. Những nhà vô địch có người ở lại tiếp tục, có người lại rời đi. Trong số những người rời đi có Harry và bạn nhảy bí ẩn. Thừa dịp hầu hết mọi người không chú ý hai người cùng nắm tay đi khỏi lễ đường.Harry lôi kéo bạn nhảy của nó cùng chạy ra vườn sau vắng người, trái tim vẫn còn đập bang bang trong lồng ngực, nó kích động ôm lấy thanh niên tóc đen còn cao hơn nó nửa cái đầu."Jerry, con thật là tuyệt""Baba", thanh niên tóc đen cười toét miệng vứt hết cả hình tượng đi."Jerry của ba giỏi nhất", Harry nhón chân hôn lên má thanh niên một cái.Snape vốn đi theo hai đứa ra ngoài, đến khi đuổi kịp thì lại phải nhìn thấy hình ảnh khiến hắn muốn tăng xông. Thanh niên cao lớn đang cúi đầu cọ cọ lên mặt thiếu niên mắt xanh, nhìn từ góc độ của hắn giống như là đang hôn môi vậy. Trong lòng mặc niệm ba lần nó là con mình, nó là con mình, nó là con mình cho bình tĩnh lại Snape mới tiến nhanh tới xách cổ thanh niên đó lên."A? Daddy", cho dù mang cơ thể trưởng thành thì rốt cục tâm trí cũng chỉ là một đứa trẻ, Jerry nhìn thấy cha lớn thì hớn hở muốn ôm."Đừng có lộn xộn", Snape quát lên, vốn dĩ nhìn thằng con mình lúc nhỏ còn đáng yêu sao lớn lên rồi lại thấy chướng mắt thế nhỉ?Bỗng nhiên, Snape cảm thấy gì đó, rút đũa phép nhanh như điện xẹt ném thần chú vào một bụi cây."Có chuyện gì vậy?", Harry giật mình nhìn về hướng đũa phép Snape đang chỉ nhưng không có gì cả."Chỉ là cảm thấy bị nhìn lén... giờ thì hết rồi", Snape nhíu mày. "Giáo sư Snape, thầy thả lỏng tay được không? Jerry đang khó chịu", thấy đã không có việc gì, Harry kéo kéo áo hắn."Chậc", nhìn thằng con cao lớn không khác mình bao nhiêu, Snape tặc lưỡi một cái móc ra một chai thuốc đổ vào miệng nó."Khụ... khụ...", Jerry ho sặc sụa cơ thể dần rút nhỏ lại, bé con mếu máo đáng thương nhìn ba nhỏ dang tay đòi ôm, chính là cha lớn bé không cho phép."Kiwi, dẫn Jerry trở về, tới giờ ngủ rồi", Snape nhét Jerry vào lòng con gia tinh vừa xuất hiện, Kiwi lễ phép cúi chào rồi biến mất.Sau khi Jerry đi rồi, không gian nhất thời chỉ còn lại Snape và Harry. Không ai nói gì, Harry chống lại cái nhìn sâu thẳm của Snape ngượng ngùng xoay mặt đi. Bầu không khí dần trở nên gượng gạo mờ ám làm nó không được tự nhiên, Harry cắn cắn môi chỉnh chỉnh lại tay áo để dời sự chú ý. Ánh mắt Snape tối sầm khi bắt gặp chiếc răng nanh nhỏ bé nghiền lên bờ môi mềm mại đỏ hồng, hắn tự hỏi không biết hương vị của đôi môi ấy sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ rất tuyệt vời nhỉ?"Harry", Snape khẽ thì thầm nhẹ nhàng nâng cằm nó lên."Giáo... giáo sư Snape", Harry ngạc nhiên lắp bắp khi nghe thấy Snape gọi tên nó."Nhìn xem... là cây tầm gửi", Snape nghiêng đầu ám chỉ.Harry ngơ ngác nhìn quanh, bọn họ đang đứng giữa khu vườn nở đầy hoa rực rỡ, những bông hoa bằng phép thuật đủ màu đôi khi lại sáng lên nhấp nháy như những con đom đóm trong đêm tối. Trong khung cảnh mộng ảo nhường ấy một nhành tầm gửi giản dị vươn ra từ cành cây trên đầu hai người. "Em có phiền không nếu ta thực hiện truyền thống ngày giáng sinh với em tại đây, ngay lúc này chứ?", Snape dùng chất giọng mượt mà như nhung ướm hỏi.Truyền thống ngày giáng sinh? Cùng người mình yêu hôn nhau dưới cây tầm gửi? Harry lăng lăng nhìn khuôn mặt Snape ngày càng gần, siết chặt nắm tay bắt buộc mình lùi xuống một bước."Harry?", Snape khó hiểu.Môi Harry giật giật thật khó khăn mới thốt lên được vài tiếng, "Em... xin lỗi" Loạt soạt..."Ai?", Snape quát lớn.Bụi cây lay động tách ra lộ ra một bóng người cao gầy."Igor, ông làm gì ở đây?", Snape tức giận."Severus tôi phải nói chuyện với ông", Karkaroff ôm lấy cánh tay trái hoảng sợ nói, "Ông cũng cảm giác được đúng không?""Ý ông là gì?", Snape nhíu mày."Severus, Ông không thể giả vờ điều này không xảy ra, nó trở nên rõ ràng hơn trong nhiều tháng gần đây. Tôi đang rất nghiêm túc, tôi không thể phủ nhận nó...", Karkaroff lộn xộn phân trần."Vậy thì chạy đi, nhưng tôi vẫn sẽ ở lại đây.", Snape âm trầm đáp, khi nhìn thấy Karkaroff luống cuống chuẩn bị rời khỏi, hắn nghĩ tới gì đó lại nhắn nhủ thêm một câu, "Đến gặp Lucius, ông ta sẽ có biện pháp"Karkaroff nghi ngờ gật gật đầu rồi vội vã cất bước, Snape nhìn ông ta biến mất, hắn quay lại phát hiện thiếu niên làm hắn rối loạn tâm tư đã không còn ở đó nữa. Snape sững sờ, hắn đây là bị từ chối? Phải rồi, ai sẽ thích một lão già đáng tuổi cha mình như hắn chứ. Cả người tê cứng vì từng cơn gió rét căm căm hất qua mặt, nhưng không bì được với cái lạnh lẽo trong tim. Là hắn quá ảo tưởng sao? Nếu như hắn không lỗ mãng thì có lẽ vẫn còn có cơ hội ở bên cạnh em ấy. Nhớ tới từng khoảnh khắc Harry và hắn cùng sinh hoạt... không đúng! Ánh mắt Harry nhìn hắn, tình cảm đó chắc chắn không phải giả, nếu không hắn đã chẳng có tự tin đến thế. Mà cho dù em ấy không thích hắn thì sao, muốn rời đi? Có được hắn cho phép hay chưa? Snape cười lạnh xoay nhẹ chiếc vòng trên tay. Thận: ù uây lúc viết chương này tự nhiên có ý tưởng, muốn viết một bộ Harry về quá khứ làm bạn với giáo sư hồi nhỏ ghê mà ko có sức. Đón xem chương tiếp theo vào ngày mai, giáo sư tỉnh tò nhé mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip