Edit Xuyen Nhanh Nu Than Quoc Dan Dep Zai Xuyen Troi Maoru Chuong 357

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bạch Tửu nghe ngữ khí của hắn, hoài nghi hắn có phải đang nghĩ về sau sẽ cho các đệ tử đang phát triển mỗi ngày đều ăn bánh bao trắng hay không?

Nói về bánh bao...

Bạch Tửu liếc nhìn cái bánh bao hấp trên tay cô chưa ăn xong, bên ngoài còn phủ thêm một lớp tro bụi. Cô định ném đi nhưng lại thấy người đàn ông đang im lặng nhìn mình. Cô hơi căng thẳng, đành dùng một tay lột bỏ lớp da trên chiếc bánh hấp, xé ra. Với tâm trạng phức tạp, cô ngoan ngoãn nhét nốt chiếc bánh bao hấp vào miệng.

Cô phồng má nhìn hắn.

Lúc này Tinh Trầm mới thu hồi ánh mắt. Hắn đi sâu vào trong đường hầm.

Bạch tửu đành theo sau. Trên mặt đất đều là đá vụn, ánh sáng mờ mịt, cô không thể bước đi bình thường. Đột nhiên, nam nhân phía trước quay lại, giơ tay bảo vệ đầu cô. Không kịp phản ứng, cô liền đâm vào lòng hắn, chóp mũi lập tức quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt khó tả trên cổ nam nhân, lại làm cho người ta cảm thấy yên tâm không thể giải thích được.

"Lạch cạch" một tiếng.

Là một viên đá tảng trên đầu rơi xuống, đánh trúng tay hắn đang bảo vệ cô.

Bạch Tửu nhướng mắt, hơi sững sờ.

Hắn thần sắc thong dong thu hồi tay, lùi thêm một bước, chậm rãi nói: "Ngươi đi chậm quá."

Bạch Tửu hít một hơi thật sâu, thầm nói rằng người đàn ông này đúng là môi cá nhám!

Hắn không biết quan tâm hỏi nàng một câu sao! ?

Hắn nếu ở thời điểm thế này, quan tâm hỏi nàng một câu, tin rằng không có nữ tử nào bởi vì vậy mà không sinh hảo cảm với hắn.

Cô nhẫn nhịn, hỏi hắn: "Tay ngươi có sao không?"

Không có gì. Hắn lạnh lùng đáp, xoay người tiếp tục đi trước một bước, dừng một chút lại vươn một tay ra.

Hắn không nhìn lại cô.

Bạch Tửu không hiểu sao lại hiểu ý của hắn. Cô do dự một lúc, nhưng lại giơ một tay lên nắm lấy. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô được bàn tay to lớn của hắn bao lấy.

Cô nhìn hắn nắm tay cô, chợt nhận ra tay hắn to hơn tay cô rất nhiều.

Hắn nói, "Coi chừng dưới chân."

Bạch Tửu định thần lại, bỏ đi suy nghĩ hồng phấn, đuổi kịp bước chân hắn.

Hắn nhìn có vẻ bất cận nhân tình, kỳ thật nguyên lại cũng sẽ chiếu cố nữ tử.

Bạch Tửu thay đổi cái nhìn về hắn một chút. Cô nhìn hoàn cảnh u ám xung quanh mình, thật sự là quá tối. Ánh sáng mặt trời không tiến vào nổi dù chỉ một chút. Nghĩ nghĩ, cô một tay thò vào hà bao lấy ra một viên dạ tinh châu.

Đường hầm liền sáng hơn.

Tinh Trầm nhìn viên ngọc vô giá trong tay cô, cảm thấy có chút buồn bực.

Bạch Tửu không cảm thấy mình đang phô trương sự giàu có của mình trước mặt "người nghèo", cô hỏi: "Chúng ta nếu tiếp tục tiến về phía trước, chúng ta sẽ đi đến đâu?"

Tìm ra thủ phạm. Hắn suy tư một hồi, sau đó nói thêm, Nếu như ngươi sợ, ta có thể đưa ngươi lên trước..

"Không." Cô dứt khoát từ chối, nắm lấy tay hắn nói, "Bên trên bây giờ không còn ai nữa. Nếu con quái vật đó nhân cơ hội bắt được ta thì sao? Đi bên cạnh ngươi được an toàn hơn một chút."

Ừm. Hắn trả lời cho có lệ, thần sắc bình thản không một gợn sóng.

Đang nhìn xem lúc này bọn họ có cách mặt đất có xa lắm không, Bạch Tửu thình lình thấy được số liệu biến hóa.

Giá trị họa thủy: +10000

Bạch Tửu sững sờ trong chốc lát.

Đợi, đợi, đợi

Không còn ai khác bên cạnh cô ấy lúc này ...

Cô nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh mình.

Ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, Tinh Trầm nghiêng đầu, thủy mâu nhìn cô.

Editor: Xichtu

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip