Hoan Anh Ay That Dien Ro Chuong 14 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Sa Hạ

Buổi chiều ngày hôm sau.

Tại sân bay quốc tế thành phố G.

Âm thanh oán giận của Susan truyền tới từ điện thoại.

"Đồng, sao cậu lại đi vội vàng như vậy? Chúng tớ còn chưa kịp tổ chức tiệc chia tay —— hơn nữa trước đó cậu cũng không có nói qua, liền ngay cả cơ hội cũng không cho tớ luôn sao!"

Tô Đồng cười thở dài: "Được rồi, Susan, là tớ sai. Chuyện xảy ra đột ngột tớ cũng không có biện pháp."

Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát.

Một lúc thật lâu Susan mới hỏi: "Đồng, tin tức lần này.........Thật sự có ảnh hưởng lớn đối với cậu vậy sao?"

Tô Đồng nhẹ chớp mắt.

Sau đó cô trả lời rất thoải mái: "Đúng vậy, dù sao tôi cũng khác giáo sư; ngài ấy có thể ở trường học cả đời, tớ không thể được, tớ còn muốn dấn thân vào xã hội mà."

Tô Đồng hơi cụp mắt xuống.

"Ngay khi danh tính 'điều tra viên' của tớ bị lộ trên bản tin, sẽ không có tờ báo hay trang web nào ở đất nước này dám tuyển dụng tớ."

"Cậu nhắc tới nó tớ liền tức giận." Susan nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Thật không nghĩ giáo sư lại là người như vậy —— thế nhưng lại lấy chuyện tốt nghiệp để ép cậu! Rất may hắn ta chỉ là người cố vấn!"

"........"

Ánh mắt Tô Đồng lạnh lẽo.

Hai giây sau, ánh mắt của cô liền mềm xuống, cười khẽ.

"Lúc ấy hắn phân tích rất đúng, tớ chỉ là một sinh viên nho nhỏ mới tốt nghiệp, không gánh nỗi dư luận xã hội lớn như vậy........Hắn cũng coi như là thay tớ gánh vác."

"—— bậy bạ!"

Susan mắng một tiếng: "Thật sự nhìn lầm hắn! Có một cố vấn như vậy trong đời thật là sỉ nhục!"

"Hơn nữa cậu vất vả lâu như vậy, liền cho cậu một cái danh 'điều tra viên', hắn thật là......"

"Được rồi Susan."

Tô Đồng mỉn cười đánh gãy sự oán giận của đối phương.

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn treo ở phía trên: "Chuyến bay của tớ chuẩn bị cất cánh, khi nào về tới nhà tớ sẽ liên lạc với cậu."

"Được, chúc cậu thuận buồm xuôi gió!"

"Cảm ơn, hẹn gặp lại."

Tô Đồng buông điện thoại, tươi cười trên mặt cũng nhạt dần.

Cô vô cảm quay sang người đàn ông đang đứng bên cạnh mình.

"Todd tiên sinh, các anh không cần thiết phải đề phòng tôi như vậy —— nếu tôi đồng ý hôm nay rời đi thì sẽ không có đổi ý."

Todd cười cười, gãi gãi ót, không trả lời.

Nhưng ánh mắt của anh một lần nữa quét qua đại sảnh sân bay một lượt, nhìn những người xung quanh bọn họ.

Todd kín đáo gõ nhẹ vào vòng tay.

"Thông điệp" đã được anh gửi ra ngoài.

Đồng thời trong lòng Todd ai oán.

..........Muốn giám thị nên để hắn tới? Chỉ có công việc bảo hộ đau khổ này hắn phải làm.

Tô Đồng đột nhiên đặt câu hỏi.

"Nhưng mà King có bao nhiêu không muốn thấy tôi nên mới có thể vội vàng làm cho mấy người bức tôi về nước như vậy?"

Todd nhìn đôi mắt hạnh kia lóe lên cảm xúc tò mò vô tội.

Tuy nhiên, với tư cách là người trong tiểu đội ngoại trừ King đã từng chứng kiến thái độ 'lật mặt' của Tô Đồng ở trong sòng bạc, hiển nhiên Todd không muốn khảo nghiệm cái này.

——

"Tô tiểu thư, tôi chỉ chịu trách nhiệm thi hành mệnh lệnh."

Tô Đồng gật gật đầu.

Todd: "Hơn nữa......nhìn từ góc độ vì an toàn của cô mà suy xét thì về nước là lựa chọn tốt nhất đối với cô."

Tô Đồng nghe vậy liền bật cười ——

"Anh đừng nói rằng anh ta vì sự an toàn của tôi nên mới cưỡng chế uy hiếp tôi về nước, tôi nhất định sẽ cười đến mức đau cả bụng trên đường đi."

Todd: ".........."

Hắn phá lệ muốn nhắc nhở đối phương, King có thể thông qua thiết bị nghe lén......cuộc trò chuyện này.

Đúng lúc này, thông báo chuyến bay của Tô Đồng sắp cất cánh vang lên trong đại sảnh sân bay.

Cuối cùng Todd cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Đã đến giờ, mời Tô tiểu thư chuẩn bị đi đăng ký đi."

Tô Đồng cười cười cầm lấy hành lý.

"Vất vả cho anh —— còn đặc biệt mua vé váy bay và 'đưa' tôi đến cửa đăng ký."

Từ 'đưa' kia thể hiện sự oán niệm cũng không nhỏ, Todd thấy chột dạ liền dời mắt sang chỗ khác.

Sau đó hắn kiên trì tiếp tục đưa Tô Đồng đi kiểm vé.

Trước khi tiến vào đường hầm lên máy bay, Tô Đồng dừng bước, quay đầu lại mỉn cười nhìn Todd.

"Cảm ơn —— dù sao anh cũng là người duy nhất đưa tôi lên máy bay,"

"Hẹn gặp lại."

Nói xong, Tô Đồng cầm lấy balo rời đi.

"........."

Nhìn theo thân ảnh kia cho tới khi biến mất, Todd đi sang một bên, ấn vào tai nghe.

"King, cô ấy đã lên máy bay."

Báo cáo xong, Todd nhìn về phía cửa kiểm tra an ninh một cách bất đắc dĩ.

........Anh cũng không phải là người duy nhất đưa cô ấy lên máy bay.

Mà lúc này.

Bên ngoài cửa kiểm tra an ninh ở tầng 1 của sân bay.

Một người đàn ông mặc áo khoác màu xám, đeo khẩu trang màu đen vô cảm ngồi trên hàng ghế dài của sân bay.

Đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn về hướng cửa an ninh.

Như thể đang nhìn ai đó, cũng có thể là đang thất thần.

Tại một dãy ghế dài ở hàng đầu có một người đàn ông cao gầy, dường như đang gọi điện thoại cho ai đó.

Cách rất xa nhưng Văn Cảnh vẫn nghe được âm thanh rất rõ ràng.

Một trong số họ có vẻ ngây ngô.

"Lão đại, anh hãy nhớ rõ lời anh nói, lợi ích là trên hết —— ngàn vạn lần đừng xúc động, mua vé máy bay rồi bay về."

"Kia sao có thể —— " người kia không ngừng cười: "Sếp của chúng ta đã thề như vậy, trừ phi nằm trong túi chứa xác. bằng không sẽ không trở về nước —— ai! Lão đại anh đi đâu vậy?!"

Người đàn ông đã cố gắng giảm hết âm lượng, người ở phía xa sau lưng hắn ta đột nhiên đứng dậy.

Văn Cảnh lấy tai nghe xuống, xoay người đi vể phía quầy bán vé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip