Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Anh ở nước ngoài toàn ăn đồ ăn nhanh, vừa về nước đã bận bù đầu ngày nào cũng ăn đồ ăn ngoài. Giờ đây tiến hành quét sạch một bàn đồ ăn vợ làm, vậy mà vẫn còn nói: "Tạm được, cứ vậy đi."

Cậu cúi đầu "Ò" một tiếng. Hạo Thạc thấy cậu như vậy, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, hục hặc nói: "Ăn ngon được chưa, nhõng nhẽo."

Cậu ngẩng đầu cười híp mắt với anh. Anh xấu hổ, lạnh giọng nói: "Ăn cơm!"

Cuộc sống sau khi cưới rất hài hòa.

Bởi vì hai người cũng chẳng xảy ra chuyện gì không hài hòa cả.

Lĩnh giấy một tuần rồi, mà vẫn còn chia phòng ngủ!

Anh tức đến nghiến răng, cái con mèo này! Anh để hành lý ở phòng khách chính là cho cậu cơ hội để chọn chung chăn chung gối ở chung phòng với anh! Kết quả cậu lại hỏi phòng cho khách ở đâu?!

Cả một tuần rồi! Doãn Kì cũng không nói muốn chuyển qua hoặc trèo lên giường anh!

Tối nào tắm rửa sạch sẽ xong anh cũng hào hứng xịt nước hoa thơm phức, cố ý chỉ quấn khăn từ dưới đổ xuống, lộ ra cơ bụng và đường nhân ngư hấp dẫn, kết quả trên giường chẳng có bóng người nào cả?!

Hạo Thạc còn cố ý đi lang thang ở phòng khách, rốt cuộc có ngày gặp được cậu ra ngoài uống nước.

Câu nói nhiệt tình mà hắn mong đợi "Dáng chồng em ngon thật đấy" biến thành một câu điềm đạm "Cẩn thận kẻo cảm lạnh."

Anh tức không?

Tức chứ...

Nhưng anh làm được gì không?

Tất nhiên là không rồi (;'༎ຶД༎ຶ')

Bực bội hừ một tiếng, rồi quay mông về phòng, đóng cửa phòng ngủ cái rầm.

Cậu: "????"

Nằm mơ hừng hực cả một đêm, hôm sau anh dậy rất sớm, trời còn chưa sáng nữa.

Phát hiện thằng em vẫn còn sừng sững, anh bực tức đập một cái lên giường, xách gối cùng với mấy thứ đồ chơi đã chuẩn bị cả một tuần cất trong tủ đầu giường ra xông thẳng vào phòng ngủ cho khách.

Ẻm thích mình. Hai đứa cũng đã nhận giấy tờ hợp pháp rồi ngủ cùng một chỗ là quá đáng sao?

Không hề!

Chồng muốn ôm vợ ngủ là quá đáng sao?

Không hề!

Chồng muốn này nọ vợ à nhầm, vợ có nhu cầu cần chồng giúp là quá đáng sao?

Không hề!

Đàn ông bình thường nào cũng có nhu cầu vợ mình cũng không ngoại lệ! Mình giúp ẻm thì sao? Đấy không phải là chuyện mà ông chồng tốt nào cũng nên làm sao?

Hạo Thạc dùng một đống lý do xiên vẹo tự tẩy não bản thân, cảm thấy việc mình trèo giường này chính là giúp người ta đưa than sưởi ấm, tự cảm thấy cảm động không thôi.

Doãn Kì đang mơ màng phát hiện bên cạnh có thêm người, người này còn không nói lời nào ôm cậu vào lòng, cậu đẩy hai cái không ra, mở mắt thì nhìn thấy ánh mắt sáng lòe lòe của anh đang dán vào mình.

Cậu: "...."

Cậu bị đánh thức cũng không tức giận lắm, cậu cho rằng anh ngủ mơ thấy ác mộng, dù sao anh thật sự có khả năng mơ thấy ác mộng, khả năng ấy thật sự là vô cùng tận.

"Sao thế?" Cậu ôn tồn hỏi.

Bóng tối khiến Hạo Thạc can đảm cũng khiến mặt anh dày hơn. "Em muốn làm đúng không?"

Cậu chính thức bị đánh thức, giọng nói mềm nhũn: "A? Làm gì cơ..."

Còn nhõng nhẽo! Cũng đã cứng thành cái dạng gì rồi mà còn õng ẹo!

Anh xít lại gần cậu hơn, môi hai người gần như chạm vào nhau, anh dùng khí âm nói: "Em nói làm gì? Em đoán xem?"

Cậu tự dưng cảm thấy có thứ gì đó chọc vào mình!

Cậu hiểu ý anh rồi.

Doãn Kì xấu hổ rụt người vào chăn, chỉ lộ đôi mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Không đoán đâu nha."

Hạo Thạc bị cậu moe cho càng ngày càng cứng. "Em không muốn chút nào sao?" Anh cắn răng nghiến lợi hỏi.

Cậu xấu hổ, mặt và người đỏ bừng. Cậu nhích lại gần anh hơn một chút, "Có một chút..."

Anh kéo cậu vào lòng dùng sức xoa nắn, khàn giọng mở miệng: "Vậy để chồng giúp em nhé."

...

Hôm sau khi mắt còn chưa mở cậu đã bị Hạo Thạc ôm cả người lẫn gối về phòng ngủ chính, vừa ôm vừa hôn người ta liên tục. Hôn đến khi người ta tỉnh lại mới thôi.

Tốt tính như Doãn Kì cũng muốn cốc đầu anh một cái. "Mệt!"

Anh vội vàng dỗ: "Cục cưng ngủ đi, cục cưng ngủ ngoan, chồng không hôn nữa. Chỉ biết làm nũng, thật là..."

Cậu không cáu nổi nữa, than thở trong lòng. Cậu rúc vào lòng anh, quyết định trốn tránh thực tế.

Không lâu sau anh lại rảnh quá, bắt đầu hết sờ sờ rồi lại xoa xoa.

"..." Kệ ảnh vậy, cũng chẳng ly hôn nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip