Q1: Chương 4: Phân Loại Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười phút sau, tàu lửa thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng lại. Trong đêm tối, lũ học sinh xô đẩy nhau đứng trong một sân ga nhỏ. Người đàn ông phụ trách trông coi khu vực Cấm của Hogwarts xuất hiện. Giơ ngọn đèn trên tay, giọng ông ồm ồm như sấm:
"Học sinh năm nhất! Học sinh năm nhất mau tới đây!"

Hagrid mặc áo khoác dày, để một bộ râu quai nón rậm rạp, thân cao hai mét có hơn, đứng ở bên trong đám học sinh chen chúc, cực kì nổi bật. Học sinh năm nhất nghe được, lập tức quây quanh ông.

"Tốt rồi! Đều đến đây! Học sinh năm nhất đi theo ta... Còn có học sinh năm nhất không..? Tốt! Chú ý cẩn thận dưới chân."
Hagrid nói, sau khi thấy không bỏ sót học sinh nào, ông ra hiệu cho bọn nhỏ xuất phát.

Ban đêm gió lạnh thổi bốn phía, bọn học sinh đều rùng mình mấy cái. Nhưng cũng không ai nói một lời, tất cả đều im lặng đi theo Hagrid, bước trên con đường đá gập ghềnh. Sau một đoạn cua, bọn trẻ lập tức kinh ngạc hô lên. Kết thúc của con đường đá chật hẹp, đột nhiên xuất hiện một hồ nước đen rộng lớn. Đối diện cao cao trên sườn núi nguy nga hùng vĩ, lâu đài Hogwarts hiện ra sau lớp sương mù. Một phần lâu đài ngay sát mép vực, ở trong màn đêm, cửa sổ mở ra như sao trời.

"Chúng ta phải đi tiếp nào. Bây giờ lên thuyền! Mỗi thuyền không thể quá 4 người."
Hagrid chỉ vào một loạt thuyền nhỏ bên hồ. Sau khi lũ trẻ trèo lên, mấy chục cái thuyền xẹt qua mặt hồ phẳng như gương. Sâu dưới hồ nước đẩy từng vòng gợn sóng.

Harry rất may mắn được chiếm một nửa cái thuyền của người gác rừng. Khi cậu trèo lên thuyền, Hagrid nhìn cậu, đôi mắt bác sáng lấp lánh:
"Cháu cùng bọn họ lớn lên thật giống nhau."

"Cái gì ạ?"

"Cha mẹ cháu."
Hagrid nói:
"Cháu và James quả thật giống nhau như đúc, trừ đôi mắt giống mẹ cháu. Tuyệt đẹp!"

"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Harry cười nói.
Sirius, Remus, cụ Dumbledore,...
Mỗi người lớn đều nói như vậy với Harry, họ đều thấy bóng dáng cha mẹ qua cậu.

"Cháu là đứa trẻ của ba me. Không phải sao!"

"Đúng vậy. Đương nhiên! Lần trước nhìn cháu, cháu mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ."
Hagrid vui vẻ khoa chân múa tay, hoàn toàn không thấy được bất thường trong câu nói của Harry.

Trước đó, đáng lý Cứu Thế Chủ của chúng ta mới gặp mỗi vị giáo sư Độc Dược. Ông có thể trông cậy vào quý ngài Snape thốt lên những hồi ức ôn nhu hạnh phúc thời còn đi học sao????
...
Đương nhiên!
Không!
Giáo sư chỉ có thể hung hăng nguyền rủa một hồi "Chết tiệt! Potter!"

Hagrid còn đang có rất nhiều chuyện muốn nói với Harry, nhưng không bao lâu, tất cả thuyền nhỏ đều đã đến bên kia bờ hồ, dưới chân tòa lâu đài. Ông lại giơ cao ngọn đèn, dẫn theo đám học sinh mới trèo qua đường núi gập ghềnh, lướt qua đồng cỏ lầy lội ẩm ướt.

Tiếp đó một cảnh cửa thật lớn xuất hiện trước mắt. Cửa lớn mở ra, một nữ phù thủy mặc áo choàng xanh thẫm xuất hiện.
"Cảm ơn ông, Hagrid! Đến đây liền giao cho ta đi!"
Bà nói, sau đó ra hiệu, bọn trẻ rồng rắn đi theo.

Chủ nhiệm Gryffindor nghiêm khắc đưa cả bọn đi đến bên một cánh cửa khác. Dùng giọng điệu nề nếp của mình, bà giới thiệu thông tin của Hogwarts cùng các Nhà, một ít chú ý về cách ăn mặc. Bà hy vọng các học sinh mới có thể dùng ngoại hình gọn gàng sáng sủa xuất hiện trong bữa tiệc đầu năm học. Sau đó, nữ giáo sư rời đi.

Bọn học sinh đem yêu cầu giữ yên lặng của giáo sư Mc Gonagall vứt ra sau đầu. Lũ trẻ vây lại một chỗ, âm thanh ríu rít tranh luận.

Ron kể lại những gì anh trai kể về quá trình phân nhà mà cậu nghe được. Cậu nhóc Neville run rẩy lo lắng, còn Hermoine thì liên tục lẩm bẩm lại bài học trong sách năm nhất.

Harry không nói gì, lặng lẽ đứng một bên. Cậu im lặng không có nghĩa là không ai để ý đến Cứu Thế Chủ. Tất cả bọn học sinh đều tò mò tự hỏi. Thẳng đến khi cậu bé quý tộc tóc bạch kim cao ngạo bước đến.

"Cậu chính là Harry Potter? Thật trùng hợp, chúng ta đã từng gặp nhau trong tiệm thú cưng."

Và cậu đã cướp Hedwig, Harry bực dọc nghĩ.

"Thuận tiện tự giới thiệu một chút, tôi là một Malfoy, Draco Malfoy!"
Thời điểm nói lời này, tóc bạch kim ngẩng cao đầu kiêu ngạo như con khổng tước. Mang theo sự cao ngạo của phù thủy thuần huyết.

Nhịn không được, Harry bật cười một tiếng. Tất nhiên làm nụ cười của khổng tước con nhạt dần:
"Cậu cảm thấy tên của tôi thật buồn cười???"

Harry hơi mở miệng, định giải thích một chút. Nhưng Draco không cho cậu cơ hội.

"Phải không, Potter? Nếu cậu còn muốn cùng lăn lộn với bọn bạn tầm thường kia, tôi không có gì để nói. Nhưng xin chú ý..."
Cậu ta đảo mắt qua đám lộn xộn chỗ Ron:
"Quỷ nghèo tóc đỏ, thích khóc thút thít ngu xuẩn... không có đầu óc. Nó sẽ chẳng đem lại cho cậu lợi ích gì đâu! Nếu tôi là cậu, nên cẩn thận, cẩn thận lựa chọn. Nếu không cậu sẽ đi theo lối mòn cha mẹ cậu hồi xưa."

Nhìn xem! Nhìn xem!
Nếu bàn về khả năng chọc giận người khác, Draco Malfoy nhận Thứ Hai thì không ai dám Chủ Nhật.

Harry vừa tức giận vừa phỉ nhổ chính mình. Thế nhưng bây giờ cậu lại cố gắng đi tìm ưu điểm cho cái con chồn sương này. Đổi một góc độ khác nhìn lại cậu miễn cưỡng ( cực kì miễn cưỡng) nghĩ đến một câu:
Draco 11 tuổi ấu trĩ đến đáng yêu~~~~~!!!

Cậu chủ nhỏ Malfoy từ khi sinh ra đã không có kẻ dám đối nghịch, nhưng Potter lại không như vậy. Tên nhóc con xấu xí này, mang danh Cứu Thế Chủ, đã từ chối bàn tay hữu nghị của cậu. Đây không khác gì một Lời nguyền Hắc Ám. Vì vậy, nhất định phải chịu trừng phạt.

Harry trầm mặc suy tư, nhưng Ron bên cạnh thì đã sớm lửa giận bừng bừng.
"Cút xa một chút, Malfoy!"
"Harry sẽ không kết bạn với loại người như mày."

"Mày không liên quan đến chuyện này, Weasley! Chẳng lẽ mày cho rằng loại huyết thống làm ô nhục vinh quang thuần huyết của mày là cao quý nhất? Nói đùa một câu, nhà mày nghèo đến con còn không nuôi nổi!"

Ron tức giận đến giậm chân, Harry đau đầu vỗ trán. Bởi vì bọn họ xung đột, các học sinh đều xúm lại đây.

Mà ngay lúc này, giáo sư Mc Gonagall cũng quay lại. Rất dễ nhận ra bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, giáo sư nhíu mày:
"Đừng có náo loạn."
Bà nghiêm mặt nhìn lũ trẻ một lượt:
"Hiện tại, xếp thành một hàng, học sinh năm nhất, đi theo ta."

Bọn học sinh xếp thành hàng, cẩn thận bước theo giáo sư. Ron vốn vì trận ồn ào vừa nãy mà tức giận. Nhưng Sảnh Lớn Hogwarts hoa lệ đã thành công hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cậu bé.
Tráng lệ như vậy!
Thần kì như vậy!

Hàng ngàn ngọn nến trắng treo lơ lửng trên cao. Đại sảnh giống như không có trần, mà mở rộng ra một bầu trời đầy sao. Trước mắt lũ trẻ, học sinh bốn Nhà đã ngồi đầy đủ tại bàn dài. Khi thấy học sinh mới, lập tức bùng lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Học sinh mới vô cùng hưng phấn, ngoại trừ Harry. Cậu có chút nhức đầu, có vẻ chính mình đã phá hỏng quan hệ hữu nghị với Draco từ trong trứng nước.

Harry hiểu rõ hơn bất cứ ai, cũng khắc sâu trải nghiệm, một Malfoy thù dai đến mức nào!
Nếu không, thời gian sau cùng của cuộc chiến, sớm chiều ở chung, Draco mới chịu buông bỏ thành kiến với Potter?
Cho dù lúc mới đầu, con rắn bạch kim chết tiệt kia thật sự muốn cùng cậu trở thành bạn bè.

Nón phân loại lại bắt đầu ca hát, âm thanh vẫn khó nghe muốn thủng lỗ tai! Học sinh mới từng đứa từng đứa được gọi tên, đội chiếc nón lên đầu, chuẩn bị gắn bó cùng Nhà, không chỉ 7 năm mà còn rất lâu sau đó.

Rất nhanh đã đến Hermione. Cô bé tóc xù vững vàng bước ra, sau hơn một phút đồng hò, nón tuyên bố:
RAVENCLAW!!!!
Bàn thứ hai bên trái, tiếng vỗ tay vang lên. Sau khi cô bé đi tới, có mấy học sinh nhà họ đứng dậy bắt tay cô.
( Tam giác Vàng Gryffindor trong truyện gốc bay gòi)

Harry vui vẻ cười cười, cậu không hề cảm thấy sự trở về của mình làm thay đổi lịch sử. Dù sao thì từ khi cậu trọng sinh mọi việc đã thay đổi nhiều lắm. Một khi đã như vậy, để Hermione đến Nhà Ravenclaw phát triển hoàn toàn là điều tốt.

Không lâu sau Hermione, Draco cũng được gọi lên. Còn chưa kịp đội lên cái đầu bạch kim vuốt keo gọn gàng sáng sủa, nón đã thét to đến chói cả tai.
SLYTHERIN!!

Draco ghét bỏ nhíu mày, sau khi đưa nón cho giáo sư Mc Gonagall thì ngồi vào bàn dài đầu tiên bên phải màu xanh bạc ưu nhã của Nhà Slytherin. Nhà Rắn lấy tư thái quý tộc nghênh đón một thế hệ quý tộc bạch kim mới.

Malfoy, trời sinh cao quý!

Một giây khi Malfoy xuất hiện, bọn rắn nhỏ năm nhất Nhà Slytherin coi cậu như thủ lĩnh, sai đâu đánh đó.

Nhưng Harry hiểu rõ, so với xuất thân, Slytherin càng coi trọng thực lực. Ở một chỗ không ai biết đến, Draco nhỏ tuổi chưa lúc nào để bản thân thả lỏng.

Phân Nhà có thế tuần tự, hết tên này đến tên khác. Cuối cùng... cũng đến!
Harry...Potter!

Cứu Thế Chủ đứng dậy, bước tới. Xung quanh là những tiếng xì xầm to nhỏ, vo ve giống như tiếng ong vang bên tai. Mỗi người đều hận không thể duỗi dài cái cổ, chiêm ngưỡng Cậu bé Đại nạn không Chết. Thật nhanh, nón phân loại đã được đặt ngay ngắn trên đầu cậu.

"Đứa trẻ kì quái!"
Chiếc nón vặn vẹo, lẫm bẩm:
"Hơn nữa là một đứa trẻ rất khó phân loại."

"Có gì kì quái đâu? Rốt cuộc thì tôi cũng là Cứu Thế Chủ trong miệng người đời!" Harry nhủ thầm trong đầu:
"Quyết định nhanh một chút đi, quý ngài Nón!"

"Aizzz... Nhóc là học sinh mới kì quái nhất ta từng gặp!"
Nón phân loại càu nhàu, nó cảm thấy cậu bé Harry này rất không thích hợp. Trong đầu nhỏ thật kì quái, cả ngàn năm nay nó chưa từng gặp qua.

"Nhóc có sự cam đảm, thậm chí không sợ...cái chết. Có trí tuệ, cùng cảm giác nhạy bén. Thậm chí, còn có cả sự xảo trá... nếu đến Nhà Slytherin nhất định sẽ trở nên huy hoàng. Ta rất khó xác định phẩm chất nào cao hơn...nhưng ta biết nhóc nên đến nơi đó!"

"Mang trong mình phẩm chất ba Nhà kia. Bao dung lại kiên cường. Tuy rằng nhóc không trung hậu cũng không thành thật, nhưng mà, đi thôi!"
HUFFLEBUFF!!!

( Hẳn là không trung hậu cũng không thành thật... =.= Bớ người ta có con Rắn trà trộn vào nhà Lửng Mật này)

Quý ngài Nón phân loại như thể lo mọi người không nghe rõ, rống lên thật to, làm bọn học sinh đang nhàm chán vì đợi chờ quá lâu giật nảy cả mình. Bọn họ ngốc ngốc nhìn Cứu Thế Chủ nhảy khỏi ghế, đặt lại nón phân loại, cười túm tỉm bước về phía bàn nhà Lửng.

Qua nửa ngày, học sinh nhà này mới tỉnh táo lại. Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, muốn phá thủng luôn nóc lâu đài.
"Chúng ta có Potter! Harry Potter!"

Tại trường học Phù thủy, nhà Hufflepuff vốn không có quá nhiều danh tiếng, nay cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu. Nhà bọn họ bắt được Harry Potter!

"Thật làm người vui vẻ! Không phải sao?" Hồn ma tu sĩ béo nói với Harry:
"Hoan nghênh cháu gia nhập Hufflepuff. Nếu có gì phiền toái, ta vui lòng giúp đỡ cháu, cậu bé ngoan!"

"Cảm ơn ngài!"
Harry nhìn lướt qua phía trên, ở trung tâm hiệu trưởng Dumbledore đang nói gì đó với giáo sư Mc Gonagall. Quirrel ngồi bên cạnh giáo sư Snape, trên đầu vẫn quấn cái khăn trùm đầu do "Hoàng tử Châu Phi dâng tặng."

Harry trầm mặt, nhưng ngay khi đối diện với tầm mắt giáo sư Sprout liền chuyển thành mỉm cười ngoan ngoãn. Nữ viện trưởng Nhà Hufflepuff hướng Harry gật gật đầu, thật ra thì, lâu lắm rồi Nhà họ không có sự kiện gì đáng chúc mừng như thế. Được viện trưởng dung túng, lúc lâu sau Nhà Lửng mới chịu yên tĩnh lại, phân Nhà tiếp tục.

Ron vẫn như cũ được xếp vào Nhà Gryffindor. Cuối cùng, bạn tốt của Draco, Blaise hiển nhiên vào Nhà Slytherin.

Hiệu trưởng Dumbledore tiến lên, cụ giang hai tay, giống như học sinh bốn Nhà tụ tập đầy đủ làm cụ càng thêm vui sướng.

"Hoan nghênh!"
Cụ nói:
"Hoan nghênh Hogwarts bắt đầu một năm học mới. Trước khi bắt đầu bữa tiệc, ta có mấy lời. Đó là Ngu Ngốc! Mít Uớt! Vặt Vãnh! Véo! Cảm ơn!"

Sau khi hiệu trưởng điên điên khùng khùng phát biểu xong, trên tất cả các bàn lập tức tràn ngập món ăn ngon. Bụng đói kêu vang, Harry cảm thấy mình đã hòa nhập được vào nhà Hufflepuff. Làm một con Lửng, còn gì quan trọng hơn đồ ăn!"

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Sau đây là lời của tác giả:

Có lẽ Harry vào Nhà Hufflepuff sẽ làm các bạn không hài lòng.

Nhưng Draco là một Slytherin hoàn hảo.Với tính khí của Ron thì Gryffindor là không thể bàn cãi. Ngay cả trong truyện thì Hermione cũng bộc lộ tố chất tuyệt vời của Nhà Ravenclaw.

Vậy nên Harry có lẽ sẽ phù hợp vào Nhà Hufflepuff. Đó là một bộ bốn hoàn hảo.

Tôi không quan trọng lắm Nhà nào tốt nhất hay kém nhất, vì tôi nghĩ bọn họ đều là Hogwarts.

Vẫn chiếc ảnh huyền thoại

Không biết có ai để ý mấy cái video Youtube tôi gắn trên đầu không?
Nếu có thì hãy xem nhé, khá hoài niệm!









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip