Cau La Nam Toi Van Yeu 2 3 Co Le Thoi Gian Cung Khong Toi Te Den Nhu Vay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tại Hưởng lay Chung Quốc: "Có thể đi được chưa?"

Chung Quốc còn lâng lâng, ngu ngơ gật đầu: "Rồi".

Cậu đi vào tòa nhà, bấm thang máy lên tầng 3 mới phát hiện quy mô công ty này cũng không lớn lắm. Có vài người đi đến trước mặt Chung Quốc rồi nhanh chóng lướt qua cậu. Không ai buồn nhìn cậu lấy một lần. Chung Quốc cầm lý lịch trên tay lúng túng không biết hỏi ai. Đứng một hồi lâu cậu mới đi đến chỗ một chị gái mặt mày có vẻ thân thiện: "Chào... chào chị, hôm nay tôi đến phỏng vấn. Tôi là Chung Quốc". Nữ nhân viên nhìn lên, quan sát Chung Quốc từ trên xuống dưới. Trong lòng Chung Quốc khẩn trương. Cô này quay ra phía sau hỏi đồng nghiệp: "Công ty có tuyển dụng hả?"

"Không biết, có nghe nói gì đâu".

Đoạn đối thoại của hai người khiến cho Chung Quốc càng lúng túng hơn. Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì. Cậu trở thành một vị khách không mời mà đến quấy rầy công việc của người khác. Viễn cảnh đồng nghiệp trong ty thân thiện, không khí làm việc đoàn kết mà cậu được xem trên ti vi trước đây đều không có. Toàn bộ phòng làm việc im phăng phắc, ai nấy đều chăm chăm làm việc của mình.

"Tôi giúp cậu hỏi quản lý", nữ nhân viên mở lời giúp đỡ Chung Quốc đang không biết làm thế nào. Cô nhận sơ yếu lý lịch của cậu rồi vào một căn phòng khác. Không lâu sau cô đã ra ngoài. Cô gọi lớn một nam nhân viên tầm 30 tuổi ngồi ở góc phòng: "Cao Quốc, quản lý bảo anh hướng dẫn người mới".

Nam nhân viên không tình nguyện lầu bầu nói: "Sao cứ phải là tôi?"

Chung Quốc không hiểu mô tê gì liền được nhận vào công ty. Sau đó cậu nghe mọi người nói chuyện mới biết trong công ty có một nhân viên nghỉ sinh. Không thể làm được nữa nên bắt buộc phải để thực tập sinh làm thay một thời gian. Chung Quốc giống như học sinh vừa mới nhập học đứng cạnh thầy giáo, mặt đần ra nhìn chằm chằm vào Cao Quốc đang vùi đầu vào công việc: "Xin hỏi, tôi có thể giúp gì không?". Đến ngẩng đầu, Cao Quốc cũng không làm. Anh cầm một xấp tài liệu bên cạnh, giọng nói bực bội: "Sang bên sắp xếp thông tin trong này, tiện thể pha cho tôi ly cà phê".

"Vâng".

Trong công ty, người mới đương nhiên trở thành đối tượng dễ bị sai vặt nhất. Các công việc hỗn tạp như pha cà phê, mua đồ ăn ... ai nấy cũng đều gọi Chung Quốc. Dĩ nhiên, biểu hiện của Chung Quốc lại không được mọi người hài lòng. Bởi vì cậu muốn làm tốt tất cả mọi việc nhưng ngược lại, chỉ thể hiện được sự vụng về của bản thân. Nào là đổ cà phê, chuyện Cao Quốc giao cậu cũng không làm tốt. Cậu hơi thất vọng. Suy nghĩ lúc này Tại Hưởng nhất định là đang nhàn nhã ngồi trong lớp học mà gác chân lên ghế, cậu không khỏi hâm mộ. Nhưng Chung Quốc loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu ngay sau đó. Cũng không thể để hắn xem thường được. Nếu cậu làm không được. Sau này lấy gì mà nói Tại Hưởng. Làm việc khổ cực chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?

Đến giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều đi ra ngoài ăn cơm. Chung Quốc ở lại cuối cùng mang hồ sơ đã chỉnh sửa đặt lên bàn làm việc của Cao Quốc. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Tại Hưởng.

"Anh cũng không gọi điện cho em hỏi xem em có được nhận không hả?"

"Cái loại công ty bé tí tẹo có cái gì nhận với không nhận. Dù sao cũng đang thiếu người, vừa lúc cho em tích lũy kinh nghiệm, cũng không có áp lực gì quá lớn", Tại Hưởng biếng nhác nói chuyện.

"Nói như thể anh biết hết rồi ý". Chung Quốc vừa dứt lời, cậu lại nhớ có chuyện gì đó không đúng lắm. Cậu không có nói cho Tại Hưởng biết địa chỉ công ty, mà sáng nay hắn liền trực tiếp đưa cậu đến chính xác nơi cần đến luôn. Lúc đó cậu quá lo lắng nên không chú ý nhiều lắm.

"Anh lại làm cái gì sau lưng em phải không?", Chung Quốc hỏi.

"Chẳng qua là anh cho người điều tra một chút. Thật đáng tiếc, chỉ là công ty hợp pháp. Anh còn hy vọng là nơi buôn bán người trá hình, có thể đem em đi để anh được giải thoát".

"Anh rãnh rỗi như vậy thì dành thời gian học tập cho tốt đi không được à?!", Chung Quốc không hề hài lòng một chút nào. May mà gọi điện thoại nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.

"Học tập cho tốt nghe nó ngu ngu".

"Con khỉ, anh xem anh đang nói cái gì đó? Mặc dù em tạm thời đi xa, nhưng anh thân là người nhà của lớp phó học tập thì phải thay em làm gương cho mọi người chứ. Có phải mọi người rất nhớ cái không khí học tập hiệu quả mà em đã xây dựng nên không?"

"Họ không còn nhớ em là ai nữa rồi".

"Sự tồn tại của em nó nhỏ bé vậy sao?", Chung Quốc tổn thương.

"Ờ, đại khái chỉ có anh nhớ thôi". Hắn lại vậy, tùy tiện đột kích bất ngờ, Chung Quốc còn chưa biết trả lời thế nào thì Tại Hưởng đã hỏi tới: "Ăn cơm chưa?"

"Chưa có ăn".

"Thần kinh suy nhược đến mức ăn cơm còn phải gọi cho anh à?"

Điện thoại ngắt, Chung Quốc nhìn điện thoại trăn trối phừng phừng hai lỗ mũi, rồi chạy nhanh ra khỏi công ty. Có lẽ Chung Quốc mãi mãi sẽ không có cách gì quen được với cách biểu đạt tình cảm của Tại Hưởng. Giống như ở trong bóng tối bất an là tìm kiếm khắp nơi, không biết khi nào, ở đâu thì ánh sáng ấm áp sẽ đột nhiên xuất hiện. Càng nhiều ánh nắng lắng đọng, cậu có thể mỉm cười trong bóng tối. Bởi vì hôm nay đã khẳng định được một điều: Hắn, sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu cho dù có chuyện gì.

Ngày làm việc đầu tiên, biểu hiện thiếu chuyện nghiệp của Chung Quốc khiến Cao Quốc chê cười không ít. Anh là một người nghiêm túc, lại còn hơi cổ hủ, rất sợ phiền phức. Quản lý đem Chung Quốc giao cho anh phụ trách khiến anh bực bộ trong lòng nên khi nhìn Chung Quốc, anh không thấy có điểm gì vừa mắt hết. Huống hồ cái gì cậu cũng không hiểu mà Cao Quốc cũng không đủ kiên nhẫn mà dạy dỗ đến nơi đến chốn. Về phần các đồng nghiệp khác đối với Chung Quốc thì không ghét mà cũng không thể nói là thích. Dù sao, con người ta cũng rất khó khăn đối với việc vừa gặp người khác đã có cảm tình.

Cho đến lúc tan việc, cái dạ dày co thắt của Chung Quốc mới được thả lỏng. Tâm trí cậu vẫn chưa hết ngạc nhiên với những việc xảy ra trong ngày hôm nay. Có chút không thật. Cậu cảm thấy cậu chỉ mới là một sinh viên ngồi học trên lớp. Đối với sự thay đổi của cuộc sống, cậu còn chưa kịp thích ứng. Trong nháy mắt, cậu có cảm giác bản thân như biến thành người lớn. Chung Quốc đút tay vào túi quần đi bộ về nhà. Cậu thật thông minh khi hầu hết cậu đều nộp đơn xin việc vào các công ty gần nhà.

Đi bộ tầm 20 phút là đến nhà. Lúc lên lầu, cậu nghe được có tiếng bước chân truyền đến. Hóa là Tại Hưởng cũng đã tan học rồi. Không kiềm được cười gian hai tiếng. Cậu núp trong một khúc cua để chuẩn bị hù Tại Hưởng. Dù đã lâu lắm rồi nhưng cậu vẫn mãi không chịu từ bỏ những chiêu có thể trêu chọc Tại Hưởng. Cũng bởi vì cậu rất muốn báo thù những uất ức mà lúc xưa cậu phải chịu. Đặc biệt là hôm ngày cá tháng tư đó! Tại Hưởng vừa mới đi lên thì nhìn thấy chỗ khúc cua có hai bàn chân.

Chung Quốc vẫn còn rất đắc ý. Lúc người ta không chút phòng bị nào chính là thời điểm dễ bị hù nhất. Cứ đà này, nếu mặt Tại Hưởng mà tái nhợt rồi lấy tay che miệng, đích thị là hình ảnh khó có cơ hội nhìn thấy được a. Nhưng lại có tiếng Tại Hưởng truyền lên: "Tối nay không được, Chung Quốc sẽ về nhà ngay. Đợi mai cậu ấy đi làm rồi hãy tới. Buồi sáng không có lưu lại thứ gì trên gường chứ?". Giống như là đang nói chuyện điện thoại. Thường thì sẽ nghe người có kinh nghiệm nói rằng trước khi về nhà, họ muốn cho bạn trai một bất ngờ, nhưng cuối cùng lại phát hiện một bí mật kinh hồn. Chung Quốc không nghĩ chuyện như vậy lại xảy ra với cậu. Đối phương là ai? Là nam hay nữ? Hai người họ ở cùng nhau bao lâu rồi? Lúc này đến lượt Chung Quốc mặt mày tái nhợt, đưa tay che miệng. Cậu không nhịn được lao ra khỏi chỗ nấp, buồn tủi: "Đây không phải là thật, tại sao anh lại có thể...?". Câu nói của cậu dừng lại. Đúng thì đây không phải là thật. Chỉ thấy Tại Hưởng chứ không phải đang nghe điện thoại. Ngoài việc trên tay đang ôm sách thì không còn thứ gì khác. Nhìn thấy Chung Quốc lao ra cũng không có chút ngạc nhiên gì.

Cậu như được khai sáng, chỉ vào Tại Hưởng kêu lên: "Ấu trĩ, ấu trĩ, ấu trĩ a! Anh nghĩ em sẽ bị lừa hả? Quên đi!". Vậy khuôn mặt bi thương vừa nãy là của ai đây? Rồi cậu nhỏ giọng: "Lại thua rồi, ức!"

"Em muốn so đo với anh cái gì?"

Hai người cùng nhau đi lên cầu thang. Chung Quốc không có can đảm thừa nhận, chỉ nói bâng quơ: "Không có gì, em cũng biết là anh không có làm chuyện đó sau lưng em".

"Anh có làm thì làm sao có thể bị em phát hiện được". Tại Hưởng khinh thường.

"Anh thật có làm?"

"Ờ".

"Đừng có thừa nhận dễ dàng như vậy chứ!", Chung Quốc nhảy lên hai bậc thang, Tại Hưởng hỏi sau lưng: "Em không tin?"

"Không tin".

"Tại sao?"

Chung Quốc xoay người lại, chắp tay sau lưng, mắt híp lại: "Bởi vì cho đến tận bây giờ, anh cũng không thừa nhận anh đã làm cái gì. Cũng giống như cho đến bây giờ anh cũng sẽ không thừa nhận anh đối xử rất tốt với em".

"Ai đối tốt với em?", Tại Hưởng đáp lại theo quán tính.

"Anh đó", cậu như muốn nhảy lên người Tại Hưởng, vừa định nhún chân thì đã bị hắn đè hai bả vai xuống, ngăn cản hành động được thực hiện: "Có nghĩ cũng không được nghĩ đến".

"Lại đoán được".

"Công việc thế nào?"

"Không tính là quá tốt nhưng cũng không đến mức quá tệ".

"Em không phải là giống như vậy sao?". Chung Quốc không hiểu câu nói của Tại Hưởng, vừa định hỏi thì Tại Hưởng lại nói tiếp: "Không bao giờ nói chuyện bực mình trong lòng". Chung Quốc chỉ than thở chuyện Tại Hưởng ngủ nướng, vứt đồ lung tung, hay mớ chuyện không có gì quan trọng. Nhưng mỗi lần đối mặt với nội tâm bên trong, ví như chuyện thật ra ở chỗ làm rất khủng khiếp, lúc nào cũng bị người khác sai làm thứ này thứ kia, cậu cũng không than vãn với Tại Hưởng. Cậu không muốn Tại Hưởng phải lo lắng cho mình.

Đối với Chung Quốc mà nói, Tại Hưởng giống như dòng biển nóng lạnh theo mùa, chỉ cần hướng về anh mà nhảy xuống thì có thể gội rửa mọi thứ.

Có lẽ thời gian cũng không tồi tệ như vậy. Nó khiến cho hai người càng ngày càng quen thuộc, tựa như có cảm xúc nơi làn da, như có tình cảm trong ánh mắt, tựa như lời nói nơi cửa miệng, càng lúc càng quen thuộc...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip